Ngoại cảm (Linh môi)

Chương 66: Những người khác đều không cùng đẳng cấp với hắn



Edit: Ngự Chi Tuyệt

Năm lượt kiểm tra đã kết thúc, MC hậu trường đứng trên sân khấu nói: "Các tuyển thủ thân mến, màn thể hiện của các bạn đã được truyền về phòng quan sát qua camera, các bạn có thể tiến vào vòng loại hay không còn phải chờ ban giám khảo ra quyết định. Bây giờ, mời các bạn nghỉ ngơi tại chỗ 15 phút, tổng đạo diễn của chúng tôi sẽ nhanh chóng mang kết quả tới, đến lúc đó, cô ấy sẽ tiết lộ cho các bạn biết những gì đang ẩn sau bức màn này."

Các tuyển thủ sôi nổi gật đầu đáp ứng, sau đó lựa một góc bắt đầu nghỉ ngơi. Một tuyển thủ cực kỳ tự tin nói với máy quay: "Tôi liên tục vận công suốt 2 tiếng rưỡi, đã hao sạch linh lực rồi, phải ngồi thiền mới có thể khôi phục được, các anh đừng vây quanh tôi ghi hình nữa, sẽ làm phiền tôi đấy. Cơ mà mấy bài kiểm tra của mấy anh chẳng có gì khó cả, tôi cảm ứng được hết."

Đạo diễn phát sóng thích cà khịa lập tức truyền cảnh vận công và kết quả dự đoán của tuyển thủ nọ về phòng quan sát, có năm bức mà anh ta đoán sai hết cả năm, chiến tích có thể nói là rất "Huy hoàng".

Tống Ôn Noãn chỉ vào người nọ, nói: "Tổng cộng có 309 tuyển thủ đăng ký dự thi, cuối cùng chỉ có 16 người thành công vào vòng trong, còn đoán trúng cả năm thì chỉ có 5 người, xem ra số tuyển thủ giả thần giả quỷ vẫn chiếm đa số, rốt cuộc là bọn họ nghĩ gì vậy, họ thật sự cho rằng có thể lấy được 1 triệu tệ nhờ vào may mắn và lừa gạt hả? Chương trình của chúng ta là chương trình chân nhân, sẽ phát sóng trên khắp Internet mà, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị mất mặt hả?"

Nhà huyền học, tiến sĩ Gia Lâm giải thích: "Tống tiểu thư, cô chưa hiểu rồi. Thật ra thì thông linh là một điều rất duy tâm, có người thì là thiên phú bẩm sinh, có người thì không có thiên phú, nhưng lại đặc biệt quan tâm tới phương diện này, qua một thời gian dài mò mẫm thì có được chút cảm giác mơ hồ, rồi tự cho rằng bản thân có thể thông linh. Theo như cô nói thì loại người này là những kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ, nhưng thực tế họ rất tự tin vào năng lực của mình, họ chưa bao giờ cảm thấy đó là hoang tưởng."

Tống Ôn Noãn gật đầu nói: "Tôi biết, mánh khóe lừa bịp cao cấp nhất là lừa gạt chính bản thân mình, ngay cả bản thân họ cũng bị gạt."

"Đúng vậy, cô cũng thấy đấy, những tuyển thủ tới đăng ký tham gia đều cực kỳ tự tin."





Thảo luận xong, Tống Ôn Noãn nhìn về phía anh họ, hỏi một vấn đề mà mình rất hứng thú: "Tiến sĩ Tống, chúng tôi biết anh là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng thế giới, anh giỏi nhất là quan sát và phân tích người khác, vậy anh có thể phân tích các tuyển thủ này và xếp hạng năng lực của bọn họ giúp chúng tôi không? Nào, xin mời các nhân viên đem ảnh chụp của các tuyển thủ ra, chúng ta sẽ phân tích từng người một."

Các nhân viên nhanh chóng đưa ảnh chụp đến chỗ ghế nóng.

Tất cả màn hình đã bị tắt, mọi người trong phòng quan sát không thể nhìn thấy cảnh trong khán phòng nữa. Tống Duệ vừa lau mắt kính vừa nhớ lại những khoảnh khắc liên quan đến Phạn Già La, có vẻ cậu đã trở nên thần bí khó lường hơn so với lần gặp đầu tiên, ngoại hình cũng có chút thay đổi, đã dần dần thoát thai từ Phạn Già La ban đầu, biến thành một người hoàn toàn khác —— Một người tuấn mỹ hơn nhưng lại khép kín hơn. Trong lần gặp mặt kế tiếp, cậu ấy sẽ trông như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, Tống Duệ không khỏi nhíu mày. Tống Ôn Noãn thấy y thất thần, chỉ có thể lặng lẽ đá chân y dưới bàn.

"Tôi chỉ có thể kết luận theo những quan sát của mình thôi, cũng không hẳn là đúng." - Tống Duệ lập tức kéo suy nghĩ về lại hiện thực.

Y mở đống hình ra, xào lên, sau đó lấy ra 6 tấm, giơ lên trước máy quay và nói: "Đây là Nguyên Trung Châu, anh ta là một người tu tâm, mỗi lần cảm ứng thì sẽ lắc chuông, vì vậy tôi nghĩ năng lực của anh ta có liên quan đến thính giác, tương tự như việc định vị bằng sóng âm của loài dơi (*)."

Y lấy hình của Hà Tĩnh Liên và Chu Hi Nhã ra, đặt cạnh nhau: "Năng lực của hai cô gái này cũng như nhau, đều dựa vào cảm giác nhạy bén."

Y cầm ảnh của Sùng Minh và A Hỏa lên, - "Năng lực của họ cũng khá giống nhau, một người dựa vào thị giác, một người dựa vào khứu giác. Hãy lưu ý, thị giác mà tôi nói là gần giống với mắt thấu thị trong truyền thuyết, bởi vì những đáp án của Sùng Minh đều chỉ miêu tả bản chất, cậu ta có thể xác định chính xác những thứ tồn tại trong bức ảnh, nhưng lại không cảm nhận được cảm xúc mà nhiếp ảnh gia muốn truyền tải."

Cuối cùng, y giơ ảnh của Đinh Phổ Hàng lên: "Năng lực của anh ta tương tự như độc tâm thuật, còn cụ thể làm thế nào thì tôi vẫn đang quan sát."

Y sắp xếp lại những tấm ảnh nọ, rồi tiếp tục nói: "Đây là những tuyển thủ tôi nghĩ là có năng lực thông linh thật sự, còn năng lực của những tuyển thủ khác thì tôi vẫn còn vài điểm nghi vấn. Nếu để tôi xếp hạng thì tôi sẽ cho Nguyên Trung Châu đứng thứ nhất, mọi người tổng hợp các đáp án của anh ta sẽ phát hiện, những cảnh tượng và cảm xúc anh ta cảm ứng được đều rất lớn lao, xét từ một khía cạnh nào đó, anh ta thậm chí có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai. Tuy tôi là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng tôi không thể không thừa nhận năng lực của anh ta."

"Người đứng thứ hai là Chu Hi Nhã, những điều cô ta cảm ứng được cũng rất toàn diện, sự dao dộng của cảm xúc và sự thay đổi của cảnh vật đều nằm trong phạm vi tiếp nhận của cô ta, nhưng khả năng cảm ứng quá khứ, hiện tại và tương lai của cô ta lại hơi kém hơn Nguyên Trung Châu."

"Người đứng thứ ba là Hà Tĩnh Liên, cô ta không cảm ứng được cảnh tượng cụ thể, cũng không thể thấu rõ quá khứ, hiện tại và tương lai, nhưng năng lực dò tìm cảm xúc của cô ta lại là mạnh nhất. Sự đói khát trong bức ảnh đầu tiên, sự nguy hiểm trong bức ảnh thứ hai, sự yên lặng trong bức ảnh thứ ba, niềm vui trong bức ảnh thứ tư và nỗi tuyệt vọng trong bức ảnh thứ năm, cô ta đã cảm ứng chính xác hết. Năng lực nắm bắt cảm xúc của cô ta làm tôi rất ngạc nhiên."

"Người đứng thứ tư là A Hỏa, chẳng những cậu ta ngửi được sự vật cụ thể, mà còn phát hiện được cảm xúc ẩn giấu bên dưới, năng lực này tương tự như trực giác của động vật hoang dã, rất thiên nhiên."

"Người đứng thứ năm là Sùng Minh, tôi đã nói cậu ta chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài, chứ không thể khám phá ra bản chất, năng lực của cậu ta rất hạn chế."

"Người đứng cuối cùng là Đinh Phổ Hàng, anh ta chỉ là một kẻ lợi dụng mà thôi."

Tống Duệ bưng ly nước lên uống hết, dường như không định nói tiếp, Tống Ôn Noãn chọc mạnh vào một tấm hình, ám chỉ: "Anh nói xong rồi hả? Có phải anh quên mất ai đó rồi không?"

Tống Duệ liếc nhìn bộ móng được chăm chút rất đẹp, nhưng lại vừa dài vừa nhọn của cô, chân mày không khỏi nhíu chặt. Y rút tấm hình dưới đầu ngón tay của cô ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng vết gấp, sau đó đặt ở phía trên cùng, bình tĩnh nói: "Không phải tôi quên Phạn Già La, mà tôi cho rằng những người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với cậu ấy, không thể so sánh được. Năng lực của cậu ấy đã vượt khỏi tầm hiểu biết của tôi, tôi không dám suy đoán."

Càng hiểu Phạn Già La thì Tống Duệ càng nhận ra —— Bản thân mình đã từng kiêu căng dốt nát biết bao khi dám phân tích người nọ trong sở cảnh sát. Chỉ một hai lần gặp mặt thì làm sao đủ để nhìn thấu cậu? Thậm chí dù có tốn 10 năm hay 20 năm thì cũng đều là tốn công vô ích.

Tống Ôn Noãn chưa từng thấy anh họ mình đánh giá cao ai đến vậy, không thể không hỏi: "Kể cả anh luôn sao?" - Đừng tưởng cô không biết, trong mắt anh họ, mọi người trên thế giới đều là có cũng được mà không có cũng được, tất cả đều cực kỳ ngu xuẩn và nhàm chán nhạt nhẽo. Y chưa từng đặt ai vào mắt mình, chứ đừng nói là đặt trong lòng, sự ngạo mạn của y là không gì sánh nổi!

"Không, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi." - Tống Duệ nói một cách hiển nhiên.

Tống Ôn Noãn ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh họ, quả thật không dám tin những lời này lại xuất phát từ miệng y. Không dễ dàng, không dễ dàng nha, có thể khiến cái người trông thì khiêm tốn nhưng thật ra cực kỳ tự kiêu này nói ra những lời hèn mọn như vậy, Phạn Già La đỉnh thật!

"Các vị giám khảo còn lại có ý kiến gì khác không?" - Tống Ôn Noãn kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng, nhìn sang ba vị giám khảo kia.

"Không còn nghi ngờ gì nữa, Phạn Già La là người mạnh nhất." - Cả ba đồng thanh nói.





"Có điều, tôi thấy nên xếp Đinh Phổ Hàng đứng trước A Hỏa." - Tiến sĩ Tiền đưa ra ý kiến.

"Chúng tôi cũng nghĩ nên xếp năng lực của Đinh Phổ Hàng đứng trước, anh ta thậm chí còn mạnh hơn Hà Tĩnh Liên và Chu Hi Nhã." - Tiến sĩ Âu Dương và tiến sĩ Lâm cũng lên tiếng.

Tống Duệ không có hứng thú với ý kiến của ba vị giám khảo kia, chỉ chăm chú nhìn ảnh của Phạn Già La. Người quay phim lặng lẽ quay cận mặt y, nhưng phát hiện y không phải đang trầm tư, mà chẳng qua đang ngẩn người mà thôi, đôi mắt hẹp dài ngưng tụ ánh sáng chuyên chú và mê mệt, che chắn mọi thứ ngoại trừ tấm ảnh ra.

Tống Ôn Noãn thảo luận với ba vị giám khảo kia một lúc lâu mới xếp hạng các tuyển thủ, bấy giờ Tống Duệ mới tỉnh khỏi cơn mê, nhắc nhở một câu: "Hãy mang nhân viên bảo vệ theo lúc công bố kết quả, tuyển thủ số 12, 66, và 109 rất dễ mất kiểm soát cảm xúc. Tôi không sang đó đâu, xin phép đi trước."

"Hả? Anh đi luôn vậy sao?" - Tống Ôn Noãn còn chưa kịp ngăn cản thì y đã mang ảnh chụp của Phạn Già La rời đi, dáng vẻ hết sức thong dong.

Tống Ôn Noãn không còn cách nào, đành mang theo nhân viên bảo vệ đi xuống khán phòng ở tầng dưới để công bố kết quả, cô cho người kéo bức màn lên, sau đó lần lượt chiếu 5 bức ảnh theo thứ tự, cười nói: "Chắc các bạn đã tự đếm xem mình có thể thăng cấp hay không rồi đúng không? Bây giờ, các bạn có thể mở tấm thẻ trong tay ra xem, nếu trên thẻ không có chữ tức là bạn đã bị loại, còn có chữ thì xin mời đi sang phòng ghi hình bên cạnh với tôi."

Trông thấy Tống Ôn Noãn xinh đẹp thanh lịch, ánh mắt Đinh Phổ Hàng bỗng lóe sáng, sau đó nhẹ nhàng đi tới, định bán một cái ân huệ: "Người đẹp, lát nữa cô phải chú ý đến số 12 và..."

Y còn chưa dứt lời, tuyển thủ số 12, số 66, và số 109 đã làm ầm ĩ lên, một người trong đó còn lấy dao ra cứa vào lòng bàn tay mình, nói là sẽ nguyền rủa chương trình này bằng máu tươi. Bọn họ không chấp nhận hiện thực mình đã bị loại, còn luôn miệng nói ekip chương trình đang đùa bỡn bọn họ, 5 bức ảnh được trình chiếu hiện tại là giả, cái bọn họ cảm ứng được mới là thật.

Nếu không có anh họ nhắc nhở, bây giờ Tống Ôn Noãn chắc chắn sẽ sứt đầu mẻ trán, nhưng may thay, cô rất tin tưởng anh họ mình, nhân viên bảo vệ mà cô mang theo đã âm thầm lượn quanh ba người nọ nãy giờ, trong chớp mắt đã khống chế được họ.

Đinh Phổ Hàng hậm hực lui về chỗ cũ, tùy ý liếc nhìn tấm thẻ trong tay mình, nhưng phát hiện trên đó ngoại trừ hai chữ "thăng cấp" còn có thêm một số "6", điều này tức là sao?

Phạn Già La căn bản không mở tấm thẻ ra, hắn chỉ đứng lên phủi phủi vệt bụi vốn không hề tồn tại trên vai, sau đó trầm mặc đi theo Tống Ôn Noãn rời khỏi khán phòng. Có ba người quay phim vây quanh hắn, bọn họ liên tục quay chụp, không dám bỏ qua góc nghiêng, góc chính diện, phía sau, mỗi một biểu cảm, mỗi một bước đi, thậm chí là từng chút thay đổi ngẫu nhiên trong ánh mắt của hắn. Vô số camera theo dõi được gắn trên giàn không gian cũng xoay theo mỗi chuyển động của hắn, cuối cùng biến hắn thành tâm điểm của toàn khán phòng.

Đa số những tuyển thủ lọt được vào vòng loại đều có cảm giác nhạy bén, tự khắc hiểu rõ tại sao Phạn Già La lại ngầm có được đãi ngộ cao cấp như vậy. Nhưng phản ứng của bọn họ đối với chuyện này lại khác xa nhau: Từ đầu đến cuối Nguyên Trung Châu vẫn luôn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hề chú ý đến người ngoài; Chu Hi Nhã chỉ tò mò nhìn Phạn Già La mấy lần rồi dời tầm mắt sang chỗ khác; Đinh Phổ Hàng chỉ lo đi theo Tống Ôn Noãn, tìm đủ cơ hội để bắt chuyện, hoàn toàn không thèm để ý máy quay có ghi hình mình hay không; trái lại là Sùng Minh, cậu nhân sĩ bồng lai không màng danh lợi nọ lại ghen tị đến đỏ con mắt trước đãi ngộ dành cho Phạn Già La, lén lút trừng hắn mấy lần.

Phạn Già La đang đi trong hành lang dài chật hẹp, nhưng lại như đang đi trong một vùng hoang vu, bản thân hắn là cả một thế giới.

Hà Tĩnh Liên được mẹ ôm vào lòng dần cảm thấy bất an dữ dội, cô bắt đầu thường nhìn về phía hắn, trong mắt toát ra vẻ giãy giụa và ao ước. Thấy A Hỏa tung tăng lởn vởn bên cạnh Phạn Già La, tuy không được để ý tới, nhưng cũng không bị đuổi đi, cuối cùng cô đẩy mẹ mình ra, lảo đảo bước đến bên người nọ.

Trong nháy mắt, cả thế giới yên lặng, những cảm xúc ồn ào, lạnh lẽo, tham lam và đố kỵ đều biến mất không còn một mống, chỉ còn lại sự trong trẻo và ấm áp như một dòng suối. Khuôn mặt tái nhợt của Hà Tĩnh Liên trở lại vẻ hồng hào bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cô đuổi theo thanh niên chói mắt kia, tựa như một ngôi sao đuổi theo mặt trăng.

Mẹ cô đi theo sau lưng gọi to tên cô, biểu cảm hết sức lo lắng.

"Mẹ, mẹ về đi, giờ con đỡ hơn nhiều rồi. Con tự lo được mà." - Hà Tĩnh Liên nghiêng người xua tay, trên mặt là nụ cười thoải mái chưa từng thấy.

Bà Hà bị nhân viên ngăn ở bên ngoài phòng ghi hình, dù sao thì bà ta cũng không phải tuyển thủ, vốn không có tư cách tham gia ghi hình chương trình.

Cánh cửa cách âm dày nặng bị đóng lại, Tống Ôn Noãn bảo mọi người tùy ý chọn chỗ ngồi. Phạn Già La vừa ngồi xuống ở hàng ghế cuối cùng, thì chỗ trống hai bên lập tức bị A Hỏa và Hà Tĩnh Liên chiếm mất, bởi vì quá sốt ruột, cả hai thậm chí còn va vào nhau trên đường, suýt chút nữa đã té sấp mặt.

Mãi đến lúc này, Phạn Già La mới ngẩng đầu lên, lẳng lặng quan sát 16 tuyển thủ được chọn. Ánh mắt thâm thúy của hắn chỉ lướt sơ qua vài gương mặt, nhưng lại tập trung ở chỗ đám người Nguyên Trung Châu hồi lâu.

Nguyên Trung Châu gần như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn ngay lập tức, y đột ngột quay đầu lại để tóm kẻ rình trộm: Có 3 người trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế phía sau, dáng vẻ bọn họ rất đẹp, hai người trong đó có năng lượng dồi dào, hơi thở người còn lại thì hơi yếu, không có gì đặc biệt. Nguyên Trung Châu thu hồi tầm mắt, nhưng tóc gáy khắp người y vẫn dựng đứng như cũ, nội tâm thì không kiềm được mà xao động. Y từng trải nghiệm cảm giác bị mãnh thú to lớn nhìn chòng chọc này một lần, mà lần đó, y chỉ còn cách cái chết 0. 01 giây.

Phạn Già La cong cong khóe môi, tiếp tục quan sát những người khác, sau đó tập trung toàn bộ tầm mắt trên người Sùng Minh, đoạn hơi nhướn chân mày bên trái, có vẻ khá bất ngờ.

Sùng Minh đang cầm thẻ thăng cấp nói chuyện với Tống Ôn Noãn: "Tống tiểu thư, mấy con số này có ý nghĩa gì vậy?"





"À, đây là thứ hạng của mọi người." - Tống Ôn Noãn nói qua loa.

"Thứ hạng của chúng tôi? Xếp theo thực lực sao?" - Giọng nói của Sùng Minh lộ rõ vẻ tức giận.

"Đúng vậy, chúng tôi dựa vào những màn thể hiện của các bạn để xếp hạng, cậu đứng thứ bảy đó, thành tích không tệ nha!" - Tống Ôn Noãn bắt đầu kiếm chuyện.

Sùng Minh cười lạnh, nói: "Các người dựa vào đâu mà xếp hạng cho chúng tôi? Bộ các người biết được thực lực thật sự của chúng tôi sao? 6 người đứng trước tôi là ai, có thể cho tôi mở mang tầm mắt chút không?"

Tống Ôn Noãn đọc tên của 16 tuyển thủ theo thứ tự, người đứng thứ là Phạn Già La, các tuyển thủ khác bắt đầu xì xào bàn tán, đồng thời lộ ra vẻ không phục. Bọn họ kiên quyết cho rằng Phạn Già La vào được vòng loại là nhờ ekip chương trình mở cửa sau. Nhưng chuyện này cũng không khó hiểu, dù sao bọn họ đều là người bình thường, còn Phạn Già La lại là minh tinh, bản thân có nhiệt độ và lưu lượng, có thể giúp chương trình tăng rating.

Nhưng dù vậy, ekip chương trình cũng không thể đánh giá hắn là mạnh nhất được, chuyện này thật sự quá thiếu thuyết phục, bộ không sợ sau khi chương trình phát sóng sẽ bị khán giả chửi chết sao!

Các tuyển thủ nháo nhào phản đối việc này, người làm ầm ĩ lớn nhất hiển nhiên là Sùng Minh. Cậu ta trẻ tuổi tự phụ, căn bản không chịu chấp nhận sự thật mình bị 6 người khác đè đầu, tuyên bố muốn rút lui khỏi chương trình. Dường như Đinh Phổ Hàng cũng rất bất mãn, đang định nói chuyện nghiêm túc với Tống Ôn Noãn, nhưng lúc y nhìn vào mắt cô thì chợt ngẩn người, sau đó lộ vẻ hoảng sợ và không dám tin.

Y hết sức mất tự nhiên mà ngậm chặt miệng, lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ. Đúng vào lúc này, Phạn Già La lơ đãng liếc y một cái, thái độ hắn tuy điềm đạm, nhưng vẻ sắc lạnh trong mắt lại không chút suy giảm.

Da thịt trên má của Đinh Phổ Hàng chợt giật nảy, suýt thì không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status