Nghe nói em thích tôi

Chương 161



CHƯƠNG 161: KHI NHO CHÍN TÔI LẠI TỚI

Anh cũng đã nghe thấy, đứng dậy, “Đi xem xem.”

Cô lập tức đuổi theo.

Đi theo tiếng khóc, họ tới nhà vệ sinh công cộng, âm thanh chính là từ bên trong truyền tới.

“Em vào xem thử đi.” Bởi vì là giọng nữ nên anh bảo cô đi vào.

Nguyễn Lưu Tranh gật gật đầu, đi vào, tiếng khóc vẫn còn tiếp tục, nhưng bóng lưng kia cô đã nhìn thấy, là y tá, mà hôm nay trong số y tá trực ban có Đàm Nhã.

“Đàm Nhã?” Cô thử gọi một tiếng.

Đàm Nhã đang khóc thút thít bỗng giật mình, vội vã quay người lại, nước mắt trên mặt vẫn chưa kịp lau sạch, “Lưu Tranh…Mình…”

“Cậu sao vậy?” Nguyễn Lưu Tranh thấy trong tay cô ấy còn cầm điện thoại.

“Không có gì.” Đàm Nhã cụp mắt xuống, “Con trai mình ốm, nửa đêm ở nhà đòi mẹ, mình nhất thời khó chịu thôi, mình đến phòng làm việc đây.”

Đàm Nhã cúi đầu đi qua trước mặt cô, đến bên ngoài thì bước chân dừng lại, có lẽ là đã nhìn thấy Ninh Chí Khiêm.

Cô đi theo ra, Đàm Nhã đã đi xa, Ninh Chí Khiêm hỏi cô, “Sao thế?”

Cô lắc lắc đầu, “Cô ấy nói con trai bị ốm, sốt ruột.”

Ninh Chí Khiêm nhíu mày, “Phải không? Đi thôi.”

Hai người về phòng làm việc một lần nữa, Đàm Nhã lại từ bên phía y tá chạy tới, trong tay cầm theo cơm của họ, “Cái này mặc dù đựng trong hộp giữ ấm, nhưng đã lâu như vậy cũng nguội rồi, mình vẫn để trong nước nóng cho ấm giúp hai người, vẫn nên ăn chút đi, dù sao cũng tốt hơn bị đói.”

Có điều qua một lát ngắn ngủi, trên mặt Đàm Nhã đã đổi thành nụ cười, chỉ là vệt nước mắt vẫn chưa khô.

“Cảm ơn Đàm Nhã.” Nguyễn Lưu Tranh nhận lấy, chỉ cảm thấy ngón tay Đàm Nhã ấm áp, rất thoải mái, “Cậu biết con trai bị ốm sao lúc trước không đổi ca?”

Đàm Nhã cười, “Không sao, cháu nó đang ở nhà bà nội, mọi người đều bận, ca đêm không dễ đổi, mình đi làm việc trước.”

Đàm Nhã giao cơm cho cô sau đó liền đi, cô cầm cơm, nhìn theo bóng lưng Đàm Nhã, mơ hồ cảm thấy không bình thường, nhưng lại không nghĩ ra là vì sao.

Thành của chiếc bát trong tay ẩm ướt ấp áp, cô xoay người, anh đã ngồi xuống tiếp tục viết, cô đặt bát xuống bên cạnh tay anh, “Ăn đi.”

Bùi Tố Phân lấy cơm cho họ đựng chung một chỗ, có lẽ vì quá gấp, ngay cả thìa cũng chỉ có một cái, cô đặt trên bát, định tự đi tìm một đôi đũa.

Ai biết, anh nhìn thoáng qua, tiếp tục viết, “Em ăn đi.”

“Anh không muốn sao?” Cô hỏi, trong lòng lại lẩm bẩm, có phải bữa đêm này không ăn cơm cứng như vậy được?

Nhưng mà, anh lại há miệng ra, “A” một tiếng.

“….” Muốn bón nữa? Đây là thói xấu được chiều quá? Cô không do dự cho cơm vào miệng mình.

Ngồi bên cạnh anh, ăn được một nửa nhỏ, không ăn nổi nữa, đặt xuống tìm giấy ăn, vừa xoay lưng lại phát hiện anh vừa xem quyển sổ trên bàn vừa bưng nửa bát cơm lên ăn nốt, vẫn dùng cái thìa cô vừa ăn.

“Cái đó….” Cô chỉ bát.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, “Em còn muốn ăn?”

“…” Mạnh mẽ lắc đầu, “Không ăn nữa…” Anh không chê cô, nhưng cô vẫn còn kiêng dè anh…

Sau khi ăn cơm xong, anh cũng đã xem xong, thu dọn đồ đạc một chút, “Về nhà thôi.”

Không phải trực ban sao?

Đêm mùa xuân, mở hé một chút cửa sổ xe, gió tràn vào đã không còn mang theo lạnh lẽo, tiểu khu tối tăm, chỉ có ánh đèn đường mờ mờ và bóng cây mơ hồ, thỉnh thoảng, mùi hương của tử đinh hương theo gió len lỏi vào, trong hô hấp tràn đầy vị ngọt.

Xe anh chậm rãi dừng lại trước cổng nhà cô, cô đã sớm mệt mỏi rã rời, dựa vào sau ghế ngủ, hơi thở ổn định mà đều đều.

“Lưu Tranh?” Anh gọi nhẹ.

Cô chưa tỉnh.

Thực ra không phải gọi cô không dậy, chỉ có điều tiếng gọi chưa bao giờ lớn thôi.

Mái tóc lỏng lẻo bao chùm nửa bên mặt cô, một vài sợi dính trên khóe miệng, anh giơ tay nhặt ra, lộ ra khuôn mặt tinh xảo và đôi môi mỏng mềm mại của cô.

Có lẽ đầu ngón tay chạm vào mặt cô, cô hơi cau mày, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhất thời ánh mắt như mơ như ảo.

“Đến rồi ạ?” Cô sửa sang lại tóc tai.

“Ừm.” Anh thấp giọng nói.

Cô nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, “Cũng may là anh gọi em…” Nếu không lại bị bế vào…

Cô chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Mấy giờ rồi?”

Cô chưa bao giờ thích đeo đồng hồ, lúc sống cùng anh, anh và bố mẹ chồng đều đã từng tặng cô đồng hồ, nhưng cô chưa đeo bao giờ, cảm thấy trên cổ tay có thêm một thứ rất vướng víu.

Anh nâng cổ tay nhìn xuống, “Hai giờ.”

Hai giờ, anh lái xe về nhà cũng đã gần ba giờ, lại bận rộn trong nhà một hồi, có lẽ gần bốn giờ mới đi ngủ, sáng mai lại phải đi làm…

Cuối cùng cô cũng mềm lòng, dù sao cũng đã ngủ một đêm rồi, ngủ thêm đêm nữa có gì khác đâu?

Quay đầu hỏi anh, “Anh không vào sao?”

Đây được coi là mời rồi đó….

Anh nhìn cô, ánh mắt trong trẻo, “Tôi vào ngủ ở đâu?”

Cũng phải, phòng cho khách hôm qua đã dọn dẹp cho điều dưỡng đặc biệt rồi.

“Phòng Nguyễn Lãng thì sao?” Nếu không ngủ trên sofa cũng được.

Ánh mắt anh như nước chảy, rơi trên mặt cô, “Tôi không muốn.”

“…” Vậy thì không còn cách nào cả, vẫn chê Nguyễn Lãng phải không? Cho dù anh ngủ thật, cũng sẽ đổi cho anh ga giường sạch sẽ.

“Xuống đi, không còn sớm nữa, tôi về nhà.” Anh nói.

“…” Hôm qua mặt dày ngủ ở đây, hôm nay mời còn không ngủ, anh thật là…

Cô bĩu môi, xuống xe.

Nghe được tiếng đóng cửa xe, biết là anh cũng đi xuống, quay đầu lại nhìn, quả nhiên, lúc này anh đang đứng bên cạnh xe, yên lặng nhìn cô.

“Sao thế?” Cô có chút không thích ứng được với ánh mắt như thế của anh.

Anh chậm rãi đi tới, hai người, một người trong hàng rào, một người ở bên ngoài.

Anh nhìn sân vườn sau lưng cô, giọng nói giống như khe suối thanh mát chảy trong bóng tối, “Tôi còn nhớ năm đó, năm đầu tiên cây nho chú Nguyễn trồng kết trái, tôi đến đón em, em đứng dưới giàn nho mỉm cười, vẫy tay với tôi, bón một quả nho vào miệng tôi ở ngay chỗ này, nói là quả nho đầu tiên của nhà em…”

Cô cũng nhớ, lúc đó cô hận không thể đem hết tất cả thể giới đến cho anh.

Gió mát nhẹ lướt qua, tóc cô bay toán loạn trong gió, anh giơ tay sửa lại cho cô, “Năm nay lúc nho chính tôi lại tới.”

“…” Cô híp mắt, ngón tay anh xuyên qua tóc cô, ánh mắt như suối trong nhàn nhạt, giọng nói của anh lượn quanh bên tai không dứt, chỉ là….

“Trước khi nho chín em ngoan một chút cho tôi…” Anh thả cô ra, ngón tay búng trên trán cô.

Đôi mắt mờ mịt của cô bị bắn đau, cũng bừng tỉnh, lùi về sau một bước, trừng anh, “Nho nhà em chua! Thứ lỗi không tiếp đãi!”

Nói xong liền xoay người chạy lên bậc thềm.

Anh nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi khẽ mím.

Sau khi cô vào nhà anh mới trở về xe, lái xe về nhà.

Ninh gia đã sớm thành một mảng đen kịt, anh trực tiếp về phòng, mở đèn, Ninh Tưởng đang ngủ trên giường anh, anh mỉm cười, nhóc con lại có cớ gì rồi.

Một tờ giấy bị đè trên bàn sách, anh cầm lên nhìn, quả nhiên là Ninh Tưởng viết.

Bố ơi, sáng nay mẹ ngồi máy bay về rồi, con với bà đi ‘tiễn’, mẹ khóc nhưng con không khóc, con đồng ý với mẹ được ‘nghỉ’ sẽ đến chơi, mẹ liền không khóc nữa. Hôm nay Tiểu Tưởng và Tiểu Niệm đánh nhau, con bênh Tiểu Niệm, ‘con trai’ phải nhường ‘con gái’. Bố à, Tưởng Tưởng yêu bố.

**Những từ trong nháy đơn là những từ Ninh Tưởng viết bằng pinyin, cu cậu vẫn chưa viết hết được chữ cứng.

Anh đặt tờ giấy xuống, cầm lấy cây bút trên bàn, viết tiếp xuống phía sau một câu: Bố cũng yêu con.

Hầu hết thời gian lúc anh về thì Ninh Tưởng đã ngủ rồi, mà sáng sớm lúc anh rời đi, Ninh Tưởng vẫn chưa dậy, Ninh Tưởng sẽ viết mấy câu muốn nói với anh trên giấy, anh đọc xong cũng sẽ trả lời một hai câu, biểu thị anh đã nhìn thấy.

Hôm sau trong khoa vô cùng bận, mãi đến chiều, Nguyễn Lưu Tranh mới thở dốc một hơi, tìm nước uống, xoay người hỏi Ninh Chí Khiêm, “Anh muốn uống không?”

Anh gật đầu.

Một hỏi một đáp, vô cùng ăn ý, Đinh Ý Viên ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, hừ một tiếng, sau khi hừ xong lại tự nhiên mỉm cười.

Nguyễn Lưu Tranh không để ý đến mấy chuyện này, chỉ bưng hai ly nước đi về phía Ninh Chí Khiêm.

Điện thoại trong khoa vang lên, Đinh Ý Viên nghe máy, nhanh nhảu báo cáo, “Thầy Ninh, điện thoại bên khoa ngoại, hai người bị tai nạn giao thông, xuất huyết não, mời chuyên gia khoa mình sang hội chẩn.”

“Đi.” Nước Ninh Chí Khiêm còn chưa uống, đứng dậy rời đi.

Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên cũng nhanh chóng đi theo.

Còn chưa nhìn thấy người bị thương, cả đường phía trước đã nghe thấy lời dị nghị, một đôi tình nhân hôn nhau trong xe, va chạm với xe đối diện, hai người bị thương nặng, trong xe đối phương cũng có ba người bị thương.

Nhóm Nguyễn Lưu Tranh bỏ qua những lời bình luận này, lập tức họp với chuyên gia bên khoa ngoại, đồng thời kiểm tra người bị thương.

Lúc nhìn thấy đôi tình nhân đó, nhất thời Nguyễn Lưu Tranh ngơ ngẩn, trong đôi tình nhân đó, người đàn ông lại là chồng Đàm Nhã…

Cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Đàm Nhã khóc trong nhà vệ sinh tối qua.

“Thầy Ninh…” Cô khẽ gọi.

Hiển nhiên anh cũng đã phát hiện ra, hơi nhíu mày, lại không thất thố như cô, chỉ bắt đầu xem xét kết quả kiểm tra.

——–Tám nhảm——-

Hôm nay đang ốm mà còn phải xem đá bóng nên up muộn ^^

Hình ảnh mang tính chất kỷ niệm chiến thắng của đội tuyển Olympic Việt Nam ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status