Nghe nói em thích tôi

Chương 164



CHƯƠNG 164: LÚC RỜI XA TÔI EM CÓ BUỒN KHÔNG?

Hôm sau Giang Thành đã tỉnh lại, mà cái người Phó Tiểu Tuệ kia vẫn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Sau khi tỉnh lại Giang Thành tạm thời có phản ứng khác thường, nói năng lộn xộn, sau khi phát hiện nửa thân dưới của mình không cử động được thì càng hoảng, bà Giang vẫn luôn ở bên cạnh lau nước mắt, đè con trai xuống không để anh ta cử động bừa bãi, “Con trai, mẹ biết con khó chịu, biết con khổ sở, con nằm im đi….”

Khó khăn lắm Giang Thành mới bình tĩnh lại.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, mạch suy nghĩ của Giang thành mới dần dần rõ ràng, tất cả mọi chuyện đã xảy ra cũng trở nên sáng tỏ trong đầu, nước mắt từ khóe mắt anh ta tràn ra, vẫn oán hận gục xuống giường.

Một hồi lâu, cuối cùng nhớ tới, khàn giọng hỏi, “Mẹ, Tiểu Tuệ đâu?”

Bà Giang vừa nghe thấy vội nói, “Mẹ nói này con trai! Con tuyệt đối đừng nhắc đến con hồ ly tinh này!”

“Cô ấy đâu?” Giang Thành lại hỏi.

Bà Giang chỉ có thể nói, “Chưa tỉnh, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không biết còn có thể tỉnh nữa không!”

“Con muốn đi thăm cô ấy!” Hai tay Giang Thành chống trên giường, không bò dậy nổi, lại tức giận dùng sức đánh lên giường.

Bà Giang vội vàng đè tay anh ta lại, vừa khóc vừa nói, “Con trai à, con đừng có hồ đồ! Bây giờ con đã như thế này rồi, con phải dỗ ngon dỗ ngọt vợ mình mới phải! Nếu không nửa đời sau ai chăm sóc con! Trông cậy vào con hồ ly tinh kia sao? Sau này nó còn không biết sẽ ra sao nữa, cho dù tỉnh lại cũng để lại di chứng, trị liệu hồi phục không biết phải tốn bao nhiêu tiền, tốn tiền còn chưa chắc có thể chữa khỏi! Con trai ngốc!”

Giang Thành không nói gì thêm.

“Vợ con nó dễ mềm lòng, tính nết lại tốt, chỉ cần con dỗ ngọt vài câu, xem xét đến cuộc sống sau này của đứa bé, nó nhất định sẽ chăm sóc con, con nghe lời mẹ, quên con hồ ly tinh đó đi, sống thật tốt với vợ con.”

Nguyễn Lưu Tranh và Đàm Nhã đang đứng ngoài cửa, lời bà Giang nói lọt vào tai không xót từ nào.

Đàm Nhã yên lặng, xoay người rời đi.

Nguyễn Lưu Tranh đã vô cùng tức giận, quay người đuổi theo.

Đàm Nhã đi rất nhanh, xông tới phòng bệnh nhi, nhưng lại dừng chân, xoay người đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Nguyễn Lưu Tranh đang đến.

“Đàm Nhã!” Nguyễn Lưu Tranh cầm tay cô ấy.

Đàm Nhã lắc đầu, “Không sao, mình…mình chỉ hơi tức giận chút thôi…mình…mình vẫn nên đi hóng gió, tránh lây cục tức cho mẹ mình.”

Trong phòng bệnh nhi, bà Đàm đang trông nom đứa bé.

Nguyễn Lưu Tranh đi cùng cô ấy lên sân thượng, e sợ Đàm Nhã nghĩ quẩn nên vẫn luôn túm chặt lấy cô ấy.

Trái lại Đàm Nhã bị cô chọc cười, “Cậu căng thẳng vậy làm gì? Lẽ nào mình sẽ nhảy lầu từ sát à? Đáng không chứ? Mình vẫn còn luyến tiếc mẹ mình, luyến tiếc con trai mình đó!”

“Cậu biết là tốt rồi…” Ngoài miệng Nguyễn Lưu Tranh nói vậy, nhưng vẫn không buông tay.

“Chỉ là mình nghĩ không ra, lẽ nào mấy năm qua mình làm dâu nhà họ, đối xử tốt với họ đều là nuôi heo sao?” Đàm Nhã cười nhạt, “Mình chưa bao giờ bạc đãi mẹ anh ta, cho dù đứa làm dâu như mình là người ngoài, thì sống chung nhiều năm như vậy tảng đá cũng phải ấm lên chứ? Cậu nói xem nếu như bà ta bắt tay từ phía tình cảm, nói mình là con dâu tốt, nói bé con không thể không có bố mẹ, nói nhà họ Giang luyến tiếc mình, thì trong lòng mình cũng dễ chịu hơn chút, không chừng mình còn thực sự mềm lòng, nhưng vì sao mấy câu nói đấy nghe kiểu gì cũng giống như đang tính kế mình vậy? Họ cảm thấy mình là đồ ngu sao?”

Nguyễn Lưu Tranh đã sớm bị bà già ích kỷ nhà họ Giang đấy chọc tức, nếu như là cô, cuộc hôn nhân này chắc chắn phải kết thúc, nhưng là chuyện của Đàm Nhã, cuối cùng vẫn phải để Đàm Nhã tự quyết định, cô chỉ có thể kéo Đàm Nhã, kiên định nói, “Đàm Nhã, cho dù cậu quyết định thế nào mình đều ủng hộ cậu! Mấu chốt nằm ở chỗ nửa đời sau cậu nhất định phải vui vẻ!”

Đàm Nhã im lặng.

Cuối cùng, Đàm Nhã vẫn quay về phòng bệnh, Nguyễn Lưu Tranh cũng về khoa, cơn giận sót lại còn chưa tiêu tan, sắc mặt cả ngày đều khó coi.

Buổi trưa lúc cùng đi ăn cơm với Ninh Chí Khiêm, nhịn không được phải nói mấy lời bà Giang nói cho anh nghe.

Ninh Chí Khiêm lại yên lặng vừa nghe vừa ăn cơm, cũng không phát biểu bình luận.

“Này! Em đang nói chuyện với anh đó!” Cô tiện tay cướp cơm của Ninh Chí Khiêm qua, không để anh ăn nữa.

Ninh Chí Khiêm nhìn cô, “Có học sinh nào không lễ phép với thầy giáo như thế không? Gan em càng lúc càng to rồi đấy.”

“…” Lúc này còn bày đặt thầy giáo gương mẫu? Cô nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt anh ôn hòa, bình tĩnh nhìn cô, khóe môi hứng thú như cười như không.

Cô không thể không thừa nhận, cái biểu cảm nhàn nhạt này đập vào mắt lại giống như hoa đào dưới cơn mưa xuân, pháo hoa tháng ba cũng không sánh bằng nụ cười mỉm phong tình của anh.

Cô lắc đầu, sóng nước tràn ra trong trái tim, hình ảnh nhàn nhạt đó cũng bị phá rối. Trả lại cơm cho anh.

“Em đó…” Anh thấp giọng nói, “Chuyện của Đàm Nhã cuối cùng cũng phải dựa vào chính bản thân cô ấy vượt qua, trái lại tôi còn thay Đàm Nhã cảm ơn thái độ này của mẹ chồng cô ấy, như thế có thể khiến Đàm Nhã hoàn toàn tuyệt vọng, không cần mê muội đầu óc mà ngã vào tiếp.”

Trong lòng cô nhất thời được thông suốt, chuyển sang một góc độ suy nghĩ khác, cũng đúng là như thế.

“Anh cũng tán thành chuyện Đàm Nhã ly hôn sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Nói thừa, loại đàn ông này không bỏ đi thì còn giữ lại làm báu vật à?” Anh nói không chút do dự.

“Nhưng mà nhất định Đàm Nhã sẽ rất buồn.” Nhớ tới Đàm Nhã, trước sau cô cũng không vui nổi.

“Không trải qua đau đớn sao có thể trưởng thành? Sao có thể vứt bỏ? Sao có thể thấy được thế giới mới?” Anh nói với hàm ý sâu xa, cuối cùng chợt ngẩng đầu nhìn cô, “Lúc rời khỏi tôi, em có buồn không?”

Cô ngẩn ra, thu bát cơm lại, thình lình đứng dậy, “Không trải qua đau khổ, sao có thể vứt bỏ?”

Nói xong liền ôm bát rời đi, lại không ngờ, vừa đúng lúc này có người đi về phía bàn bọn họ, cô đụng phải người ta, khay cơm rơi ụp xuống đất, canh thừa bắn lên người cô và đối phương.

“Xin lỗi!” Cô và người đó đồng thanh nói xin lỗi.

Giọng nói này có chút quen quen, cô định thần lại, ây ya, Thẩm soái ca!

“Ngại quá, thực sự xin lỗi cô.” Thẩm soái ca nhặt bát lên giúp cô, mà trên người anh ấy đã lộn xộn một đống.

“Là do tôi qua lỗ mãng, thực sự xin lỗi..” Cô lập tức lấy giấy ăn đưa cho anh ấy.

Ninh Chí Khiêm đứng dậy, bắt tay với Thẩm soái ca, “Bộ quần áo này bẩn rồi, học trò này của tôi có chút hậu đậu, nếu không chê thì đợi lát nữa tìm một bộ của tôi rồi thay.”

“Không sao không sao, lau một chút là được.” Thẩm soái ca vội nói, “Em mới đi thăm ông cụ, đến đây ăn cơm, học trò này của anh, có chút thú vị đó.”

Ánh mắt Ninh Chí Khiêm lướt qua mặt Nguyễn Lưu Tranh, biểu cảm nhàn nhạt, “Ừm, tạm được, có chút ngốc.”

“….” Anh mới ngốc!

“Em về trước đi, tôi còn có chút việc.” Khuôn mặt Ninh Chí Khiêm nghiêm túc, nói với Nguyễn Lưu Tranh.

Nguyễn Lưu Tranh ôm bát, suy nghĩ một chút rồi ném cho anh một câu, “Không trải qua đau khổ, sao nhìn thấy cuộc sống mới!”

Sau đó nghênh ngang rời đi.

Cô hoàn toàn có thể nghĩ đến vẻ mặt mờ mịt của Thẩm soái ca như thế nào, bởi vì cô nghe thấy anh ấy đang hỏi Ninh Chí Khiêm, “Đây là…”

Về phần sau đó Ninh Chí Khiêm trả lời thế nào, cô cũng không biết.

Sau khi trở lại văn phòng khoa, bác sĩ Ngô đã đến phòng trực ban, một bác sĩ khác thì đi nhà vệ sinh, y tá trực ban thì bận đến nỗi chân không chạm đất, một mình cô ngồi ở phòng làm việc một lúc, không lâu sau tiếng chuông khẩn cấp vang lên, trong phòng bệnh xảy ra tình huống khẩn cấp, cô và bác sĩ trực ban lập tức chạy qua, cũng may là không xảy ra vấn đề lớn nào, sau khi xử lý xong, cô lại trở về văn phòng.

Lúc này, lại nghe thấy trong phòng làm việc có tiếng nói chuyện, là Ninh Chí Khiêm và Thẩm soái ca.

Cô không suy nghĩ gì chuẩn bị xông vào, bỗng nhiên lại nghe thấy Ninh Chí Khiêm đang nói, “Lần đó vốn dĩ là tôi chết, nhưng anh trai cậu đã cứu tôi, cho nên giữa tôi và cậu nói còn nói từ cảm ơn, để tôi lấy cái gì tự xử lý?”

“…” Trong lòng cô kinh hãi, anh từng nguy hiểm đến tính mạng lúc nào?

“Tình hình của bác trai không tồi, không có gì bất ngờ thì mười ngày có thể xuất viện, phục hồi sau khi ra viện mới là nhiệm vụ nặng nề nhất, cho nên việc tôi làm thực sự rất nhỏ bé, sau này người nhà các cậu mới là mang nặng đường xa.” Ninh Chí Khiêm lại nói.

“Ừm, Chí Khiêm, vậy giữa chúng ta không cần nói gì nữa nhé?”

“Được.” Giọng nói của Ninh Chí Khiêm thấp xuống vài phần, thở dài, “Sáu năm rồi, cậu cũng trưởng thành rồi…”

“Trước tết âm lịch năm nay là ngày giỗ của anh trai em, nhà em thấy có một bó hoa cúc trước mộ anh ấy, là anh đã đến sao?”

“Phải…”

Nguyễn Lưu Tranh lui về phía sau mấy bước, sau khi nhìn Thẩm soái ca đi ra, cô mới giả bộ đi tới, gật đầu với anh ấy sau đó vào phòng làm việc.

Một mình anh trong phòng, cô đứng ở cửa, lời của anh quanh quẩn bên tai: Lần đó, vốn dĩ là tôi chết…

Đột nhiên ngực đau đến co rút, anh nói thực ra cô không hiểu rõ anh, cô thừa nhận, sự hiểu biết của cô đối với anh vẫn như mười ba năm trước, không nhiều hơn một phần, ngay cả anh vượt qua ranh giới sinh tử lúc nào, cô cũng hoàn toàn không bết.

Cô không nghĩ là ai đúng ai sai, họ đều không sai, nhưng họ lại đều có lỗi, cô đơn thuần chỉ cảm thấy đau lòng.

“Đứng đó làm gì?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, mặt mày bĩnh tĩnh, giọng nói bi thương của anh vừa nãy anh đã giấu đâu rồi? Lòng dạ anh thực sự quá sâu…

Sắc mặt cô khác thường, đương nhiên anh đã phát hiện, lại hỏi, “Đi đâu nhìn thế giới mới rồi?”

“Sao anh lại suýt chết?” Cô trực tiếp hỏi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status