Nghe nói em thích tôi

Chương 223



CHƯƠNG 223: KHÔNG CÒN GÌ BẬN LÒNG NỮA

Trở về Bắc Kinh trong đêm.

Lúc Ninh Chí Khiêm đến nhà, đã là nửa đêm rồi, vừa vào cửa nhà vừa gửi cho Nguyễn Lưu Tranh một tin nhắn wechat: Đã đến nhà, em ngủ ngon.

Bên kia đáp lại bằng một icon hôn hôn, anh nhìn thấy liền mỉm cười.

Ninh Thủ Chính còn chưa về, tầng một trong nhà đen kịt, nhưng đèn trong phòng Ôn Nghi vẫn sáng, có lẽ nghe thấy tiếng anh về, nên Ôn Nghi mở cửa ra, anh đi lên lầu vừa hay gặp mặt Ôn Nghi ở cửa phòng.

Dưới ánh đèn, Ôn Nghi có vẻ hơi tiều tụy.

“Mẹ.” Anh nhẹ giọng gọi, “Còn chưa ngủ sao ạ?”

“Ăn cơm tối chưa? Mẹ đi hâm chút đồ ăn cho.” Ôn Nghi đi ra.

“Không cần đâu mẹ, con ăn rồi.” Anh vội nói, “Mẹ ngủ sớm chút đi.”

Ôn Nghi vẫn xuống lầu, “Buổi tối nay mẹ ăn cháo, vẫn còn đang giữ ấm, mẹ múc cho con một bát là được rồi.”

Ninh Chí Khiêm nhìn theo bóng lưng bà, bỗng nhiên cảm thấy lúc này ăn một bát cháo mới là đúng…

Về phòng đặt đồ đạc xuống rồi đi xuống lầu, Ôn Nghi đã bưng cháo đặt lên bàn ăn rồi.

Mấy năm nay đa số lúc anh về muộn đều như thế này, anh ngồi bên bàn ăn ăn thêm chút đồ ăn, Ôn Nghi thì yên lặng ở một bên nhìn anh ăn, đây có lẽ cũng là lý do bà không gọi dì giúp việc, có một khoảng thời gian để mẹ con ở cạnh nhau. Thời gian ở Mỹ, dạ dày anh quả thực rất tệ hại, sau khi về mặc dù Ôn Nghi không chuyên nghiệp như Lưu Tranh, nhưng cũng dần chăm cho anh tốt hơn niều.

May mắn nhất cuộc đời này của anh là có hai người phụ nữ yêu thương.

Ôn Nghi thấy anh đã ăn không ít, mới bắt đầu nói chuyện.

“Bà ta chết rồi?” Một câu nói nhàn nhạt, tản mạn trong màn đêm yên tĩnh.

Anh dừng một chút, “Vâng.”

Cũng đã biết rồi….

“Sao mẹ lại biết ạ?” Anh vẫn hỏi.

Ôn Nghi cười khổ một tiếng, “Có người gọi điện thoại cho bố con, bệnh viện bên đó ông ta có người quen, có động tĩnh gì đều báo cáo.”

Anh ăn đến miếng cháo cuối cùng dừng lại một chút.

Ôn Nghi lại thở dài, “Lại chết như vậy…”

“Mẹ.” Anh đặt bát xuống, “Mười mấy năm rồi, bây giờ con chỉ hy vọng mẹ vui vẻ, bất kể sau này như thế nào, chúng ta đều vui vẻ sống được không mẹ?”

Vẻ mặt Ôn Nghi buồn vô cớ, “Bố con còn muốn đổi di chúc.”

Ninh Chí Khiêm yên lặng, nghĩ đến ông ấy tùy tiện làm chuyện gì cũng không thể giấu được mẹ.

Ôn Nghi cười lạnh, “Quên đi, mẹ cũng không vướng mắc cái này, mẹ và bố anh cũng không biết ai chết sau, nếu như mẹ chết trước, cho dù ông ta có đem cả cái nhà này cho người ta thì mẹ cũng không ngăn được.”

“Mẹ.” Ninh Chí Khiêm khuyên nhủ, “Ngược lại con cảm thấy, cho dù bố muốn cho, người ta cũng sẽ không cần.”

“Cho hay không cho, cần hay không cần là hai chuyện khác nhau.” Ôn Nghi than thở, “Lẽ nào mẹ là một người tham tiền sao? Con không hiểu đâu, mẹ thà rằng sau khi bố con chết mẹ con bà ta tìm mẹ đòi kiện tụng, mẹ có thể thừa nhận phần thừa kế đó trên tòa án, cũng không muốn phần này do bố con tự đưa ra. Cho nên cho hay không chưa bao giờ là quan trọng, mấu chốt là cho như thế nào, tòa án phán quyết, chẳng qua cũng chỉ là tiền thôi, nhưng bố con nghĩ đến cái suy nghĩ này, thì ý nghĩa không còn giống nhau nữa.”

Ôn Nghi đứng dậy thu dọn bát đũa.

Ninh Chí Khiêm đè xuống, “Con tự làm.”

“Để mẹ.” Ôn Nghi cầm lấy bát, đi vào phòng bếp.

Ninh Chí Khiêm ngồi một lát, trong bếp đã vang lên tiếng nước chảy ào ào, anh cũng đi vào theo.

“Đúng rồi, tuần này Ninh Tưởng phải họp phụ huynh, con xem thử lịch làm việc xem, có thể rút chút thời gian thì con tự đi, nếu không được thì vẫn là mẹ đi.” Ôn Nghi vừa rửa bát, nói.

“Được, thứ mấy ạ?”

“Sáng thứ bảy, có hoạt động bố con.” Ôn Nghi rửa xong bát, muốn rửa nồi cháo.

Anh tiến lên phụ giúp, bị Ôn Nghi đuổi ra, “Được rồi, một mình mẹ được rồi, cũng chỉ rửa cái bát thôi, lúc mới kết hôn với bố anh, khởi xướng tiết kiệm, chuyện gì không phải mẹ làm chứ?”

Nhắc tới Ninh Thủ Chính, bà lại cười lạnh một tiếng.

“Mẹ, thứ bảy tuần này chúng ta cùng đến nhà trẻ đi?” Ninh Chí Khiêm không nhắc đến chuyện này nữa.

Nút chết này giữa Ninh Thủ Chính và bà, không phải người làm con như anh có thể cởi được, chín năm trước, lúc cãi nhau đỉnh điểm đến long trời nở đất, anh đã từng khuyên bà, có cần kết thúc mối quan hệ đau khổ này không, thậm chí, đổi lại anh là bà, anh sẽ không cho rằng còn có khả năng tha thứ.

Nhưng suy nghĩ của người thế hệ trước không giống anh, một câu tuổi tác đã cao không bỏ nổi người của Ôn Nghi, đã kết thúc cuộc thảo luận vấn đề này, thêm nữa, Ôn Nghi cũng nói, hai gia tộc lớn, qua nhiều năm như vậy, đã có quá nhiều quan hệ đan xen phức tạp, ly hôn, cho dù hai người họ tự mình đồng ý, gia tộc cũng sẽ không tán thành.

Có phải chỉ có hai nguyên nhân không bỏ nổi và lợi ích gia tộc, khiến cuộc hôn nhân của bố mẹ tiếp tục duy trì hay không, phận làm con như anh cũng không thể hiểu hoàn toàn, nhưng anh cũng rõ, năm đó bố mẹ đã không ly hôn, bây giờ hai người đã bước vào tuổi này, càng sẽ không làm vậy, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là khiến mẹ vui vẻ, Ôn Nghi thích Ninh Tưởng, thích con trai, nhắc đến mấy chuyện này sẽ khiến tâm trạng Ôn Nghi tốt hơn chút.

“Được.” Quả nhiên biểu cảm trên mặt Ôn Nghi thả lỏng hơn chút, còn lộ ra nụ cười, “Mỗi lần đến nhà trẻ đón Ninh Tưởng, đều sẽ nhớ đến hình ảnh con đi nhà trẻ trước kia, thế giới này thay đổi quá nhanh, nhà trẻ cũng thay đổi quá nhiều, nhưng hình dáng cơ bản vẫn không thay đổi, mặc dù xây dựng thêm, nhưng tòa nhà dạy học cũ dù có lắp đặt thêm nhiều thiết bị như thế nào thì vẫn là những tòa nhà trước kia, cái cây nhỏ con đã từng chụp ảnh chung dù đã lớn rồi, nhưng vẫn là nó.”

Ninh Chí Khiêm nghe xong, hơi mỉm cười.

Nói đến đây, Ôn Nghi lại thở dài một tiếng, “Nếu như Lưu Tranh có thể sinh thêm một đứa bé, thì hoàn mỹ rồi…”

“Mẹ…” Ninh Chí Khiêm vội nói, “Không phải chuyện này chúng ta đã nói xong…”

Ôn Nghi quay đầu lại, “Con đừng vội, mẹ cũng chỉ nói như vậy thôi. Mẹ muốn nói, có thể có con đương nhiên càng tốt, không phải Lưu Tranh không thể sinh, nhưng mà nếu thực sự không có phúc phần này, cũng chỉ có thể bỏ qua thôi. Chỉ có điều, mẹ với con, còn có Lưu Tranh, tự vấn lương tâm cũng không làm gì hại trời hại đất, ông trời hẳn sẽ không đối xử tệ như thế với chúng ta chứ?”

“Mẹ, con cảm thấy ưu đãi lớn nhất mà ông trời cho chúng ta chính là sức khỏe, vui vẻ, những cái khác cũng không quan trọng đến thế.”

Ôn Nghi gật đầu, “Ừm, ý con mẹ hiểu, yên tâm đi, nhều sóng gió như vậy cũng đã qua rồi, không đến mức lúc này mẹ không chịu nổi. Đúng rồi, quỹ cho người lính già lần trước con nhờ mẹ làm đó, mẹ đã làm gần xong rồi, mẹ cũng bỏ chút tiền vào, đã tìm được người quản lý, con có thể yên tâm.”

“Cảm ơn mẹ.” Anh nói, “Quả nhiên có gì khó thì tìm mẹ, mẹ là siêu nhân.”

Ôn Nghi bị anh chọc cười, chỉ là nụ cười này biến mất rất nhanh, “Con đó, con quá bận rộn, chuyện gì mẹ có thể san sẻ với con thì tiện tay làm thôi, chỉ có điều, không biết còn có thể giúp con bao nhiêu năm, bây giờ có Lưu Tranh rồi, mẹ cũng yên tâm, không có gì bận lòng nữa.”

“Mẹ!” Lòng Ninh Chí Khiêm bị nhéo một cái, “Mẹ đừng suy nghĩ lung tung! Con và Lưu Tranh đều không thể không có mẹ! Còn có Ninh Tưởng nữa, không phải Ninh Tưởng nói còn phải sinh em bé cho mẹ chơi sao?”

Ôn Nghi dọn dẹp bếp xong, lau khô tay, quay đầu dịu dàng nói, “Thằng bé ngốc, con cho rằng mẹ nghĩ quẩn sao? Đừng ngốc nữa! Mẹ vẫn còn khỏe! Mau đi ngủ đi! Không sớm nữa!”

Nói xong, đi ra khỏi bếp trước anh một bước, về phòng.

Ninh Chí Khiêm nhìn theo bóng lưng bà, trong lòng có một cảm giác không thể gọi tên.

Hôm sau, bệnh viện.

Nguyễn Lưu Tranh làm xong việc của mình sau đó xin nghỉ với Ninh Chí Khiêm, “Em rời khoa một chút nhé, hôm nay Tiểu Vũ đến hóa trị, em đi thăm cô bé.”

“Em đi đi.” Anh nói, “Còn nữa, quỹ cho người lính già của cô ấy đã thành lập rồi, em nói với cô ấy một chút, anh không đi được.”

“Được!”

Cô vội vàng rời khỏi khoa, đi tìm Chu Vũ Thần.

Chu Vũ Thần được Thẩm phu nhân đưa đến, lúc cô vội vàng đi đến, hóa trị đã được bắt đầu, Chu Vũ Thần nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt và hốc khác sau khi bệnh nặng, đang nói chuyện với Thẩm phu nhân.

“Thần Thần, con ít nói một chút đi, sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Thẩm phu nhân đau lòng cô ấy.

“Không mẹ ạ, con rất tốt, còn sợ im ắng quá nên mới nói cùng mẹ mà.”

Lúc này Nguyễn Lưu Tranh đi vào, đúng lúc nghe thấy câu này, cô quá hiểu Chu Vũ Thần, cho dù là đau đớn hơn nữa, Chu Vũ Thần cũng nhất định sẽ nói cô ấy không sao.

“Tiểu Vũ.” Cô đi vào, cố gắng hết sức để giọng nói vui vẻ chút. Chu Vũ Thần không thích bi thương.

“Chị!” Chu Vũ Thần vô cùng vui vẻ đối với việc cô tới.

“Tiểu Vũ…” Cô quan sát Chu Vũ Thần, nhìn gần càng hốc hác hơn so với lúc nhìn từ xa, cả người gầy chỉ còn da bọc xương, tóc đã dài ra một chút, màu đen.

“Chị! Em rất nhớ chị đó! Mấy lần em đều muốn đến bệnh viện thăm chị! Nhưng mẹ luôn nói em còn chưa khỏe hẳn!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Chu Vũ Thần lộ ra nụ cười, càng khiến xương mặt thêm rõ, “Mẹ quá lo lắng, chị thấy em hồi phục tốt hơn đúng không!”

“Phải đó.” Nguyễn Lưu Tranh khống chế nội tâm chua xót, cười dịu dàng, “Tiểu Vũ phục hồi thực sự rất tốt! Cố lên!”

“Cảm ơn Tiểu Vũ! Mọi người đều rất tốt, cũng rất nhớ em, chị Đàm Nhã, chị Đinh Ý Viên đều nhờ chị hỏi thăm em, các chị ấy cũng muốn đến thăm em, nhưng lại không đi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status