Ngoại cảm (Linh môi)

Chương 68: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn



Edit: Ngự Chi Tuyệt

Buổi ghi hình tiết mục thứ hai là vào 3 ngày sau, trong 3 ngày này, Phạn Già La vẫn luôn nằm trong bồn tắm ngủ say, nhưng đến nửa đêm thì hắn sẽ thức dậy, để đút cho đám sương mù nhỏ hình người kia một giọt nước màu đen. Sau ba giọt nước, sương mù đã ngưng tụ thành một hồn thể gầy yếu, nước da tái nhợt, đôi đồng tử đen ngòm, nhưng lại lập lòe ánh sáng tựa như khi còn sống.

Vào ban ngày, nó sẽ ngoan ngoãn co lại thành một quả bóng, canh giữ bên cạnh bồn tắm của anh; đến đêm, nó sẽ cẩn thận, dè dặt, nhưng lại hân hoan mong chờ giây phút gặp nhau ngắn ngủi lúc nửa đêm. Nó đặc biệt thích giọng nói trong trẻo của anh vang vọng bên trong phòng tắm chật hẹp này, điều đó khiến linh hồn của nó cũng thấy vui lây.

Mới chập tối ngày thứ ba thì Phạn Già La đã thức dậy, hắn phải tranh thủ đến đài truyền hình trước 7 giờ để quay chương trình. Sau khi cắm sạc, điện thoại rốt cuộc cũng khởi động lên, mấy chục cuộc gọi nhỡ và hơn một trăm tin nhắn chưa đọc tranh nhau hiển thị trên màn hình, đa số trong đó là của Triệu Văn Ngạn.

Phạn Già La đang định gọi lại, thì Triệu Văn Ngạn đã sốt ruột gọi đến, giọng nói như ống bễ cũ đã mòn, - "Già La, tôi phải làm sao đây? Rốt cuộc đời này tôi có thể thoát khỏi nanh vuốt của Tô Phong Khê không? Cậu hãy nói thật cho tôi biết, tôi còn hy vọng không?"

"Hửm? Anh chờ chút." - Dường như Phạn Già La cảm nhận được điều gì đó, hắn giữ cuộc gọi, mở trang tin tức lên, thấy mọi tiêu đề đều là nói về bài hát mới của Tô Phong Khê. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô ta đã tìm được đường sống từ chỗ chết, cô ta tuyên bố với công chúng rằng muốn nghỉ ngơi nhưng lại đổi sang làm ca sĩ, hơn nữa bài hát đầu tiên còn chiếm hết top đầu của các bảng xếp hạng với khí thế không gì cản nổi.

Có một nhà phê bình âm nhạc hình dung giọng hát của cô ta như thế này —— Đây là âm thanh từ biển sâu vọng tới, là một bài hát tuyệt vời bay bổng nơi thiên đường, nhưng nó lại giống như ma âm của địa ngục, có sức mạnh mê hoặc lòng người! Tôi yêu cô ấy, tôi yêu cô ấy đến điên cuồng!

Bên dưới bình luận này là hàng trăm nghìn lượt thích, bài hát mới của Tô Phong Khê gần như tóm được lỗ tai của tất cả mọi người. Từ thân bại danh liệt đến nổi tiếng lần nữa, cô ta thậm chí mất ít thời gian hơn cả Phạn Già La, cô ta chính là kỳ tích của giới giải trí. Toàn thể dân mạng đều nói cô ta là ca sĩ thiên tài bị sự nghiệp diễn viên trì hoãn nghiêm trọng. Nếu cô ta đi theo con đường ca sĩ ngay từ đầu thì đâu phải lưu lạc tới mức này? Fan của cô ta sẽ yêu cô ta như yêu sinh mạng vậy!

Những lời này không hề khoa trương chút nào, khi bài hát của Tô Phong Khê vang lên, có người nghe một hồi thì cười, có người nghe một hồi thì khóc, thậm chí có người còn suy sụp hoặc phát điên. Giọng hát của cô ta thật sự có sức hấp dẫn siêu phàm, có thể khơi dậy những cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng người nghe, yêu và hận, buồn và vui, cay đắng và hạnh phúc, tất cả đều được tiếng hát của cô ta ủ thành rượu, để mọi người uống đến say ngất.

Trong lúc Phạn Già La xem những tin tức đó, giọng hát của Tô Phong Khê cũng vang vọng trong không gian chật hẹp này, vừa như tiếng ngâm nga của Siren*, lại vừa như tiếng thì thầm của ma quỷ.

*Gốc là 海妖, tức là Siren: Trong thần thoại Hy Lạp, Siren có thể nàng tiên cá hoặc có thể là người phụ nữ với đôi cánh chim.

Hứa Nghệ Dương vốn rất vui vì hắn thức sớm hơn mọi khi lập tức che lỗ tai lại, lộ ra vẻ mặt đau khổ. Giọng hát này khiến nó vô cùng khó chịu.

Triệu Văn Ngạn đang im lặng chờ hắn trả lời chợt rên một tiếng đầy đau đớn: "Già La, xin cậu mau tắt nhạc đi! Tôi sắp chịu không nổi rồi!" - Từ lúc bài hát mới của Tô Phong Khê phủ sóng khắp nơi, Triệu Văn Ngạn lại rơi vào địa ngục một lần nữa, dù không thấy người, nhưng chỉ cần nghe cô ta hát, y sẽ nhớ lại những lúc ở bên cô ta, những ký ức vốn nhục nhã không chịu được lại thay đổi sắc thái và diện mạo hoàn toàn trước giọng hát của cô ta, biến thành ngọt ngào và dịu dàng trọn vẹn.

Né tránh một người thì rất dễ, nhưng né tránh một giọng hát lại rất khó khăn. Dù là trên mạng hay ngoài đời, phố lớn hay hẻm nhỏ, trung tâm mua sắm hay quảng trường, thậm chí mỗi một chiếc xe hơi chạy ngang qua cũng phát bài hát này, giống như dệt nên thiên la địa võng, bao vây chặt chẽ Triệu Văn Ngạn. Ngay ngày hôm qua, nếu không phải Triệu Quốc An lão tiên sinh cử vệ sĩ chặn y lại đúng lúc, thì y đã gõ cửa nhà Tô Phong Khê, quỳ xuống vẫy đuôi xin xỏ bên chân cô ta một lần nữa.

Sức ảnh hưởng của bài hát này sẽ được khuếch đại vô hạn đối với những người đàn ông từng bị Tô Phong Khê quyến rũ. Nếu trước đó họ chỉ là say mê cô ta, thì bây giờ e là họ sẵn sàng dâng cả mạng sống cho cô ta. Dĩ nhiên, tình yêu của người bình thường dành cho bài hát này cũng sẽ trở nên điên cuồng theo thời gian.

Sau màn thất bại thảm hại trước, có vẻ Tô Phong Khê đang có xu hướng cực đoan.

Triệu Văn Ngạn thở hổn hển, hỏi: "Có phải cô ta..."

Phạn Già La mở giao diện cuộc gọi lên lại, nói với giọng bình tĩnh: "Ừ, cô ta đã mạnh hơn rồi."

Triệu Văn Ngạn trầm mặc mấy chục giây mới khó khăn mà mở miệng: "Vậy cậu có thể..."

Phạn Già La cười khẽ hai tiếng, an ủi: "Đừng sợ, chuyện gì cũng có cách giải quyết, trên đời này không có sức mạnh nào mà không thể khống chế."

"Thật sao?" - Giọng nói run rẩy của Triệu Văn Ngạn dần ổn định lại, không biết tại sao, chỉ cần Phạn Già La nói được, thì y sẽ cảm thấy bản thân mình chắc chắn được; chỉ cần Phạn Già La nói đừng sợ, thì y sẽ thật sự không sợ nữa. Giọng của Tô Phong Khê có ma lực, nhưng ma lực của Phạn Già La lại không hề thua kém cô ta, hắn ôn hòa, điềm đạm và trầm tĩnh hơn nhiều. Nếu nói Tô Phong Khê là ma quỷ, vậy thì hắn chính là thiên sứ, là cảng cứu hộ.

Triệu Văn Ngạn chờ không kịp mà nói: "Nghe Tào Hiểu Huy nói tối nay cậu phải đi quay chương trình hả? Tôi đi chung với cậu được không?" - Bây giờ y chỉ muốn ở bên cạnh Phạn Già La.

Giọng nói dịu dàng của Phạn Già La khiến y cảm thấy yên tâm hơn: "Anh cứ tới đi, 6 giờ rưỡi gặp ở đài truyền hình."

"Không không không, tôi sẽ tới đón cậu, tôi đi ngay đây." - Lúc nói câu này, Triệu Văn Ngạn đã lái xe lên đường tới tiểu khu Vịnh Ánh Trăng ——

6 giờ rưỡi, Phạn Già La và Triệu Văn Ngạn sóng đôi đi vào trường quay, Tào Hiểu Huy đi phía sau giúp mang túi xách, vẻ mặt nịnh hót. Các tuyển thủ đã đến đông đủ, người thì đang tụ khí, người thì đang ngồi thiền, người thì đang tu luyện. Một giai điệu tuyệt vời vang vọng khắp trường quay, ca sĩ chính là Tô Phong Khê.

Triệu Văn Ngạn hơi dừng bước, da mặt căng cứng.

Phạn Già La nhẹ nhàng vươn tay chạm vào lưng y, trấn an: "Không sao đâu, nó chỉ là một bài hát thôi." - Năm ngón tay thon dài của hắn tựa như một lá chắn không thể phá hủy, ngăn cách ma âm mãnh liệt xông đến ở bên ngoài; giọng nói trong trẻo của hắn rất dịu dàng, rất chậm rãi, hoàn toàn không thể so với giọng hát lảnh lót đang phát ra từ loa, nhưng lại bao phủ nó một cách kỳ diệu.

Cơ thể căng thẳng của Triệu Văn Ngạn lập tức thả lỏng, khóe môi mím chặt vô thức nở nụ cười.

"Tôi đỡ hơn nhiều rồi." - Y ghé sát vào vành tai của thanh niên mà nói nhỏ, nếu được, y chỉ muốn dính chặt vào đối phương từng giây từng phút.

Cử chỉ của cả hai thật sự thân mật quá mức, khiến rất nhiều nhân viên phải ngó qua, họ nhớ lại lời tố cáo của tân ca hậu Tô Phong Khê. Hóa ra cô ấy đã đúng, Phạn Già La thật sự là tình mới của Triệu tổng, không thì sao Triệu tổng lại đích thân đưa một minh tinh nhỏ nhoi tới quay loại chương trình vô danh này chứ? Trông cái điệu bộ theo sát thế kia, hình như rất sợ lạc mất người ta nha.

Sự soi mói của đám đông không thể ảnh hưởng đến Phạn Già La dù chỉ một chút, hắn nheo mắt, nhìn các tuyển thủ đang ngồi trong góc trường quay. Trong tiếng hát của Tô Phong Khê, bọn họ ngồi thiền một cách yên tĩnh, không hề có chút khó chịu nào, thậm chí còn có người lộ ra vẻ mặt vui vẻ thoải mái, như thể việc tu hành có tiến bộ vậy. Chỉ có Hà Tĩnh Liên là cau mày, ngắt nhéo tay, có vẻ đang rất bồn chồn, nhưng khi bài hát vào đoạn cao trào, Tô Phong Khê chợt lên nốt cao, sự bất an nọ cũng lập tức tan biến.

Phạn Già La thu hồi tầm mắt, đã hiểu rõ ngọn nguồn về tình huống của Tô Phong Khê.

Một nhân viên tới chào đón nhiệt tình, đưa cả ba đến phòng chờ riêng. Tuy Tống Ôn Noãn không sợ Triệu Văn Ngạn, nhưng lãnh đạo của đài truyền hình thì không dám ngó lơ vị đại lão này, hiển nhiên phải tiếp đãi thỏa đáng.

Cùng lúc đó, Tống Duệ ôm một hộp gỗ đàn hương vuông vắn đi vào phòng quan sát.

"Anh họ, anh đem cái gì theo vậy?" - Tống Ôn Noãn muốn ôm cái hộp giúp y, nhưng phát hiện nó rất nặng.

"Anh tự làm được rồi." - Tống Duệ để cái hộp lên bàn, đoạn nhìn lướt qua mấy cái hộp do ba vị giám khảo còn lại mang tới, chỉ điểm: "Như lần trước chúng ta đã bàn, mọi người không được dò xét thứ được đặt trong hộp của nhau, chỉ cần biết đồ mà mỗi người đem đến đều có sinh mệnh là được. Chỉ mình Noãn Noãn được mở hộp của chúng ta ra xem, các nhân viên khác thì phải tránh đi. Nói cách khác, ở trong trường quay này, ngoài Noãn Noãn ra thì không có ai biết đáp án chính xác."

"Anh họ, sao anh phải sắp xếp như này? Anh muốn làm gì vậy?" - Tống Ôn Noãn vô cùng thắc mắc.

"Anh muốn xác định một vài suy đoán của mình thôi." - Tống Duệ xua tay nói: "Noãn Noãn, em có thể bí mật mở mấy chiếc hộp ra để kiểm tra, còn người quay phim và camera theo dõi thì xin hãy tránh đi chỗ khác."

Tuy Tống Ôn Noãn thấy rất khó hiểu, nhưng cô biết sự sắp xếp này sẽ khiến chương trình trông có vẻ thần bí hơn, mà thần bí lại chính là hiệu quả cô luôn theo đuổi, vì vậy cô bèn tránh mọi người, trộm nhìn đồ vật trong hộp. Đồ của tiến sĩ Lâm, tiến sĩ Tiền và tiến sĩ Âu Dương mang tới rõ là rất thú vị, khiến cô che phải miệng cười trộm, còn đồ mà anh họ mang tới lại khiến cô nhíu mày, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Anh họ, chúng ta đã bàn với nhau rồi mà, phải đem đồ có sinh mệnh tới chứ, vậy mà anh đem cái gì tới vậy? Năng lực lý giải của anh trở nên kém như thế hồi nào vậy? Học sinh tiểu học còn hiểu đề hơn anh đó!" - Tống Ôn Noãn trợn mắt trắng ngay trước máy quay.

Nhưng Tống Duệ chỉ cười nhạt, từ chối tranh luận ——

Gần đến 7 giờ, các tuyển thủ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Sùng Minh đảo mắt nhìn quanh phòng khách một vòng, không thấy Phạn Già La, cậu ta bèn ra bên ngoài hỏi thăm.

"À, cậu hỏi Phạn Già La hả, cậu ta có phòng chờ riêng, không ở chung với các cậu." - Người quản lý hiện trường chỉ vào dãy phòng nhỏ trong hành lang.

Khuôn mặt anh tuấn của Sùng Minh trở nên vặn vẹo chỉ trong chớp mắt vì đố kỵ, sau đó cười lạnh đi tới, nhưng chợt dừng lại trước một cửa phòng.

Một giọng nữ nghe hơi mỉa mai phát ra từ trong phòng: "... Tôi cũng lén tìm đạo diễn phát sóng để xem rồi, Phạn Già La thật sự rất lợi hại, cậu ấy hoàn toàn xứng đáng đứng hạng nhất! Còn cái thằng Sùng Minh không biết ngượng mà tranh cãi chuyện thứ hạng với chị Tống của chúng ta ấy, sao nó không xem lại màn thể hiện của mình coi tầm thường cỡ nào. Nó không nói được gì khác ngoài cảnh vật trong bức ảnh, có thể đứng thứ 7 đã là không tệ rồi. Đúng như tiến sĩ Tống nói vậy, năng lực của nó quá hạn chế, nó chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài chứ không thể phát hiện ra bản chất, đây mà là nhà ngoại cảm gì chứ?"

"Đúng vậy, tôi cũng thấy năng lực của nó rất yếu. Ấy, Hạ Hạ à, chó của cô nhấc chân sau lên làm gì vậy? Nó muốn tè hả? Mau dẫn nó ra ngoài đi, phòng hóa trang này là của chị Tống đó, chị ấy mà ngửi thấy mùi nước tiểu là cô toang đấy!"

Trong phòng hỗn loạn một trận, sau đó, một cô gái chừng 20 tuổi ôm con chó Pug vội vã lao ra khỏi phòng, suýt thì đụng vào Sùng Minh. Cô vội né qua một bên, lúc đi sượt qua chàng trai mặc đạo bào, cô thoáng nhìn người nọ một cái thì bị một đôi mắt đỏ quạch, hung ác, nồng nặc sát khí dọa giật mình.

Cô dần chạy ra xa, nhưng chốc chốc lại quay đầu nhìn, sợ hãi mà nhìn Sùng Minh. Sùng Minh cũng nhìn cô chằm chằm, khóe môi treo một cười nụ quỷ dị. Sau một lúc, cậu ta nhẹ nhàng nhấc chân, lặng lẽ đi theo.

3 phút sau, cô gái khóc lóc chạy về, ôm một con chó con đã tắt thở trong ngực. Tiếng khóc của cô thu hút những thợ trang điểm khác đến, mọi người cũng rất bất ngờ trước cái chết của chó con, không bị bệnh, không gặp tai nạn, cơ thể lại không bị thương, chỉ mới rời khỏi tầm mắt của chủ nhân mấy giây thôi, sao lại có chuyện rồi?

Tiếng khóc đau buồn của cô gái đã thu hút sự chú ý của Phạn Già La, hắn đang định kêu Tào Hiểu Huy đi kiểm tra tình hình, thì cửa phòng chờ bị gõ, Sùng Minh dựa vào khung cửa, nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: "Phạn Già La, tôi đang tu hành thì gặp trắc trở, nghe nói anh rất mạnh, anh chỉ điểm tôi một chút được không?"

Phạn Già La quay đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt lười biếng biến mất ngay lập tức. Hắn từ từ đứng lên, nhẹ nhàng ấn Triệu Văn Ngạn cũng định đứng lên xuống, chậm rãi bước tới cửa, đẩy Tào Hiểu Huy qua một bên, nhìn chằm chằm thanh niên nọ: "Được, chúng ta tìm một góc yên tĩnh nói chuyện đi."

Đây là những lời Sùng Minh muốn nghe, nụ cười của cậu ta rực rỡ hơn, chỉ vào chỗ cửa vào cầu thang tối om gần đó: "Đi thôi, chúng ta qua đó nói chuyện."

Triệu Văn Ngạn khẩn trương đứng lên, lại bị bàn tay khẽ ấn y xuống của Phạn Già La trấn an: "Không có gì nghiêm trọng đâu, lát nữa tôi về."

"Được, tôi sẽ chờ cậu ở đây." - Triệu Văn Ngạn tha thiết mong chờ mà nhìn hắn.

Lúc cả hai đi tới cầu thang, bước vào góc tối nhất. Giữa không gian u ám, đôi ngươi của Sùng Minh lóe lên màu đỏ sẫm, giống như một con thú điên cuồng, lại giống như một con ác quỷ. Cậu ta vươn năm ngón tay hơi co lại ra, đột ngột bấu vào vai của Phạn Già La, làm một động tác lôi ra ngoài. Trong bóng tối, nụ cười rực rỡ trên mặt cậu ta bị thay thế bằng vẻ dữ tợn, nhưng lại biến thành vẻ hoảng sợ ngay trong giây kế tiếp. Cậu ta không lôi được bất cứ thứ gì ra khỏi cơ thể của Phạn Già La, dường như đối phương là một mảnh hư không, hoặc cũng có thể là một nơi hoang vắng vĩnh hằng.

Phạn Già La quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cậu ta, giọng hắn rất khẽ: "Đây là năng lực của cậu à?"

"Anh đang nói gì vậy?" - Sùng Minh định rút bàn tay đang đặt trên vai Phạn Già La về, nhưng đã bị đối phương giữ chặt lại, một lực hút nương theo bàn tay lạnh băng nọ nhanh chóng sinh sôi bên trong cơ thể cậu ta, vơ vét máu và tinh phách của cậu ta, rồi cuồn cuộn lao về lòng bàn tay của Phạn Già La, tựa như mọi con sông đều sẽ đổ về biển lớn, đó là sức mạnh thuộc về thiên nhiên không thể nào ngăn cản.

"Tôi và cậu đều biết rõ năng lực của cậu là gì mà." - Phạn Già La cúi đầu xuống, nhìn bên chân cậu ta, mặc dù ở đó không có gì cả.

Sùng Minh nhìn theo tầm mắt của hắn, đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên. Có vẻ cậu ta nhận ra điều gì đó, thế là điên cuồng giãy giụa. Cậu ta liều mạng giãy giụa, gào thét, đá đạp, cào cấu, nhưng tất cả đều vô dụng. Con người từng vênh vênh váo váo trước kia, giờ đây lại chật vật như một con kiến mà chỉ cần bị một đầu ngón tay dí xuống là không cách nào trở mình.

Đúng lúc, cửa cầu thang bị đẩy ra, một nhân viên thúc giục: "Quả nhiên là các cậu đang ở đây! Sắp 7 giờ rồi, đạo diễn kêu các cậu mau trở lại trường quay."

Lực hút mãnh liệt nọ biến mất, Phạn Già La nhẹ nhàng buông tay Sùng Minh ra, đứng trong bóng tối cười nhạt: "Vâng, chúng tôi tới ngay đây."

Sùng Minh lập tức lùi lại mấy bước, va phải nhân viên và cánh cửa khép hờ, đoạn chạy như điên về phía hành lang. Từng ngọn đèn màu trắng trên trần hành lang sáng lên, lúc những ánh đèn đó tùy tiện đập vào mặt Sùng Minh, hai mắt của cậu ta chợt ươn ướt, niềm vui khi may mắn chạy thoát đã khiến cậu ta bật khóc.

Một cô gái cũng đang khóc lóc chợt va phải cậu ta, cậu ta trừng đối phương một cách hung ác, đoạn thả vào cơ thể cô gái thứ đồ lúc nãy không thả được vào người Phạn Già La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status