Nghe nói em thích tôi

Chương 271



CHƯƠNG 271: CÁT VÀNG MÊNH MÔNG

Có một đoàn du khách đi bộ thâm nhập vào chỗ sâu trong sa mạc thám hiểm gặp nạn, đã có lực lượng cảnh sát vũ trang đến cứu viện, cùng với đó, bác sĩ cấp cứu cũng phải xuất phát theo.

Lúc Nguyễn Lưu Tranh gọi điện thoại cho Ninh Thủ Chính, cô đã ngồi trên xe cứu viện.

Từ khi tới huyện Thiện, nơi xa nhất Nguyễn Lưu Tranh đến chính là khu chăn nuôi, mà lần này, xe lại lái về một hướng khác, càng tiến về phía trước càng hoang vắng, từ sa mạc đến hoang mạc, cát vàng mênh mông, vô biên vô hạn, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện một vài bụi cỏ lạc đà ra, thì không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào khác.

Cô và bác sĩ ngoại khoa đi cùng ngồi trên xe, không ai nói câu gì, xe chạy trong cát vàng, cát bụi bung lên gào thét đánh về phía thân xe, con đường phía trước biến thành một màn sương mù màu vàng, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.

Trong tay Nguyễn Lưu Tranh vẫn cầm điện thoại, nhìn tín hiệu di động dần dần yếu đi, mãi đến cuối cũng không còn sóng nữa, tâm tình cũng giống như vạch tín hiệu đã biến mất, từng vạch từng vạch chìm xuống, chìm xuống đến vực sâu không đáy, cát vàng đập vào mặt giống như một bức tường nặng nề, dồn ép ánh mắt, cũng đè chặt lồng ngực.

Trong đầu vô cớ nhớ tới giấc mơ hôm đó, con diều giống như lửa đốt, khuôn mặt anh rời xa, còn có câu nói đó, Lưu Tranh, anh đi rồi, đừng nhớ.

Lồng ngực bỗng nhiên như bị bóp chặt, vô cùng đau đớn.

“Bác sĩ Nguyễn.” Có người huých vào bả vai cô.

Cô cúi đầu nhìn, là bác sĩ ngoại khoa Lý, đưa cho cô một chai nước.

Cô giật mình một cái, rút bản thân từ cảnh trong mơ ra.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy nước, trong lòng lại thầm thấy may mắn, cũng tốt, người đi là cô, không phải anh, cho nên đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

“Điện thoại đã mất tín hiệu rồi, cầm cái này đi, thử một chút.” Bác sĩ Lý đưa cho cô một chiếc máy bộ đàm.

“Được, cảm ơn.” Cô nhận lấy.

Bác sĩ Lý là người bản địa, dạy cô dùng thế nào, cô thử một chút rồi gật đầu, “Không thành vấn đề.”

Xe vẫn tiến về phía trước, dần dần lái vào sâu trong cát vàng.

Chòng chành, quay cuồng, bão cát càng ngày càng lớn, cũng không ngăn cản được chiếc xe tiến về phía trước, nhưng một lần kinh người nhất là xe lật lên, đầu cô đập vào cửa sổ xe, đập đến nỗi trong đầu ong ong.

Mọi người cũng chỉ nghĩ cách làm xe thẳng lại, lên xe tiếp tục tiến về phía trước.

Bác sĩ Lý lo lắng cho cô, kiểm tra đầu cô một chút, “Có sao không?”

Cô lắc đầu, “Vẫn ổn, không sao.”

Biểu cảm của bác sĩ Lý muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Cô cố gắng bình tĩnh cười, đầu cô quả thực không sao, nhưng trái tim lại đập thình thịch nhảy loạn, cô ở thành phố từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ trải qua những điều này, sa mạc đối với cô mà nói chỉ là giấc mộng xa xôi mà lãng mạn, là <Câu chuyện của Sahara>.

Bác sĩ Lý cũng cười, “Không có gì, sa mạc rất đẹp, những cũng rất dễ nổi giận, nhất là vào mùa này, đừng sợ.”

Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Tôi không sợ.”

Cô nắm chặt bộ đàm trong tay, lơ đãng quay đầu, vết tích xe lái qua phía sau đã bị cát vàng bao phủ, phảng phất như chưa từng có xe chạy qua.

Không biết đã đi bao lâu, càng không biết đã đi bao xa, sắc trời dần tối đi.

Cát bụi gào thét khoe khoang giống như một con quái thú to lớn, bao phủ toàn bộ sa mạc trong ma pháp của nó, chiếc xe giống như đang vùng vẫy tiến bước trong làn khói đen nặng nề kéo đến, đè nén, quấn quýt, chui vào trong lòng.

Hai tay cô đan lại, cố gắng đè ở vị trí trái tim, tựa như có thể gạt bỏ sự xâm nhập của làn khói đen sợ hãi kia .

Đè nén rồi hỏi bác sĩ Lý, “Xin hỏi còn cách địa điểm cứu viện bao xa.”

Bác sĩ Lý lắc đầu, “Tôi cũng không biết, phải hỏi cảnh sát vũ trang.”

“Bỏ đi, chỉ là trời cũng sắp tối rồi.” Rốt cuộc họ đã đi đến vị trí nào của sa mạc?

“Yên tâm, nếu không cô chợp mắt một lát đi, nghỉ ngơi một chút.” Bác sĩ Lý vỗ vỗ bả vai cô.

Cô gật đầu, “Tôi không sao.”

Cô dựa vào cửa sổ, nghe lời bác sĩ Lý, nhắm mắt, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, chí ít không nhìn thấy những vật đen xì bên ngoài cũng sẽ không sợ.

Nhưng mà, cuối cùng cô đã quá mệt mỏi, dựa vào như thế, chòng chành cả dọc đường, lại dần dần mơ hồ.

Mơ hồ cảm thấy có người đắp cho cô cái gì đó, sau đó liền ngủ thật…

Lại một lần nữa nằm mơ, trong mơ nhìn thấy cát đen ùn ùn kéo đến, chỉ có cát đen, nuốt chửng, cuốn đi, bao trùm tất cả…

Thậm chí cô mơ thấy cô hồi trung học, đại học, nhà cô, Bắc Nhã, hết thảy tất cả đều biền mất từng chút một trong sự chiếm đoạt của cát, cuối cùng, cả thế giới đều biến thành biển cát đen.

Cô khó hít thở trong cát, chân cao chân thấp chạy trốn, cô biết mình đang tìm, cô không nhìn thấy người, những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô cũng không nhìn thấy một ai, trong biển cát mênh mông, chỉ có hoang vu và tuyệt vọng…

Chợt, một trận xóc nảy mạnh mẽ kéo tới, giống như trời đất lật nhào, đầu cô đau nhức, cơ thể như con diều lúc ẩn lúc hiện, nhẹ nhàng bay ra ngoài, trong phút chốc cô tỉnh dậy mở mắt ra, nhưng những gì nhìn thấy lại giống hệt trong giác mơ, cát ùn ùn kéo đến, cơ thể như con diều đứt dây nhẹ nhàng bay mất, gần như hít thở không thông, trong miệng trong mũi đều là cát bụi, cô mất đi ý thức…

—————–

Màn đêm qua đi, Ninh Chí Khiêm đã ở huyện Thiện đợi cả một buổi tối, tin tức đợi được toàn là: Không có tin tức! Không có tin tức! Chưa phát hiện tung tích!

Hôm qua từ Bắc Kinh chạy về, sau khi máy bay hạ cánh, thấy có cuộc gọi nhỡ của cô, gọi lại nhưng không thể kết nối.

Vốn dĩ anh cho rằng cô cũng đã đăng ký, cho nên gọi điện thoại cho Vương Dịch để xác nhận, ai ngờ Vương Dịch lại nói với anh, Nguyễn Lưu Tranh theo đội cứu viện thâm nhập sa mạc cứu viện rồi.

Trái tim anh hoàn toàn rối loạn kết cấu, ngay cả bệnh viện A Khố cũng không về, đến thẳng huyện Thiện, mặc dù anh biết, anh tới cũng không có quá nhiều tác dụng, những anh không thể tiếp tục chờ đợi ở một nơi cách huyện Thiện năm tiếng đi xe được!

Mà bây giờ, anh đã đợi cả một đêm, đã không chờ tiếp được nữa rồi.

Gọi điện thoại về bệnh viện thị A Khố, nói với phía bệnh viện anh phải tiếp tục xin nghỉ.

Phía viện hỏi anh muốn xin nghỉ bao lâu, một chớp mắt đó anh sững lại, hơi do dự, mới nói,”Nghỉ đến…khi tôi có thể quay lại.”

Bên kia cho rằng mình nghe nhầm,”Chủ nhiệm Ninh, không phải anh đang nói đùa đó chứ?”

“Không phải! Bao giờ tôi quay về thì lúc đó sẽ đi làm!”

“Nhưng chủ nhiệm Ninh, ngày mai anh có một cuộc hội chẩn đã hẹn riêng…”

Lòng anh nóng như lửa đốt, “Lùi lại!”

“Nhưng lùi tới khi nào anh phải cho một thời gian cụ thể!”

“Tôi nói rồi! Đến khi tôi có thể quay về!” Anh đã không muốn nói tiếp nữa! Mỗi một giây trôi qua tính mạng của cô sẽ trôi mất một giây! Lãng phí thời gian chẳng khác gì lãng phí ý nghĩa của sinh mạng, không có một khắc đó so với bây giờ càng hiểu!

Anh nói xong liền thẳng thừng cúp máy.

Nhưng mà, điện thoại của bên kia lại gọi tới, anh mất hết kiên nhẫn, đời này anh chưa bao giờ nóng nảy như vậy, vô cũng bực mình gầm lên một tiếng với điện thoại di động, “Alo?”

“Chủ nhiệm Ninh, tôi biết các anh tới biên giới viện trợ rất vất vả, cũng có khó khăn thực thế, dù sao ở nơi xa vẫn còn có gia đình, nhưng mà cuộc hội chẩn này cũng rất quan trong, bệnh nhân trầm trọng như vậy, không có anh chủ trì cuộc hội chẩn rất khó triển khai….”

Ninh Chí Khiêm yên lặng lắng nghe, dần dần bình tĩnh lại tâm trạng của mình, xấu hổ vì sự mất chống chế, “Xin lỗi, hội chẩn ngày mai tiến hành theo kế hoạch, tôi sẽ nghĩ cách.”

Sau khi anh cúp điện thoại, suy nghĩ mấy giây rồi gọi một cuộc đi, sau khi người bên kia nhận máy, anh thấp giọng nói, ” Viện trưởng, là cháu, Chí Khiêm.”

“Chí Khiêm à! Không phải cậu đang ở biên giới sao? Có chuyện gì?”

“Viện trưởng, cháu muốn nhờ chú một việc.” Anh nói, giọng đã nghẹn ngào.

Viện trưởng cách đường dây điện thoại cũng nghe thấy điểm không đúng, “Sao thế?”

“Cháu…” Anh là học trò đích thân viện trưởng dẫn dắt, từ năm đầu tiên vào khoa ngoại thần kinh đã đi theo ông, mấy năm nay, viện trưởng đối với anh vừa là thầy vừa là bạn cũng vừa là cha, đời này anh chưa bao giờ bất lực giống như bây giờ, nghe thấy giọng nói quan tâm của viện trưởng, liền giống như một đứa trẻ hoảng sợ mù mịt nhìn thấy người lớn, tất cả những bình tĩnh cố gắng duy trì đều tan vỡ vào thời khắc này, thậm chỉ anh còn muốn khóc với điện thoại, khó khăn lắm mới khiến sự bình tĩnh chiến thắng được những yếu mềm trong tim, dùng chỉ một phương pháp, nói với chính mình, không thể, anh không thể sụp đổ, Lưu Tranh còn chưa biết sống chết, Lưu Tranh còn đang đợi anh!

“Chí Khiêm?” Viện trưởng ở đầu kia lại gọi tên anh.

Anh hít sâu một hơi, “Viện trưởng, cháu muốn xin chú một việc.”

“Chuyện gì? Cậu nói là được.” Viện trưởng cũng cảm thấy kỳ lạ, đứa trẻ này kiêu ngạo tự phụ vô cùng, đủ các loại tính xấu, chưa bao giờ cầu xin người khác, lúc này lại dùng chữ “xin”?

“Viện trưởng, ngày mai ở bệnh viện thị A Khố có hội chẩn cho một bệnh nhân nguy hiểm, vốn dĩ là cháu chủ trì, nhưng cháu…cháu không thể chủ trì, có thể xin chú tới một chuyến không, Chí Khiêm xin chú…” Anh nói đến đây, giọng nói cũng không khống chế được mà phát run.

“Chí Khiêm, chuyện này…”

Viện trưởng còn chưa nói xong, Ninh Chí Khiêm vừa nghe thấy ông ấy nói vậy, lập tức kích động đến nỗi ngay cả viện trưởng cũng không gọi, giống như cậu thanh niên người mới năm đó mới vào khoa, lớn giọng gọi thầy, “Thầy! Xin thầy! Vất vả thầy! Chí Khiêm…nếu như Chí Khiêm…Chí Khiêm sẽ cảm kích thầy cả đời!”

Vốn dĩ anh muốn nói, nếu Chí Khiêm còn sống trở về…

Nhưng ở trước mặt thầy, anh không dám nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status