Nghe nói em thích tôi

Chương 113



CHƯƠNG 113: MỘT LY CHOCOLATE NÓNG

Nghĩ như vậy, càng cảm giác mình không nên, muốn khống chế tâm tình một chút, vậy mà nước mắt lại không ngừng được, dường như mười mấy năm chưa bao giờ khóc trước mặt anh, lần này muốn bù lại toàn bộ, hơn nữa, vẫn là vì chuyện không đáng để khóc.

Vốn dĩ anh lau nước mắt cho cô, thế nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, tay anh liền xuyên qua tóc cô, đè sau ót cô, nghiêng người qua, để cô dựa trên bả vai anh.

Trong xe cũng không phải là địa điểm thích hợp để ôm ấp như vậy, tư thế ôm không được tự nhiên, làm cho Nguyễn Lưu Tranh dựa trên vai anh trong nháy mắt tỉnh táo ý thức được, kiểu điểm tựa trên bến cảng này không thuộc về cô.

Nhanh chóng lau nước mắt, ngồi thẳng dậy.

“Không khóc nữa?” Anh hỏi.

Nhất thời cô không biết nên nói gì, thở dài một tiếng, “Kỳ thực cũng là trách em.”

Dừng một chút, thấy anh còn đang đợi mình nói tiếp, cắn môi, nói càng kỹ lưỡng hơn một chút, “Cũng không thể trách người ta, bỏ đi, sau này không đi là được rồi…”

Anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, “Tôi cảm thấy vẫn là em quá rảnh rỗi. Nếu không sau này nghỉ ngơi thay phiên cũng tăng ca đi.”

Cô giật giật khóe môi, muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, không hé răng nữa.

“Sao không nói nữa?” Anh hỏi.

“Cũng được đó, em vẫn muốn làm thêm vài ca phẫu thuật nữa, thời gian bồi dưỡng cũng đã qua nửa rồi, thứ em muốn học vẫn rất nhiều.” Đây là lời thật lòng của cô, một năm bồi dưỡng, thời gian quả thực quá ngắn.

“Em muốn ăn một mạch thành người mập luôn sao? Bao nhiêu người theo thầy học bảy tám năm mới chính thức thành nghề, Trình Châu Vũ cũng theo vài vị giáo sư năm năm.”

Cô thở dài, “Em biết.”

“Ở lại chứ?” Anh chợt hỏi.

Một câu không đầu không cuối, khiến cô lờ mờ một lúc mới hiểu được ý của anh, lại muốn cô ở lại Bắc Nhã sao?

Lắc đầu, cô ký hợp đồng rồi.

Không muốn nói tiếp mấy chuyện này, cô cười với anh, “Bây giờ anh nghiện đánh nhau rồi à?”

Anh tỉnh bơ, “Tàm tạm.”

“Tàm tạm?” Đây là cái câu trả lời gì?

“Không thể so với năm đó.” Anh kéo dài giọng nói.

“Năm đó anh thế nào? Thực sự rất hư hỏng?” Cô nhớ đã từng nghe nói mấy lời đồn này, cũng không phải không tin, mà là không cách nào liên hệ anh của ngày hôm nay với mấy lời đồn đó, nhưng liên tiếp hai lần ra tay này, khiến cô nhìn ra chút gì đó.

Anh khởi động lần nữa, xe chầm chậm chuyển động, ” Lúc đó còn trẻ, quả thực đã hoang đường một khoảng thời gian, bây giờ…tôi cũng coi như là người tốt.”

Ai chưa từng còn trẻ? Ai chưa từng hoang đường? Những điều vội vàng của thanh xuân đã sớm thay đổi một cách vô tri vô giác dần dần trôi xa theo thời gian, khi bừng tỉnh đã cách một đời.

Nguyễn Lưu Tranh cười, hư hỏng của thiếu niên có thể đến mức nào?

Kỳ thực, xét tất cả những người đàn ông mà cô biết, chỉ có lúc này, lúc ngồi trong xe anh là an toàn không sợ hãi, không cần tốn công sức phỏng đoán đối diện mình là một người như thế nào.

Mặc kệ quan hệ giữa anh và cô như thế nào, vẫn rất thích sự yên tâm và an bình như vậy.

Cô không phải một người thích tự mình lái xe, có lẽ là vì làm phẫu thuật là công việc yêu cầu sức tập trung cao độ, cho nên ngoài thời gian công việc cô thích thả lỏng một chút, hoặc là nói, lười biếng một chút, giống như sau khi tan ca cực kỳ mệt mỏi như vậy, không cần trăm đắng nghìn cay nhồi nhét trong dòng xe cộ vất vả bò chậm chạm, cũng không cần chen lấn không thở nổi trong tàu điện ngầm chen chen lấn lần liền ngủ mất, tình huống này có bao nhiêu thoải mãi mãn nguyện.

Con người, nói chung đều tham hưởng thụ, tính ỳ như vậy thực sự không tốt.

Nhưng mà, vừa nghĩ, lại đang chậm rãi trong dòng xe cộ không nhịn được ngáp dài một cái, sau khi khóc qua một trận, liền từ từ chìm vào giấc ngủ, cuối cùng mơ mơ màng màng trong nháy mắt, cảm giác có thể khiến cô không chút cố kỵ ngủ trong xe người khác cũng chỉ có anh, đổi lại là xe người khác, thực sự sẽ không thế, có lẽ là vì lâu ngày mới biết lòng người, dù sao cô cũng đã quen anh lâu vậy rồi.

Ngủ rất say. Hơn nữa không hề biết anh đã xuống xe, rồi lại lên xe.

Lúc bị anh gọi dậy thì đã đến nhà, trong sương mù nhìn thấy đôi mắt rất đẹp của anh, “Còn không tỉnh tôi lại lái xe về bệnh viện!”

“…” Cô ngủ quả thực giống như an ổn quá đáng.

“Cầm lấy, xuống xe đi.” Anh đưa cho cô một ly chocolate nóng.

“Anh đi mua lúc nào vậy?” Chạm tay vào nhiệt độ vừa vặn, không nóng không lạnh.

“Em nói xem?” Anh nhìn cô hỏi ngược lại.

Gò má cô hơi ửng hồng, đương nhiên là lúc cô ngủ rồi.

“Em cũng ngủ trên xe vị phó giáo sư đại học đó như vậy?” Sắc mặt anh có chút nghiêm túc.

Cô uống một ngụm chocolate nóng, vị ngọt vừa vặn, hơi đắng, là vị cô thích, bị anh hỏi như vậy, suýt chút nữa sặc, giải thích giống như trách móc, “Khụ khụ… em không! Tự em về nhà không để anh ta đưa về!”

Trên mặt anh dễ nhìn hơn chút, “Không tồi, không ngốc như tôi nghĩ, nếu không bị người ta tháo xương lúc nào không biết!”

“…” Cô ngơ ngác chốc lát, cảm thấy không cần phải cãi lại trước mặt anh mình thông minh hay ngốc nghếch, lấy tư cách là một bậc thầy ngoại khoa thần kinh, không phải anh không biết, người có thể thi đỗ khoa y của trường cũ còn có thể vào ngoại khoa thần kinh, chí ít đều sẽ không ngốc như vậy!

“Em xuống xe đây.” Cô cắn ống hút,đẩy cửa xe ra.

“Đợi đã.” Anh gọi cô lại.

Quay đầu.

“Tóc của em vẫn nên nhuộm lại đi, làm bác sĩ mà thời thượng như vậy rất khó giành được tín nhiệm của bệnh nhân.”

“…” Cô thời thượng chỗ nào? Sau khi uốn tóc đi làm đều buộc lên mà! Không thèm để ý đến anh, vừa uống chocolate nóng vừa đi vào nhà.

Nhân sinh tựa như một ly chocolate nóng, trong ngọt có đắng mới hòa quyện thành vị đậm đà này.

Sau khi về nhà, Bùi Tố Phân lại đề cập với cô chuyện Cát Thanh, tức giận, “Người đàn ông đó, còn là giáo sư đại học chứ! Lại có thể nói với dì nhỏ con, muốn con đừng thực tập ở Bắc Nhã, ở cùng một chỗ với chồng cũ rất khó coi! Cậu ta lấy cái gì để so với Chí Khiêm chưa? Thật là!”

Nguyễn Lưu Tranh nhớ tới một chuyện, “Mẹ, sao anh ta biết con với…. à, quan hệ của Chí Khiêm?”

“Dì nhỏ con nói chứ gì! Dì con cũng thật là, cái gì nên nói không nên nói cứ nói lung tung, trước kia lừa gạt người ta, sau này người ta truy hỏi, cô ta nói rõ đầu đuôi, mẹ vừa mắng cho một trận!” Bùi Tố Phân vẫn tức giận không thôi.

Đối với chuyện giữa mẹ và dì, Nguyễn Lưu Tranh không tiện chen miệng vào.

Sau khi qua lễ Giáng sinh, rất nhanh chính là năm mới, Nguyễn Lãng quay về, lần này lại mang quà cho người nhà, hơn nữa giá cả cũng không rẻ.

Nguyễn Lưu Tranh đã sớm muốn nói chuyện với Nguyễn Lãng, mượn cơ hội này nói cậu ta trước mặt bố mẹ, “Nguyễn Lãng, em hiếu thảo với bố mẹ là chuyện tốt, nhưng mà em vừa mới bắt đầu quay phim, tiền đóng phim có hạn, vẫn nên tiết kiệm tiền, sau này nhiều chỗ cần dùng.”

Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân rất tán thành lời nói của Nguyễn Lưu Tranh, nhắc nhở Nguyễn Lãng.

“Chị, chị có thể đừng giống bà già thế được không! Vừa thấy em đã càm ràm! Em là người kiếm tiền lớn! Sau này sẽ mang tới cho mọi người cuộc sống tốt hơn!” Nguyễn Lãng rất phản đối lời cô.

Bùi Tố Phân nói tiếp, “Nguyễn Lãng, chị con nói rất đúng, kiếm tiền vất vả, không nên phung phí, cuộc sống của mọi người đã rất tốt rồi.”

“Thế này mà tốt gì ạ? Mọi người vẫn chưa thấy người ta tốt thật, một bữa cơm tốn hơn một triệu! Chị, chị chưa nhìn thấy, anh rể đã thấy rồi!” Nguyễn Lãng phất phất tay, “Dù gì chị cũng sống cùng anh rể lâu như vậy, thế mà không học được một chút cách sống của phu nhân nhà giàu.”

“Cách sống đó không phải của chúng ta! Anh rể em..” Có lẽ là vì nghe giọng điệu của Nguyễn Lãng như vậy trong lòng tức giận, nhất thời thuận theo xưng hô của Nguyễn Lãng, nói đến đây phát hiện dùng từ sai, “Ninh Chí Khiêm cũng chưa từng ăn bữa cơm nào một triệu!”

“Em lấy ví dụ thôi mà…” Nguyễn Lãng lầu bầu, “Anh rể là ở bệnh viện, rời xa vòng tròn danh lợi, nhưng cũng không thể nói anh ấy tiêu không được, bố anh rể ở bên ngoài nhất định mời khách như vậy, em chỉ hướng tới mục tiêu nỗ lực này thôi, cũng không nói nhất định phải ăn bữa cơm một triệu….”

“Nguyễn Lãng! Nỗ lực làm việc không sai, nhưng không thể nông nổi như vậy! Không cần so sánh với người khác! Yên tâm quay phim của mình cho tốt, ca hát tốt, danh tiếng cũng tốt lợi nhuận cũng tốt thì tự nhiên sẽ thuận lợi trăm bề.”

“Vâng, em biết.” Rõ ràng thái độ của Nguyễn Lãng qua loa lấy lệ, “Chị, em khó khăn lắm mới về một lần, không nói những thứ này nữa được không? Mai là tất niên rồi, nhà mình vui vẻ cùng nhau mấy ngày được không? Đúng rồi, bố Liêu Kiệt ở bệnh viện chị mọi người vẫn quan tâm chứ?”

“Bọn chị đối với tất cả bệnh nhân đều có trách nhiệm đối xử bình đẳng.” Cô đối với thái độ bất mãn của Nguyễn Lãng, ngữ khí trước sau đều không tốt.

“Chị, đừng đối xử bình đẳng, quan tâm nhiều chút được không? Liêu Kiệt thực sự là anh em của em!” Nguyễn Lãng cầu xin.

Nguyễn Lưu Tranh nghiêm mặt một hồi, “Quan tâm nhiều thế nào? Em nói chị xem?”

Nguyễn Lãng suy nghĩ nửa ngày, “Ví dụ như… Bỏ đi, em cũng không biết, ngược lại nhà cậu ta có tiền, chị bảo anh rể chữa trị tốt là được, chỉ cần kết quả, không cần tiếc tiền.”

Đây tính là quan tâm?

Nguyễn Lưu Tranh không để ý đến cậu ta nữa.

Hôm sau chính là tất niên, Nguyễn Lãng đặt tiệc bên ngoài, đáng tiếc, Nguyễn Lưu Tranh trực đêm, người đầu tiên trực đêm của năm mới, chỉ nhờ cậy cậu ta đưa bố mẹ ra ngoài ăn uống, sau khi tan ca cô ăn ở nhà ăn, sau đó trực đêm luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status