Ngày nào Diệp tiên sinh cũng muốn tỏ tình với tôi

Chương 24


Edit: Mộc Tử Đằng

Diệp Tri Du chỉ bất ngờ chút thôi, sau đó anh ung dung gửi tin nhắn cho Tạ Khai Hoài: Ồ? Cậu định lấy gì để cạnh tranh với tôi? Muốn dùng thành tích thậm tệ của mình à?

Tạ Khai Hoài: ….Tôi đẹp trai!

Diệp Tri Du: Tôi còn đẹp trai hơn cậu.

Tạ Khai Hoài: …Nhà tôi có tiền!

Diệp Tri Du: Tôi còn có tiền nhiều hơn cậu.

Tạ Khai Hoài: “…”

Tạ Khai Hoài nghẹn lời, không ngờ một người đường đường là đại thiếu gia nhà họ Tạ như cậu, luôn hô mưa gọi gió ở trường, lại không đáng giá một xu ở trước mặt Diệp Tri Du??

Trầm tư suy nghĩ một lúc, rốt cuộc Tạ Khai Hoài nghĩ ra được một điểm có thể chèn ép Diệp Tri Du!

Tạ Khai Hoài: Tôi trẻ tuổi hơn anh, bây giờ rất thịnh hành tiểu nãi cẩu*. 🙂

(Tiểu nãi cẩu: Chỉ những chàng trai đáng yêu)

Diệp Tri Du: “…”

Diệp Tri Du: Cậu nghĩ nhiều quá rồi, cậu chỉ là em trai thôi.

Tạ Khai Hoài: “…”

Khoan khoan, có phải anh ta đang chửi mình không???

Diệp Tri Du: Cậu có thể nói cho tôi biết điều gì khiến cậu bất ngờ nảy ra ý tưởng thích Thẩm Tâm không?

Tạ Khai Hoài: Đây không phải là bất ngờ nảy ra ý tưởng! Vào ngày hôm nay sau khi trải qua sinh tử cùng với chị ấy, tôi đã hiểu rõ trái tim mình!

Diệp Tri Du: …

Diệp Tri Du: Cậu từng nghe nói đến hiệu ứng cầu treo* chưa?

Tạ Khai Hoài: Không muốn nghe vương bát niệm kinh.

Diệp Tri Du: Khiến cậu rơi vào lưới tình là khi não tiết ra Axit Phenylacetic và Dopamine**, vào lúc cậu phập phòng lo sợ thì não cũng sẽ tiết ra những chất này, từ đó khiến cậu sinh ra ảo giác, lầm tưởng kiểu tim đập rộn ràng là tình yêu. Đây chính là hiệu ứng cầu treo nổi tiếng.

(**Axit Phenylacetic và Dopamine là những chất trong cơ thể người…Tìm hiểu thêm trên Wikipedia)

*(Hiệu ứng cầu treo: Hiệu ứng cầu treo là một trong những hiệu ứng tâm lý được sử dụng nhiều trong tình yêu. Nhiều nghiên cứu cho rằng hiệu ứng cầu treo sẽ khiến cho người mà bạn yêu dễ yêu bạn hơn trong tình huống hai người bắt buộc phải chia sẻ những trải nghiệm giống nhau và đều có cảm giác lo âu và sợ hãi.

Là hiệu ứng mà khi một người băng qua một chiếc cầu treo, nỗi sợ bị rơi xuống khiến tim họ đập nhanh đến mức lầm tưởng cảm xúc đó là tình yêu, ở đây là nói về câu chuyện vềnhững cặp đôi bị đặt vào biết bao nguy hiểm, rồi từ đó mới nhận ra những cảm xúc thực sự của họ, khi mà hai trái tim đang đập cùng nhịp với bước chân của tử thần. (Trích SouL vol 11))

Tạ Khai Hoài: À, chúng tôi cùng nhau trải qua thời khắc kinh khủng và tăm tối nhất trong đời người, loại phàm nhân như anh không hiểu được tình cảm này đâu.

Diệp Tri Du: “…”

Anh quả thật không hiểu.

Diệp Tri Du: Đi ngủ sớm đi em trai à, không ngủ được thì tôi gửi một trăm đề thi cho cậu làm.

Tạ Khai Hoài:…

“Anh đang nhắn tin với ai vậy?” Thẩm Tâm vừa ăn thịt nướng, vừa nhìn Diệp Tri Du ở bên cạnh, “Không phải là Lý Mộc Dao đó chứ?”

Diệp Tri Du đặt điện thoại xuống, nói: “Là Tạ Khai Hoài, cậu ta có đề không hiểu nên hỏi tôi.”

Thẩm Tâm kinh ngạc không thôi: “Cậu ta thật sự nghiêm túc làm đề ư?”

Diệp Tri Du: “Tôi cũng rất ngạc nhiên, bởi vì đề cậu ta hỏi là đề khó của cấp hai.”

Thẩm Tâm: “…”

“Đúng rồi, cô còn nhớ cô thiếu tôi bữa cơm chứ?” Diệp Tri Du bỗng nhiên nhắc đến chuyện xưa. Thẩm Tâm bĩu môi, nói: “Nhớ, đoàn của tôi sẽ kết thúc vào ngày mai, sau đó tôi có ngày nghỉ.”

Diệp Tri Du: “Tốt lắm, vậy chúng ta hẹn ngay ngày nghỉ của cô đi, sau khi ăn cơm xong thì chúng ta đến công viên chơi tàu lượn siêu tốc.”

“Gì?” Thẩm Tâm nhìn anh đầy kỳ quái, Diệp tiên sinh không hề giống người thích ngồi tàu lượn siêu tốc tẹo nào nha! “Tại sao phải chơi tày lượn siêu tốc?”

Diệp Tri Du nói: “Đột nhiên muốn ngồi thôi, nghe nói nó là trò hấp dẫn trong công viên trò chơi ở thành phố H.”

Thẩm Tâm nghĩ ngợi, nói: “Công viên trò chơi chỉ có nhiêu đó, hay là chúng ta đi chùa nhé.”

“Chùa?” Lúc này Diệp Tri Du cảm thấy rất lạ, tại sao phải đi chùa? Cầu duyên sao??

Thẩm Tâm nói: “Đúng vậy, ở thành phố H có một ngôi chùa rất linh thiên, tôi đang định tranh thủ đến đó cúng bái.”

“Tại sao?”

“Không phải anh nói tôi bị nguyền rủa sao? Tôi phải đến đó cầu may.”

Diệp Tri Du: “…”

Anh suy nghĩ một lát, hỏi Thẩm Tâm: “Chùa ở trên núi hả?”

Thẩm Tâm gật đầu đáp: “Đúng.”

Diệp Tri Du tiếp tục hỏi: “Vậy lên núi sẽ đi qua cầu treo à?”

Thẩm Tâm nói: “Có một cây cầu treo, nhưng chắc không đi bằng đường đó.”

Diệp Tri Du: “Tốt lắm, chúng ta đi chùa đi.”

Thẩm Tâm: “…À.”

Tại sao cô cứ thấy là lạ? Là ở đâu nhỉ?

Diệp Tri Du không ở lại nhà Lý Thù Đường quá muộn, đúng mười giờ bèn đi về, còn dặn Thẩm Tâm tối rồi không nên ăn quá nhiều. Ngoài miệng Thẩm Tâm đồng ý, tuy nhiên khi anh đi rồi cô lại tiếp tục cầm xâu nướng ăn, ngồi trên ghế salon lướt weibo.

Chỉ một câu nói hôm nay của Lý Mộc Dao đã khiến cư dân mạng bàn luận sôi nổi, song công ty quản lý cô ta không ngờ lại dẫn tới một trận huyên náo lớn như vậy, buổi tối hôm nay còn lên bài trấn an fan.

Chủ yếu là làm sáng tỏ giữa Lý Mộc Dao và Diệp tổng không có quan hệ bất chính gì, bảo mọi người đừng suy đoán lung tung.

Thẩm Tâm thầm nghĩ, vậy ban đầu cô ta đừng nói mấy lời này, gây chuyện lớn đã rồi chạy lên giải thích.

Cô chuyển sang ăn dưa, không để ý đến chuyện này nữa, dù sao…Diệp tổng của Nhuệ Ý cũng chả nhớ cô ta.

Ngày hôm sau là ngày cuối Thẩm Tâm dẫn đoàn mười lăm người cực phẩm này, sau khi ăn cơm trưa xong cô sẽ đưa mọi người đến sân bay. Nghĩ tới đây, rốt cuộc Thẩm Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, trước khi dẫn đoàn nữa, cô nhất định phải lên chùa cúng bái mới được.

Lúc đến sân bay, mọi người đều mang theo không ít đặc sản của thành phố H, Thẩm Tâm giúp họ làm thủ tục lên máy bay, rồi nhìn họ qua công kiểm tra an ninh. Trước khi đưa Hoàng Tịnh Y đi, cô đã nói đôi câu với em ấy: “Hoàng Tịnh Y, sau này có gặp chuyện gì em nên nói cho cha mẹ biết, tuy họ có công việc bận rộn, nhưng họ là hai người thân thiết nhất của em trên đời này, em gặp khó khăn gì, họ nhất định sẽ giúp em.”

Hoàng Tịnh Y đi đầu, cùng đoàn viên đi qua khu kiểm tra an ninh.

Thẩm Tâm tiễn bọn họ đến lúc máy bay cất cánh mới rời khỏi sân bay. Tối nay hiếm khi cô được về sớm, hôm nay Lý Thù Đường không về ăn cơm, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa ăn cho Thẩm Tâm rồi. Tạ Khai Hoài còn chưa tan học, một mình Thẩm Tâm ngồi trong phòng ăn, vừa nghịch điện thoại vừa ăn cơm.

Cô hoàn toàn không ngờ Giang Tiếu gử video cho mình.

Video không dài, chỉ mấy mươi giây, cô tò mò mở ra, camera ghi lại sự việc tại khách sạn trong công viên Rừng Rậm mà họ đã ở lại đếm đó.

Tuy sắc trời rất tối, nhưng điện toại của Giang Tiếu có chức năng quay đêm rất mạnh, có thể thấy rõ mọi thứ.

Là Trịnh Hi Nghiên, Lưu Nguyệt và Hoàng Tịnh Y.

Hoàng Tịnh Y gắng sức muốn cướp lại điện thoại mà Trịnh Hi Nghiên đang giơ lên cao, nhưng một mình em ấy không đấu lại được hai người kia, không chỉ không cướp được điện thoại mà còn bị họ đẩy ngã xuống đất. Lúc Hoàng Tịnh Y ngã xuống, Trịnh Hi Nghiên và Lưu Nguyệt càng cười vui vẻ hơn, họ cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn đi. Hoàng Tịnh Y chợt ngồi dậy, cướp được điện thoại, đồng thời cũng chọc giận Trịnh Hi Nghiên và Lưu Nguyệt, hai người kia lập tức liên thủ đè em ấy xuống đất.

Lúc này trong video truyền đến tiếng nói của Thẩm Tâm, là cô đang gọi tên mấy người Trịnh Hi Nghiên. Nghe thấy có người tới, Trịnh Hi Nghiên và Lưu Nguyệt mới thả tay, đi ra ngoài.

Video tới đây thì kết thúc, Thẩm Tâm vẫn chưa bình tĩnh được, Giang Tiếu lại gửi một tin nhắn khác.

Giang Tiếu: Vừa rồi mẹ Hoàng Tịnh Y đến sân bay đón ba nữ sinh đó, tôi bèn cho mẹ em ấy xem đoạn video này.

Thẩm Tâm: “…”

Giang đại ca đúng là không biết thì thôi, một khi đã làm thì ai cũng phải kinh ngạc!!!!

Cô nhớ đêm đó Giang Tiếu cũng ở ngoài, chẳng qua không ngờ anh ta quay lại sự việc này. Lúc thấy video, ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Tâm là anh ta có thời gian quay video thế tại sao không đi lên giúp Hoàng Tịnh Y? Nhưng nghĩ lại, anh ta quay video này thật sự rất có ích.

Thẩm Tâm: Sau đó thì sao…”

Giang Tiếu: Sau đó tình tiết bắt đầu phát triển, mâu thuẫn được đẩy lên cao trào.

Thẩm Tâm:…

Giang Tiếu: Vẫn chưa nói cho cô biết, thật ra tôi là một tiểu thuyết gia, lần này đi du lịch muốn tìm chút linh cảm để sáng tác. Đến thành phố H quả nhiên không hề uổng phí, cuộc sống bao giờ cũng xuất sắc hơn cả tưởng tượng của tôi.

Thẩm Tâm:….

Thẩm Tâm: Bây giờ nhóm người Hoàng Tịnh Y sao rồi?

Giang Tiếu: Hoàng Tịnh Y chắc rất tốt, nhưng hai nữ sinh kia thì không được tốt lắm.

Thẩm Tâm:..Được rồi.

Thẩm Tâm cho rằng chuyện này đã êm xuôi, không nghĩ đến ngày hôm sau Hoàng Tịnh Y gửi tới cho cô một tin nhắn.

Hoàng Tịnh Y: Hướng dẫn viên Thẩm ơi, chuyện ở sân bay hôm qua chắc chị đã biết rồi ạ? Lúc cha mẹ em thấy video đó thì vô cùng tức giận, còn mắng em nữa, bảo em bị bắt nạt cũng không biết chống trả, nhưng hôm nay họ đã đên trường, tìm giáo viên chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng, bảo các thầy cho họ một lời giải thích. Cha mẹ đều bảo vệ em. Do họ có chút quan hệ, nên chuyện này rất ầm ĩ, bây giờ Trịnh Hi Nghiên và Lưu Nguyệt đã chuyển trường. Hôm qua em khóc rất lâu, rồi chợt nhớ ra những lời chị đã nói với em, nên em quyết định mình phải mạnh mẽ hơn. Hôm nay Phó Thần Úy còn đi tìm em, nói xin lỗi với em, cậu ấy bảo không phát hiện ra đám người Trịnh Hi Nghiên bắt nạt em, còn nói sau này nếu em có chuyện gì nhất định phải nói ngay cho cậu ấy biết. Mặc dù chuyện này không liên quan đến cậu ấy, nhưng em rất vui ạ ^^

Hy vọng sau này dù em có gặp phải chuyện gì cũng phải dũng cảm hơn. Giống như chị vậy ạ. ^^

Thẩm Tâm đọc xong tin nhắn dài kia, trong lòng khá phức tạp. Tuy cô cảm thấy vui vì chuyện này đã được giải quyết, nhưng trong vui vẻ lại có một loại cảm giác…Chó ngồi giữa nhà, đồ ăn từ trên trời rớt xuống.

Thẩm Tâm: Cố gắn lên em nhé, em sẽ tìm được những người bạn mới thôi ^^

Thẩm Tâm gửi tin nhắn xong, lại nhìn tin nhắn Hoàng Tịnh Y gửi cho mình, lơ đãn thở dài một hơi. Thật ra thì, cô cũng không dũng cảm đâu.

Lúc cô đang mãi đắm chìm trong mớ suy tư, điện thoại đột nhiên vang lên âm tin nhắn, là Diệp Tri Du gửi tới.

Diệp Tri Du: Cô kết thúc đoàn rồi đúng không? Đã biết nghỉ ngày nào chưa?

Thẩm Tâm:…Ngày mai.

Diệp Tri Du: Được, vậy sáng ngày mai chúng ta đi chùa, có cần chọn giờ hoàng đạo không?

Thẩm Tâm:…Không cần đâu. Anh đã nghĩ ra muốn ăn ở đâu chưa?

Diệp Tri Du: Tri Vị Lâu.

Thẩm Tâm: “…”

Người này dường như không hề khách khí tẹo nào cả!

Nhưng ngẫm lại anh tặng nhiều mặt nạ đắt tiền cho mình như vậy, mời anh ăn ở Tri Vị Lâu một bữa cũng không quá.

Thẩm Tâm: Được rồi, tôi định 12 giờ trưa mai đi có được không?

Diệp Tri Du: Được.

Thẩm Tâm: Tôi còn một thắc mắc nữa, ngày mai vẫn còn là ngày làm việc, anh không cần đi làm sao?

Diệp Tri Du: Tôi là ông chủ, giờ làm việc của tôi rất linh hoạt.

Diệp Tri Du: Cô đừng có lấy cớ hủy bỏ.

Thẩm Tâm: Tôi không nghĩ vậy nha, sáng mai gặp. 🙂

Sau khi Diệp Tri Du chốt thời gian với cô xong, mới tiếp tục làm việc. Lúc Giản Hàng mang báo cáo đến, thấy anh nhíu chặt mày nhìn máy tính, nên không nhịn được lên tiếng hỏi: “Diệp tổng, hai ngày nay anh sắp xếp công việc quá dày đặc, tuy bây giờ anh còn trẻ tuổi, nhưng vẫn nên chú ý đến sức khỏe.”

Diệp Tri Du gật đầu: “Tôi biết rồi, cuộc họp chiều nay chuẩn bị xong chưa?”

Giản Hàng nói: “Đã chuẩn bị xong rồi, nhưng họp giờ đó thì anh không có thời gian ăn trưa.”

Diệp Tri Du: “Không sao, chỉ không ăn một bữa không chết đói đâu.”

Giản Hàng: “…”

Nhưng mà anh ta đói nha.

Rốt cuộc ngày mai sếp có hành trình quan trọng gì, mà vì để trống thời gian lại đi tự ngược đãi mình thế!

Giản Hàng đã đi theo Diệp Tri Du từ khi anh mới thành lập công ty, tự nhận là người thân tín của anh, nắm rõ lịch trình của anh như lòng bàn tay. Nhưng bây giờ, Diệp tổng đang có chuyện muốn giấu anh ta.

Haiz.

Giản Hàng thấy không khuyên được anh, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài âm thầm chuẩn bị thuốc dạ dày cho anh, phòng ngừa bất kỳ tình huống nào xảy ra.

Khi Diệp Tri Du đang đắm chìm trong công việc thì cha Diệp điện thoại dến quấy rầy anh. Diệp Tri Du nhìn thấy bèn cúp máy luôn, chọc cha anh giận gọi thêm cuộc nữa. Diệp Tri Du sợ ông có việc gì nên bắt máy: “Bây giờ con rất bận, cha có gì nói ngắn gọn đi ạ.”

Cha Diệp tức giận cười lạnh một tiếng: “Người ta không biết còn tưởng cậu là cha của tôi đấy!”

Diệp Tri Du: “Cha gọi tới vì muốn nói cái này?”

Cha Diệp nghẹn lời, nói với anh: “Con đuổi Ngô Giai Dĩnh về, con bé đến tìm mẹ con khóc lóc kể lễ.”

“À.” Diệp Tri Du lạnh lùng cong môi, “Cô ta đã sửa vườn hoa của con thành dạng đó, con còn chưa đi tìm cô ta khóc lóc mà cô ta đã xấu xa đi tố cáo trước nữa à?”

Cha Diệp nói: “Hôm nay cha gọi tới là do mẹ con bảo, chuyện chính là Ngô Giai Dĩnh có nói với mẹ con về hướng dẫn viên gì đấy.”

Nghe được ba chữ ‘hướng dẫn viên’, Diệp Tri Du lập tức ngừng công việc trong tay lại, khẽ cau mày hỏi cha mình: “Ngô Giai Dĩnh đã nói những gì với hai người?”

Cha Diệp vừa nghe thấy giọng điệu này của anh bèn bật cười: “Thật hiếm khi thấy con khẩn trương như này, xem ra chuyện Ngô Giai Dĩnh nói không hoàn toàn là bịa đặt.”

Diệp Tri Du nhíu mày: “Con không hiểu cha nói gì.”

“Ngưng giả vờ với cha đi, con còn đưa một thùng mặt nạ to đùng cho người ta đúng chứ?” Cha Diệp vui vẻ nói, “Từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ tặng con gái thứ gì, kể cả một viên kẹo.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tri Du: Con cũng chưa tặng cho con trai nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status