Ngày mẹ đánh tổng tài

Chương 37


Edit: Kiều Anh

Beta: DinhHa

"Tổng giám đốc buổi chiều anh không đi làm sao?" Ngay ở trước mặt trẻ con, Tiêu Hà Hà da mặt mỏng cười hạ thấp giọng hỏi.

"Có người vinh quang bị thương, tôi muốn bầu bạn canh chừng, làm hộ hoa sứ giả, đi làm là chuyện không gấp. Thư kí Tiêu, liên quan tới chuyện mới vừa rồi con tôi đề nghị, cô suy tính ra sao?"

Vốn là một câu do trẻ con nói, làm sao đến trong miệng anh, nghe mập mờ thay đổi như vậy? Anh ở không lại muốn đi gây sự với cô phải không?

Ngữ Điền tựa hồ nghe hiểu, nhanh như chớp nâng đôi mắt to hết liếc trộm cha rồi lại đến Tiêu Hà Hà, thanh âm cẩn thận thêm run rẩy hỏi Tiêu Hà Hà: "Dì, người không thích Ngữ Điền sao? Ngữ Điền rất biết điều, người làm mẹ con có được hay không? Con bảo đảm nghe lời, ngoan ngoãn, những bạn khác có mẹ, Ngữ Điền không có..."

Tiêu Hà Hà nghe vậy, trong lòng hơi xót xa, nhưng không nói ra lời, chỉ cảm thấy ở ngực rất bực bội, cũng không thở nổi, đứa bé này giọng cẩn thận như vậy, rất sợ cô sẽ không đồng ý.

Cô không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về bên người kia quát qua bóng người cao lớn, rõ ràng là như vậy hăm hở, trong mắt cô, nhưng như có cô đơn cùng tịch mịch, dù anh là vạn người ủng hộ Tần tổng giám đốc, anh lúc này, cũng tựa hồ phá lệ tịch mịch.

Đối mặt với Ngữ Điền đầy vẻ mong đợi, Tiêu Hà Hà lại không biết trả lời như thế nào. Tần Trọng Hàn đi tới ôm lấy con trai: "Tốt lắm, chớ ép dì Tiêu, cô ấy cần thời gian."

Nghe vậy, Ngữ Điền cúi đầu xuống, lộ vẻ mất mát, tại sao dì không thể làm mẹ con? Con thật thích dì a!

"Dì..." Bên cạnh, Ngữ Điền khẽ gọi.

"Ừ."

"Có phải hay không Ngữ Điền không đủ ngoan, cho nên dì không muốn làm mẹ Ngữ Điền?"

"..." Tiêu Hà Hà muốn nói điều gì, nhưng nghẹn ngào, như đâm vào yết hầu. Bởi vì đứa bé này quá đáng thương, ăn nói cẩn thận, rất ngây thơ khả ái.

Tần Trọng Hàn quay mặt qua chỗ khác, cũng không nói gì.

"Không phải vây. Ngữ Điền có mẹ, Ngữ Điền không cần lo lắng, con dễ thương như vậy, mẹ con nhất định không bỏ con, Ngữ Điền thật biết điều, dì rất thích Ngữ Điền."

"Dì không được sao?" Bị cự tuyệt, Ngữ Điền lập tức núp ở một bên, một bộ dáng ủy khuất, ôm lấy cổ Tần Trọng Hàn, nho nhỏ cúi mặt xuống, trong mắt cũng đã tràn đầy nước mắt, nhưng cũng là kiên cường phải không chịu rớt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào cổ Tần Trọng Hàn.

Tiêu Hà Hà thấy Ngữ Điền dáng vẻ như vậy, trong lòng lập tức như có đao nhọn đâm vào trong tim, cô phát hiện đứa bé này thật ngoan làm cho đau lòng người, Tần Trọng Hàn tại sao có thể để con mất mẹ a?

Tần Trọng Hàn ánh mắt thâm thúy trong không biết thổi qua cái gì, tầm mắt Tiêu Hà Hà và anh tầm mắt giao nhau, anh bình tĩnh nhìn cô, không nói lời nào.

Nhưng là, nhìn ra ánh mắt anh phức tạp.

Cô than thở, nước mắt từ trong hốc mắt rơi ra, đi tới, từ trong ngực Tần Trọng Hàn đỡ lấy Ngữ Điền: "Thật xin lỗi Ngữ Điền, dì xin lỗi."

"Dì..." Ngữ Điền cũng ôm cô, lấy tay qua loa lau nước mắt trên mặt cô: "Dì đừng khóc, Ngữ Điền lần sau nữa cũng không khóc... Dì đừng khóc... Ngữ Điền biết lỗi rồi..."

Ngữ Điền a!

Tiêu Hà Hà lòng chận khó chịu: "Đứa bé ngoan, con không sai, không muốn cùng dì nói đúng không, dì đáp ứng làm mẹ nuôi con. Nhưng làm mẹ không được, mẹ không phải ai cũng có thể làm. Bởi vì con có mẹ của mình, chờ mẹ con trở lại, cô ấy nhất định rất thương con. "

Tần Trọng Hàn nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu.

"Có thật không?" Ngữ Điền nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Tiêu Hà Hà: "Mẹ sẽ yêu thương Ngữ Điền sao? Tại sao mẹ không muốn Ngữ Điền rồi?"

Tiêu Hà Hà quay đầu nhìn Tần Trọng Hàn, chuyện này phải hỏi anh chứ? Cô làm sao biết tại sao a? Nhưng là người nọ chẳng qua là đang hút thuốc lá, bị khói mù vây quanh anh, bóng người càng thêm tịch mịch.

Theo Ngữ Điền chơi một lúc, những người bạn nhỏ đến thời gian đi học, bọn trẻ rời đi.

Sắp đến ngõ nhỏ.

"Thư kí Tiêu, thật không cân nhắc sao?" Tần Trọng Hàn lại hỏi.

Tiêu Hà Hà lòng lại nhảy loạn xạ lên. Cô không để ý tới anh, chờ xe dừng hẳn, Tiêu Hà Hà xuống xe.

"Tiêu Hà Hà..."

Anh cũng đi theo xuống xe, kéo cô lại.

Còn chưa chờ anh nói gì, Tiêu Hà Hà cũng lập tức xoay người, nhìn thẳng anh: "Tổng giám đốc, con trai anh rất đáng thương, anh nên tìm mẹ cho con trai anh, chứ không phải luôn muốn tìm người phụ nữ thỏa mãn mình."

Anh sợ run lên, không nghĩ tới cô sẽ nói như thế, biểu tình trên mặt biến hóa khó lường, đến cuối cùng chẳng qua là nhíu mày: "Cô nói tôi là đang đùa cô?"

"Có phải hay không trong lòng anh tự rõ, còn có tổng giám đốc, tôi muốn cùng anh nói, tôi không phải còn con gái. Tôi từng có con, tôi đã sinh con rồi, tôi không phải người anh nên trêu chọc, làm tình nhân tôi cũng không thích hợp, làm vợ càng không thích hợp."

Ánh mắt cô kiên quyết, cô cả đời này, có Thịnh Thịnh là đủ rồi. Căn bản không hy vọng xa vời cái gì khác.

Cô chẳng qua là ảo tưởng có một ngày có thể gặp con trai ruột của mình, như vậy đã quá đủ.

Anh đột nhiên cười.

Trong nụ cười không có quá nhiều ấm áp, nhưng cũng không có chút nào lạnh như băng, siết chặt tay cô buông lỏng, sau đó đưa tay xoa xoa cô, trong động tác tựa hồ mang cưng chìu, mà cô lập tức mặt đầy ánh nắng đỏ rực, tim đập hô hấp tựa hồ cũng dồn dập. Cô lui về phía sau một bước, muốn tránh động tác của anh, anh cũng không cho cô nguyện ý, tiến lên một bước, đem cô để ở bên thân xe.

"Nếu như tôi nói tôi nghiêm túc, không quan tâm chuyện cô có hay không đã sinh con?"

Cô chợt cả kinh, lời nói của anh mang cho cô rung động để cho lòng cô mãnh liệt nhảy cỡn lên.

Anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô như đuốc, mà cô như kinh hãi lo sợ như con thỏ nhỏ vậy, ánh mắt hốt hoảng.

Cô biết mình căn bản không có thể cùng anh dựa quá gần, trên người anh có khí chất đặc biệt, sẽđể cho cô không biết làm sao, rơi vào trong sương mù, suy nghĩ trống rỗng.

Mà anh còn vô tình hay cố ý, khiêu khích con tim cô một hồ nước mùa xuân, khuấy động trái tim cô không còn bình tĩnh.

Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lóe lên, hé mở bờ môi kiều diễm, hô hấp nhẹ nhàng rời rạc, anh cũng có thể cảm nhận được cô hơi rung động ở hai vai, anh cách cô quá gần, anh có thể ngửi được thoang thoảng mùi dầu gội đầu trên người cô, mang sự mát mẽ ban đầu, đầu độc tâm hồn anh.

"Như thế nào?" Anh lại hỏi.

"Không." Cô mãnh liệt lắc đầu, không dám tin tưởng, cái này căn bản không thể.

Khoảng cách của bọn họ thân có cả thân phận và địa vị, đối với một người đã có con, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tiếp nhận, nhưng anh tại sao còn nói như vậy? Anh biến thái sao? Hay anh bị điên? Anh cho là anh là thượng đế sao? Anh cảm thấy anh thật vĩ đại có phải hay không?

Không. Điều này không thể nào. Tiêu Hà Hà ở đáy lòng phủ nhận.

Anh nhìn cô, cô quật cường, cô kinh hoảng thất thố, cô giả bộ ngu. Mê hoặc cô, anh chỉ muốn như vậy, đem cô vững vàng khóa ở bên trong phạm vi tầm mắt của anh, chỉ như vậy, nhìn cô cả đời.

E Cô trong lòng nghĩ thế nào, anh sâu sắc nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc buông cô ra: "Ngoan, suy nghĩ thật kỹ đi. Nghĩ xong nói cho tôi câu trả lời, nhớ, tôi nghiêm túc."

Trong đầu cô trống rỗng, giống như là bị anh ném một quả lựu đạn vậy, nhấc lên sóng gió kinh hoàng.

"Mẹ a. Quá tuyệt vời." Thịnh Thịnh hưng phấn kêu to từ phòng của mình trong chạy ra: "Mẹ, đồ chơi của con có người mua, chú nói muốn mua trò chơi của con a. Mẹ, mẹ,? Mẹ đang suy nghĩ chuyện gì?"

Từ nhà trẻ về, dọc theo đường đi tâm thần mẹ hoảng hốt, lúc ăn cơm cũng đầy tâm sự, bây giờ còn đang ngẩn người, ngay cả cậu nói cũng không nghe được, Thịnh Thịnh tiến lên ngồi ở trên ghế salon, xích lại gần Tiêu Hà Hà: "Mẹ, người nghĩ gì vậy?"

"Thịnh Thịnh. Con hù chết mẹ." Tiêu Hà Hà tay vuốt ngực, bị đứa trẻ vừa hô, sợ hết hồn: "Có chuyện gì vậy?"

"Mẹ mới là người có chuyện gì, Thịnh Thịnh cùng mẹ nói chuyện nhưng mẹ không có nghe." Rất thất vọng a, Thịnh Thịnh bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu ra rất ủy khuất nói: "Nói cho con biết mẹ đang suy nghĩ gì?"

"Thật xin lỗi, con trai ngoan, mẹ không có suy nghĩ gì hết." Tiêu Hà Hà mặt đỏ, hết sức che giấu, nhưng càng chột dạ. Đều là Tần Trọng Hàn, lời hồi chiều ở cô trong lòng nhấc lên sóng gió kinh hoàng, làm hại cô suốt một buổi chiều đều ở đây suy nghĩ chuyện này.

Anh uy hiếp muốn trêu chọc mình, cô cũng cùng anh nói, cô đã có con, anh lại còn nói không quan tâm. Trời ạ! Anh là người ngu ngốc? Hay cô mới ngu ngốc đây?

"Mẹ nghe con nói." Thịnh Thịnh lắc lắc cánh tay cô, nhìn mẹ lại một lần nữa như đi vào cõi thần tiên, không tuân theo để giọng oang oang.

"Con nói đi." Bị kéo về hiện tại, Tiêu Hà Hà rốt cuộc nghiêm túc.

"Mẹ còn nhớ chú chim to không? Chú đó nói muốn mua trò chơi của con. Chính là chú trên máy bay."

Tiêu Hà Hà cả kinh: "Làm sao có thể?"

"Mẹ, là thật, mẹ mau tới đây nhìn này. Chú đang lên mạng, mẹ nhắn tin cùng chú ấy đi. Con không biết bán bao nhiêu tiền." Thịnh Thịnh kéo Tiêu Hà Hà đi vào nhà.

"Thịnh Thịnh, thật sao?" Tiêu Hà Hà rốt cuộc ý thức được chuyện gì, kinh ngạc cùng vui mừng nhìn con trai.

Trên màn hình máy tính, thật hiện ra khung đối thoại.

"Tiểu tử, mẹ con tới sao?" Na Đoan hỏi.

"Xem kìa, mẹ, chính là chú đó, chú chim to đã mua tất cả sáo sáo. Chính là chú, chú nói muốn mở mang trò chơi của con." Thịnh Thịnh chỉ máy vi tính với Tiêu Hà Hà nói: "Mẹ mau cùng chú nói, con muốn biết có thể bán bao nhiêu tiền."

Tiêu Hà Hà đơn giản nhìn khung chat một chút, chắc chắn người bên kia máy vi tính muốn mua thiết kế trò chơi của Thịnh Thịnh. Dĩ nhiên trước mắt, còn không thể nói có phải là thật hay không, cô cần chắc chắn.

"Con trai, mẹ muốn cùng chú nói chuyện một chút." Tiêu Hà Hà vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Để biết người ta ra giá bao nhiêu được không?"

" Dạ được." Thịnh Thịnh nhào lên trên giường: "Mẹ nói xong thì cho con biết."

" Được." Tiêu Hà Hà bắt đầu đánh chữ.

Thịnh Thịnh ở trên giường lăn lộn, suy nghĩ nếu như trò chơi mua tiền, cậu cùng mẹ cũng không cần khổ cực như vậy, có thể không cần ở tại trong nhà của dì Mễ Cách, có thể tự mua nhà, mẹ cũng có thể mua quần áo mới.

"Tiên sinh, ngài thật muốn mua thiết kế trò chơi con trai tôi sao?" Tiêu Hà Hà hỏi.

Na Đoan lập tức trả lời cô: "Dĩ nhiên. Cô là côô Mễ?"

Tiêu Hà Hà tiếp tục trả lời: "Đúng vậy, tôi là mẹ nó. Tiên sinh, tôi muốn biết trò chơi con tôi rốt cuộc nơi nào hấp dẫn anh, tôi làm sao chắc chắn anh không phải tên lường gạt? Xin thứ lỗi tôi hỏi thẳng như vậy."

Na Đoan tựa hồ có chút bất ngờ khi cô hỏi như vậy, nửa ngày mới trả lời: " Cô rất sắc bén. Tôi rất thưởng thức tính cảnh giác của cô, bất quá tôi chỉ hỏi cô, nếu dối gạt hắn tôi còn ở chỗ này cùng cô nói chuyện này sao? Dứt khoát trực tiếp cầm đi mất mới phải, mà các người không có được một đồng tiền. Cho dù muốn tố cáo tôi xâm quyền cũng chỉ sợ không có bằng chứng có lợi

phải hay không?"

Tiêu Hà Hà thấy tin nhắn trả lời hơi sững sờ, trong lòng đối với Na Đoan người cho phép đứng lên: "Thật xin lỗi tiên sinh, chủ yếu là con trai tôi quá nhỏ, xin thứ lỗi tôi đi thẳng vào vấn đề."

"Con trai cô rất thông minh." Na Đoan trả lời.

"Cám ơn."

"Tôi muốn mở mang trò chơi này, hy vọng có thể cùng các anh gặp mặt nói chuyện một chút!"

"Như vậy cũng được."

"Cô lúc nào có rãnh rỗi?"

"Ngày mai rãnh rỗi." Mấy ngày nay cô vừa vặn bởi vì bị thương mà xin nghỉ, cho nên rất rảnh.

"Như vậy đi, trưa mai, tôi để cho tôi trợ lý ở phòng ăn Tĩnh Nhã chờ cô, như thế nào?"

" Được. Nhưng là tôi làm sao liên lạc được."

"Cô dẫn con trai cô tới, sau khi đến tìm một người họ Tằng."

"Họ Tằng?" Tiêu Hà Hà sững sốt một chút, họ giống Tằng Ly.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status