Nghe nói tôi rất nghèo

Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”


Phiên ngoại “Chuyến đi Nhật Diệu” không dài, tổng cộng chưa tới hai mươi phút, nhưng đạn mạc từ bắt đầu tới lúc kết thúc dày tới mức không nhìn thấy mặt.

Bắt đầu là Dư Niên ở trong phòng học sơ sài thậm chí hơi rách nát, dạy học cho mấy đứa bé, không lâu sau hình ảnh chuyển sang Dư Niên đang nói chuyện cùng trưởng thôn, trưởng thôn nhờ Dư Niên sửa giúp guồng nước.

Từng câu đi qua đều rất sung sướng, “Ha ha ha trưởng thôn tìm lộn người rồi, chắc Niên Niên còn chưa thấy guồng nước đâu ~ “

“Niên Niên mặt ngơ ngác như con nai vàng, áp lực lớn như núi ha ha ha ~ “

Nhưng mà lúc ống kính chuyển sang cảnh khác, mấy dấu chấm than lớn xếp hàng chạy qua đạn mạc vô cùng chỉnh tề, nội dung lập tức biến thành, “Vờ lờ, biết hả? Còn biết sửa guồng nước!”

“Lần đầu tiên thấy idol xắn tay áo chạy đi sửa giúp guồng nước, ơ hình tượng quý công tử của anh đâu rồi ca ca?”

“Tui cũng ngại bẩn ngại mệt, nhưng chẳng phải người ta đều nói quý công tử là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân* sao?”

Đến lúc video tới đoạn Dư Niên đi theo trưởng thôn tới kho, các bình luận như “Kho thật là bẩn”, “Có thể tìm được tấm ván dự bị không, lo quá” lướt qua đạn mạc, đột nhiên có vô số dòng “Phía trước có điện cao áp”, kiểu chữ đỏ sẫm vô cùng đau mắt. Báo động ‘điện cao áp’ kéo dài đến khi Dư Niên nói với người quay phim cậu không có đủ tư cách, phải để thầy cậu làm mới được, chớp mắt một cái cả màn hình đầy dòng chữ “Quỳ” và “Đỉnh cao nhặt đồ ven đường hốt được món hời đỉnh”, lấp kín mấy chữ “Phía trước có điện cao áp” luôn, đạn mạc một tầng lại một tầng chồng lên nhau, hình ảnh giống y như gạch men.

Hình ảnh cuối cùng của tập phiên ngoại này là sáng sớm khi vừa mới bắt đầu ngày mới, khói bếp trong thôn lượn lờ bốc lên, sương mù vờn quanh núi như dải lụa mỏng, tiếng chim hót véo von vui tai.

Dư Niên xách một bầu rượu, cầm trong tay một cành trúc còn đọng sương, đạp lên từng tầng cành khô lá mục đầy núi, dừng lại trước một ngôi mộ bình thường.

Để bầu rượu và cành trúc xuống, Dư Niên quỳ xuống đất, cung kính dập đầu ba cái. Sau đó “Phốc” một tiếng mở bầu rượu ra, chậm rãi vẩy rượu xuống trước ngôi mộ rồi cắm cành trúc xuống bên cạnh.

Giống như đang kể lại chuyện thường ngày, cậu nói, “Tôi từng nghe ông ngoại kể Phó gia có một người vô cùng lợi hại tên là Phó Bác Ngạn, yêu rượu như mạng, tay nghề ủ rượu cũng vô cùng tốt, còn thích cây trúc, vẽ rất nhiều tranh nhưng hết lần này tới lần khác đều không hài lòng, đốt cháy không biết bao nhiêu bức. Nếu có thể kết bạn với người như vậy, tôi thật muốn điên cuồng cạn ba trăm chén.”

“Ngài dùng mạng bảo vệ quỹ đồng thau, nhất định tôi sẽ đem về an toàn, xin ngài yên tâm.”

Cuối cùng, Dư Niên cúi người, trịnh trọng nói, “Tiên sinh thiên cổ.”

“—— xem đoạn cuối tui khóc luôn, bây giờ tui đã hiểu cái gì là tấm lòng cao cả của tiên sinh như núi cao sông dài!”

“—— tiên sinh thiên cổ! Bắt đầu khiếp sợ với skill Nhặt đồ ven đường hốt được món hời của Dư Niên rồi đó, đây rốt cuộc là nhân phẩm và nhãn lực nghịch thiên gì vậy! Nhưng sau khi tui biết câu chuyện đằng sau quỹ đồng thau này, gần như có thể tưởng tượng ra một thời đại chiến tranh khói lửa rợp trời, tình hình vô cùng nguy cấp nhưng vẫn có những con người như thế này, sẽ vì một vài đồ quý giá mà đánh cược cả sinh mạng, phần dũng khí này khiến tui vô cùng kính nể.”

“—— nhìn thấy kết quả cuối cùng, thật sự rất mừng là Dư Niên có thể nhận ra cục sắt ép vại thức ăn chính là quỹ đồng thau, có thể biết Phó Bác Ngạn là ai, có thể đem quỹ đồng thau về từ núi Phượng Thủ. Tiên sinh thiên cổ!”

“—— nếu như Dư Niên sợ khổ sợ mệt không đi thôn Tân Phong, không được trưởng thôn tín nhiệm, không có giúp sửa guồng nước, không có đi theo trưởng thôn tìm tấm ván dự bị thì có lẽ quỹ đồng thau này sẽ tiếp tục bị dùng ép vại đi? Cảm ơn phần cơ duyên này, tiên sinh thiên cổ!”

Trên chiếc xe bảo mẫu đang lăn bánh, Thi Nhu cũng đang xem cái video này, cô đỏ mắt rút tờ giấy, ngượng ngùng nói, “Chị cũng không biết tại sao nhưng mà chị không thể ngừng khóc.”

Dư Niên dời ánh mắt từ ngoài cửa xe vào, an ủi, “Không sao, điều này nói rõ chị Nhu Nhu không phải người có tâm địa sắt đá.”

Mạnh Viễn không mềm yếu như vậy, hắn chỉ hơi cảm động, hỏi, “Vậy sau này số phận quỹ đồng thau đó sẽ ra sao?”

“Thầy đã báo lên Cục Di sản văn hóa quốc gia, nhưng chắc là nó vẫn sẽ ở trong thí nghiệm của thầy một khoảng thời gian. Anh Hứa nói không ít giáo sư và chuyên gia chú ý tới cái quỹ đồng thau này, dù sao đó cũng là một phát hiện trọng đại của giới sử học.”

Nghe cũng nắm được sương sương, Mạnh Viễn nhớ ra, “Đúng rồi, vừa nãy tôi đọc tin thấy nói Triệu Thư Á đang tính tẩy trắng cho ba cậu ta.”

Phản ứng của Thi Nhu rất mãnh liệt, mở to mắt, “Loại chuyện thất đức buồn nôn này còn muốn tẩy trắng? Triệu Thư Á là bị giải trí Phong Hòa tẩy não hả, cho là chuyện gì cũng tẩy sạch tinh tươm như Tide?”

“Sao Nhu Nhu nóng nảy vậy?” Mạnh Viễn vội vàng nói, “Tôi còn chưa nói xong mà, cậu ta đăng mấy cái weibo liên quan tới ba cậu ta đều bị người khác chửi mắng thậm tệ, còn có fans trung thành khuyên cậu ta nên đoạn tuyệt quan hệ với ba cậu ta, chứng minh bản thân trong sạch.”

Thi Nhu khịt mũi coi thường, “Cậu ta lậm thiết lập tính cách quá mức rồi, cho dù trong lòng ghét bỏ ba cậu ta kéo chân sau cậu ta thì ngoài mặt cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ!”

Mạnh Viễn mỉm cười, “Ồ, Nhu Nhu nhìn rõ vậy?”

Thi Nhu hất cằm, “Dĩ nhiên!”

Mạnh Viễn xem thời gian, nhớ ra chuyện bèn hỏi Dư Niên, “Gần mười hai giờ rồi, tôi cũng quên hỏi, tối nay cậu ở đâu vậy Niên Niên?”

Dư Niên nói một địa chỉ, “Tạm thời tới ở đây, an ninh rất tốt, giao thông cũng thuận lợi.”

“Vịnh Ngân Hà? Nhà chỗ này sao có thể không tiện nghi được! Cậu mua lúc nào vậy?” Hỏi xong, Mạnh Viễn bèn nhận ra không đúng —— người khác không biết nhưng hắn biết rõ, Dư Niên kiếm được rất nhiều tiền nhưng tiêu tiền như xả lũ, không thể nào mua được căn nhà mắc như vậy. Hắn nhanh chóng nhận ra, “Của Tạ tổng?”

“Ừ, ” nói tới Tạ Du, Dư Niên không nhịn được mỉm cười, “Anh ấy có một ngôi nhà ở Vịnh Ngân Hà, vì vậy tôi tạm thời tới đó ở mấy ngày, anh ấy tới sống cùng tôi.”

Nghe rõ, Mạnh Viễn cười nói, “Chậc, đúng là phải cảm ơn mấy tên phóng viên nằm vùng canh cửa ha, cho hai người lý do sống chung.”

Nụ cười Dư Niên càng rạng rỡ hơn, trả lời, “Ừ đúng vậy!”

Diện tích Vịnh Ngân Hà rất lớn, có không nhiều căn nhà, thực vật tươi tốt, từ trước đến giờ nổi danh vì tính bảo mật cao. Dư Niên đã từng được Tạ Du dắt qua đây một lần nên nhớ đường, cậu bước qua từng cái cây, đứng trước cửa quét vân tay mở cửa.

Khi cậu vào cửa bèn phát hiện mới chỉ có một ngày mà toàn bộ đồ dùng ở nhà trước đã được chở tới đây hết, sắp xếp xung quanh mà cậu chỉ cần với tay là có thể lấy.

Đi một vòng trong phòng, Tạ Du không có ở nhà.

Dư Niên cầm điện thoại, đang định gọi điện thoại hỏi một chút thì nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, sau đó Tạ Du mở cửa đi vào. Thấy Dư Niên đã về nhà trước, hắn có chút chán nản vì mình không phải người về trước, cầm hộp đồ ăn đang xách đưa cho Dư Niên, “Niên Niên, cho em.”

Dư Niên nhận lấy, trong lòng giống như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp —— cậu chỉ vô tình nói một câu muốn ăn bánh ngọt của cửa tiệm đường Thanh Hà, không ngờ Tạ Du bèn mua cho cậu.

Mở hộp thức ăn cầm một miếng bánh ngọt đưa lên miệng cắn một miếng, đôi mắt Dư Niên cong thành trăng non, thỏa mãn, “Mẻ bánh lần này ăn ngon quá! Vị ngọt thanh đạm, hình như còn thơm mùi hoa.”

Tạ Du đi theo sau Dư Niên, đến bên cạnh ghế salon, mở miệng nói, “Niên Niên, anh cũng muốn ăn thử.”

Dư Niên đưa miếng bánh ngọt còn dư lại một nửa qua nhưng không ngờ Tạ Du tránh tay cậu, đưa tay kéo eo cậu đè người xuống ghế salon hôn xuống. Đầu lưỡi mềm mại tách hàm răng cậu, dịu dàng lại mạnh bạo cắn mút đôi môi, khiến cậu tê dại.

Nếm thử một lần, đầu lưỡi Tạ Du vòng quanh dái tai Dư Niên, nhẹ giọng nói, “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”

———————————————————————–

*mười ngón tay không dính nước mùa xuân: chỉ gia đình có điều kiện tốt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status