Nghe nói em thích tôi

Chương 201



CHƯƠNG 201: MÙI VỊ CỦA CHEESE TART

Anh cúi đầu hung hăng mút, “Không phải anh muốn ăn, là cá của anh muốn ăn.”

Anh dùng lực ấn lên eo cô, cơ thể cô cứng đờ, cá của anh…

Không phải cá chỉ bơi thôi sao? Còn muốn ăn phô mai lúc nào?

Lần này chỉ mút một hồi sau đó thả cô ra, “Anh về trước đây, nếu không lại bị cô vợ ‘Cheese tart’ này dụ dỗ, sức quyến rũ quá lớn!”

Cô đứng dậy sửa sang lại quần áo, đưa chìa khóa xe cho anh, “Không ăn cơm thật sao?”

“Không được, anh đồng ý hôm nay về nhà ăn cơm rồi.” Anh nhận lấy chìa khóa, lại nhéo mặt cô một cái, “Phải mau chóng khiêng em về nhà mới được!”

Ra tay hơi nặng! Cô xoa xoa gò má mình, lại nghe thấy anh nói, “Sau này đi dạo phố thì gọi anh đi cùng, đừng tùy tiện đi cùng người khác!”

“….” Hóa ra gốc rễ của tất cả những cáu kỉnh buồn vui thất thường hai ngày hôm nay là ở đây! Anh cho rằng cô cùng đi dạo phố với Tiết Vĩ Lâm sao?

Cô và anh cùng nhau xuống nhà.

“Dì Bùi, chú Nguyễn, con đi về trước ạ.” Anh lớn tiếng nói.

Bùi Tố Phân đi từ trong bếp ra, “Thực sự không ở đây ăn cơm sao?”

“Vâng dì ạ, con về nhà còn chút việc, nếu thực sự muốn ăn con cũng không khách sáo!” Anh cười nói.

Bùi Tố Phân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, quả thực anh cũng chưa từng khách sáo…

“Vậy lần sau đến thì nói trước với dì, dì làm món con thích ăn.” Ban đầu Bùi Tố Phân muốn tiễn anh, nhưng thấy Nguyễn Lưu Tranh xuống cùng nên thôi, để Nguyễn Lưu Tranh tự đi tiễn.

Lúc đi ngang qua bàn trà, Nguyễn Lưu Tranh lấy số bánh còn lại chưa bóc vỏ đưa cho anh, “Mấy cái này anh cầm về cho Ninh Tưởng ăn đi.”

“Không cần, em giữ lại ăn đi. Nhóc mập đấy ăn ít đồ ngọt một chút!” Anh vừa nói, vừa mở hộp lấy cho mình một cái.

“Anh ăn?” Cô kinh ngạc hỏi, “Lần trước anh bảo vừa dính vừa ngấy khó ăn đó!”

Anh cầm một cái bánh đi ra ngoài, lúc đến cửa, bỗng quay đầu nói, “Lưu Tranh, cảm giác ăn chesse tart hẳn là anh càng hiểu hơn em một chút.”

“…” Có ý gì? Cô suy nghĩ một lúc lâu cũng không xác định được câu anh nói rốt cuộc có ý gì, có điều, cheese tart anh nói nhất định không phải cái bây giờ cô đang cầm trong tay….

Thấy anh sắp lên xe rời đi, cô nhớ tới cái gì đó, lớn tiếng nói với theo bóng lưng anh, “Ngày mai anh còn ức hiếp em nữa, em sẽ đập xe anh!”

Anh nghe xong liền cười, “Em đập đi!”

Lên xe, rời đi.

Ninh Chí Khiêm vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng Ninh Tưởng đang luyện piano, đi một vòng quanh nhà, đồ ăn đã dọn lên nhưng mẹ lại không có nhà.

Tiếng đàn của Ninh Tưởng dừng lại, vừa gọi bố vừa chạy ra.

“Ông bà đâu con?” Anh hỏi, Ôn Nghi gọi anh về nhà ăn cơm, nhưng lại không thấy người đâu là có chuyện gì?

Ninh Tưởng lắc lắc đầu, “Ông nội không ở nhà, bà với ông cãi nhau trong điện thoại, bà vừa mới ra ngoài ạ.”

Ninh Chí Khiêm vỗ vỗ đầu cậu, “Đi luyện đàn tiếp đi, đợi lát nữa ăn cơm.”

“Vâng ạ.” Ninh Tưởng ngoan ngoãn trở về phòng đàn.

Ninh Chí Khiêm thì đi qua một bên gọi điện thoại cho Ôn Nghi.

Vừa gọi đã có người nghe máy, “Alo, mẹ à, mẹ ở đâu thế?”

“Mẹ có chút chuyện, con cho Ninh Tưởng ăn cơm trước đi.” Giọng Ôn Nghi có chút bất ổn.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi phải không?” Trực giác của anh nói cho anh biết, có điểm khác thường.

Ôn Nghi làm việc luôn dịu dàng mà mạnh mẽ, mặc dù là công ty xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước giờ bà đều bình tĩnh tự nhiên, kiểu tình huống mất bình tĩnh như thế này, quả thực anh thấy rất ít, trong ký ức chỉ có mấy lần, một lần là lúc anh còn nhỏ, bị mấy đứa con trai thừa dịp anh đi một mình mà đánh cho một trận, anh mang cả người máu me nhầy nhụa trở về, cảm thấy bà muốn liều mạng với người ta; còn có một lần, vẫn là lúc anh còn nhỏ, vì trên công việc làm ăn bố xảy ra chuyện gì đó nên bị điều tra, cụ thể là gì thì anh quên rồi, quá nhỏ nên không hiểu, chỉ biết là bị oan, bà cũng mang vẻ mặt đằng đằng sát khí đi ra ngoài, sau đó, người gây chuyện làm loạn đến tận nhà, bà giấu anh đi, rồi gọi điện cho bác cả, sau đó cầm dao phay dẫn đầu ra đứng ngăn ở cửa, nói chỉ cần bọn họ dám bước vào nhà một bước, thì đánh nhau ngay lập tức, nhất thì cùng chết.

Sau đó nữa, chính là khi bố gây ra chuyện đó…

Kỳ thực tính cách của anh có một phần rất lớn được thừa hưởng từ bà, đương nhiên vì anh là đàn ông, nên càng khuếch đại hơn bà. Mà anh lại cũng vì một vài chuyện nào đó mà từng oán trách bà, nhưng bởi vì anh với bà là cùng một kiểu người cho nên cuối cùng lựa chọn hiểu và bỏ qua.

Bà là mẹ anh, anh yêu bà, không có gì để nghi ngờ.

Anh nhớ bà đã từng nói, bà yêu cái nhà này, sẽ dùng tất cả những gì bà có để bảo vệ nó, bảo vệ đứa con trai là anh. Thậm chí anh cảm thấy, ở một trình độ nhất định, cái nhà này thực sự đang dựa vào sự vào sự bảo vệ của bà, việc làm ăn bố đang làm, tất cả cảnh bề ngoài đều là do bố giữ, nhưng bà đang nắm tài chính của công ty, cũng đang nắm kinh mạch quan trọng nhất, đồng thời khéo léo điều hòa việc xã giao của bố, sau đó lại cho cái nhà này, cho anh, cho Ninh Tưởng sự che chở dịu dàng nhất. Ai ai cũng biết Ninh Thủ Chính đã cưới được một người vợ tốt, dịu dàng hiền đức, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng lại không ai biết, nhiều năm như vậy bà luôn giống như một con gà mái, dùng đôi cánh chẳng hề mạnh mẽ của bà, để bảo vệ tất cả mọi người trong nhà dưới đôi cánh đó, lúc mưa gió ập đến, lúc kẻ thù rình rập, luôn tràn đầy ý chí chiến đấu và tranh đấu kịch liệt. Anh nghĩ, đây cũng là lý do bố không thể rời khỏi mẹ.

Anh không biết trong tình cảm của bố mẹ có bao nhiêu tình yêu, nhưng chính tai anh nghe thấy bố đã từng sám hối, trong đó có một câu: Nghi, tôi không thể không có bà.

Bà là sức mạnh của bố, là người hợp tác với bố trong sự nghiệp, là người dò đường khi bố khai thác lĩnh vực mới, càng là nữ chủ nhân không thể thay thế trong nhà, là hạt nhân của cái nhà này. Đúng, là hạt nhân. Bây giờ anh đã có nhận thức sâu sắc hơn, một gia đình lấy phụ nữ làm hạt nhân mới là một gia đình vững mạnh, bất luận trong nhà vinh quang cỡ nào, bất luận sự nghiệp của người đàn ông lớn bao nhiêu, người phụ nữ mới là hồn của gia đình, nếu như không có hồn, thì dù có bao nhiêu vinh quang và phồn thịnh cũng chỉ là cái xác trống rỗng.

Cho nên, vất vả cả một đời, đã đi đến hôm nay, còn cái gì có thể khiến bà mất bình tĩnh?

Vốn dĩ đã cúp máy, nhưng anh lại gọi qua, “Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi, mẹ nói cho con biết đi.”

“Không sao, con yên tâm ở nhà trông Ninh Tưởng đi, lát nữa mẹ về ngay.” Lúc này bà đã không bất ổn như trước nữa, còn an ủi ngược lại anh.

“Mẹ, còn đã ngoài ba mươi rồi, không còn là trẻ con nữa!” Anh không phải là con gà con núp dưới cánh của bà nữa rồi, anh đã lớn, đã có thể bảo vệ bà.

“Mẹ biết! Không sao! Cứ như vậy đi.” Đầu bên kia lại một lần nữa cúp máy.

Vì vậy anh gọi cho Ninh Thủ Chính, nhưng đường dây bận, về sau nữa, lại tắt máy…

Anh cùng Ninh Tưởng ăn cơm, viết chữ, đọc sách cổ tích đánh vần, mãi đến khi Ninh Tưởng ngủ, sau đó Ôn Nghi mới về.

Vừa về đã nói, “Nghe nói gần đây con chuẩn bị cạnh tranh chức Phó viện trưởng.”

“Vâng, mẹ nghe nói rồi à?” Anh cũng không nói chuyện này với người nhà.

“Con đó, cái gì cũng không nói với người nhà!” Dì giúp việc lại dọn cơm cho bà, bà ngồi xuống và hỏi, “Nắm chắc được mấy phần?”

Anh trầm mặc một lát, “Có chút phức tạp.”

“Nhất định phải được sao?” Ôn Nghi hỏi.

“Cùng không phải, thuận theo tự nhiên thôi ạ.” Anh chủ động xới cơm cho Ôn Nghi.

“Đời này con cũng coi như thuận buồm xuôi gió, từ trước đến giờ muốn gì được đó, từ nhỏ đến lớn đều đứng thứ nhất, chưa từng thất bại bao giờ, mấy thứ này con chưa từng cố ý cưỡng cầu, dường như cứ tự nhiên mà rơi đến chỗ con, thiên phú là điều chắc chắn, nhưng với tính cách này của con, chuyện gì mà không làm được tốt nhất thì con sẽ thấy có lỗi với chính mình, dùng từ ngữ của bọn trẻ các con thì gọi là gì nhỉ? Chứng ám ảnh cưỡng chế hả? Nhưng lần này không giống thế, vài thành tựu và hào quang trước kia của con, chỉ cần con cố gắng thì sẽ được kết quả như ý, nhưng chức Phó viện trưởng này, không phải chỉ là con cố gắng trong công việc là đủ, phạm vi dính dáng quá nhiều, thứ con có người khác cũng có, mẹ có thể đi trải đường cho con, nhưng người khác cũng có thể làm như vậy, con còn trẻ, đối với chuyện này của con mẹ không ôm thái độ lạc quan.” Ôn Nghi rất thẳng thắn chỉ rõ.

“Con biết, nên con mới nói thuận theo tự nhiên, làm tốt phần chuẩn bị là được.” Anh nói, dáng vẻ chẳng để ý chút nào, “Mẹ, không nói cái này nữa, nói hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi? Ông ấy đi đâu ạ?”

‘Ông ấy’ này, dĩ nhiên là chỉ Ninh Thủ Chính, anh vẫn không có thói quen gọi bố.

“Không biết.” Sắc mặt Ôn Nghi có chút khó coi, “Hiếm có thời gian hai mẹ con nói chuyện một chút, nhắc đến ông ấy làm gì? À, nói về Lưu Tranh đi, hai đứa định khi nào kết hôn? Con cầu hôn chưa? Con không vội như mẹ vội muốn chết rồi.”

“Chưa ạ.” Anh nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng và đôi mắt sáng trong đó, mỉm cười.

“Sao con chậm chạp vậy chứ!” Ôn Nghi không khỏi oán giận.

Anh cười cười, không nói.

“Con trai, con biết vì sao mẹ đặc biệt thích Lưu Tranh không?”

“Vì…cô ấy ngoan ạ?”

Ôn Nghi cười, đợi anh nói tếp.

“Cô ấy xinh đẹp?”

“Còn gì nữa?”

“Cô ấy thông minh, học giỏi, hiếu thảo, dịu dàng…”

Ôn Nghi cười, trong nụ cười lại có chút cô đơn, “Đây là con bé trong mắt con sao? Quả thực là chiếm hiết tất cả tính từ tốt rồi. Mẹ thích con bé, vì nó giống mẹ trước đây.”

Ninh Chí Khiêm khẽ giật mình.

Ôn Nghi lại cười, thở dài, “Có điều cuối cùng con bé cũng đợi được đến ngày này, về sau, con không được phụ bạc con bé nữa.”

“Con biết.” Anh nói.

Đêm đó, Ninh Thủ Chính không trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status