Nghe nói em thích tôi

Chương 140



CHƯƠNG 140: MÁY MÁT-XA

Đêm mùa đông, vốn dĩ nên yên tĩnh, nhưng vì trong phòng khách có sự tồn tại của Tiết Vĩ Lâm mà trở nên không yên lặng.

Lúc Tiết Vĩ Lâm đến thăm hỏi, cô đã ở trong phòng bận rộn chỉnh lý tài liệu, Bùi Tố Phân lên gọi cô, cô không xuống, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của anh ta và bố.

Bùi Tố Phân dí trán cô, mắng khẽ cô không hiểu chuyện, nhưng cũng không làm khó cô, cảm thấy đây cũng là lúc thử thách Tiết Vĩ Lâm, nếu đã có ý với con gái mình, không gây trở ngại cũng phải xem xem sự kiên nhẫn đến đâu.

“Mẹ, con đang bận mà.” Thời gian học bồi dưỡng đã qua nửa năm, còn nửa năm nữa là phải rời khỏi Bắc Nhã, số tài liệu trong tay cô chỉnh lý chưa được một nửa, cô hy vọng trước khi rời khỏi Bắc Nhã có thể hoàn thành công việc này.

“Được rồi, dù sao bố con cũng đang đánh cờ cùng cậu ấy.” Bùi Tố Phân rời đi, đóng cửa phòng cho cô.

Xem lướt qua một lượt đoạn mới sửa lại, sau đó gửi đến hòm thư của Ninh Chí Khiêm, bên kia đã nhận được, giờ này chắc anh đang ngồi trước máy tính.

Hạ quyết tâm tiếp tục chỉnh lý, khoảng chừng nửa giờ sau, có email trả lời, bình thường sẽ là phần sửa chữa sau khi anh xem xong.

Cô mở ra kiểm tra, ai ngờ lại không phải, mà là một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn: Đã duyệt. Máy mát-xa tay rất tốt, cảm ơn.

Cằm cô suýt nữa rớt trên bàn phím…

Máy mát-xa tay! Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này! Cô nên trả lời như thế nào? Máy mát-xa tay không phải là em cho anh! Mà là Tiết Vĩ Lâm cho em? Như vậy được không?

Nhưng mà, bị anh hiểu lầm không phải càng không ổn sao?

Do dự một chút, vẫn trả lời anh đàng hoàng: Thầy Ninh, ngại quá, máy mát-xa là em để quên trên xe, nó là của em…

Rất mất mặt mới có thể gửi email này đi, không biết anh ở bên kia xem xong sẽ có biểu cảm gì, có lẽ, lại không có biểu cảm…

Cô cảm thấy hẳn là anh sẽ không trả lời tiếp, ai biết, qua một lát, anh lại trả lại một mail: Tôi đã dùng rồi thì phải làm sao? Vậy thì coi như biếu thầy giáo đi, coi như bồi thường, em có thể chọn một thứ em thích, coi như tôi trả em.”

Biếu thầy giáo…

Được rồi…

Cô chỉ còn cách trả lời: Anh dùng đi, dù sao em cũng không dùng tới, em cũng không muốn gì cả.

Bây giờ cuộc đối thoại nên kết thúc rồi nhỉ? Không còn gì để nói nữa.

Nhưng mà, ngay sai đó lại có một mail được gửi về: Vậy cho em một tấm thẻ nguyện vọng, thẻ trắng, lúc nào em có nguyện vọng gì thì điền lên, thẻ này không có kỳ hạn.

Cô hoài nghi có phải anh ở nhà một mình nên rảnh quá rồi không, lại còn thật sự gửi theo mail một tệp đính kèm, thẻ nguyện vọng của anh thiết kế, có thể đánh chữ điền lên trên.

Về điểm này anh thực sự giống cô, không thích nợ ân tình của người khác, người khác cho, nhất định phải rõ ràng…

Ngây người đối diện với tấm thẻ nguyện vọng kia, có người gõ cửa.

“Tranh nhi.” Giọng Bùi Tố Phân mang theo ý thăm dò, sợ cô đã ngủ.

“Mẹ, con đây.” Cô lập tức đi ra mở cửa.

Bùi Tố Phân cúi đầu nhìn chân cô, quả nhiên đi chân trần, thở dài một tiếng, “Tiết Vĩ Lâm này cũng thực sự tỉ mỉ, cầm đi, cậu ấy đưa cho con, nói là đã từng thấy con đi chân trần chạy trên sàn nhà, nếu như không thích đi dép, thì cho con đi cái này.”

Bùi Tố Phân đem một cái túi nhỏ màu hồng nhét vào tay cô, “Suy nghĩ một chút đi, con trai tỉ mỉ như vậy không gặp nhiều đâu, con không để ý đến cậu ấy, cậu ấy cũng không quấy rầy con, chỉ yên lặng quan tâm con.”

Nguyễn Lưu Tranh không biết bên trong có cái gì, sau khi Bùi Tố Phân xuống lầu, đóng cửa lại rồi mở ra xem, lại là hai đôi tất đi sàn nhà vô cùng có phong cách thiếu nữ, lông xù, còn có hai cái tai thỏ…

Cái này rốt cuộc Tiết Vĩ Lâm đã tồn tại như thế nào? Lấy tư cách là một người phụ nữ, cô còn không hiểu rõ mấy thứ đồ con gái bằng anh ta, hơn nữa tất đáng yêu như vậy, rốt cuộc trái tim anh ta phải non nớt thế nào?

“Chị! Chị!” Nguyễn Lãng lại gõ cửa bên ngoài, còn hết sức khẩn cấp.

Cô mở cửa, “Có chuyện gì? Sao gấp thế?”

Nguyễn Lãng cười nói, “Không phải mai em phải ra ngoài quay phim sao? Có chuyện gấp nói với chị.”

“Cả kỳ nghỉ tết cũng không gặp được em mấy lần, bây giờ lại có chuyện gấp nói với chị? Chuyện gì?” Cô nghiêng người cho cậu ta vào phòng.

Nguyễn Lãng tiếp tục cười làm lành, “Chị, không phải em bận sao? Cả ngày bận nói chuyện đầu tư với bạn đó ạ, chị, em có ý tưởng, em muốn làm phim, chị, mẹ nói, tất cả tiền trong nhà đều ở trong tay chị?”

Nguyễn Lưu Tranh nghi vấn, “Phim? Đầu tư phim cần bao nhiêu tiền? Tiền nhà chúng ta sao đủ?”

“Chị! Đầu tư nhỏ! Kiếm lại nhiều! Em cũng có một chút, thêm chút nữa là được! Phim web, không phải chế tác lớn! Gây dựng từ nhỏ ạ!”

Nguyễn Lưu Tranh còn đang do dự.

“Chị, mẹ cũng đồng ý rồi! Chị…chị luôn nói em không có tiền đồ, bây giờ em muốn làm chút sự nghiệp chị lại không ủng hộ!” Nguyễn Lãng quấn lấy cô.

“Mai chị hỏi mẹ đã.” Tiền này vốn dĩ là của mẹ, hơn nữa chủ yếu là cho Nguyễn Lãng dùng lúc kết hôn, cô không có quyền khống chế.

Nguyễn Lãng sung sướng, ôm cô hôn một cái lên trán cô, “Cảm ơn chị yêu!”

Nguyễn Lưu Tranh nhíu nhíu mày, đẩy cậu ta ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau Nguyễn Lãng đã rời đi, suy nghĩ một ngày, lúc ăn cơm tối lại thương lượng với mẹ một hồi, cuối cùng vẫn chuyển số tiến này cho Nguyễn Lãng.

Thời tiết hôm nay không tồi, tối cũng không có gió, Phạn Phạn hơi không an phận, muốn ra ngoài chơi, Nguyễn Lưu Tranh không muốn dắt nó ra ngoài đi dạo, mở cửa rồi chơi cùng nó trước sân nhà mình.

Nhưng mà mới chơi một lát, nó đã không chịu nổi, muốn ra ngoài cổng, Nguyễn Lưu Tranh không muốn để nó được như ý, nó gấp đến độ xoay vòng vòng.

Một tiếng cười sang sảng truyền tới, đồng thời một bóng trắng xông về phía cổng.

Một người, một chó, Tiết Vĩ Lâm và Tây Thi.

Không ai ngăn nổi sự nhiệt tình của Tây Thi, cửa cổng vừa mở, Tây Thi đã nhào tới, tụ họp một chỗ với Phạn Phạn.

Tiết Vĩ Lâm thì cười, “Phạn Phạn nhớ vợ, em lại cứ nhốt nó không cho nó ra ngoài. Em đó, còn không hiểu con trai bằng người làm bố vợ như tôi.”

Biểu cảm Nguyễn Lưu Tranh không cho là đúng.

“Không tin?” Tiết Vĩ Lâm nhướng mày nói, “Em biết kỹ năng mới bây giờ của Phạn Phạn chưa?”

“Kỹ năng mới gì?” Mỗi ngày cô đều bận rộn, thực sự không biết cả ngày Phạn Phạn làm những gì.

“Nó biết 1 và 2 rồi.” Tiết Vĩ Lâm có mấy phần đắc ý, “Tôi giúp chú Nguyễn huấn luyện đó, tập cùng Tây Thi.”

“Thật hay giả?” Cô có chút hưng phấn.

“Đương nhiên là thật! Em xem!” Tiết Vĩ Lâm vỗ vỗ tay, “Phạn Phạn, Tây Thi, 1, 1!”

Phạn Phạn và Tây Thi đồng thời ‘gâu’ một tiếng.

Tiết Vĩ Lâm lại nói, “2! 2!”

Phạn Phạn và Tây Thi cùng nhau gâu gâu hai tiếng.

Tiết Vĩ Lâm cho chúng nói hai phần thưởng đặc biệt, đắc ý nhướng mày về phía cô, “Thế nào?”

Cô ngạc nhiên từ lâu rồi, mừng rỡ không thôi, “Để tôi thử! Phạn Phạn! 2! 2!”

Phạn Phạn đang ăn vui vẻ, nhưng vẫn rất cho cô thể diện, gâu gâu hai tiếng.

“A! Là thật này!” Nguyễn Lưu Tranh mừng rỡ kêu lên, lớn tiếng hô, “3! 3!”

Kết quả Phạn Phạn không để ý đến cô…

“Chúng nói mới biết 1 và 2 thôi, em cho rằng chúng nó giống em biết đếm từ 1 đến 10 sao!” Tiết Vĩ Lâm cười và nói.

Ban đầu cô vẫn chưa nghe ra ý tứ, một lát mới hiểu được, Tiết Vĩ Lâm này, không phải đang lòng vòng nói cô là cún con sao? Đếm từ 1 đến 10? Cô cũng mạnh hơn Phạn Phạn một chút…

“Anh mới đếm từ 1 đến 10! Anh mới là Phạn Phạn!” Cô không nhịn nổi trả lời.

Tiết Vĩ Lâm cười lớn, “Tôi là bố vợ Phạn Phạn! Đúng rồi, chúng nó còn có thể nghe lệnh, ngồi xuống đứng lên đều không thành vấn đề, em thử xem.”

Nhất thời Nguyễn Lưu Tranh rơi vào trạng thái dạy chó, mỗi khi Phạn Phạn và Tây Thi nghe hiểu lệnh của cô mà làm theo, cô đều cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới một chiếc xe đang chậm rãi dừng trước cửa nhà cô, mãi đến lúc phía sau truyền đến một tiếng gọi mang theo sợ hãi, “Mẹ.”

Cô sửng sốt, quay đầu, chỉ nhìn thấy đèn xe vẫn sáng, Ninh Tưởng dắt Thái Thái đứng ngoài hàng rào, đôi mắt đen như mực nhìn tất cả mọi thứ trong sân, mà Ninh Chí Khiêm, từ trong xe đi ra.

“Tưởng Tưởng?” Cô rất bất ngờ, “Con về rồi sao?”

“Vâng.” Ninh Tưởng nhìn Tiết Vĩ Lâm một cái, ánh mắt hơi kỳ lạ, nhưng vẫn cười ngọt ngào với Nguyễn Lưu Tranh, “Mẹ, con nhớ mẹ nên xin bố dẫn đi gặp mẹ. Có được không ạ?”

“Đương nhiên là được, mau vào đi.” Cô mở cửa hàng rào.

Thái Thái thấy trong sân có đồng loại, cũng rất phấn khích, vừa mở cửa, đã vùng ra khỏi dây xích xông vào trong, Ninh Tưởng còn nhỏ, nên sức cũng nhỏ, không giữ được, bị Thái Thái tránh thoát, ba con chó con ầm ĩ thành một đống, tranh nhau kẹo Tây Thi và Phạn Phạn vừa được thưởng.

Cũng không biết Tây Thi và Phạn Phạn bài ngoại, hay là hình thức chào đón của hai con chó đối với Thái Thái tương đối đặc biệt, tóm lại ba con chó đánh nhau ầm ĩ, Thái Thái bị Phạn Phạn và Tây Thi đè xuống, rõ ràng là bị ức hiếp.

Ninh Tưởng thương Thái Thái, lập tức túm lấy dây xích trên đất kéo chó về, gọi, “Thái Thái! Thái Thái quay về!”

Thái Thái nghe thấy tiểu chủ nhân gọi, thoát ra được chạy về bên chân Ninh Tưởng, mà Phạn Phạn và Tây Thi lại đánh tới lần nữa.

—————————-

Spoil: “Không… con sẽ không đưa Thái Thái…đi tìm Phạn Phạn nữa….”

“Bố, con biết, thực ra mẹ không nhớ con chút nào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status