Nghe nói em thích tôi

Chương 142



CHƯƠNG 142: ẤU TRĨ

Nhà họ Nguyễn.

Tất cả đều yên lặng trở lại, chó sủa, tiếng khóc, còn có tiếng càm ràm đau lòng của Bùi Tố Phân, tất cả đều đã lùi xa.

Nguyễn Lưu Tranh ngồi im trong phòng, dường như đến lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra, bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng khóc của Ninh Tưởng, còn có ánh mắt mờ mịt lúc cậu bé nhìn chằm chằm vào vết thương chảy máu trên bàn tay nhỏ, không ngừng hiện ra trước mắt cô.

Cô cầm điện thoại di động qua, gọi cho anh.

Lúc điện thoại của Ninh Chí Khiêm vang lên, anh đang bế Ninh Tưởng từ trạm phòng dịch ra, Ninh Tưởng khóc lóc mệt mỏi, vừa mới ngủ.

Đặt Ninh Tưởng vào trong xe, anh nghe điện thoại.

Một tiếng “Lưu Tranh” ấm áp mà rõ ràng truyền đến bên tai cô, cách cả màn đêm, lại dường như đang than nhẹ bên tai cô.

“Vâng, là em…” Trong lòng cô khó chịu, cũng rất áy náy, “Xin lỗi anh, Ninh Tưởng bây giờ thế nào rồi?”

“Không sao, vừa tiêm xong, đang ngủ rồi.”

“Xin lỗi, em nên có trách nhiệm, lúc đó em….” Cô không biết nói sao, nếu như Phạn Phạn cắn trẻ con nhà khác, cô nhất định biết nên làm thế nào, thái độ chịu trách nhiệm toàn bộ là phải có, nhưng có lẽ vì đó là con anh, vì anh, cho nên cô mới đứng nguyên tại chỗ như con ngốc…

“Không sao đâu, không cần nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Giúp em nói xin lỗi Ninh Tưởng, mai tan làm em đến thăm nó.” Cô thấp giọng nói, muốn nói chuyện với Ninh Tưởng, nếu đã ngủ rồi thì thôi vậy.

“Không cần đâu, mấy ngày nay đều có phẫu thuật, em nghỉ ngơi tốt trước đi.”

Cô lưỡng lự, cuối cùng cảm thấy, mấy lời tiền tiêm vắc-xin để cô trả gì gì đó không cần nói, nói ra ngược lại sẽ rất lạ, chỉ là, vẫn hạ quyết tâm, mai dù muộn mấy cũng sẽ đi thăm Ninh Tưởng.

Lúc buông điện thoại di động xuống, nghĩ nên mua cái gì Ninh Tưởng thích ăn, nhưng lại phát hiện căn bản mình không biết Ninh Tưởng thích ăn gì. Ninh Tưởng không phải con cô, thậm chí số lần cô gặp Ninh Tưởng cũng không nhiều, cô không có sự ràng buộc trời sinh của người mẹ đối với con, nhưng đứa trẻ này rất dính cô, nghĩ đến mỗi lần Ninh Tưởng gặp cô đều cẩn thận và dè dặt, trong lòng lại thương yêu chua xót.

Sáng sớm hôm sau chạy đến khoa, anh còn đến sớm hơn cô, đang nói chuyện cùng Đinh Ý Viên.

Hôm nay anh sắp xếp hai ca phẫu thuật, ca buổi sáng Đinh Ý Viên làm, buổi chiều là cô, xem ra, đang nói chuyện phẫu thuật.

Cô đi đến gần, nghe thấy anh đang nói, “Đó là phẫu thuật cấp 2, mặc dù cô chưa từng làm nhưng tuyệt đối không thành vấn đề, cố gắng lên.”

“Vâng, cảm ơn thầy Ninh.” Trong mắt Đinh Ý Viên tràn đầy lòng tin, nâng mắt lên nhìn thấy Nguyễn Lưu Tranh.

Anh cũng nhìn theo tầm mắt của Đinh Ý Viên, cũng đã thấy cô, tỏ ý bảo cô đi qua, “Ca buổi sang em trợ giúp, buổi chiều em mổ chính, hai ca cùng nhau, sẽ khá mệt.”

“Em không có vấn đề.” Cô vội nói, ngay cả hai ca mổ chính cũng không có vấn đề gì!

“Ừm, đi làm việc đi, lát nữa phải kiểm tra phòng bệnh rồi.” Anh nói.

Nguyễn Lưu Tranh đứng trước mặt anh không hề nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng anh đã xoay người đi, nhìn phim chụp X-quang trên tường.

Cô do dự một chút, vẫn nói, “Xin lỗi anh, hôm qua nhất định Ninh Tưởng rất sợ.”

Anh xoay người lại, cũng dịu dàng cong khóe môi, “Không sao, sáng nay lại vui vẻ rồi, một chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi, đừng bận tâm, chuẩn bị làm việc đi.”

Cô gật gật đầu.

Bận rộn cả một ngày, ca phẫu thuật của Đinh Ý Viên làm đến hơn hai giờ, ca của cô làm xong cũng đã hơn 8 giờ tối. Công việc lu bù nên tự nhiên quên mất tất cả mọi thứ, bận xong mới nhớ còn không có thời gian mua đồ cho Ninh Tưởng.

Vội vã nói với Ninh Chí Khiêm một câu, “Đợi em ở cổng bệnh viện, em đi về cùng anh, em đến thăm Ninh Tưởng.”

Nói xong liền đi, vốn dĩ anh muốn nói câu gì đó với cô, cũng không kịp nói.

Nguyễn Lưu Tranh lái xe đến cửa hàng hoa quả ở cổng viện, mua hai giỏ trái cây, chuẩn bị đặt vào trong xe đi đến siêu thị mua cái gì khác nữa, lại thấy Tiết Vĩ Lâm đi đến trước mặt cô.

“Lưu Tranh!” Tiết Vĩ Lâm muốn giúp cô nhấc hoa quả.

“Sao anh lại đến đây?” Cô vòng qua tay anh ta, mở cửa xe mình.

“Tôi cố ý chờ em, gửi tin nhắn cho em rồi, em chưa xem sao? Tôi đợi em cùng đi thăm đứa bé hôm qua.” Anh ta nói.

“Không cần! Tôi đi một mình được rồi!” Mặc kệ quan hệ của cô và Tiết Vĩ Lâm như thế nào, cô cũng không thể đi cùng một người đàn ông khác đến Ninh gia gặp bố mẹ chồng cũ.

“Nhưng dù sao cũng là chó của tôi cắn người, nên trách nhiệm tôi cũng phải chịu…”

Mà lúc này, Nguyễn Lưu Tranh đã thấy xe Ninh Chí Khiêm cũng dừng lại.

Ninh Chí Khiêm ở trong xe nhìn thấy cô, cũng thấy cô đang nhìn chằm chằm xe mình, vì vậy dừng xe, bước xuống.

“Thầy Ninh….” Cô gọi một tiếng.

Tiết Vĩ Lâm quay đầu nhìn thấy là anh, cười nói, “Chào anh, thật trùng hợp, tôi vừa nói với Lưu Tranh, cùng đến thăm con trai anh, chuyện hôm qua rất xin lỗi, nên để chúng tôi chịu trách nhiệm, nhất định chúng tôi sẽ phụ trách.”

Ninh Chí Khiêm liếc nhìn Nguyễn Lưu Tranh, ánh mắt thản nhiên ôn hòa, “Thực sự không cần, cảm ơn hai người, hôm nay Ninh Tưởng không có nhà, đến nhà bác rồi, vừa muốn nói với em, nhưng em chạy nhanh quá.”

“Vậy….” Nguyễn Lưu Tranh cúi đầu nhìn giỏ hoa quả trong xe mình, vẫn giao cho anh, “Vậy hôm khác em đến, cái này anh cầm cho Ninh Tưởng ăn trước.”

Ninh Chí Khiêm cúi đầu nhìn, nhận lấy từ tay cô, “Được, cảm ơn.”

Vì vậy Nguyễn Lưu Tranh thấy anh xách giỏ hoa quả quay về xe, sau đó, chiếc xe chậm rãi lái ra con đường chật chội.

Liếc mắt nhìn Tiết Vĩ Lâm một cái, có chút tức giận, “Anh cố ý phải không?”

“Cái gì cơ?” Tiết Vĩ Lâm hỏi ngược lại, ánh mắt lộ ra ý tứ không thể nắm bắt.

“Anh cố ý nói cùng tôi đi thăm Ninh Tưởng! Anh biết rõ anh ấy là …” hai chữ ‘chồng cũ’ được hai bên ngầm hiểu ý nhau, cô chưa nói ra khỏi miệng.

Trái lại Tiết Vĩ Lâm cũng thản nhiên, “Phải, tôi cố ý.”

“Tiết tiên sinh! Tôi đã nói rồi, chúng ta…”

“Chúng ta không có khả năng, em đã nói rồi.” Anh ta nói tiếp câu của cô.

“Cho nên, anh chơi đùa như vậy rất ấu trĩ biết không?” Cô cảm thấy nực cười, lẽ nào Tiết Vĩ Lâm cho rằng sau khi nói như vậy có thể chứng minh cái gì trước mặt chồng cũ của cô? Còn nữa, có cần phải ở trước mặt chồng cũ của cô chứng minh cái gì không?”

“Lưu Tranh…” Tiết Vĩ Lâm nắm lấy cánh tay cô, “Xin lỗi em, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, tránh thoát được, “Tiết tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn. Nếu như trước kia nói chúng ta vẫn có thể là bạn bè, thì bây giờ tôi cảm thấy đã có áp lực, tuổi tôi cũng không ít nữa, không muốn tự tạo cho mình áp lực, chỉ muốn thoải mái sống theo ý mình.”

Cô lên xe, ném lại Tiết Vĩ Lâm ở nguyên tại chỗ.

Nhìn xe cô rời đi, Tiết Vĩ Lâm thở dài một hơi, nếu như chạy theo quá gần khiến em có áp lực, vậy cách xa một chút quan tâm. Anh ta cảm thấy mình cũng bị ma nhập rồi, càng bị từ chối, ngược lại càng không bỏ được.

Liên tiếp mấy ngày tiếp theo đều bận đến cực điểm, mỗi ngày làm phẫu thuật đến gần nửa đêm, hơn nữa còn ca đêm, mỗi ngay cô ở cùng một chỗ với Ninh Chí Khiêm, nhưng gần như thời gian nói một câu chuyện phiếm cũng không có, khó khăn lắm mới có một ngày, rốt cuộc có thể tan ca như bình thường, cô đuổi theo bước chân của Ninh Chí Khiêm vào thang máy, “Đợi đã đợi đã, thầy Ninh!”

Ninh Chí Khiêm nhìn cô, “Vội vậy?”

“Em…em sợ anh lại đi mất!” Cô thở hổn hển, “Hôm nay em phải đến thăm Ninh Tưởng! Khó khăn lắm mới có thời gian!”

Anh gật đầu, “Được thôi. Không đi thăm trong lòng em lại băn khoăn.”

Quả thực là như vậy…..

Lời xin lỗi đã nói rất nhiều lần, nói đến nỗi chính cô cũng ngại nói tiếp.

“Nhà trẻ của Ninh Tưởng khai giảng rồi ạ?” Cô tìm một câu để hỏi.

“Ngày mai khai giảng.”

“Vậy mấy ngày nay ai chăm sóc cậu bé?” Không phải dì giúp việc qua mười lăm mới quay lại sao? Cũng chính là hôm nay mới quay lại.

“Mẹ tôi.”

“….” Không tìm được câu nào nữa…

Lúc đến Ninh gia, cô và anh ai lái xe người nấy, anh phía trước, cô lẳng lặng đi theo phía sau.

Cô đã dặn mẹ mua đồ cho Ninh Tưởng trước, vẫn để trong xe, đợi có thời gian thì đi thăm luôn. Lúc đầu Bùi Tố Phân nói, nếu cô đã không có thời gian thì mình và Nguyễn Kiến Chung sẽ đi thăm, nhưng cô suy nghĩ, vẫn nên để mình tự đi, Ninh Tưởng không quen với hai người lớn, chỉ luôn gọi mình là mẹ.

Trái lại mẹ mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn, xách cũng đầy cả hai tay.

“Để tôi đi.” Ninh Chí Khiêm thấy thế san sẻ phần lớn giúp cô, hai người xách hộp quà vào cửa nhà.

Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng đàn piano, leng keng tùng tùng, tiếng đàn không quá thành thạo.

“Ninh Tưởng.” Anh gọi, “Xem ai tới này.”

“Bố!” Tiếng đàn ngừng lại, Ninh Tưởng sung sướng chạy tới, lại nhìn thấy Nguyễn Lưu Tranh trong nháy mắt liền dừng chân.

“Tưởng Tưởng!” Nguyễn Lưu Tranh mỉm cười chào Ninh Tưởng.

“Chào cô* ạ.” Ninh Tưởng vẫn rất lễ phép rất ngoan ngoãn chào hỏi cô, chỉ là không không như trước đây, vừa nhìn thấy cô liền gọi mẹ mẹ rồi nhào tới nữa.

*您好 : câu chào này mình không biết để là gì cho phù hợp vừa tạo sự xa cách vừa lễ phép. Nó chỉ là một câu chào với kính ngữ thôi. Nên mọi người có thể hiểu là “Xin chào ạ.” cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status