Nghe nói em thích tôi

Chương 361



Chương 361

Ninh Ngộ trốn ở một bên nhìn đến đây cũng coi như yên tâm, vừa đi còn vừa nghe thấy Ninh Chí Khiêm nói, “Thật sự biết sai rồi sao?”

“Vâng! Con biết rồi ạ! Bố, bố nhìn hành động của con đi, cuối kỳ con vẫn chưa có tiến bộ thì con sẽ nằm im cho mẹ đánh!” Cô bé giơ tay phải lên thề thốt.

“Được, bố tin con, đi ngủ đi.” Anh xoa đầu cô bé, buông cô bé ra.

Rất lâu rồi Ninh Hồi không dính bố như vậy, rất muốn gần bố thêm một lát, nhưng nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của bố, quầng mắt xanh đen, hiểu chuyện chăm sóc bố, không quấy rầy bố nghỉ ngơi nữa, chỉ bò trên vai bố nói một câu, “Cảm ơn bố tin con, bố, Hồi bảo yêu bố.”

Viền mắt Ninh Chí Khiêm cũng hơi nóng lên, một mớ lời đã chuẩn bị đều không cần nói, Hồi bảo của anh sẽ không khiến anh thất vọng.

Khi Nguyễn Lưu Tranh từ bệnh viện về tới nhà cũng mệt mỏi rã rời, sau khi tắm xong liền dựa vào đầu giường thả lỏng, thoải mái tới mức không muốn động đậy.

Ninh Chí Khiêm tiến vào phòng, bưng theo một bát tổ yến, do Ôn Nghi nấu cho cô. Mười mấy năm rồi vẫn luôn như vậy, mẹ chồng thương họ vất vả, mỗi tối đều nấu đủ loại canh ôn bổ, hoặc ngọt hoặc mặn, thay đổi đa dạng, luôn giữ ấm đợi họ về ăn.

“Kỳ thi giữa kỳ của Hồi bảo kết thúc rồi, thi cử thế nào nhỉ?” Cô nếm thử một miếng tổ yến, độ ngọt vừa đủ, độ ấm cũng vừa phải, không nhịn được híp mắt hưởng thụ, tất cả những mệt mỏi đều tan biến trong phút chốc.

Ninh Chí Khiêm lấy tờ giấy cam kết của Ninh Hồi cho cô xem. “Lần này tha cho con bé đi, nhìn giấy cam kết con bé viết rất thành khẩn, chính nó cũng nói kết quả thi cuối kỳ không tiến bộ sẽ nằm cho em đánh.”

Nguyễn Lưu Tranh không bị lời nói của anh tác động chút nào, “Thi như thế nào?”

Anh cười làm hòa, “Hóa học không đạt…”

Nguyễn Lưu Tranh đau đầu, “Rốt cuộc con bé có phải con gái ruột của chúng ta không? Hai người chúng ta đều học y, hóa học sinh học đều bất khuất!”

“Sao không phải con ruột chứ? Đừng nói linh tinh.”

Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ cẩn thận.

“Mau ăn đi, ăn xong đi ngủ cho sớm, chuyện của Hồi bảo đến đây thôi, hôm nay anh đã làm công tác tư tưởng với con bé rồi, đồng ý sẽ xem thành tích cuối kỳ của con bé, kiểu gì em cũng phải cho anh chút mặt mũi!” Anh sáp lại gần ôm bà xã mình nịnh nọt.

Nguyễn Lưu Tranh không vui lườm anh một cái, “Em cho anh mặt mũi nhiều quá nên mới khiến Hồi bảo bị chiều thành như vậy! Bọn trẻ nhà chúng ta, còn có mấy đứa trẻ lớn lên cùng con bé nữa, có đứa nào không chăm chỉ học tập mê muội mấy thứ linh ta linh tinh như con bé không!”

“Cái gì mà linh ta linh tinh? Con bé thích văn hóa lịch sử và nghệ thuật! Con gái có hứng thú với mấy thứ đó rất tốt, có khí chất, đặc biệt là đọc sách càng nhiều càng có khí chất cổ điển…”

Ninh Chí Khiêm vẫn đang thao thao bất tuyệt khoe khoang con gái, không để ý bà xã mình đã thay đổi sắc mặt, “Ý của anh là em học khoa này không có khí chất?”

“…” Người nào đó không thể tiếp tục chém gió được nữa, lập tức cười lấy lòng, “Đâu có! Bà xã, em là khí chất xinh đẹp trời xinh!”

Nguyễn Lưu Tranh hừ nói, “Anh vẫn nên đi thích mấy người khoa văn sử nghệ thuật đi! Em không có khí chất lại già rồi! Đừng tốn sức trước mặt em!”

Ninh Chí Khiêm thở dài một tiếng, “Không phải em già, là anh già rồi, hôm nay Hồi bảo nói anh phải dùng kem mắt của em rồi đấy!”

“Cái gì?” Nguyễn Lưu Tranh kinh ngạc nói.

Ninh Chí Khiêm dựa trên vai cô, “Bà xã, anh thực sự già rồi, hôm nay Hồi bảo nhổ cho anh mấy sợi tóc bạc, nhổ chưa sạch nữa.”

Nguyễn Lưu Tranh cúi đầu xem tỉ mỉ, quả thực tóc bạc vô cùng rõ ràng.

“Bà xã, trước kia nguyên nhân lớn nhất để em thích anh không phải là vì anh đẹp trai sao? Bây giờ già rồi, em có ghét bỏ anh không?” Anh sáp mặt qua.

Cô có chút dở khóc dở cười, dùng tay nhẹ nhàng nhéo mặt anh.

Ninh Chí Khiêm bắt lấy, “Bà xã, thời gian trôi qua nhanh thật, không cẩn thận một chút thôi là anh đã nửa trăm rồi.”

Nguyễn Lưu Tranh bị lời nói của anh làm cho cảm động, cuộc sống bận rộn, chưa từng nghĩ xem bước chân của thời gian đi vội vàng như thế nào, hóa ra, bất chi bất giác họ đã đi qua nhiều cái xuân thu như vậy, từ năm mười bảy tuổi biết anh đến bây giờ, đã gần ba mươi năm rồi, điều may mắn nhất cuộc đời này chính là việc cô mơ hồ đi nhầm phòng thí nghiệm, một cái nhìn lơ đãng của giây phút đó, đã làm tươi đẹp thời gian cả đời của cô..

Vì cảm động nên cô buông bát tổ yến xuống, ôm lấy cổ anh, chống mũi lên mũi anh.

Thanh xuân không còn nhưng ôn nhu không đổi.

Đợi đến khi cô đột nhiên tỉnh ngộ đã không kịp nữa rồi, khẽ nhéo lên eo anh một cái, “Cái người không có nguyên tắc này! Chuyện của Hồi bảo lại bị anh qua quýt rồi! Anh chiều nó…”

Còn chưa nói xong, những từ ngữ còn lại đã biến thành tiếng ngâm nga, không còn cơ hội nói ra nữa….

Chẳng hạn như, sau cuộc họp phụ huynh Ninh Hồi vẫn lo lắng phản ứng của mẹ, cho nên sáng sớm ngày hôm sau đã đi nghe lén bố mẹ nói chuyện, quả nhiên mẹ vẫn nhắc đến chuyện này, “Chuyện của Hồi bảo không thể để anh cho qua dễ như vậy được, nếu anh đã đồng ý rồi, vì tôn nghiêm của ông bố như anh em tạm thời không nói nữa, nhưng mà anh phải nghiêm túc giải thích cho em, nói rõ ràng mọi chuyện!”

Tiếp theo cô bé liền nghe thấy những tiếng kinh ngạc của mẹ: “Cái gì? Hồi bảo gọi Tiêu Y Đình đi họp phụ huynh?”

“Cái gì? Tin nhắn của trường học đều gửi hết cho Tiêu Y Đình?”

“Cái gì? Ninh Ngộ còn bao che cho Hồi bảo?”

Ba tiếng cái gì liên tiếp, Ninh Hồi cảm thấy chuyện chẳng lành, kết quả mẹ nói, “Thằng bé Ninh Ngộ này cũng biến thành không nghiêm chỉnh giống Ninh Hồi rồi! Ai ai cũng nuông chiều Ninh Hồi như vậy là không được! Chiều chuộng quá độ sẽ hại con bé đó! Ninh Hồi có thể tha thứ được, Ninh Ngộ phải dạy dỗ một lần mới được!”

Ninh Hồi từ bỏ! Logic này của mẹ là sao vậy? Cô bé sai sao lại muốn dạy dỗ Ngộ bảo? Không được! Cô bé phải bảo vệ Ngộ bảo!

Sau đó liền nghe thấy bố nói, “Đừng! Bà xã, Ninh Ngộ chiều Hồi bảo cũng không sai. Em nghĩ mà xem, chúng ta không thể ở bên các con cả đời, sẽ có một ngày chúng ta phải rời đi trước chúng nó, tất nhiên phải có người yêu thương Hồi bảo vô điều kiện, giống như chúng ta cưng chiều con bé vậy, đứa con trai khác anh không yên tâm, chỉ có hai đứa anh Ninh Tưởng với Ninh Hồi là chỗ dựa vững chắc nhất của con bé, chúng ta cần người như vậy, bất kể Hồi bảo đúng hay sai đều không tiếc tất cả bảo vệ con bé!”

Dường như mẹ suy nghĩ một chút, lúc nói tiếp cũng đã dịu đi nhiều, “Theo lời anh nói, lúc chúng ta rời xa chúng thì chúng đều trưởng thành rồi!”

“Bà xã.” Giọng của bố vô cùng dịu dàng, “Mặc kệ chúng lớn như thế nào, cho dù có làm ông bà đi chăng nữa thì trong lòng anh mãi mãi đều là đứa trẻ.”

Giây phút đó, Ninh Hồi đang nghe trộm bụm chặt miệng, sợ mình sẽ òa khóc thành tiếng, nước mắt chảy ào ào, trước giờ chưa từng nghĩ bố mẹ sẽ rời xa, hình ảnh nhổ tóc bạc cho bố tối qua hiện đi hiện lại trong đầu, hóa ra, bố đã già rồi, hóa ra, già rồi thì sẽ rời xa…

Lập tức chạy về phòng mình, kết quả gặp Ninh Ngộ từ trong phòng đi ra, cô bé ôm lấy Ninh Ngộ, gọi một tiếng “Ngộ bảo”, rồi không nói tiếp được gì nữa, khóc đau lòng không thôi.

“Đây….đây là làm sao vậy?” Ninh Ngộ ôm lại cô bé, phán đoán, “Mẹ mắng em sao?”

Cô bé lắc đầu.

“Vậy là vì sao? Không phải bố tha thứ cho em rồi sao? Nuốt lời rồi?”

Vẫn lắc đầu.

“Hồi bảo, nói cho anh nào…” Ninh Ngộ rất ít khi thấy Ninh Hồi khóc đau lòng như vậy, cũng sốt ruột.

“Ngộ bảo…” Cuối cùng Ninh Hồi cũng nức nở nói, “Ngộ bảo, sau này em sẽ không làm chuyện sai trái nữa, thật đó, Ngộ bảo anh tin em đi!”

Ninh Ngộ xoa lưng cô bé, “Đương nhiên anh tin em.”

“Ừm! Ngộ bảo, các anh quá tốt rồi, các anh đối với em quá tốt rồi, hu hu…”

“…” Mới sáng sớm, rốt cuộc đang diễn ra chuyện gì vậy?

Đã hẹn đi xem kịch nói Tiêu Nhất Nhất diễn, Ninh Ngộ cùng đi với cô bé.

Nói thế nào nhỉ, cô bé đã thề phải trở thành một đứa trẻ ngoan, nhưng chuyện này cô bé vẫn hy vọng có thể đi một mình! Cho nên khi Ninh Ngộ theo sát từng bước một, cô bé có chút ảo não.

“Ngộ bảo, tự em có thể đi.” Cô bé lẩm bẩm.

Ninh Ngộ trầm mặt giống y hệt lúc bố tức giận, “Không được, em đã đồng ý sẽ không làm chuyện sai trái nữa, em quên rồi sao?”

Ngữ khí của Ninh Hồi lại thấp đi một chút, “Không quên, nhưng em đi xem anh Nhất Nhất không phải chuyện xấu!”

“Hồi bảo!” Ninh Ngộ dắt tay cô bé, “Chúng ta là anh em sinh đôi, em giấu được ai chứ không giấu được anh đâu! Đừng tưởng anh không biết! Em đi xem anh Nhất Nhất có phải chuyện xấu hay không tự em biết rõ, có cần anh nói rõ ra không?”

Trong lòng Ninh Hồi kinh ngạc, mặt bất giác đỏ lên, nhưng cũng không dán mói thêm gì nữa, nội tâm thì lẩm bẩm, lẽ nào Ngộ bảo thực sự biết trong lòng cô nghĩ gì?

Trái tim giống như đang giấu một con hươu nhỏ, đi đến trường của anh Nhất Nhất, dễ dàng tìm đến hội trường diễn kịch nói, Tiêu Nhất Nhất đứng ở cửa chào đón cô.

Cô bé vui vẻ chạy tới, “Anh Nhất Nhất, không phải anh sắp diễn rồi sao? Sao con đứng ở đây?”

“Đợi em!” Tiêu Nhất Nhất vỗ đầu cô bé, “Sợ em không tìm được anh sẽ khóc!”

“…” Cô bé vuốt vuốt chỗ được anh vỗ, “Sao có thể chứ? Em không phải con nít nữa rồi!”

Tiêu Nhất Nhất cười, gật đầu với Ninh Ngộ, “Ninh Ngộ cũng đến à!”

“Ừm!” Thái độ của Ninh Ngộ có chút cứng ngắc, thậm chí còn mang theo địch ý, khiến Tiêu Nhất Nhất cảm thấy kỳ lạ, có điều cũng không hỏi nhiều, dẫn hai anh em tiến vào hội trường, đưa họ đến chỗ ngồi đã sắp xếp trước.

Lúc này Ninh Hồi phát hiện Vương Nhất Hàm đã đến trước bọn họ.

“Chị Nhất Hàm!” Ninh Hồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thân thiết gọi.

Từ sau khi các anh chị vào đại học, cơ hội gặp mặt ít đi rất nhiều, cũng rất lâu rồi cô bé không gặp Vương Nhất Hàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status