Ngạo thị thiên địa

Chương 210: Ly Khai


Hàn Phong nói như vậy cũng không phải những điều phân tích vừa rồi. Dù sao thì trong trí nhớ kiếp trước của hắn Võ Hoàng điện cuối cùng chính thức tấn công bốn thế lực lớn cùng một lúc. Với thực lực bậc này kiên quyết không phải chỉ để ba người kia có biểu hiện nhỏ yếu ra ngoài hành sự được.

Đương nhiên những lời này Hàn Phong vẫn chưa nói ra.

Có thể, Võ Hoàng điện này đang trốn ở một nơi bí mật nào đó mưu đồ tính kế. Mà lần này ba người được phái tới cũng chỉ là để do thám mà thôi.

Ma ba người kia rõ ràng là Thiên giai cường giả tại sao lại yếu như vạy. Vì sao mà ở trên ba người đó hắn không có cảm giác được một tia khí tức nhân loại nào.

Loại nghi hoặc này Hàn Phong cũng không hiểu ra sao, nhưng mà hiện tại đầu mối thực sự quá thưa thớt. Hàn Phong cũng chỉ có thể tạm thời đặt sáng một bên.

Mộ Tuyết cùng với mọi người nói chuyện một hồi. Xong xuôi đâu đấy mọi người cũng rời đi.

Tiếp một tháng sau, tuy rằng ba gã Thiên giai cường giả của Võ Hoàng điện đã chết đi. Nhưng Hàn Phong cùng với Bố Lôi ĐỊch vẫn là đúng hẹn ở lại Băng Tuyết các thẳng cho đến khi Tô Du trưởng lão khôi phục lại thực lực.

Mà ở trong một tháng này, Kỷ Thanh Thanh cũng được các trưởng lão khác dạy dỗ. Bắt đầu tu luyện tâm pháp tuyệt định của Băng Tuyết các: Linh Ngọc bí quyết.

Không thể không nói, linh ngọc bí quyết này không hổ là dành cho người có linh ngọc băng thể. Sau khi cường hoá kinh mạch, Kỷ Thanh Thanh cũng chỉ tu luyện vừa tu luyện được một tháng thôi nhưng đấu khí cũng đã đạt được Cơ sở lục phẩm. Quả thật kinh người.

Tuy rằng chúng nhân của Băng Tuyết các đã có chút suy đoán về tốc độ tu luyện của Thanh Thanh nhưng điều này lại vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ. Tuy chỉ là Cơ sở lục phẩm nhưng cũng đủ để mọi người thất kinh, sau đó là giật mình. Mộ Tuyết và các trưởng lão càng mứng như điên.

Không thể không nói, thiên phú tu luyện của Kỷ Thanh Thanh vô cùng kinh khủng. Đúng là thiên niên nhất ngộ thiên tài.

Ngay cả Hàn Phong đối với tốc độ tu luyện của Thanh Thanh cũng cảm khái không ngớt.

- Nha đầu kia mới chỉ qua một tháng thôi mà đấu khí cũng đã đạt được Cơ sở lục phẩm. Người so với người quả thật không thể biết trước được!

Ai biết, Hàn Phong nói xong câu đó, Bố Lôi Địch không khỏi tức giận nói:

- Ngươi! Tiểu tử nhà ngươi thật là cũng không có biết xấu hổ là gì. Ngươi cũng không có nghĩ hiện tại ngươi cũng chỉ mới có vài tuổi mà đấu khí của ngươi đã vượt xa những đống bạn cùng trang lứa. Tiểu nha đầu kia tu luyện tuy có kinh khủng nhưng mà cũng chưa có bằng ngươi.

Bị Bố Lôi Địch nói như thế, Hàn Phong nhất thời cũng có chút nghẹn lời, không khỏi xấu hổ sờ sờ mũi, làm bộ không có nghe thấy.

Hắn cũng không thể nói mình nhưng vì sống lại có duyên cớ. Mà nha đầu Kỷ Thanh Thanh chính là thiên tài hàng thật giá thật.

Đương nhiên, Hàn Phong cũng không có đố kỵ mới thiên phú của Kỷ Thanh Thanh. Hiện tại hắn nghĩ thấy thành tựu của Thanh Thanh sau này có thể giống như hắn bây giờ mà không khỏi cảm thấy vui mừng.

Mà trong một tháng này, hắn trong lúc rảnh rỗi, cơ bản mỗi ngày đều ở trong mật thất tu luyện. Thanh Thanh thỉnh thoảng những lúc rỗi cũng có tới tìm hắn. Mà tương đối kỳ lạ là mỗi lần Thanh Thanh đến đều dẫn theo Đường Vũ Nhu. Bất quá đối với Hàn Phong cũng không có quá nhiều đặc biệt.

Tuy rằng tính tình Đường Vũ Nhu tương đối lãnh đạm, nhưng theo nhiều lần tiếp xúc Hàn Phong thấy rõ ràng thái độ làm người của nàng chẳng qua là trong nóng ngoài lạnh mà thôi. Điều này từ vệc nàng thập phần sủng ái tiểu nha đầu Thanh Thanh kia là nhìn ra được mà thôi.

Mà Hàn Phong nhìn thấy Thanh Thanh ở trong Băng Tuyết các được nhiều người sủng ái như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Cứ như vậy qua một thời gian ngắn chờ sau khi hắn ly khai Băng Tuyết các, tin tưởng rằng nha đầu Thanh Thanh ở trong Băng Tuyết các cũng không phải chịu bất kỳ uỷ khuất gì.

Một tháng qua đi, Hàn Phong bởi vì bạo đan hút lấy năng lượng không chỉ làm cho hắn thành công thăng cấp lên Địa giai bát phẩm, đồng thời Hàn Phong cũng có ý nghĩ táo bạo sau này mỗi lần luyện đan dược Cửu phẩm đều hấp thu luồng năng lượng này. Điều này đối với tiến độ tu luyện của hắn có tác dụng không hề nhỏ.

Hôm nay trải qua một tháng tu luyện. Đấu khí của Hàn Phong cũng một lần nữa đột phá. Hôm nay hắn đã là Địa giai Cửu phẩm võ giả.

Mà lần này Hàn Phong thăng cấp lên Địa giai Cửu phẩm cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy kích động. Địa giai cửu phẩm, chỉ còn một bước nữa thôi là hắn có thể tiến vào Thiên giai chi cảnh.

Thiên giai chi cảnh đối với đại bộ phận mọi người mà nói có lẽ sẽ là sự tình xa xa mơ ước. Nhưng đối với Hàn Phong mà nói căn bản là không có gì là khó cả.

Không nói trước kiếp trước hắn đã sớm là Thiên giai cường giả, cũng đã thoát khỏi cảnh là một người tầm thường. Cho nên đới với việc có thể thuận lợi tiến vào Thiên giai, Hàn Phong tự nhiên nắm chặt vô cùng.

Vì vậy mà Hàn Phong quyết định, đợi đến khi hắn trở lại Huyền Thiên tông sẽ bắt đầu chuẩn bị tấn giai Thiên giai chi cảnh.

Lại vài ngày trôi qua, Tô Du trưởng lão cùng từ trong mật thất bế quan đi ra

Được Hoạt Hóa Sinh Linh Đan trợ giúp, thực lực của Tô Du đại trưởng lão đã triệt để khôi phục lại, hơn nữa mọi người còn cảm thấy ngoài ý muốn. Lần này Tô Du đại trưởng lão bế quan không chỉ khiến cho thực lực khôi phục lại như lúc ban đầu mà tựa hồ mơ hồ có một chút tinh tiến.

Đối với Thiên giai cường giả mà nói, mỗi khi đấu khi tăng lên thì đồng nghĩa với việc thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Vì vậy mà thực lực của Tô Du trưởng lão đề thăng cũng đã làm cho mọi người trong Băng Tuyết các mừng vui không ngớt.

Bất quá mọi người cũng biết được Tô Du trưởng lão có thể tinh tiến là nhờ vào công dụng của Hoạt Hóa Sinh Linh Đan. Lần này mọi người không khỏi nhìn Hàn Phong với ánh mắt giống như nhìn một sinh vật lạ vậy.

Đến mức biểu tình của mọi người cũng có chút sững sờ. Nhưng ai cũng nhanh chóng hiểu được tất nhiên là do ảnh hưởng của việc bạo đan mà ra.

Bởi vì bạo đan mà sản sinh ra luồng năng lượng bài xích đã bị Hàn Phong hút lấy, cho tới khi đan dược thành hình. Điều này khiến cho đan dược có thể phát huy được dược lực mạnh hơn bình thường.

Lúc này mới có thể vừa trợ giúp cho Tô Du trưởng lão khôi phục đấu khi mà còn có thể tinh tiến.

Sau khi có được kết quả phân tích, Hàn Phong cũng có chút kinh ngạc vô cùng, nhưng sau đó thì kinh hỉ nhiều hơn.

Không nghĩ tới nguyên bản vốn luyện chế đan dược thì luyện dược sư kiêng kỵ nhất chính là tình huống bạo đan. Thế nhưng bạo đan lại mang đến cho hắn nhiều kỳ ngộ đến như vậy.

Trong lòng Hàn Phong bắt đầu suy nghĩ đến việc luyện dược sau này. Hắn hi vọng tình tuống bạo đan sẽ xuất hiện nhiều hơn một chút, như vậy không chỉ có thể trợ giúp hắn tu luyện, hơn nữa sau khi luyện chế ra đan dược thì hiệu quả so với bình thường còn muốn tốt hơn nhiều.

Có thể, nếu như có thời gian thì cần phải hảo hảo nghiên cứu sự tình bạo đan này, nói không chừng sẽ phát hiện ra điều gì đó. Trong lòng Hàn Phong nghĩ lại.

Mà bởi vì Tô Du đã khôi phục lại thực lực, cho nên ước định lúc trước của Hàn Phong và Bố Lôi Địch cũng đã hoàn thành. Tự nhiên bọn họ cũng sẽ chuẩn bị ly khai nơi này trở về Huyền Thiên tông.

Mộ Tuyết biết được nhóm người Hàn Phong chuẩn bị ly khai, nàng cũng không nói gì thêm. Chẳng qua nàng uyển chuyển để Hàn Phong hướng tới Huyền Cơ Tử biểu đạt một phen ân cần thăm hỏi.

Nhìn biểu tình của Mộ Tuyết thì Hàn Phong vô cùng minh bạch, Băng Tuyết các tất nhiên cũng nhìn trúng tiềm lực phát triển của Huyền Thiên tông cho nên dự kinh đi trước kết giao một phen.

Với lại Hàn Phong tự nhiên cũng không có bất luận ý kiến gì. Ngược lại hắn rất bằng lòng nếu như điều đó phát sinh. Dù sao thì trên phiến đại lục này cường giả vô số, các loại thế lực lớn nhỏ san sát. Mặc dù Hàn Phong có năng lực có thể đem Huyền Thiên tông biến thành một con quái vật lớn. Nhưng tục ngữ nói lão hổ bất quá cũng là đan lang. Vì vậy biện pháp tốt nhất là tìm một ít thế lực có thực lực cường đại kết giao nhiều hơn một chút. Như vậy mới đúng với đại lục sinh tồn chi đạo.

Mà ở trong thời gian này, Hàn Phong trước hết nói với Mộ Tuyết việc trong Băng Tuyết các có gian tế. Hắn cũng đem sự tình mình phát hiện nói cho Mộ Tuyết biết. Còn việc Băng Tuyết các sẽ xử lý như thế nào thì Hàn Phong không có để tâm.

Hắn với Băng Tuyết các hỗ trợ như vậy, bất quá cũng chỉ là muốn Kỷ Thanh Thanh ở lại đây được mọi người yêu thương quan tâm một chút. Nếu như đổi lại là thế lực khác, hắn căn bản cũng lười không có trông nom đến.

Cùng Mộ Tuyết cáo biệt, Hàn Phong cùng với Bố Lôi Địch ly khai Băng Tuyết các, đương nhiên đồng hành còn có Đường Vũ Nhu.

Nàng chuyến này tiễn hai người Hàn Phong đến Ly Tuyết Hàn Nguyên. Dù sao thì hai người này đối với Hàn Nguyên không có quen thuộc, nếu như xông loạn vào trong đó nói không chừng phải tốn không ít thời gian thì mới có thể đi ra ngoài được.

Tiễn hai người ra khỏi Hàn Nguyên, Đường Vũ Nhu nhìn Hàn Phong, thanh âm như trước vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng nói rằng:

- Hảo! Từ nơi này đi ra ngoài đã ly khai Li Tuyết Hàn NGuyên, ta không thể đưa tiễn nữa.

- Đa tạ!

Hàn Phong cười nói.

Trong lúc bất chợt Đường Vũ Nhu có chút trầm mặc, một lát sau Hàn Phong có chút nghi hoặc nhưng cũng khong nghĩ nhiều rồi xoay người phiêu nhiên mà đi cũng chỉ lưu lại nửa câu nói.

Cử chỉ của Đường Vũ Nhu khiến cho hắn có chút cảm giác là lạ. Bất quá hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, liền cùng Bố Lôi Địch khởi động thân hình, phi bồng bay về phía Huyền Thiên tông.

Trước khi Hàn Phong ly khai thì Kỷ Thanh Thanh đang tiến hành bế quan. Mộ Tuyết nói nàng đang nỗ lực trùng kích cơ sở thất phẩm.

Vì thế Hàn Phong cũng không có chờ nàng. Hắn biết nha đầu Thanh Thanh kia không hề muốn rời ra hắn. Nếu như biết mình phải đi chắc chắn sẽ bám chân bám tay, dây dưa không dứt.

Vì để tránh cho tràng diện này, Hàn Phong cũng lựa chọn trực liếp ly khai.

Hai người không có dừng chân mà liên tục phi hành gần bảy ngày. Rốt cuộc tạo ngày thứ bảy trước khi màn đêm buông xuống thì đã đến phía dưới chân núi Huyền Thiên tông.

Lần này trở về thời gian chỉ còn có phân nửa. bởi vì lúc đi còn có Đường Vũ Nhu và tiểu Hàn hai nàng. Hai người hai phong tự nhiên không muốn để rớt hai nàng tụt ở lại phía sau cho nên mới dùng nửa tháng mới có thể đến nơi.

Lúc này ở trong Băng Tuyết các, Kỷ Thanh Thanh một mình ngồi ở tiểu viện, hai mắt có chút buồn chán nhìn hàng cây trước mắt, môi hơi bất mãn chu ra, trong miệng đang không ngừng nói lẩm bẩm.

Lúc này, một đạo thân ảnh từ bên ngoài yên lặng đi vào. Đường Vũ Nhu cước bộ dịu dàng đi tới bên người Kỷ Thanh Thanh. Tay giơ lên xoa đầu Thanh Thanh, vừa cười vừa nói:

- Tiểu Thanh nhi, ngươi lại lười biếng rồi. Cẩn thận ta hồi báo sư tôn, thể nào nàng cũng sẽ phạt ngươi.

- Hi! Nguyên lai là sư tỷ, làm ta sợ quá! Ta biết tỷ hiểu rõ Thanh nhi nhất mà, chắc chắn sẽ không nói cho sư phụ biết đâu.

Kỷ Thanh Thanh kéo tay Đường Vũ Nhu cười hì hì.

- Ngươi nha! Tuy rằng ngươi thiên phú tốt, nhưng tiếp tục cứ lười biếng thì sau này không thành tài được đâu.

Lúc này Đường Vũ Nhu hoàn toàn không có lạnh lùng giống như thường ngày, trái lại càng tê rân ái muội muội.

Cuối cùng, Đường Vũ Nhu nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu Thanh nhi vừa rồi đang suy nghĩ gì thế, nghĩ đến nhập thần như thế, ngay cả ta tiếp cận cũng không phát hiện được.

Nghe vậy, Kỷ Thanh Thanh không khỏi cong môi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ không cam lòng nói rằng:

- Đương nhiên là Hàn Phong ca ca. Ca ca thật là đang ghét, di nhiên bỏ đi mà không có kêu ta. Tiểu Thanh nhi ghét ca ca.

Nghe được Kỷ Thanh Thanh nói như thế, Đường Vũ Nhu chẳng qua cũng mỉm cười, lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Mà lúc này, Hàn Phong cùng với Bố Lôi Địch đã đi tới đại môn khẩu của Huyền Thiên tông.

Lần này li khai đã qua hai tháng, cũng không biết những người khác trong Huyền Thiên Tông có chút biến hoá gì hay không. Nghĩ vậy Hàn Phong có chút khẩn trương đi vào.

Bất quá, vừa mới đi đến còn chưa có bước vào thò đột nhiên một đạo thân ảnh màu trắng phi về phía hắn.

Hần Phong trừ ban đầu kinh ngạc ra thì liền biết được ai tới, lập tức tung ra một trảo, nhất thời thân ảnh nhỏ nhỏ của tiểu bạch xuất hiện trước mắt Hàn Phong.

Trông thấy tiểu Bạch bị mình bắt được, Hàn Phong tức giận nói rằng:

- Ngươi đó, mới hai tháng không gặp mà giờ hoan nghênh ta trở về như vậy sao?

Ai biết, tiểu Bạch lại chính là Hàn Phong để lộ ra một tia nhân tính hoá, lập tức thân thể nhẹ nhàng né tránh, thoát khỏi tay của Hàn Phong. Giữa không trung nhẹ nhàng xoay người đứng trên vai Hàn Phong, rồi thân thiết cọ cọ vào khuôn mặt của Hàn Phong.

Mà lúc này, trong sân lại truyền đến một tiếng quát lớn.

- Tiểu Bạch, ngươi là xú gia hoả, lại ăn vụng đan dược của ta. Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi.

- Tốt lăm! Tốt lắm! Ngọc tỷ tỷ ta tới giúp ngươi!

Tiếng nói vừa dứt thì hai đạo thân ảnh xinh xắn từ trong sân di ra.

Lúc đạo thân ảnh kia xuất hiện, hiển nhiên cũng không có phát hiện ra dĩ nhiên ở môn khẩu có một người đang đứng đó. Trong khoảng thời gian ngắn đúng là không kịp dừng thân hình, không khỏi sinh ra một tiếng hét kinh hãi, cả người đổ nhào về phía Hàn Phong.

Từ lúc người tới xuất hiện trong nháy mắt, Hàn Phong cũng đã phát hiện ra. Chẳng qua nếu như hắn lúc này tách ra mà nói, người tới nhất định sẽ ngã xuống, vì vậy mà Hàn Phong mỉm cười thân thủ nhẹ nhàng ôm lấy thân ảnh đó, tránh cho người sau bị té thương.

Chỉ bất quá, nguyên bản Hàn Phong chẳng qua là lo lắng người đó té ngã sẽ bị thương cho nên vô ý thức ôm lấy nàng. Không nghĩ tới vừa xuất thủ thì tay đã chạm vào cỗ noãn ngọc ôn hương.

Tuy còn cách một lớp y phục nhưng vẫn có thể cảm thụ được da thịt trơn nuột, cùng với hương thơm từ trên người thiếu nữ truyền đến cũng đủ để cho Hàn Phong hơi bị chấn động.

Mà lúc này đằng sau có một đại thân ảnh còn nhỏ hơn xuất hiện trong tầm mắt Hàn Phong. Bất quá thân ảnh này không có lỗ mãng như vậy, trái lại ở trước mặt Hàn Phong liền dừng lại.

Nhưng thật ra thấy thân ảnh Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, thân ảnh kia không khỏi kinh hỉ nói:

- Sư huynh, ngươi đã về rồi?

- Ha hả! Tiểu Vân nhi, các ngươi sao lại đồng loạt xuất hiện ở đại môn thế này. Chẳng nhẽ biết sư huynh trở về, cố ý ra đây nghênh tiếp ta?

Hàn Phong nhìn Lâm Phỉ Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt không khỏi cười nói.

Ai biết, ngay khi Hàn Phong vừa dứt lời, Nhân nhi ở trong lòng hắn không khỏi run rẩy một trận, lập tức vội vàng đứng dậy, vội vàng tránh khỏi bàn tay đang ôm ấp của Hàn Phong.

Một đường thồi lui đến bên cạnh Lâm Phỉ Vân, lúc này sắc mặt Nhân nhi ửng đỏ, nhìn Hàn Phong có chút kinh hỉ nói:

- Hàn……Hàn Phong, ngươi đã về rồi. Vừa rồi xấu hổ, quá sốt ruột, không chú ý xem.

- Không sao! Ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Hàn Phong lắc đầu nhẹ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status