Nghe nói em thích tôi

Chương 359



Chương 359

Ninh Hồi hơi chột dạ, càng chột dạ ngược lại càng biểu hiện cây ngay không sợ chết đứng, “Em hứng thú học tập rồi đó, sao không được?”

Ninh Ngộ hừ, “Anh có thể dạy em!”

“Anh Nhất Nhất là sinh viên đại học! Anh là học sinh cấp ba!” Cô bé chuồn vào trong phòng, mặt vẫn còn hơi đỏ.

Ninh Ngộ đứng ngoài một lát, đen mặt đi đến một căn phòng khác đã chuẩn bị cho cậu. Sinh viên đại học? Anh Ninh Tưởng cũng là sinh viên đại học! Thành tích cũng không kém Tiêu Nhất Nhất!

Ninh Hồi quả thực càng ngày càng quá giới hạn rồi! Họp phụ huynh đã làm bậy rồi! Bây giờ còn có hiện tượng xấu! Làm một người anh trai cậu lại không thể nói với bố mẹ!

Cuộc họp phụ huynh tổ chức vào buổi chiều, Ninh Hồi đứng ở cửa phòng học trông chờ mòn mỏi, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Y Đình đến, Tiêu baba mặc tây trang nghiêm chỉnh, ăn mặc cực kỳ đẹp trai, thật là mát mặt cô bé!

“Baba!” Cô bé vui vẻ khoác cánh tay Tiêu Y Đình đi vào phòng học.

“Ninh Hồi, đây là….” Giáo viên chủ nhiệm quan sát Tiêu Y Đình.

“Ngài Ninh?” Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm có chút kỳ quái.

“Đúng, là tôi.” Tiêu Y Đình giơ tay ra.

Chủ nhiệp lớp cười bắt tay với anh, “Hoan nghênh. Mời anh đến ngồi ở vị trí của Ninh Hồi.”

Ninh Hồi đưa Tiêu Y Đình đến chỗ ngồi của mình, phía Ninh Ngộ, cô bé làm mặt quỷ với Ninh Ngộ, còn ném cho cậu một ánh mắt uy hiếp. Nếu anh dám nói chuyện hôm nay ra ngoài, anh chết chắc!

Phần lớn bạn học sau khi họp phụ huynh đều sẽ về nhà, nhưng cô giáo lại kêu Ninh Hồi ở lại giúp đỡ, “Đợi một lát có chuyện cô muốn nói với em, em với Ninh Ngộ ở lại cả đi.”

Ninh Hồi không nghĩ gì khác, yên tâm ở lại, còn nháy mắt làm ám thị với Tiêu baba.

Cuộc họp phụ huynh không gọi đến tên Ninh Hồi, cũng không chỉ mặt phê bình học sinh nào, họp xong, Tiêu Y Đình nhéo mũi Ninh Hồi, “Vậy là yên tâm rồi chứ?”

“Cảm ơn baba!” Ninh Hồi khoác cánh tay Tiêu Y Đình, đưa anh ra ngoài phòng học, cô giáo muốn giữ cô bé với Ninh Ngộ có chuyện, không thể về cùng Tiêu baba được rồi nha!

Nhưng mà, giáo viên giữ họ lại có chuyện gì nhỉ?

“Ninh Ngộ, Ninh Hồi, lớp chúng ta muốn thành lập một góc thư viện. Cô phát hiện Ninh Hồi là người đọc sách nhiều nhất lớp chúng ta, là cô gái bác học đa tài nhất, cho nên, có thể giúp cô giáo chọn sách không?” Chủ nhiệm lớp cười hòa nhã.

Trong lòng Ninh Hồi nhất thời như được rót mật, cô bé cho rằng mình thi không tốt, cô giáo sẽ không thích mình, không ngờ giáo viên lại đáng giá cô cao như vậy, tuy mọi người đều nói cô bác học đa tài, nhưng mà cô giáo khen lại là chuyện khác!

Cô bé vui vẻ đồng ý, lên xe cô giáo cùng với Ninh Ngộ.

Cô bé cho rằng sẽ đến thẳng hiệu sách, nhưng xe của cô giáo cứ đi mãi đi mãi liền có chút quái lạ, con đường này sao lại quen như vậy nhỉ?

Cuối cùng xe lái vào cổng lớn của Bắc Nhã, trong đầu cô bé mới vang lên ba tiếng chuông cảnh báo, rồi vẽ luôn ba dấu chấm than! Đây là muốn đi đâu?

“Cô ơi…” Cô bé có chút thấp thỏm không yên, “Không phải chúng ta đi mua sách sao ạ?”

“Phải rồi! Nhưng bố cô nằm viện ở đây, cho nên cô đến thăm bố mình một chút đã, có được không?”

“…” Cô bé dám nói không thể sao? “Được ạ! Đương nhiên là được!”

Quỳ lạy! Mong ông trời phù hộ! Bố cô giáo đừng năm ở ngoại khoa thần kinh!

“Á…cái đó….cô ơi, cho em hỏi bố cô bị bệnh gì ạ?’

“Người già ấy mà, bệnh người già, mấy hôm trước xuất huyết não.”

“…” Sét đánh giữa trời quang! Ninh Hồi đau khổ nhìn Ninh Ngộ một cái, trong lòng ai oán: Trời muốn diệt mình!

Cô bé không còn dũng khí tiếp tục hỏi bác sĩ của bố cô giáo là ai nữa rồi…

Trong lòng âm thầm phân tích, ừm, dù sao bác sĩ chủ trị sẽ không phải bố, bố không trực tiếp nhận bệnh nhân…

Ninh Ngộ nhìn thấu những xoắn xuýt của cô bé, dự cảm lần này em gái xong rồi, chỉ có thể cho con bé một ánh mắt đồng tình, đồng thời nhẫn tâm phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của cô bé, “Cô ơi, cho em hỏi cô tìm bác sĩ nào khám chữa cho bố cô vậy ạ?”

Cô giáo vừa lái xe vừa cười, “Bác sĩ chủ trị họ Hồ, bác sĩ mổ chính là người nổi tiếng “đệ nhất đao” của Bắc Nhã, đúng rồi, ông ấy cũng họ Ninh…”

Thiếu oxi! Thiếu oxi! Ninh Hồi cảm thấy mình sắp ngất rồi, túm lấy tay áo của Ninh Ngộ bên cạnh, âm thầm cảm thấy chuyện này không còn là trùng hợp nữa, nhưng mà, mấy ngày nay bố không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, không chừng vẫn là trùng hợp…

Ninh Ngộ đồng tình mà lại vô tình nhìn cô bé, trong ánh mắt chỉ có một nội dung: Hồi bảo, lần này em chết chắc rồi!

Hic! Thực sự rất muốn chết trước! Ninh Hồi vỗ trán, khóc không ra nước mắt.

Xe ổn định lái vào Bắc Nhã, dừng dưới bãi đỗ xe của khu nội trú.

“Ninh Ngộ, Ninh Hồi, hai em không định đi cùng cô lên xem một chút sao?” Cô giáo xoay người hỏi họ.

Ninh Hồi mếu máo, trong lòng có một âm thanh yếu ớt đang hỏi, có thể không đi không ạ?

Cô bé không phải đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy! Cô bé chỉ sợ hãi mà thôi!

Ninh Ngộ túm cô từ trong xe ra, “Đi chứ ạ! Cô ơi đương nhiên phải đi!”

Bước chân Ninh Hồi cắm rễ tại chỗ không muốn đi, hoàn toàn bị Ninh Ngộ xách đi từng bước.

Nhìn bóng lưng cô giáo đi đằng trước, Ninh Ngộ không kiên nhẫn, quay đầu nói, “Hồi bảo, em nhanh lên! Không trốn được đâu!”

Ninh Hồi mang biểu cảm thảm hại, kéo tay Ninh Ngộ lắc lắc, “Ngộ bảo, anh nói bố có ở phòng phẫu thuật không? Anh nói…

Ninh Ngộ bất đắc dĩ nhìn cô, thấp giọng cảnh cáo, “Em vẫn chưa tỉnh à! Đây là quá rõ ràng rồi được không? Nhất định bố biết cô giáo! Cô giáo đã cho em đủ thể diện rồi! Em mau chủ động nhận sai đi! Sử dụng thủ đoạn của em mà xin bố tha thứ! Chỉ khi bố tha thứ cho em rồi, mới nói đỡ cho em trước mặt mẹ được, nếu không sao em qua được cửa ải chỗ mẹ?”

Ninh Hồi bò trên vai Ninh Ngộ hu hu, “Ngộ bảo, vẫn là anh tốt nhất…”

Dù sao cũng là sinh đôi! Ngay cả chiến lược và đường lui đều đã nghĩ cho cô! Ừm ừm, bây giờ phải làm vững chắc phía bố đã rồi tính tiếp! Độ khó của việc này thấp hơn việc đi thẳng đến trước mặt mẹ! Dù sao cô bé cũng là Hồi bảo của bố!

Đã từng là hai tiểu đậu đinh giống nhau y đúc, bây giờ đã học cấp ba rồi, chiều cao của Ninh Ngộ kế thừa của bố Ninh Chí Khiêm, còn chiều cao của Ninh Hồi ước chừng chỉ đến vai cậu, bây giờ dính trên vai cậu giống như kẹo caosu không dứt ra được, lại còn gọi Ngộ bảo Ngộ bảo.

Trong lòng cậu tràn đầy bất đắc dĩ, cậu sắp cao 1m8 rồi! Một người lớn rồi! Cả thế giới cũng chỉ có con bé vẫn gọi cậu là Ngộ bảo! Dạy thế nào cũng không chịu đổi!

Không còn cách nào khác đành kéo cô bé bước nhanh theo bước chân của cô giáo, hướng về phía toàn nhà bệnh viện.

Trong thang máy, Ninh Hồi dắt tay Ninh Ngộ, lòng bàn tay ẩm ướt toàn là mồ hôi, làm ướt luôn cả tay Ninh Ngộ.

Cái thang máy bệnh viện hành hạ người ta này! Đi thẳng đến luôn đi! Tầng nào cũng dừng lại! Dừng một lần là trái tim cô bé chịu thêm một lần hành hạ!

Cô giáo thì từ đầu tới cuối như người không có chuyện gì, rốt cuộc là diễn xuất tốt hay là thực sự không biết!?

“Đến rồi.” Ninh Ngộ ở bên cạnh cô nhắc nhở một câu, lại khiến tim cô vọt lên tận cổ họng.

“Đi thôi.” Cô giáo quay đầu cười nói.

Ninh Hồi cúi đầu nhìn mũi chân, đau khổ đi theo Ninh Ngộ chậm chạp đến khoa của bố, một giọng nói đang lảm nhảm niệm chú: bố không thấy mình, bố không thấy mình, bố không thấy mình…

“A! Chủ nhiệm Ninh! Xin chào!”

Ninh Hồi chỉ cảm thấy đầu mình ầm một tiếng, sự thông minh ngày thường toàn bộ đều mất hết, mặt đỏ bừng, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn bố một cái cũng không có.

Màn kịch này phải diễn tiếp thế nào! Cô liều mạng túm tay của Ninh Ngộ.

Ninh Ngộ âm thầm lắc đầu, nha đầu này có gan gây họa, không có gan thu dọn hậu quả rối bời, lẽ nào lúc này rồi còn phải dựa vào cậu?

Cậu là người vô tội, thản nhiên nhìn bố nói chuyện với cô giáo.

Bố cũng nhìn thấy họ rồi.

Đối với việc bây giờ họ xuất hiện kỳ lạ ở bệnh viện, bố lại chỉ nhìn một cái, không hỏi một câu, giống như không quen biết vậy.

Mặc dù đầu Ninh Hồi chết máy, nhưng thính giác vẫn còn, chỉ nghe thấy bố và cô giáo nói chuyện về vấn đề liên quan đến bệnh nhân, lẽ nào không nhìn thấy hai bảo bối của bố sau lưng cô giáo? Hay là nhìn thấy nhưng không nói?

Cô bé dần thả lỏng, bố không vạch trần? Có phải chứng minh chuyện này không hỏng bét như vậy không?

Suy nghĩ của Ninh Ngộ khác biệt hoàn toàn với cô. Bố giả vờ như không quen biết! Lại là giả vờ không quen biết! Vậy chỉ có thể chứng minh bố đã biết từ lâu! Bình thường biểu hiện của bố trước khi tức giận đều là rất bình tĩnh! Càng bình tĩnh càng đáng sợ!

Cô giáo hỏi xong vấn đề liền đi phòng bệnh thăm bố mình, “Ninh Ngộ, Ninh Hồi, hai em ở đây đợi cô nhé, một lát là cô ra.”

Đây không phải là sét đánh giữa trời quang, là quả báo!

Ninh Hồi vẫn luôn trốn phía sau cô giáo, bây giờ lá chắn rời đi, liền trực tiếp đối mặt với áp lực cực lớn, cô bé có chút khó thở.

Nhưng lúc này Ninh Ngộ còn nói, “Cô ơi, em đi cùng cô, tự Ninh Hồi ở đây đợi đi.”

Ngộ bảo! Sao anh có thể không nghĩa khí như thế!

Ninh Hồi sống chết kéo tay Ninh Ngộ, “Em…em cũng đi….”

Cô giáo cười nói, “Không cần, hai đứa em ở đây đợi cô đi, một lát là cô quay lại.”

Chủ nhiệm Ninh vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng, “Trẻ con đừng đến phòng bệnh, làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi!”

—————

Chỉ còn 14 chương nữa là sẽ hoàn, phần này nói về tình cảm của bọn trẻ, mình sẽ cố gắng một ngày dịch 1 hoặc 2 chương, sẽ cố gắng hoàn nhanh nhất có thể, nên mong mọi người nhẫn lại thêm một chút nhé, hoặc không đợi được có thể đọc convert hay bản Trung gì đó, rất hoan nghênh mọi người cmt tám chuyện với mình, nhưng đừng spoil làm mất hứng dịch của mình nhé, phần này mình cũng chưa đọc trước đâu. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, chúc ngủ ngon. Moazzz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status