Ngạo thị thiên địa

Chương 99: Thiên Giai đụng độ Thiên Giai


Sau khi thiên giai cường giả bước vào sân, ba mươi địa giai cao thủ trong nháy mắt chia thành mấy nhóm, chia nhau bao vây lấy bọn Hàn Phong.

Bên kia, Phí lão từ sau khi bước vào sân, hai mắt khóa chặt lấy Bố Lôi Địch.

Cảm nhận khí tức trên người Bố Lôi Địch, Phí lão cũng phải giật mình, khí thế của người này không hề thua kém hắn.

Bố Lôi Địch lúc này hai mắt cũng trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm Phí lão.

Hai luồng ánh mắt chạm nhau trong giữa không trung.

Ầm

Không hề có bất cứ dấu hiệu gì, hai luồng khí tức cường đại chạm nhau trong nháy mắt.

Hàn Phong và Tát Khắc lại bị khí kình sản sinh từ sự va chạm của hai luồng khí tức đó làm cho lùi liền mấy bước, tình hình của đám địa giai cao thủ bên kia cũng không hơn gì bọn Hàn Phong.

Đám địa giai cao thủ kinh ngạc nhìn hai người đang đứng giữa sân.

Thật là khí thế đáng sợ.

Đây chính là thực lực của thiên giai cường giả sao.

Chỉ cần dùng khí thế mà có thể đẩy lùi hơn ba mươi địa giai cao thủ, sức mạnh ấy thật đáng sợ.

Nhất là Thôi Húc - địa giai cửu phẩm cao thủ trong tay Đỗ Bán Thành, lúc này trong lòng càng thêm sợ hãi, vốn dĩ hắn vẫn ghi hận chuyện bị Phí lão đánh trọng thương.

Nhưng lúc này trong lòng hắn lại trào lên một tia bất mãn. Thì ra thực lực Phí lão cao thâm khó đoán như vậy, lần trước hắn chỉ bị trọng thương, xem ra là đối thủ vẫn còn nhẹ tay, nếu không hôm nay hắn đã không đứng được ở đây.

Đòn vừa rồi của Phí lão và Bố Lôi Địch chỉ là thăm dò nhau mà thôi.

Hình như trong lòng hai người vẫn còn chút kiêng kị, nên không lập tức động thủ, ai cũng ngưng tụ đấu khí của mình lại, thầm đề phòng.

Bố Lôi Địch đương nhiên lo cho sự an nguy của bọn Hàn Phong La Mạn sau lưng.

Còn Phí lão không biết ở đâu xuất hiện một thiên giai cường giả có thực lực tương đương mình, thậm chí còn cao hơn ông một chút. Mặc dù bên ông còn có ba mươi địa giai cao thủ nhưng trước mặt thiên giai cường giả, căn bản không có tác dụng.

Vốn dĩ ông tưởng đối phương chỉ là một thằng nhóc vừa mới tiến nhập thiên giai chi cảnh, cả Thiên Nguyệt đế quốc này, có thiên giai cao thủ nổi tiếng nào mà ông không biết chứ.

Ông cũng không ngờ, Hồng Diệp Thành nhỏ bé này lại xuất hiện một thiên giai cao thủ thực lực không hề thua kém mình.

Trong lúc cả hai cùng đang phòng bị trước đối phương thì Tiêu Dật ở bên ngoài phát hiện bên trong có động tĩnh, nhất thời hiếu kì bước vào trong sân, xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Đỗ Bán Thành vội vàng ngăn Tiêu Dật lại, mặc dù hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy kẻ giết chết con mình phải chết, nhưng hai vị điện hạ tuyệt đối không được xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Nhưng, Tiêu Dật trực tiếp khoát khoát tay, nói:

- Ngươi nghĩ là có Phí lão và bao nhiêu địa giai cao thủ bên trong, bổn điện và tam đệ còn gặp phải nguy hiểm gì sao? Hơn nữa gần đây đều đã bị hộ vệ quân bao vây hết rồi, nếu như xuất hiện sự cố gì, bổn điện có vào hay không, kết quả như nhau cả thôi.

Lạnh lùng bỏ lại một câu, Tiêu Dật dẫn theo Tiêu Thần cùng đi vào trong.

Đỗ Bán Thành nghĩ đúng như là như vậy thật nên cũng không nói thêm điều gì, cẩn thận bám sát sau Tiêu Dật, bước vào trong sân.

Tiêu Dật và Tiêu Thần vừa bước vào, phát hiện không khí trong này có chút dị thường.

Bên đối diện có ba người, Phí lão từ xưa đến nay luôn bình thản, sắc mặt lúc này vô cùng nghiêm trọng, bản thân Tiêu Dật cũng thấy kinh ngạc.

Thấy Tiêu Dật và Tiêu Thần bước vào, Phí lão vốn đang đề phòng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, từ từ di chuyển bước chân, chặn đứng trước mặt Tiêu Dật và Tiêu Thần, thiên giai cường giả thần bí trước mặt không dễ đối phó, ông không thể để Tiêu Dật và Tiêu Thần bị thương được.

- Phí lão, sao còn chưa động thủ?

Tiêu Dật không hiểu hỏi.

Phí lão vẫn nhìn chằm chằm vào Bố Lôi Địch, thấy Tiêu Dật hỏi, trầm giọng nói:

- Vị thiên giai cường giả trước mặt thực lực còn nhỉnh hơn thần, hai vị điện hạ mau rời khỏi đây, lão phu mới có thể yên tâm chiến được.

- Cái gì?

Tiêu Dật nghe vậy, kinh ngạc nhìn Bố Lôi Địch.

Sau khi Tiêu Dật bước vào, Hàn Phong đã chuyển sự tập trung sang phía hắn.

Hắn cũng đã nhìn thấy hành động vừa rồi của vị thiên giai cường giả, rõ ràng hai thanh niên mới bước vào có thân phận không thấp, có riêng một thiên giai cường giả đi theo bảo vệ.

Về phần người đàn ông trung niên thân thể có chút béo tốt sau lưng hai người thanh niên, Hàn Phong hình như có chút ấn tượng, cẩn thận nghĩ một lúc, nhất thời nhớ ra là thành chủ Hồng Diệp Thành, hắn từng nhìn thấy người này trong hối đấu giá của Phong Vân thương hội.

Nhìn thấy Đỗ Bán Thành xuất hiện, Hàn Phong đương nhiên hiểu mục đích hôm nay của đối phương.

Lạnh giọng hừ một tiếng, Hàn Phong nói:

- Đỗ thành chủ có bản lĩnh, có thể thỉnh động được nhiều địa giai cao thủ như vậy đến bắt ta, càng không ngờ còn có thiên giai cường giả đến trợ giúp nữa.

Hàn Phong vừa dứt lời, Tát Khắc và Bố Lôi Địch lập tức hiểu ra vấn đề.

Lúc này, Tiêu Thần thấy Hàn Phong lên tiếng, không khỏi lạnh giọn quát:

- Đám ác tặc các ngươi, trong Hồng Diệp Thành này reo rắc không biết bao nhiêu tội ác, còn dám giết chết hộ vệ trong thành, bây giờ thì các ngươi biết lợi hại rồi chứ.

Hàn Phong thấy người thiếu niên tuổi tác không lớn mà khảng khái dõng dạc, bộ dạng căm phẫn. Thoáng nhíu máy, nhanh chóng phân tích vấn đề.

Sau khi xác nhận không hề có ấn tượng gì về hai người thanh niên này, Hàn Phong mới tiến lên một bước, cao giọng nói:

- Không biết chư vị đến đây có mục đích gì, hình như không có xô xát gì với bọn ta, sao lại bị người ta làm cho mờ mắt.

Rõ ràng người ta mà Hàn Phong nhắc đến là Đỗ Bán Thành.

Cũng không còn cách nào khác, đối phương cao thủ quá nhiều, dù bên này còn có Bố Lôi Dich nhưng đối diện còn một vị lão giả nữa thực lực cũng chẳng thua kém gì Bố Lôi Địch.

Nếu như đánh nhau thật, bên hắn nhất định không thể địch nổi.

Nhìn người thiếu niên vừa nói chuyện, Hàn Phong đoán đối phương bị Đỗ Bán Thành lừa nên mới đem người đến đây bao vây bởi vậy liên tiếng thăm dò trước.

Sau khi quan sát cẩn thận, người thanh niên đứng trước Đỗ Bán Thành và người thiếu niên bên cạnh hắn thân phận không hề bình thường, ngay cả Đỗ Bán Thành đường đường chủ nhân một thành lúc nhìn hai người cũng phải tỏ vẻ cung kính, nên những người này chắc chắn không thủ hạ cuỷa Đỗ Bán Thành.

Cũng chỉnh bởi vậy, Hàn Phong mới thử nói chuyện với đối phương, biết đâu tránh được một trận ẩu đả không đáng có. Dù sao đám người trước mặt thực lực vượt trội hơn mình, muốn giải quyết nhẹ nhàng không hề đơn giản.

- Hừ, đám tặc tử các ngươi còn định giảo biện, lần này có hai vị điện hạ đích thân đến đây, ngươi có mọc cánh cũng khó lòng thoát nổi.

Đỗ Bán Thành thấy Hàn Phong nói vậy, lên tiếng phản bác.

Điện hạ? Hàn Phong nghe xong hai chữ này, không khỏi ngây người.

Không đợi hắn hiểu ra, Tiêu Dật nãy giờ im lặng có vẻ cũng không muốn giấu thân phận của mình, lạnh lùng nói:

- Bổn điện là Thiên Nguyệt đế quốc hoàng tử, các người làm điều ác trong Hồng Diệp Thành, bổn điện cũng có nghe qua, trong cảnh nội Thiên Nguyệt đế quốc ta, phạm những tội ác như vậy, căn bản không thể tha thứ.

Đỗ Bán Thành đứng bên cạnh đắc ý nhìn bọn Hàn Phong, lạnh giọng nói:

- Ta khuyên các ngươi từ bỏ việc phản kháng, ngoan ngoãn đầu hàng để tránh bị đau đơn thể xác.

Bây giờ thì Hàn Phong đã hiểu, thì ra đối phương còn là thân phận hoàng tử, chẳng trách đột nhiện xuất hiện bao nhiêu cao thủ, cũng hiểu tại sao Đỗ Bán Thành lại cung kính với hai người họ như vậy.

Đối với thân phận hoàng tử của Tiêu Dật, Tát Khắc mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc nhưng nhiều nhất là khó chịu, thấy đám người này đến bao vây nhà mình, quy chúng và Đỗ Bán Thành về cũng một mối, không khỏi giận dữ quát:

- Hoàng tử? Dễ dàng nghe lời người khác xúi gạt như vậy, Thiên Nguyệt đế quốc có một hoàng tử như ngươi, thật quá bi thảm. Muốn đánh thì cứ đánh, cần gì phải phí lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status