Nghe nói em thích tôi

Chương 323



Chương 323

Ninh Thời Khiêm là đội trưởng đội hình sự, tư duy nhạy bén không giống bình thường, nhưng bị Tiêu Y Đình làm rối một hồi như vậy, phản ứng như vậy cũng quá là chậm chạp rồi, nghiễm nhiên quên mất mình mới là người thân thích của Ninh Hồi, người làm chú tư như anh ở trong nhà còn được gọi là bố tư, so với Tiêu Y Đình không biết thân thiết hơn bao nhiêu lần, dựa vào cái gì phải cho Tiêu Y Đình lì xì?

Chính anh ấy nói mãi nói mãi rồi cũng cười.

Khi bữa tiệc kết thúc Ninh Chí Khiêm cũng không thể tới, Ôn Nghi và Nguyễn Lưu Tranh tiễn khách, cảm ơn mọi người đến tham dự, đây căn bản là một việc rất bình thường, nhưng Tiêu Y Đình có được một cô con gái, cũng đứng ở một bên cảm ơn khách khứa, luôn làm cho mọi người dở khóc dở cười.

“Dì Ôn, dì đừng cười con, con với đứa bé này có duyên, con rất thật lòng thích Hồi bảo của chúng ta, sau này con có thể coi Hồi bảo là con gái ruột, đi học lấy chồng gì đó cũng có một phần của con!” Tiêu Y Đình không thấy xấu hổ dù chỉ một chút, mà Ninh Hồi vẫn luôn ở trong lòng anh ấy cũng rất tự tại, giống như đang ở trong lòng bố ruột con bé vậy, dáng vẻ thích thú, miệng nhỏ cong mãi như trăng lưỡi liềm, cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ còn thỉnh thoảng dán lên mặt Tiêu Y Đình, lúc vô cùng vui vẻ thì nâng lên hôn hôn, quả thực làm Tiêu Y Đình vui đến nỗi sắp quên mình cũng có con trai ruột, đây chính là con gái của anh ấy! Liền nói, “Tôi thấy Ninh nhị cứ giấu giấu giếm giếm hai bảo bối này không mang cho chúng ta nhìn, vật nhỏ đáng yêu như vậy dù là ai cũng muốn cướp đi! Đúng rồi, Ngộ bảo bối thì sao ? Tôi dứt khoát mang về nhà luôn!”

Ninh Ngộ cũng không có không khí tiết như Ninh Hồi, vẫn luôn nhìn chằm chằm Ninh Hồi, đây rõ ràng là người lạ, vì sao cứ bế em gái mãi? Còn bế cả một buổi tối? Nhưng cậu không biết nói nha! Chỉ có thể dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm, trong mắt của người lớn thì chính là ánh mắt lạnh lùng.

“Nhóc Ngộ bảo bảo này, vượt trội đấy, ánh mắt giống y hệt Ninh nhị, sau này chỉ sợ cũng là nhân vật hung ác!” Rõ ràng Tiêu Y Đình cảm thấy không chiếm được gì hay từ chỗ Ninh Ngộ, vẫn là ôm Ninh Ngộ chơi đùa thôi, “Hồi bảo bảo, con gái ngoan”, gọi mãi không dừng.

Ninh Hồi là một đứa trẻ hiếu kỳ, đột nhiên phát hiện trên cổ “ba ba” có một sợi dây nhỏ, cái tay nhỏ với với, liền túm được rồi, vừa túm được là kéo ra ngoài, kết quả kéo ra một miếng ngọc bội.

Một khối ngọc trắng trong vắt, miệng Ninh Hồi cong lên, cầm ngọc chơi.

Tiêu Y Đình vừa nhìn thấy, ây ya, con gái thật có mắt nhìn! Lập tức lấy ngọc bội xuống, tròng lên cổ Ninh Hồi, “Ninh Hồi thích, cầm về nhà chơi đi!”

Diệp Thanh Hòa âm thầm lắc đầu, cũng không phải là tiếc ngọc bội, tiền tài đối với cô ấy đều là vật ngoài thân, nguyên nhân cô ấy buồn bã chỉ có một, anh hai* của cô ấy thích trẻ con như vậy, muốn một đứa con gái như vậy, nhưng mà, cô lại không thể sinh cho anh…

*Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa xưng hô là anh hai và em gái.

Sau khi Ninh Chấn Khiêm nhìn thấy, cũng lắc đầu, lão nhị muốn con gái đến điên rồi, người khác không biết nhưng anh ấy biết, Thanh Hòa cho “vấn tình”*, viên ngọc bội trên cổ lão nhị cũng là một trong bốn “vấn”, cứ như vậy tiện tay cho luôn, vậy cũng là thực sự thích nha đầu này, có duyên với nha đầu này, được, anh ấy có thể tưởng tượng sau khi Chí Khiêm biết sẽ bứt rứt trong lòng như thế nào, nhưng mà anh ấy không nghĩ như vậy, Hồi nha đầu thông minh lắm, cứ như vậy là đúng, chuyển từng chút từng chút tài sản của nhà bác Tiêu con về Ninh gia đi! Sự nghiệp lớn này đều dựa vào con!

*Mình chưa đọc truyện của Tiêu Y Đình nên cũng không hiểu rõ về cái này lắm, mọi người thông cảm.

Ôn Nghi và Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy, vậy sao được, một cái vòng tay đã đủ nặng rồi, còn cầm ngọc bội sao được? Hồi nha đầu này thực sự quá biết gây chuyện!

Lập tức, hai mẹ con đồng thời từ chối, “Không được không được, Ninh Hồi nó có hiểu gì đâu, nhìn thấy đẹp là muốn chơi một chút thôi, nhất định không thể cho nó nữa!”

“Thấy đẹp là được rồi!” Tiêu Y Đình nhìn gương mặt tươi cười của Ninh Hồi đang chơi ngọc bội, “Vậy thì cho Hồi bảo bảo xem! Ngàn vàng khó mua một nụ cười, huống hồ cũng không phải thứ đáng tiền gì!”

Ôn Nghi và Nguyễn Lưu Tranh còn muốn từ chối, bị Ninh Chấn Khiêm ngăn lại, “Tiêu nhị muốn cho thì cầm đi, cảm ơn bố nuôi, sau này Ninh Hồi hiếu thuận bố nuôi nhiều nhiều là được rồi!” Ừm, Hồi nha đầu nhớ phải hiểu thận bố nuôi, chuyển hết bảo bối của nhà bố nuôi về!

Nếu bác cả đã nói như vậy, Nguyễn Lưu Tranh cũng không nói gì nữa, chỉ nói cảm ơn Tiêu Y Đình, suy nghĩ Tiêu Y Đình và mấy anh em nhà họ Ninh đều là tình bạn thân thiết, có lẽ cũng không cần khách sáo như vậy, cùng lắm thì sau này đáp lễ lại cho con cái nhà họ Tiêu.

Nhưng Tiêu Y Đình nghe xong lời này còn không vui, lập tức phản bác lại Ninh Chấn Khiêm, “Bố nuôi cái gì? Bố là bố, còn phân biệt khô với ướt?* Một chữ, là bố! Hai chữ, là ba ba!”

*Bố nuôi trong tiếng Trung là 干爹, 干 còn có nghĩa là khô.

“Ba ba!” Ninh Hồi rất cho mặt mũi, túm ngọc bội trong tay, lập tức hớn hở gọi một tiếng.

Trong lòng Tiêu Y Đình hưởng thụ cực kỳ, vội nói với Nguyễn Lưu Tranh, “Nào nào nào, chụp cho anh với con gái anh mấy bức ảnh! Mau lên!”

Nguyễn Lưu Tranh cười, lấy điện thoại ra chụp liền mấy tấm, Ninh Hồi cũng cho đủ thể diện, luôn thân mật ôm Tiêu Y Đình cười với màn hình, hoàn toàn là vô ý thức, không phải là sắp xếp để chụp!

Tiêu Y Đình cũng không bỏ qua, lại dùng điện thoại của mình chụp mấy tấm mới thôi.

Bên này náo nhiệt chụp ảnh, bên kia mấy đồng nghiệp trong bệnh viện cũng tới tạm biệt, Nguyễn Lưu Tranh vội đi tiễn, lại thấy Đinh Ý Viên và Trình Chu Vũ một trước một sau đi tới.

Đinh Ý Viên đi đến trước mặt, qua ôm Nguyễn Lưu Tranh cười, “Không biết nói gì nữa, vẫn là chúc mừng cô gặt hái được bảo bảo, ngoài ra, cảm ơn đã chiêu đãi.”

“Cảm ơn mọi người đã đến.” Nguyễn Lưu Tranh vỗ vỗ lưng cô ấy.

“Tôi đi trước đây.” Đinh Ý Viên đi một mình, rời đi đầu không ngoảnh lại.

Trình Chu Vũ nhìn theo bóng lưng cô ấy, gật đầu với Nguyễn Lưu Tranh, “Tôi cũng đi trước đây.”

Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh biết rõ, cười cười, “Thầy Trình đi cẩn thận, cảm ơn đã đến.”

——–

Đinh Ý Viên đi một mình, ánh đèn kéo dài cái bóng của cô trên mặt đất, dần dần, bóng của cô bị một cái bóng khác dựa gần lại, sau đó từ từ trùng khớp, cuối cùng, song song với cô.

Cô nhíu mày, tăng nhanh bước chân, người đó cũng bước nhanh, cô chạy mấy bước, anh cũng chạy theo, cô chậm lại, để anh đi trước được không? Kết quả anh cũng chậm lại.

“Tôi nói này rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô tức giận hỏi, cô nóng nảy không tốt! Không biết dịu dàng! Không biết đỏ mặt! Càng không biết nấu cơm!

Anh chậm rãi nói, “Không làm gì, về nhà nha.”

“…” Thật là gặp quỷ mới cùng hướng với nhà anh.

Cô bước nhanh mấy bước, đi đến bên xe mình, anh cũng bước nhanh mấy bước, đi theo phía sau cô.

“Anh…” Cô tức giận quay đầu, “Có thể cần thể diện một chút không? Đừng nói với tôi là anh muốn đi nhờ xe! Tôi không cho!”

“Không phải…” Anh cười cười, “Tôi chỉ có chuyện muốn nói với em.”

“Tôi không muốn nghe!” Về mà nói cho cô vợ nhỏ của anh nghe đi! Hoặc là nói cho mẹ anh nghe!

“Thật sao?” Anh hỏi.

“Thật!”

“Vậy tôi không nói nữa, tạm biệt.” Anh quả thực quay người đi.

“Bệnh thần kinh!” Cô mắng một tiếng, mở túi xách chuẩn bị lấy chìa khóa xe.

Anh nghe xong lại quay đầu cười, “Làm một bác sĩ khoa thần kinh lại phạm phải lỗi sai này! Em nên mắng là bệnh tinh thần, không phải bệnh thần kinh, bệnh thần kinh tự tôi có thể chữa!”

“…” Thật là đủ rồi!

Tay cô sờ tới sờ lui trong túi xách, lại không sao sờ thấy chìa khóa, âm thầm kinh ngạc, vừa sờ vừa thò đầu vào trong nhìn, thật sự không có, chìa khóa xe của cô đâu?

Bỗng nhiên, trước mắt cô có nhiều thêm một chiếc chìa khóa xe, chủ nhân của cái tay đang cầm chìa khóa chính là anh…

Cô nổi giận đùng đùng cướp lấy chìa khóa, “Đã từng gặp người vô liêm sỉ rồi! Lại chưa gặp người nào vô liêm sỉ như anh! Trộm chìa khóa? Chơi chiêu à? Anh cho rằng như vậy thì tôi có thể chở anh sao? Đừng nằm mơ! Vé xe chị cho cưng đã quá hạn rồi! Quá hạn vĩnh viễn!

“Khụ khụ.” Anh ho hai tiếng, “Không sao, vậy xe tôi cho em ngồi là được.”

“…” Thực sự vô liêm sỉ đến cực điểm! “Ai cần anh chứ! Bản tiểu thư ngồi xe anh? Ngại quá, chị chưa bao giờ ngồi thuyền hỏng của người khác! Càng sẽ không ngồi xe hỏng người khác đã từng ngồi!”

Anh cười cười, “Tiểu thư, em không ngồi xe của tôi thì cầm chìa khóa xe tôi làm gì?”

“…” Chìa khóa xe anh? Cô mở bàn tay ra nhìn, thật sự ngất, không phải là chìa khóa xe anh sao?! Vừa nãy quá kích động không nhìn rõ! Tức chết mất! Cô ném chìa khóa lên người anh, “Anh có ý gì? Trêu chọc tôi!”

Anh lại bắt được chìa khóa xe chuẩn không cần chỉnh, như đang làm ảo thuật, một cái tay khác mở ra, còn có một chiếc chìa khóa xe khác ở trong lòng bàn tay anh, “Vừa nãy em làm rơi trên bàn cơm, tôi nhặt cho em rồi em không cảm ơn tôi, còn mắng tôi? Tôi có bao nhiêu oan ức chứ!”

Người này, quả thực chính là kiểu trong ngoài bất nhất! Đinh Ý Viên cô đời này hận nhất là giao tiếp với người trong ngoài bất nhất, ai biết trong lòng loại người này chứa cái gì? Có khi bị gài bẫy còn cảm ơn anh ta! Hừ, cái gì mà học sinh nghèo, cái gì mà học bá siêu cấp, cái gì y đức gương mẫu! Toàn là giả tạo!

Cô thở hồng hộc cầm lấy chìa khóa, lái xe! Đương nhiên, cô quyết không thể ăn được kiểu âm thầm chịu đựng này! Buổi chiều vừa mưa, mặt đất còn đọng lại một vũng nước lớn, cô lướt một vòng hoàn mỹ, nước trên mặt đất bắn hết lên người anh, nhìn anh đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, cơn tức trong lòng mới vơi đi một chút, sung sướng đi về nhà.

——-

Lúc Ninh Chí Khiêm về đến nhà đã là rất muộn, hai bé con trong nhà đều đã đi ngủ, anh đến phòng trẻ con hôn lên mặt mập mạp trắng trẻo của hai bé con rồi mới về phòng mình.

Nguyễn Lưu Tranh mới ngủ, bị tiếng mở cửa đánh thức, nhìn thấy bóng dáng anh, lẩm bẩm, “Anh về rồi hả? Ăn chút gì?”

“Không cần!” Anh thay quần áo, “Tiệc hôm nay thế nào? Cho anh xem video.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status