Nghe nói em thích tôi

Chương 281



CHƯƠNG 281: THƯ CHO BỐ

Bên tai dường như vẫn phảng phất giọng nói của anh: Mấy lời em nói với Ninh Tưởng em chưa nói với anh một câu nào cả! Em đối xử với con trai anh còn tốt hơn anh! Trước giờ em chưa từng viết cho anh mấy chữ!

Nước mắt cô rơi xuống, tìm anh trong wechat, điên cuồng gửi tin nhắn: Bảo bối! Cục cưng! Bé ngoan! Anh quay về đi! Em yêu anh! Em nhớ anh! Anh mau quay về đi! Bảo bối! Cục cưng!….”

Nhiều lần như vậy, màn hình đều là bảo bối và cục cưng, nhưng, lại không có người trả lời cô.

Cô vô lực ném điện thoại đi, nằm bò ra khóc: Anh trả lời em! Trả lời em đi! Chỉ cần anh trở về! Em sẽ gọi cho anh nghe! Gọi bao nhiêu lần cũng được! Anh quay về đi! Anh là đồ xấu xa nói không giữ lời!

Không biết đã khóc bao lâu, mãi đến khi có y tá tiến vào, cô mới ngẩng đầu lên, y tá thấy cô khóc mặt đầy nước mắt, có chút hoảng sợ, “Cô….cô phải đo nhiệt độ rồi…”

Cô đờ đẫn gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho y tá làm việc.

Chợt, đôi mắt cô căng thẳng, ánh mắt bị hấp dẫn.

Cái gì đang bay ngoài cửa sổ?

Diều! Diều của cô! Con diều hình trái tim buồn cười đó! Trên mặt vẫn còn viết hai chữ LZ! Con diều đang bị gió to điên cuồng cuốn lên trên không trung, không phải mùa xuân Bắc Kinh ấm áp hoa nở, con diều nhỏ dường như không chịu nổi gió to như vậy, lăn lộn, giãy dụa, cuối cùng lại càng bay càng xa.

Có một phút chốc như vậy, trong lòng cô trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm con diều đó, trong đầu như có một vạn quả chuông đang lắc, ong ong, đợi đến khi phản ứng lại, niềm vui sướng như dời núi lấp biển xông tới, cô che miệng lại, nước mắt vẫn rơi như mưa.

Nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng quên đi, cứ chân trần mặc quần áo bệnh nhân chạy ra ngoài như vậy.

Gió bên ngoài tàn sát bừa bãi mặc sức điên cuồng cắn nuốt cơ thể gầy gò của cô, khí lạnh không chút lưu tình xuyên qua quần áo bệnh nhân của cô, chui vào từng lỗ chân lông, đi chân trần trên mặt đất cũng giống như đang giẫm lên băng, nhưng, những thứ này cô không cảm nhận được, tất cả hưng phấn đều đánh sâu vào lồng ngực cô, ra sức khiến trái tim cô đập loạn nhịp, dây thần kinh ở những nơi khác trên cơ thể đã chết lặng…

Chạy một mạch xuống dưới cửa cổ, nơi thả diều, ánh mắt tìm kiếm dáng người rất cao của anh, nhưng mà tìm tới tìm lui mấy vòng cũng không có bóng dáng anh, ngay cả diều cũng không thấy.

Cho nên, đây lại là một giấc mơ của cô sao? Không phải là ảo giác của cô chứ?

Cô đứng trong gió khóc lớn, có thể đừng cho cô hy vọng rồi lại khiến cô thất vọng được không? Trái tim con người không mạnh mẽ có thể tiếp nhận hết lần này tới lần khác sự giày vò và hủy diệt khi từ trên mây rơi xuống địa ngục như vậy! Không không không! Phút chốc cô lại nghĩ, vẫn cho tôi hy vọng đi! Nhất định phải cho tôi hy vọng! Cho dù chỉ có một phần ngàn của hy vọng, chỉ cần có hy vọng cô đều tình nguyện chờ đợi! Cho dù phải chịu đựng chín trăn chín chín lần đau đớn như lăng trì!

Một bàn tay nhỏ nắm lấy áo cô, giọng nói trong trẻo vang lên, “Mẹ, mẹ có lạnh không?”

Cô sững người, cúi đầu nhìn, lại là Ninh Tưởng…

“Tưởng Tưởng…” Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy Ninh Tưởng khóc lớn.

Cơ thể Ninh Tưởng vẫn còn mùi hương đặc biệt thuộc về trẻ con, cô ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại này, cảm thấy dường như được gần anh thêm một chút, bả vai nhỏ bé của Ninh Tưởng nhất thời đã chống đỡ tất cả bi thương của cô. Cô cũng không biết mình làm sao, ở trước mặt Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính vẫn luôn ép mình khống chế tình cảm, sợ mình không không chế được sẽ lại sát muối lên vết thương của hai người lớn, nhưng thời khắc này đối diện với Ninh Tưởng, tất cả đều bộc phát ra, có lẽ con diều vừa nãy khiến cô sụp đổ, khó kiềm chế được, lại hoặc là vì một nguyên nhân gì khác, cô không rõ, cũng không muốn đi tìm hiểu sâu, chỉ muốn ôm lấy cậu bé mà khóc lớn.

Bàn tay nhỏ bé của Ninh Tưởng tựa như đang vuốt tóc cô, dáng vẻ nghiêm túc, “Mẹ đừng khóc, bố sắp về rồi!”

Anh sắp về! Anh nhất định sẽ về! Những lời này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần! Nhưng lần nào cũng đều thất vọng! Cô thật sự sắp tuyệt vọng rồi! Cô có thể thất vọng chín trăm chín mươi chín lần, nhưng cơ thể của anh có thể chịu đựng được qua thời gian thất vọng chín trăm chín mươi chín lần sao?

Cô ôm lấy Ninh Tưởng, tiếng khóc càng lớn hơn.

“Thật đó mẹ! Con vừa viết thư cho bố rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tưởng tràn đầy nghiêm túc.

Viết thư?

Cô kinh ngạc, sau đó mừng như điên, mất khống chế nắm lấy cánh tay nhỏ của Ninh Tưởng, “Thật sao? Bố ở đâu?”

Ninh Tưởng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, “Con không biết ạ…”

Hy vọng tràn đầy lại rơi vào hư không, cô giống như một cây cỏ bị hút sạch nước, ủ rũ ngồi xuống, trong mắt là một mảng trống rỗng, không có một chút sức sống.

“Mẹ, mẹ có lạnh không?” Ninh Tưởng nhìn cô, cởi áo bông nhỏ của mình xuống, cố gắng khoác lên người cô, khoác lên khoác xuống, cũng không che được cho cô, cậu bé sốt ruột, “Mẹ, chúng ta đi mặc quần áo đi, bị cảm lạnh bố về nhìn thấy sẽ phê bình con không chăm sóc tốt cho mẹ.”

Bây giờ chỉ có chữ “bố” trong miệng Ninh Tưởng mới có thể đánh thức được cô, cô hoảng hoảng hốt hốt, ánh mắt trở lại trên người Ninh Tưởng, mới phát hiện Ninh Tưởng chỉ mặc áo len, áo bông nhỏ đang khoác trên người cô, bởi vì áo quá nhỏ muốn rơi xuống, hai tay nhỏ của Ninh Tưởng đang cố giữ.

Trong lòng cô chua xót, khàn giọng nói, “Đứa bé ngốc.”

Lấy áo bông xuống khoác lại lên người cậu, trong lòng đau thương, “Tưởng Tưởng, con nói xem rốt cuộc bố có quay về không?”

“Có ạ!” Ninh Tưởng khẳng định nói, “Con vừa viết thư cho bố rồi, bố nhìn thấy sẽ quay về.”

Cậu luôn nói đã viết thư cho bố, cô cảm thấy hơi lạ, “Con viết thế nào? Gửi đến đâu?”

Ninh Tưởng cười cười, “Viết trên diều ạ, chính là con diều chú Tiêu làm đó ạ, con mang từ Bắc Kinh tới. Ông cố nói, bố ở trong sa mạc, không thể gọi điện thoại, cũng không có người vào đó đưa thư, nhưng diều có thể bay rất cao rất xa, con viết thư lên diều, diều sẽ bay vào trong sa mạc, bố nhìn thấy sẽ quay về.”

Thư như vậy…

Nguyễn Lưu Tranh chua xót không thôi, điều này thực sự đã đánh nát vụn hy vọng Ninh Tưởng mang tới cho cô, rốt cuộc cô có nên nói cho Ninh Tưởng, thư như vậy, bố mãi mãi không nhận được không?

Cô há miệng, ngấn lệ, họng sưng đau đớn, một chữ cũng không nói ra được.

“Mẹ, bố sắp về rồi, thật đó ạ!” Ninh Tưởng rất có lòng tin kéo tay cô, “Mẹ đừng khóc, Tưởng Tưởng cùng mẹ đợi bố, chúng ta vào phòng đợi.”

Ninh Tưởng muốn kéo cô từ dưới đất lên, vừa kéo vừa nói, “Bố đã từng nói, viết lời mình muốn nói lên diều, thả cho người mình nhớ xem, người mình nhớ nhìn thấy rồi sẽ hiểu mà về nhà.”

Cậu nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Lưu Tranh, dùng sức gật đầu chứng minh, “Thật đó mẹ! Bố viết chữ L với Z trên diều, bố nói, ý nghĩa là Lưu Tranh, vì bố nhớ mẹ, nên viết tên mẹ lên diều thả cho mẹ nhìn, sau đó, mẹ thực sự đã quay về nhà rồi, đúng không ạ? Bố nói, đợi hai người trở lại Bắc Kinh, sẽ nhất định về nhà chúng ta!”

Nói một hồi, nói đến nỗi trong lòng cô càng thêm đau đớn, vạn tiễn xuyên tâm, cũng chính là như vậy nhỉ…

“Mẹ mẹ! Thật mà! Mẹ tin con! Bố sẽ quay lại! Con viết trên diều rồi, Tưởng Tưởng và mẹ, còn có ông bà nội đều đang chờ bố về nhà!” Ánh mắt sáng ngời của Ninh Tưởng sốt ruột mà kiên định dao động trước mắt cô.

Đứa bé này không phải con ruột anh, nhưng ánh mắt càng ngày càng có thần thái của anh…

Nước mắt cô tuôn trào, ôm lấy cậu thật chặt, “Ừm, mẹ tin, mẹ tin..”

“Ninh Tưởng! Sao con lại chạy khắp nơi, chúng ta… Lưu Tranh!” Đây là giọng của Ninh Thủ Chính.

Lưu Tranh vội đứng dậy, cuối cùng phát hiện ra đôi chân đỏ bừng của mình và bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, sau khi ra ngoài lâu như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy lạnh.

“Bố…bác trai, bác gái, anh cả….” Phía sau Ninh Thủ Chính còn có Ninh Tấn Bình, Nghiêm Trang và Ninh Chấn Khiêm, cô cúi đầu, cảm giác mình thực sự nhếch nhác.

“Ôi, Lưu Tranh, đứa trẻ này…” Nghiêm Trang thở dài một tiếng, cởi áo khoác của mình ra, đi tới khoác thêm cho cô.

“Bác gái, con không cần đâu, bác…” Cô từ chối.

“Đừng nói nữa, mau đi vào thôi!” Nghiêm Trang dùng áo khoác cuốn chặt cô lại, đẩy cô bước nhanh về phía tòa nhà nằm viện.

Cô ngại ngùng khiến Nghiêm Trang phải mặc quần áo mỏng ở ngoài quá lâu, chỉ có thể tăng nhanh bước chân.

Không ai nói vì sao một nhà trưởng này lại tới, vì sao tới đã quá rõ ràng, chẳng lẽ thật sự…

Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh co rút một cái đau đớn.

Về đến cửa phòng bệnh, Ôn Nghi đã ở bên trong, hơn nữa còn đang nghe điện thoại, “Tôi là mẹ chồng con bé, đúng, mẹ của Ninh Chí Khiêm, cái gì? Thật sao? Ở bệnh viện huyện A Thập? Được! Được! Chúng tôi đến ngay!”

“Mẹ!” Nguyễn Lưu Tranh gọi lớn, tay áp chặt vào lồng ngực, trong lòng lặng lẽ tính nhẩm, đây rốt cuộc là hy vọng lần thứ mấy? Lần này có lại thất vọng nữa không?

Ôn Nghi xoay người qua, nước mắt rơi đầy mặt.

“Tìm được rồi! Tìm được Chí Khiêm rồi! Ở bệnh viện A Thập! Đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi! Vì lúc cứu được gần huyện A Thập! Cho nên đưa vào viện A Thập…”

Sau đó Ôn Nghi còn nói những gì, cô đã không nghe thất nữa, nước mắt cả đời đã rơi xuống chỉ vì đợi khoảng khắc này, nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đã đến, cô không chịu nổi sự vui mừng to lớn này mà hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status