Nghe nói em thích tôi

Chương 117



CHƯƠNG 117: CHÂN TƯỚNG

Lưu Tranh nhìn anh đi xa, nhìn anh lên xe, không hiểu sao có một loại cảm giác, mọi chuyện sẽ không đơn giản giống như lời anh nói.

Đèn xe anh sáng lên, xe khởi động, chậm rãi lái về phía cô.

Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng anh không ngừng lại, lái thẳng về phía trước, điều này quá không giống với hành vi bình thường của anh!

Trong lòng cô không khỏi lo lắng, có phải mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn những điều cô nghĩ không?

Cô không nhịn được chạy đuổi theo xe anh, nhất thời nóng lòng, cũng quên mất lên xe mình, dĩ nhiên chạy bộ đuổi theo.

Anh nhìn trong gương chiếu hậu thấy bóng dáng của cô, mới dừng xe lại.

Thấy vậy cô tăng thêm tốc độ chạy nhanh tới, vịn vào xe của anh.

Cuối cùng cửa sổ xe mở ra, anh ở trong xe nhìn ra, thấp giọng, “Sao em ngốc như vậy chứ? Chạy bộ đuổi theo xe?”

Cô túm lấy kính của cửa sổ xe, vội hỏi, “Có phải rất nghiêm trọng không? Có phải anh đang giấu diếm em không? Phải không?”

“Đồ ngốc! Em nghĩ đi đâu vậy?’ Giọng anh càng thêm dịu dàng.

Cô lắc đầu, “Không đúng! Anh lừa em! Anh có chuyện giấu em! Nếu như không có chuyện gì anh sẽ lái xe rời đi như vậy sao? Anh lái xe qua sát bên cạnh em, ngay cả cửa sổ cũng không mở ra một chút, cũng không nói tạm biệt với em đã rời đi như vậy?”

“Nha đầu ngốc!”Anh rất ít cười, hoặc là nói, từ trước tới giờ chưa hề cười với cô, lúc này lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt, “Được rồi, vậy gặp lại sau.”

“….” Cô cắn cắn môi, nắm chặt lấy kính xe không buông tay. Những lúc như thế này cô không muốn thấy anh cười như vậy, cười như vậy rõ ràng có vấn đề!

Trên mặt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Hay là em cứ lên xe đi? Ngồi xe tôi về nhà?”

“Em chỉ muốn nghe anh nói thật.” Trong lòng anh có chuyện, rốt cuộc anh giấu cô cái gì?

“Nói thật chính là, tôi không sao! Ngày mai tiếp tục làm thầy em, ngày mai gặp? Tin tôi không?” Anh lại giơ một tay xoa đầu cô, sau đó vẻ mặt chê bai, “Tóc em phần mọc ra màu đen xấu thật đấy!”

“…” Anh vẫn có tâm tình cười nhạo tóc cô? Lẽ nào thực sự là cô nghĩ nhiều sao? ” Thực sự không sao?” Cô lo lắng hỏi.

“Thực sự không sao! Đồ ngốc, mai gặp!” Anh thấy cô vẫn mở đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Cái tính xấu này của em lại tiến bộ rồi! Không nỡ xa tôi? Vậy cùng nhau đi ăn cơm?”

“…” Cô buông tay, “Ai không nỡ xa anh chứ?”

Cuối cùng luôn có trò đùa có thể khiến tâm trạng thả lỏng, nghe thấy anh phớt lờ như vậy, cô bắt đầu tin quả thực mình đã nghĩ nhiều, vẫy tay, “Mai gặp lại thầy Ninh, bai bai.”

Anh gật gật đầu, “Bai bai.”

Xe lại lái đi một lần nữa, cô cũng quay về xe mình, về nhà.

Gần đến Tết âm lịch, Nguyễn Lãng cũng nên về nhà, có lẽ là hai ngày tới, từng năm qua đi, trưởng thành, thành thục, già đi, quy luật đời đời tái diễn.

Vào đến cửa nhà, vị khách trong nhà khiến cô kinh ngạc, vì sao Tiết Vĩ Lâm lại ở trong nhà? Còn trò chuyện vui vẻ với bố cô?

Tiết Vĩ Lâm vừa thấy cô, cũng cười, “Xin chào bác sĩ Nguyễn.”

Nguyễn Kiến Chung rất bất ngờ, “Tiết tiên sinh biết con gái tôi?”

“Chúng cháu coi như là bạn bè ạ.” Tiết Vĩ Lâm cười nói.

“Phải không? Trước giờ chưa thấy con bé nhắc qua!” Nguyễn Kiến Chung nói.

“Mới quen không lâu ạ.” Tiết Vĩ Lâm vội giải thích.

Nguyễn Lưu Tranh càng thấy lạ việc hai người họ quen nhau, “Bố, sao bố lại quen Tiết tiên sinh vậy ạ?”

“Là do cây nhai bách lần trước, bố đem cả cây khắc thành một bàn trà, vốn dĩ cho một người bạn mượn đặt trong cửa hàng ông ấy mấy ngày, đặt ở mặt tiền cửa hàng, kết quả Tiết tiên sinh nhìn thấy liền thích, muốn mua lại, người bạn đó đem cách liên lạc của bố cho Tiết tiên sinh.” Nguyễn Kiến Chung giải thích.

Tiết Vĩ Lâm cũng chỉ có thể thở dài, “Được rồi, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, chỉ là ông nội cháu rất thích bàn trà này, cháu chỉ nhận sự giao phó của ông nội đến tìm bác, vốn dĩ muốn mua về hiếu kính ông nội, nếu bác Nguyễn khăng khăng không bán, cháu cũng chỉ có thể ôm tiếc nuối thôi.”

Nói xong, lại nhìn về phía Nguyễn Lưu Tranh, “Bác sĩ Nguyễn, xem ra cho dù thấy giao tình của chúng ta, thì bác trai cũng không bán bàn trà cho tôi rồi.”

Nguyễn Lưu Tranh cười, “Chắc là sẽ không rồi, cây nhai bách này là do bạn cũ tặng cho, đối với bố tôi mà nói rất có ý nghĩa.”

Tiết Vĩ Lâm hoàn toàn ủ rũ,”Vậy được, vậy tôi chỉ có thể tiếp tục đi tìm món quà khác!” Anh ta đứng lên, “Đã làm phiền bác Nguyễn rồi, xin từ biệt.”

Nguyễn Kiến Chung đứng lên tiễn anh ta, “Tiết tiên sinh đi cẩn thận, hẹn gặp lại.”

Tiết Vĩ Lâm cười nói, “Nhất định sẽ gặp lại ạ, bản thân cháu cũng rất hứng thú với mấy thứ đồ gỗ nghệ thuật, lần sau lại đến học hỏi bác Nguyễn.”

“Tiết tiên sinh khách sáo rồi, đến trò chuyện cùng tôi tôi còn hoan nghênh không kịp, những thứ khác thì tôi không có, nhưng mấy ấm trà ngon vẫn có, có thời gian thì đến uống chén trà.” Nguyễn Kiến Chung nói.

“Được ạ, vậy cháu xin đồng ý, nhất định tới chơi, bác Nguyễn đừng chê cháu đường đột ạ.” Tiết Vĩ Lâm bắt tay với Nguyễn Kiến Chung.

” Vô cùng hoan nghênh.”

Trước khi rời đi Tiết Vĩ Lâm lại nói tạm biệt với Nguyễn Lưu Tranh, “Bác sĩ Nguyễn, lần sau gặp lại.”

“Tạm biệt.” Nguyễn Lưu Tranh đưa anh ta ra ngoài.

Bàn trà nhai bách này còn có thể kéo người ta đến nhà?

“Bố, nếu bố đã không muốn bán cái bàn trà đó thì mang nó về nhà đừng khoe với người khác ạ, đến lúc liên tục có người đến, nếu thực sự động phải người không thể từ chối, nói không chừng không bán không được.” Nguyễn Lưu Tranh khuyên nhủ.

“Cũng phải.” Nguyễn Kiến Chung thấy đúng, “Dù sao cũng là thứ Chí Khiêm cho, rõ ràng nó không cần tiền của chúng ta, ngược lại giống như chúng ta lấy đồ của nó đi kiếm tiền vậy, sẽ cảm thấy mắc nợ thắng bé.”

Không sai, Nguyễn Lưu Tranh cũng nghĩ như vậy, quà là quà, nếu bán ra ngoài kiếm một số tiền lớn thì rất khó coi trước mặt anh.

Có điều, khiến người ta quan tâm nhất bây giờ không phải bàn trà nhai bách này, mà là chuyện Ninh Chí Khiêm bị vu cáo hãm hại, mặc dù chính anh nói qua loa, nhưng dù sao cũng phải đợi có kết quả mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Ngày hôm sau, Ninh Chí Khiêm xuất hiện trong văn phòng đúng giờ, không bị đình chỉ chức vụ, cũng không có bất luận tin đồn xử lý nào được truyền ra, hỏi anh, anh vẫn giải thích như vậy, ngược lại là Đinh Ý Viên, tìm lúc rảnh rỗi sau khi phẫu thuật kết thúc, thừa dịp lúc Ninh Chí Khiêm không ở đó, liền tiết lộ một tin tức với cô và bác sĩ Trình.

“Chuyện của thầy Ninh, tôi biết ai tố cáo rồi, hôm qua tôi hỏi bố tôi cả một buổi tối!” Đinh Ý Viên nhỏ giọng nói.

“Ai?” Cô và bác sĩ Trình đồng thanh hỏi.

“Liêu Kiệt! Các người còn nhớ không? Ông Liêu nằm viện khoa chúng ta đó! Con trai ông ta tố cáo!”

“Sao có thể thế được? Ngay cả cảm ơn của anh ta chúng ta cũng từ chối, sao thầy Ninh lại nhận tiền?” Nguyễn Lưu Tranh nhẹ giọng kêu nhỏ.

“Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ! Nhưng mà Liêu Kiệt cũng không phải tên vô lại bình thường, hoàn toàn không phải cùng một hạng người với mấy người nhà bà Thái! Nói anh ta vu oan, khả năng cũng không lớn! Các người thử nghĩ xem. thầy Ninh không thù không oán với anh ta, còn chưa khỏi bệnh cho bố anh ta, anh ta cần gì phải vu oan vô căn cứ? Mười vạn đó! Số lượng cụ thể còn nói rõ như vậy! Còn nói là đưa tiền mặt! Chỉ sợ kiểm tra sổ sách ra vấn đề!”

“Vậy tôi cũng không tin Ninh Chí Khiêm sẽ nhận tiền!” Bác sĩ Trình vẫn kiên trì như cũ, “Trong này nhất định có vấn đề!”

Nguyễn Lưu Tranh ngã ngồi trên ghế, bên tai vẫn văng vẳng lời của Đinh Ý Viên và bác sĩ Trình: Liêu Kiệt cũng không phải tên vô lại bình thường, hoàn toàn không phải cùng một hạng người với mấy người nhà bà Thái! Nói anh ta vu oan, khả năng cũng không lớn! Trong này nhất định có vấn đề! Nhất định có vấn đề! Nhất định có vấn đề…

Cuối cùng biến thành năm chữ lặp lại vô số lần.

Cô nắm lấy tay Đinh Ý Viên, cảm thấy trong đầu mình luôn vang lên tiếng ong ong, “Thầy Ninh có biết ai tố cáo không?”

“Nhất định biết! Liêu Kiệt dùng tên thật tố cáo!”

Tên thật tố cáo! Nhưng tối qua anh lại lừa cô nói không phải dùng tên thật tố cáo!

Cô đột nhiên hiểu rõ rồi, túm lấy điện thoại trong túi sau đó xông ra ngoài.

“Cô đi đâu?” Đinh Ý Viên truy hỏi sau lưng cô.

“Toilet!” Cô vội đáp một câu, chạy như bay.

Chạy đến chỗ không có ai, cô lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Lãng, nhưng không liên lạc được, liên tục gọi mấy cuộc đều như vậy.

Trong lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng buổi chiều lại bận rộn nhiều việc, ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có.

Mãi đến khi tan ca, cô lại gọi lần nữa, bên kia mới có người nhận, giọng nói vui mừng của Nguyễn Lãng truyền đến, “Chị!”

“Cậu ở đâu?” Giọng cô vô cũng không tốt.

“Ở nhà ạ! Em về rồi!”

Vừa nghe cậu ta về rồi, cô lại không vội mắng cậu ta trong điện thoại, bực bội, “Ở nhà đợi tôi! Tôi lập tức về! Có chuyện nghiêm trọng muốn nói với cậu!”

Cô lập tưc lái xe về nhà, suốt cả chặng đường trong lòng giống như bị một tảng đá đè nặng, nôn nóng đến nỗi bấm còi suốt cả hành trình, hận không thể bay ngay về nhà.

Sau khi đến nhà, ngay cả xe còn chưa đỗ tử tế, dừng lung tung ria đường, lập tức xông vào nhà, vừa nhìn thấy Nguyễn Lãng, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, ở đó vừa xoay vừa hát biểu diễn cho bố mẹ xem.

Một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng cô, đi đến trước mặt Nguyễn Lãng.

“Chị!” Nguyễn Lãng giơ tay muốn ôm cô.

Cô né tránh, phẫn nộ giơ tay cho cậu ta một cái bạt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status