Nghịch thủy hàn

Chương 59: Nhân tri đạo đắc thái đa tiện bất hội khoái lạc


Tuyệt thực đến ngày thứ ba, Lưu Độc Phong liền bắt đầu đến đàm phán với Thích Thiếu Thương.

Lưu Độc Phong hỏi: "Ngươi làm vậy là có ý gì?".

Thích Thiếu Thương đáp: "Ngươi làm vậy là có ý gì?".

Lưu Độc Phong nheo mắt.

Thích Thiếu Thương nói: "Ngươi bắt ta, đã không về kinh, lại không khởi trình, chi bằng thống thống khoái khoái giết ta đi!".

Lưu Độc Phong cười hỏi: "Ta tại sao phải giết ngươi?".

Thích Thiếu Thương đáp: "Ngươi không giết, lại không giải đi, cũng không tha, cho nên đáng lẽ phải để ta hỏi ngươi thật ra có ý gì?".

"Không có ý gì khác". Lưu Độc Phong đáp: "Là bảo vệ ngươi, cũng là bảo vệ ta".

Thích Thiếu Thương hỏi: "Bảo vệ ta?".

Lưu Độc Phong vuốt râu cười: "Ngươi không hiểu?".

Thích Thiếu Thương bực tức cười nói: "San bằng một Liên Vân Trại cỏn con, các lộ nhân mã ở kinh thành ra mặt hết, khó tránh khỏi quá coi trọng Thích mỗ đó. Ta từ đầu đến đuôi vẫn không hiểu nổi!".

"Chỉ bằng vào một Liên Vân Trại, còn chưa đủ sức, chưa đủ lực để coi là đại họa, quả đâu cần động dụng bao nhiêu người như vậy để bắt ngươi". Lưu Độc Phong thốt, "Bất hạnh là chuyện ngươi biết thật quá nhiều, bằng hữu ngươi quen cũng không tránh khỏi quá tạp nhạp".

Thích Thiếu Thương hừ lạnh: "Không sai, quen được hạng người như Cố Tích Triều là mắt ta mù, liên lụy đến mọi người".

Lưu Độc Phong hờ hững thốt: "Cũng không chỉ là Cố Tích Triều, còn có Sở Tương Ngọc".

Thích Thiếu Thương hơi giật mình, thất thanh: "Sở Tương Ngọc?".

Lưu Độc Phong gật đầu: "Tuyệt Diệt Vương".

Thích Thiếu Thương trợn mắt: "Chuyện này có quan hệ gì tới y?".

Lưu Độc Phong đáp: "Đương nhiên có quan hệ, bởi Sở Tương Ngọc biết một số bí mật trọng đại của Hoàng thượng, mà trước khi y bị Thiết Thủ giết, đã từng lên Liên Vân Trại, hơn nữa Sở Tương Ngọc luôn luôn rất thưởng thức ngươi, coi trọng ngươi, những bí mật đó rất có thể đã nói qua với ngươi".

Ông ta nói một cách có quy có tắc: "Có người không hy vọng ngươi nói ra mấy bí mật đó, cho nên hạ lệnh toàn lực tiêu diệt Liên Vân Trại, Phó Tông Thư phái Cố Tích Triều đến nằm vùng, kết quả đã moi được từ miệng ngươi, biết Sở Tương Ngọc quả có nói cho ngươi biết những sự tình đó, Phó Tông Thư vốn phái văn tướng Hoàng Kim Lân và võ tướng Tiên Vu Cừu, Lãnh Hô Nhi vây bắt ngươi, vì muốn biết bí mật đó, lại phái tâm phúc Văn Trương đến ngấm ngầm làm chủ sự, định sau khi thăm dò mọi thứ từ miệng ngươi, đến lúc tất yếu sẽ diệt khẩu, mà đương kim thiên tử cũng biết ngươi nắm bí mật, liền ra lệnh cho ta bắt ngươi về kinh".

Thích Thiếu Thương nói: "Thì ra thật có... ồ, ồ, ồ!".

Lưu Độc Phong không tức không giận, nhìn chàng nói: "Ba tiếng "ồ" của ngươi có ý gì?".

Thích Thiếu Thương bàng hoàng: "Ta vốn đâu biết chuyện đó thật là một bí mật... Hôn quân lần này quậy lên mới giúp ta rõ chân tướng của sự tình!".

Lưu Độc Phong hỏi: "Bí mật đó ngươi vốn không tin?".

Thích Thiếu Thương đáp: "Ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện".

Lưu Độc Phong vội thốt: "Xin miễn, nếu là bí mật, ta không muốn nghe, ta không muốn gặp họa sát thân, đồng thời cũng không hiếu kỳ, càng không muốn biết nhiều, kẻ biết nhiều đâu thể khoái hoạt".

Thích Thiếu Thương cười khổ: "Ý nói ta là vì biết nhiều...".

Lưu Độc Phong tiếp lời: "Lại còn kết giao bè bạn không thận trọng...".

Thích Thiếu Thương nói: "Cho nên rơi vào hạ trường như vầy!".

Lưu Độc Phong mỉm cười nhìn chàng: "Ai muốn biết chân tướng, đều phải bỏ một giá đắt. Ai có quá nhiều bằng hữu, nhất định có lắm phiền hà".

Thích Thiếu Thương nói: "Bất quá ta không phải muốn nói ra bí mật cho ngươi nghe, mà chỉ muốn nói với ngươi Sở Tương Ngọc tuy là bằng hữu của ta, nhưng ta luôn không đồng ý với cách hành sự tàn độc, bất chấp thủ đoạn, mưu cầu đoạt vị nắm quyền của y".

Lưu Độc Phong thốt: "Ồ?".

Thích Thiếu Thương nói: "Không sai, y là lãnh tụ của nghĩa quân, cũng là tiền bối của bọn ta, bất quá phương thức hành sự khác biệt, quan hệ giữa y với Liên Vân Trại cũng không quá mật thiết".

Lưu Độc Phong thốt: "Nhưng y lúc gặp nạn chạy trốn, Liên Vân Trại các ngươi vẫn giúp đỡ ủng hộ y?".

Thích Thiếu Thương đáp: "Đó là nghĩa cử nên làm, là chuyện đương nhiên. Bất quá bọn ta cũng chỉ ngăn trở truy binh một trận, đâu có toàn lực ủng hộ y. Sau này y bị giết, ta cũng cảm thấy có lỗi, nhưng nghĩ cho đại cục, ta không muốn kéo toàn Liên Vân Trại đền bồi vì y".

Lưu Độc Phong thốt: "Ngươi không ngờ kết quả Liên Vân Trại vẫn đền bồi hết vì y".

Thích Thiếu Thương nói: "Không ngờ được".

Lưu Độc Phong mục quang phát sáng: "Nhưng ngày đó lúc Sở Tương Ngọc chạy vào Liên Vân Trại, nói mấy lời với ngươi, ngươi nghe lấy lệ, không tin gì mấy, bây giờ thì ngươi lại không thể không tin?".

Thích Thiếu Thương nói: "Thiên nhan giận dữ, lao sư động chúng, nếu lời y nói không phải sự thật, hà cớ gì bày trận như vầy? Ta dám không tin sao?".

Lưu Độc Phong thở dài: "Cho nên Hoàng thượng muốn ta bắt ngươi về là có lý".

Thích Thiếu Thương thản nhiên: "Đã là bắt được, nhất định lập đại công, còn không về kinh, nấn ná ở đây làm gì?".

Lưu Độc Phong đáp: "Điều này ta cũng không có cách nào nói cho ngươi biết, nếu về bây giờ, không phải không về, mà là về không được".

Thích Thiếu Thương ngạc nhiên: "Về không được?".

Lưu Độc Phong đáp: "Hiện tại Phó Tông Thư muốn cản đầu nắm biết bí mật đó, Văn Trương dĩ nhiên đã đến, truyền đạt mật lệnh, nhất định muốn bắt giữ ngươi, ép ngươi nói ra cơ mật, đến lúc tất yếu sát nhân diệt khẩu, tránh để Hoàng thượng điều tra, Phó thừa tướng có thể dùng bí mật này mà hiếp đáp Hoàng thượng".

Thích Thiếu Thương tỉnh ngộ: "Ngươi sợ bọn Văn Trương, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều chặn đường ngươi, đoạt đại công của người --- không ngờ cái mạng của ta còn có giá trị!".

Lưu Độc Phong lắc đầu: "Ngươi nói gì thì nói. Ta đã nhận lệnh đến bắt ngươi, quyết không thể để ngươi giữa đường lọt vào tay người khác, cũng không thể để ngươi chết bất minh bất bạch. Hơn nữa ta đâu có sợ mấy tên kia...".

Thích Thiếu Thương hỏi một cách quan tâm: "Còn có kẻ lợi hại hơn?".

Lưu Độc Phong gật đầu.

Thích Thiếu Thương phát hiện Lưu Độc Phong thần sắc nghiêm trọng, không cầm được hỏi: "Ai?".

Lưu Độc Phong đáp: "Năm xưa, nếu không phải Gia Cát tiên sinh thắng một chiêu, sợ rằng hai chục năm trước thiên hạ đã đại loạn".

Thích Thiếu Thương động dung: "Thường Sơn...".

Lưu Độc Phong giọng trầm trọng: "Cửu U Thần Quân".

Thích Thiếu Thương nói: "Thì ra là tên ma quân đó. Nhưng ngươi phụng chỉ bắt ta, Cửu U Thần Quân tuy bạo ác hung tàn, nhưng luôn luôn nghe theo Hoàng mệnh, đâu có công nhiên kháng chỉ chứ?".

Lưu Độc Phong lắc đầu cười khổ: "Kỳ thực Hoàng thượng có ra lệnh cho Cửu U Thần Quân xuất động hay không, ta cũng không biết, trước mắt chỉ là phán đoán mà thôi. Bất quá Cửu U Thần Quân bề ngoài nghe lệnh Hoàng thượng, nhưng thật ra là theo Phó thừa tướng, cho nên Cửu U Thần Quân phụng mệnh Hoàng thượng mà làm theo ý Phó thừa tướng, nếu Hoàng thượng phái Cửu U Thần Quân đến bắt ngươi, rõ ràng là hợp với ý Phó Tông Thư, ngươi lọt vào tay lão ta, thà chết còn hơn".

Thích Thiếu Thương nói: "Ta biết Cửu U Thần Quân không phải người, lão ta làm người mà không phải người".

Lưu Độc Phong thốt: "Sợ là sợ trên tay lão có thể có thánh chỉ, gặp lão, ta chỉ còn nước tránh né, không thể đụng đầu".

Thích Thiếu Thương hỏi: "Ngươi là nghĩ cho ta?".

Lưu Độc Phong chợt im lặng một hồi mới hỏi: "Ngươi không sợ?".

Thích Thiếu Thương cười thảm: "Ta có gì mà sợ? Ta là một con thỏ què cụt không bay trời không lặn xuống sông được, ai bắt được ta thì cũng chung một hạ trường, chỉ bất quá ngươi có thể để ta thoải mái một chút, bọn chúng muốn ta chết đau đớn bội phần --- Bất quá cũng đâu có gì, ta mà thấy thế không được hay, liền tự tử trước. Các ngươi tranh nhau một con thỏ này, ta luồn lách chưa chết, thấy có cơ hội là chạy, còn lo gì nữa".

Lưu Độc Phong chăm chú nhìn chàng một hồi mới thốt: "Nói cũng phải".

Thích Thiếu Thương nói: "Bất quá cái ta ngạc nhiên là: đã là ngươi biết Cửu U Thần Quân tồi bại xấu xa, trợ Trụ vi ngược, dựa dẫm leo theo quyền thế của Phó Tông Thư, tại sao không bẩm báo với Hoàng đế, để ông ta hồ đồ địch ta không rõ vậy?".

Lưu Độc Phong thốt: "Ngươi muốn ta can gián vua, chê bai triều chính?".

Thích Thiếu Thương hỏi: "Lẽ nào không nên làm?".

Lưu Độc Phong thở ài một hơi: "Có bốn chuyện ngươi không biết. Ngươi không biết Hoàng thượng rất sủng tín Phó thừa tướng, đó là một. Ta từng nợ chút tình của Phó thừa tướng, không muốn làm chuyện phản lại lão, đó là hai. Hoàng thượng không phải là người có thể tiếp nạp lời trung, ta không muốn vì vậy mà liên lụy đến thân hữu, đó là ba. Hoàng thượng thật ra cũng có ý để Cửu U Thần Quân bảo trì thực lực, để chế ngự Gia Cát tiên sinh và ta, đó là bốn".

Thích Thiếu Thương cười lớn.

Lưu Độc Phong trợn trừng nhìn chàng.

Thích Thiếu Thương vừa cười vừa nói: "Thì ra là vậy... thì ra là vậy... Ngươi sợ chết, cho nên không dám trực tiếp can gián. Ngươi cố chu toàn bề ngoài, không muốn đắc tội với tiểu nhân. Ngươi sợ người ta nói ngươi tranh giành ân sủng, tỏ ra thanh cao tự trọng. Ngươi thấy hôn quân tự cho mình không sai, tự thấy mình thông minh, đem phân chia thế lực các ngươi, giằng co lẫn nhau, nhưng lại không dám ngăn trở, không dám gắng sức lật ngược, cứ để sai lầm nối tiếp sai lầm... Kẻ tham sống sợ chết, chỉ lo cho mình như ngươi, ta thật đã đánh giá ngươi quá cao!".

Lưu Độc Phong sắc mặt sa sầm: "Ngươi tự cho mình bất phàm? Ngươi có khác gì ai? Nếu ngươi ở quan trường, ngụp lặn lâu năm, chỉ vì sống còn, e rằng còn trườn trượt còn hơn ta, so với ta càng không ra gì!".

Ông ta cười lạnh: "Các ngươi tự cho mình là kẻ sĩ hiệp nghĩa, đứng lên vì dân, không ngại phát động phản loạn, nghĩ vì phước phần của vạn dân mà gây chiến họa, kết quả đã chảy không biết bao nhiêu là máu, hy sinh không biết bao nhiêu là mạng người, đổi lại được gì? Cho dù cho các ngươi làm Hoàng đế, một khi được đại quyền, thân ở ngôi cao, cũng lại tàn hại đàn áp con dân, không lo gì tới mạng người, có để bá tánh trong lòng không? Nói thì hay lắm, bụng đầy lý tưởng, không nhất định có thể thành đại sự, có thể gánh trọng nhiệm".

Thích Thiếu Thương nói: "Ngươi nói đúng. Ta là vậy, lãnh đạo một đám huynh đệ, xem ra là đoàn kết bọn họ thành một, sống cuộc sống khoái lạc náo nhiệt, gánh trách nhiệm vì phúc lợi của bá tánh, kết quả chỉ là hại bọn họ khổ, hại bọn họ chết!".

Lưu Độc Phong bàng hoàng. Ông ta không ngờ Thích Thiếu Thương lại thản nhiên thừa nhận chàng lãnh đạo tổ chức Liên Vân Trại dẫn tới bị tiêu diệt như vậy; rồi ông ta cũng tỉnh ngộ: những ngày đào vong chịu nhục, huynh đệ bên mình Thích Thiếu Thương cơ hồ đã thương vong sạch hết, hơn nữa đã liên lụy không ít anh hùng hảo hán, những sự thật tàn khốc đó đang ép bức khiến cho chàng cảnh tỉnh thâm sâu.

Lưu Độc Phong có hơi hối hận mình dùng lời quá nặng, liền đổi thoại đề: "Chính là vì những sát tinh đó, bọn ta thà tĩnh hơn động, tránh bị bọn chúng chặn đường, đụng vài trận đâu phải chuyện tốt".

Thích Thiếu Thương nói: "Ta đã hiểu".

Lưu Độc Phong hỏi: "Ngươi còn tuyệt thực nữa không?".

Thích Thiếu Thương đáp: "Nói vậy ngươi có một mình, bọn chúng thì toàn bộ ra mặt?".

Lưu Độc Phong đáp: "Cũng không phải là toàn bộ, giữa bọn chúng cũng có bất hòa".

Thích Thiếu Thương nói: "Xem ra trong số những kẻ đến bắt ta, lọt vào tay ngươi là kết quả tốt nhất của ta".

Lưu Độc Phong thốt: "Điểm đó không sai".

Thích Thiếu Thương hỏi: "Ngươi biết ta sống còn là vì cái gì không?".

Lưu Độc Phong đợi y nói tiếp.

Thích Thiếu Thương đáp: "Báo thù". Chàng nói hai chữ đó mà không thấy khích động gì, phảng phất hai chữ đó tựa như đã thâm căn cố đế như chuyện bình thường trong đời.

Lưu Độc Phong khẽ thở dài: "Thực ra oan oan tương báo đến lúc nào đây? Ngươi bất tất vì...".

Thích Thiếu Thương ngắt lời: "Ngươi đâu có trải qua những tai họa đó, đương nhiên không biết nỗi khổ! Cho dù ta không báo thù, đám huynh đệ bằng hữu bị hại đến mức nhà tan cửa nát có tội gì? Ngươi ở ngoài chuyện, muốn nói gì cũng nói được, nhưng ta chịu bao họa hại, sống mà không báo thù thì đâu còn là người!".

Lưu Độc Phong không tranh biện với chàng, chỉ nói: "Được, có lẽ ngươi chính bằng vào ý chí đó mới có thể sống còn".

Thích Thiếu Thương nói: "Đã là các ngươi sẽ vì ta mà tàn sát lẫn nhau, ta cứ vui vẻ tiếp tục sống còn, cho nên bây giờ ta đói rồi".

Lưu Độc Phong cười thốt: "Đó là một câu hay".

Bọn họ kết thúc cuộc đàm thoại thân thiện đó.

Lưu Độc Phong phân phó cho Trương Ngũ đi mua đồ ăn đem về, Liêu Lục tiếp tục canh giữ Thích Thiếu Thương.

Nhưng Trương Ngũ đi một hồi mà chưa thấy về.

Lưu Độc Phong biết rõ năng lực hành sự của Trương Ngũ.

Trương Ngũ lịch duyệt, tinh tế, can đảm mà thận trọng, phản ứng nhanh nhạy, tuy hơi xung động, có chút nóng nảy, nhưng gặp đại sự cũng có thể nhẫn nại. Trong huyện trấn nhỏ này, võ công khẳng định không có đối thủ.

Trừ phi có chuyện lạ kỳ, nếu không Trương Ngũ không thể xảy ra chuyện.

Đang khi Lưu Độc Phong cảm thấy kỳ quái, Liêu Lục tiến vào muốn xin đi tiếp ứng Trương Ngũ.

Lưu Độc Phong đồng ý.

Ông ta đích thân đi "giám thị" Thích Thiếu Thương.

Đợi một hồi, lại đã đợi cả canh giờ.

Thích Thiếu Thương chợt nói: "Lần này ta sợ muốn ăn cũng không nhất định có đồ ăn".

Lưu Độc Phong tựa hồ không ra vẻ gì, chỉ ngồi bên cửa sổ mượn ánh mặt trời ban trưa đọc sách.

Thích Thiếu Thương lẩm bẩm: "Hai đệ tử của ngươi đi lâu như vậy, e rằng khó tránh khỏi đụng chuyện... ngươi không lo sao?".

Lưu Độc Phong từ từ đặt sách xuống: "Ta không lo, bởi...".

Ông ta nói tiếp: "Bọn họ đã về rồi".

Bọn Trương Ngũ, Liêu Lục theo Lưu Độc Phong đã lâu, Lưu Độc Phong dĩ nhiên nhận được bước chân của bọn họ: Trương Ngũ mạnh bạo thần tốc không chút nhẹ nhàng, nhưng gặp đại sự cực có thể nhẫn nhục làm trọng, Liêu Lục trầm ổn có hơi chậm chạp, nhưng lúc ngộ biến thì rất có thể trấn định, Lưu Độc Phong đều nắm rõ như chỉ tay.

Ông ta thường cảm thán: "Thời vận trong đời, có thể có biến hóa khác biệt, nhưng tính tình con người lại khó mà sửa đổi. Cái gọi là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", bản tính của mỗi một người, có che giấu đến cỡ nào, tối đả chỉ bất quá là chôn kín trong lòng, trong cốt vẫn chưa biến chuyển, một ngày nào đó mà phát ra, trái lại càng lợi hại hơn, một khi phát ra không thể thu thập lại".

Ông ta dạy dỗ người người, cho nên sáu bộ thuộc của ông ta đều có võ công và sở trường khác biệt.

Về điểm đó, ông ta cảm thấy rất công bình với mọi người. Trương Ngũ tính thông minh nóng nảy, cho nên võ công ban đầu học rất nhanh, nhưng công phu về sau luyện không đủ thâm, y có thể nhịn, nhưng không chịu nổi bị khích; Liêu Lục công phu học chậm chạp, thứ luyện thành rất ít, nhưng căn cơ lại luyện cực hảo, y điềm đạm, nhưng lá gan nhỏ hơn.

Từ khi Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Chu Tứ chết đi, Lưu Độc Phong càng chăm lo cho hai bộ thuộc còn lại. Vân Đại thật thà đôn hậu, Lý Nhị dũng mãnh cấp tiến, Lam Tam lấy nhu chế cương, Chu Tứ xuất thủ tàn độc, thêm vào Trương Ngũ phản ứng mẫn tiệp, kiên nhẫn làm trọng, Liêu Lục thận trọng từng bước, vốn là sự phối hợp tốt nhất, nhưng không ngờ cuộc truy bắt này, sáu đã mất hết bốn, nghĩ đến đây, Lưu Độc Phong tức không thể tung một kiếm giết Thích Thiếu Thương.

Thực ra Trương Ngũ, Liêu Lục cũng thống hận Thích Thiếu Thương.

Không có y, Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Chu Tứ đâu có táng mạng.

Lưu Độc Phong từng dùng khá nhiều tâm lực để áp chế mình không thể vì oán thù riêng tư mà có xung động sát nhân, đồng thời cũng ức chế ý niệm báo thù của Trương Ngũ, Liêu Lục.

Trong đầu ông có lúc cũng thoáng qua, mình không giết cũng được, chỉ cần giao Thích Thiếu Thương cho bọn Cố Tích Triều, không phải cũng là báo thù đó sao...

Ông ta lại lập tức khắc chế mình nghĩ như vậy.

Cho nên lúc ông ta nghe Thích Thiếu Thương oang oang muốn báo thù, trong lòng ông cũng gào một tiếng:

--- Nếu ta cũng muốn báo thù cho bốn bộ hạ thì sao?!

Nhưng ông ta không gào lên, cũng không có hành động phục thù nào. Bởi ông biết Thích Thiếu Thương bị bức bách kháng cự, chàng không có đường nào khác để đi, đồng thời chàng cũng không tận tay giết bộ thuộc của mình, hung thủ sát nhân thật sự là "vụ án" này. Từ đầu cho tới giờ, trong chuyện này đã hy sinh không ít người.

Hơn nữa xem chừng còn phải hy sinh nữa.

Ông ta nghĩ tới đó, nhìn thấy hai khuôn mặt bộ dạng kỳ dị của Trương Ngũ, Liêu Lục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status