Ngư hương tứ dật

Chương 27: Riêng tư

Chuyển ngữ: Ying

Biên tập: Fleur

Sau khi thượng thần Dung Lâm đến Cửu Tiêu các giảng bài, ở lục giới một người cũng rất nổi tiếng đó là Hồng Kiều tiên tử cũng tới Cửu Tiêu các. Pháp thuật của Hồng Kiều tiên tử hệ Thủy, dĩ nhiên là giảng dạy bên hệ Thủy. Các nam tử trong lớp hệ Hỏa Hệ, đều đã từng nghe qua danh tiếng Hồng Kiều tiên tử, có vài người còn cố ý đi dạo bên lớp hệ Thủy, chỉ vì muốn nhìn thấy vẻ đẹp của tiên tử.

A Liên đã từng gặp mặt Hồng Kiều tiên tử, nàng thấy một người tao nhã, xinh đẹp như tiên tử, được mọi người chào đón cũng không có gì lạ.

Đang lúc rãnh rỗi, Bạch Tầm đi tới bên cạnh A Liên, thấy nàng vẫn còn ngồi trước bàn đọc sách của mình, hắn nói: "Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút."

Lúc này A Liên mới phản ứng lại, nàng quay đầu nhìn Bạch Tầm đang ngồi bên cạnh nàng, mở miệng nói: "Nội lực của ta yếu, nếu không cố gắng, thì sẽ không đuổi kịp mọi người."

Ngồi phía sau A Liên là một cô nương áo trắng, khuôn mặt trái xoan chỉ lớn bằng lòng bàn tay, chiếc cằm đầy đặn, mắt to, là một cô nương rất xinh đẹp. Cô nương này tên là Hoa Bình, nguyên thân của nàng chính bình hoa của quý phủ Tử Vi Đế Quân, vốn không có linh khí, nhưng cơ duyên xảo hợp [1] lại tu luyện thành hình người.

[1] Cơ duyên xảo hợp: Cơ duyên là "cơ hội và duyên phận", xảo hợp là "vừa khớp; thật khéo; trùng hợp".

Hoa Bình luôn thấy mình xinh đẹp, thấy ai đẹp hơn mình, dĩ nhiên là không thích, huống chi nàng còn ngưỡng mộ thượng thần Dung Lâm, hôm đó ở trên lớp, thấy thượng thần Dung Lâm bênh vực cá mè hoa, Hoa Bình thấy không vui. Nghe cá mè hoa nói vậy nàng mở miệng nói: "Còn tưởng rằng được thượng thần hướng dẫn thêm sẽ tiến bộ hơn chứ, ta nhìn cũng không thấy có gì khác."

Giọng điệu của Hoa Bình âm dương quái khí [2], nhưng nàng ta cũng thấy được, mấy ngày nay, cá mè hoa đã tiến bộ không ít.

[2] Âm dương quái khí: Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Ngược lại A Liên tốt tính, nói: "Thật ra thượng thần hướng dẫn rất hay, là do tư chất của ta ngu dốt, không có cách nào lĩnh hội được hết ý của thượng thần." Ngụ ý, nàng tiến bộ không nhiều, nguyên nhân không phải do thượng thần, mà là do bản thân nàng. Thường ngày nàng không thích người khác nói nàng này nọ, lại càng không muốn người khác nói thượng thần.

Hoa Bình còn định nói thêm gì nữa, nhưng nhìn sang thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tầm, bèn rụt cổ lại, không dám nói tiếp.

Bạch Tầm quay đầu lại, trên mặt đã khôi phục sự hiền lành ngốc nghếch như mọi khi, hắn nói: "Ngươi đã rất cố gắng, mấy lời nói đó không cần để ở trong lòng."

A Liên nói: "Ừm, mỗi ngày thời gian cũng không đủ cho ta dùng, ta làm gì có tâm tư để ý mấy chuyện đó?" Nàng nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tầm, "A, vì sao ngươi không cùng mọi người đi nhìn Hồng Kiều tiên tử? Hồng Kiều tiên tử rất xinh đẹp đấy."

Bạch Tầm rũ mắt, nhẹ nhàng nói một câu: "Không có gì đẹp mắt."

A Liên thức thời không nói gì thêm, nàng thấy Bạch Tầm quả thực rất lợi hại, rõ ràng hắn xuất thân từ thủy tộc giống nàng, cũng học pháp thuật hệ Hỏa lại từ đầu, nhưng hắn học rất nhanh.

Bạch Tầm được nàng khen ngợi, hắn xấu hổ cười, sau đó nói: "Thật ra, ta cũng có rất nhiều chỗ không hiểu..." Hắn lẳng lặng nhìn A Liên, "Cá mè hoa, ta muốn cùng ngươi đi tới chỗ thượng thần Dung Lâm học, ngươi có thể nói giúp ta một tiếng được không?"

A Liên suy nghĩ một chút, nói: "Được, đương nhiên có thể... Nhưng tính tình thượng thần hơi kỳ lạ, ta chỉ có thể nói giúp ngươi, nếu thượng thần không đồng ý, ta cũng không có cách nào."

Bạch Tầm cười, đưa tay sờ đầu nàng: "Cảm ơn."

Sau đó, A Liên thấy rất may Bạch Tầm không cùng mấy nam tử đi sang lớp hệ Thủy nhìn Hồng Kiều tiên tử, bởi vì Xung Hư tôn giả biết được chuyện này đã mắng mấy đệ tử này một trận, phạt bọn họ đội sách lên đầu đứng ngoài hành lang, ông còn đứng trước cả lớp, tức giận nói: "Nhìn các ngươi xem, làm gì có dáng vẻ của một đệ tử ở Cửu Tiêu các? Như thế nào? Cho là mình được ở lại Cửu Tiêu các, là có thể lười biếng sao?"

"... Nằm mơ!" Xung Hư tôn giả trợn mắt nhìn một đám đệ tử đang ngồi dưới, ông tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt, "Nghĩ tới vài khóa đệ tử trước kia ta dạy, người nào người nấy đều chăm chỉ, còn các ngươi, ta thấy đây là khóa đệ tử kém cỏi nhất nhất, cũng là khóa lười nhác nhất!"

"Muốn ngày ngày được ngủ ngon? Đi học thì tùy tiện nghe một chút, ung dung không có lý tưởng? Ta nói cho các ngươi biết, muốn thoải mái, thoải mái là giữ lại cho người chết!"

Xung Hư tôn giả mắng to một trận, rồi bắt tất cả các đệ tử còn lại ở hệ Hỏa, đi tới Lưu Vân Đài luyện tập môn học mới của pháp thuật hệ Hỏa.

Pháp thuật hệ Hỏa là pháp thuật có tính công kích mạnh nhất, đồng thời cũng là pháp thuật dễ bị tổn thương nhất, hôm nay Xung Hư tôn giả bắt bốn người một tổ luyện tập với nhau, sau một canh giờ luyện tập, đã có rất nhiều đệ tử chịu không nổi.

A Liên chính là một trong những đệ tử đó, nàng đã cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi với lửa, mới đầu luyện tập cũng thành công, nhưng càng về sau thể lực cạn kiệt, làm sai rất nhiều lần, thiếu chút nữa đem chính mình nướng chín.

*

Bên này Dung Lâm, đang ở tiên đảo chờ A Liên tới, không ngờ tiểu cá yêu chậm chạp không tới, hắn đã đợi nàng hơn một canh giờ.

Thượng thần cũng tức giận, hắn có thân phận cao quý, đây là lần đầu hắn phải đứng đợi người khác như vậy.

Lúc đầu trong lòng hắn cũng tức giận, nhưng chuyện nồi súp cá đêm đó, đã tạo thành bóng ma trong lòng hắn, về sau hắn còn chả nhớ tới chuyện phải tức giận nàng, hắn còn dự định đi tìm tiểu cá yêu.

Dung Lâm từ tiên đảo đi ra, thì thấy một người mặc một bộ váy hồng, thướt tha nhẹ nhàng, người này chính là Hồng Kiều tiên tử.

Từ lần gặp mặt ở tại nhà Phù Trúc sư huynh, hai người chưa từng gặp lại. Vì chuyện đó mà Hồng Kiều tiên tử thương tâm rất nhiều, đến hôm nay cũng trở lại bình thường, là nam nhân làm sao có khả năng không thích thức ăn mặn? Huống chi với thân phận của thượng thần, sẽ không có khả năng cưới tiểu cá yêu. Tự an ủi mình như vậy, lúc này Hồng Kiều tiên tử nhìn thấy thượng thần, nhìn bề ngoài vẫn là một thượng thần phong thái ưu nhã, nhưng Hồng Kiều tiên tử cũng cảm thấy được hắn đang tức giận.

Hồng Kiều tiên tử hành lễ, mỉm cười nói: "Có thể ở chỗ này gặp được thượng thần, đúng là vinh hạnh của Hồng Kiều."

Dung Lâm khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Hồng Kiều tiên tử thấy thượng thần không muốn để ý tới mình, sắc mặt có chút không vui, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, chủ động mở miệng nói: "Tiểu cá yêu không có ở cùng thượng thần sao? Ta rất thích nàng ấy, dạo này ta có nghiên cứu chế tạo ra một số loại son, có chọn ra một loại màu sắc rất thích hợp với tiểu cá yêu, nên muốn tặng cho tiểu cá yêu. Nếu nàng ấy dùng xong cảm thấy thích, thì có thể tới tiên đảo tìm ta, ta cũng ở trên tiên đảo bên cạnh thượng thần."

Hồng Kiều nói xong, từ trong túi lấy ra, một hộp son nhìn rất xinh xắn.

Lúc này Dung Lâm mới để ý tới, ánh mắt hắn nhìn vật đang ở trên tay Hồng Kiều tiên tử, thấy bề ngoài của hộp son tinh xảo, một hộp nho nhỏ, rất thích hợp mang theo bên người.

Hắn đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn, thấy màu son tươi tắn, nhìn rất thuận mắt... mùi cũng thơm.

Đột nhiên Dung Lâm nghĩ tới, hình như trên môi tiểu cá yêu chưa từng dùng mấy loại son này. Là do tiểu cá yêu đến từ địa phương nhỏ, không giống như trên thiên giới, từ nhỏ đã chú trọng cách ăn mặc? Theo như lời nàng nói, nàng một mình lớn lên, ngày thường chỉ cần được ăn no, không bị người khác bắt, đã là không tệ.

Sắc mặt Dung Lâm không chút thay đổi đậy kín hộp son lại, hắn nhìn Hồng Kiều tiên tử nói: "Ánh mắt của tiên tử quả thực rất tốt, hộp son này coi như là ta mua..." Nói xong hắn lấy ngân phiếu ra trả.

Hồng Kiều tiên tử ngăn lại: "Không cần, thượng thần không cần khách khí như thế."

Dung Lâm dừng một chút, khách khí cười nói: "Nên khách khí, dù sao chúng ta cũng là người ngoài."

Nói xong hắn để ngân phiếu vào tay nàng, lễ phép chào tạm biệt.

*

Rốt cuộc Xung Hư tôn giả cũng chịu thả người, A Liên chạy tới cái hồ gần nhất, vội vàng rửa mặt, cũng chẳng quan tâm tới chuyện thay quần áo, cứ như vậy chạy đi gặp thượng thần.

Không ngờ nàng còn chưa đi được mấy bước, đã thấy thượng thần tới tìm nàng.

A Liên nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của thượng thần, vội nói: "Hôm nay Xung Hư tôn giả bắt tất cả đệ tử hệ Hỏa ở lại, nên ta tới muộn một chút."

Dung Lâm biết mình nên tức giận với nàng, nhưng có lẽ vì nhìn thấy bộ dạng kiệt sức của tiểu cá yêu, trong lòng hắn cũng không còn thấy tức giận nữa. Hắn lấy khăn từ trong lồng ngực ra giúp nàng lau mặt, nhướng lông mày lên nói: "Xung Hư đúng là cái lão bảo thủ, lần tới nhất định ta sẽ chỉnh đốn ông ta."

A Liên cười cười, nàng ngước đầu lên hỏi: "Không phải thượng thần không mang theo khăn tay sao?"

Nghĩ tới chuyện lần trước, Dung Lâm dừng tay lại, sau đó tay hơi dùng sức lau mặt cho nàng, thấy nàng nhíu mày vì đau, tâm tình hắn mới tốt lên, thầm nói: "Hôm nay ta cầm theo khăn không được sao?"

Được được được, thượng thần nói cái gì cũng đúng hết. A Liên không dám đắc tội với thượng thần nữa.

Đi theo thượng thần tới tiên đảo, khi thượng thần hướng dẫn xong cho nàng, A Liên nhớ tới lời Bạch Tầm nói, nàng bèn hỏi thượng thần: "Thượng thần, Bạch Tầm đại ca rất ngưỡng mộ ngài, hắn muốn cùng ta đi theo thượng thần học pháp thuật hệ Hỏa, thượng thần có thể đồng ý cho hắn cùng ta đến đây học được không?"

Sắc mặt Dung Lâm tối sầm, lạnh lùng nói: "Là cái con Kiếm Ngư kia sao?" Ánh mắt của hắn không vui nhìn nàng: "Quan hệ của ngươi với con cá kiếm kia rất tốt à?"

Không chờ A Liên trả lời, hắn tiếp tục nói: "Ngưỡng mộ ta còn có rất nhiều người, vì sao ta phải dạy con Kiếm Ngư ấy!"

Đây là... Không đồng ý. A Liên cũng không ngốc, nhìn thái độ của thượng thần, nàng cũng không dám tiếp tục nói giúp cho Bạch Tầm. Nàng đưa tay kéo ống tay áo của hắn, nói: "Không đồng ý thì thôi, thượng thần ngài đừng tức giận."

Dung Lâm liếc nàng một cái, hắn vẫn đang tức giận, nên không nói gì.

A Liên thuận thế ôm lấy cánh tay hắn, lắc lắc vài cái, vui vẻ nói: "Tối này thượng thần còn muốn ăn thịt xiên nướng không? Ta mời ngài, chúng ta cùng nhau đi ăn nữa có được không?"

Lúc này sắc mặt Dung Lâm mới dịu đi một chút, nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị nhiều bạc một chút."

A Liên vội vàng gật đầu, sau đó cúi đầu cười.

Dung Lâm nhìn nàng, cũng không nhịn được cong môi lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, hắn duỗi tay véo má nàng một cái: "Ngươi cười cái gì."

A Liên nói: "Mạnh Cực tiên quân nói quả không sai..." Nàng thấy thượng thần nhìn mình, thấy hắn ý bảo mình nói tiếp, nàng cười nói: "Không có chuyện gì mà một bữa xiên nướng không thể giải quyết được. Nếu như có – – "

Nàng đưa hai ngón tay đầu: "Vậy thì hai bữa."

Dung Lâm cười, lại véo má nàng một cái nữa.

A Liên thu thập xong đồ đạc, đã thấy thượng thần áo mũ chỉnh tề, đổi một thân áo choàng, từ phòng ngủ đi ra.

Đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên A Liên cảm thấy đau bụng, sau đó nàng ôm bụng ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch.

Dung Lâm đang định thúc giục nàng, hắn vừa quay đầu thấy nàng ngồi trên ghế sắc mặt không tốt, hắn đi tới: "Làm sao vậy?"

A Liên nhỏ giọng nói: "Thượng thần, ta...ta muốn đẻ trứng."

Dung Lâm sửng sốt.

Cơ thể A Liên đã trổ mã hoàn toàn, mà một con cá trưởng thành, mỗi tháng luôn cố định thời gian đẻ trứng, bởi vì không có thụ tinh, nên mỗi tháng cơ thể đều tự chủ động đẩy trứng ra ngoài. Chuyện này không khác gì với nữ tử dưới nhân gian, chỉ là khác giống loài nên số lượng trứng rụng tự nhiên cũng khác nhau.

Một lúc sau, A Liên cảm thấy dưới mông mình dính sền sệt. Nàng vén váy lên nhìn, thấy phía dưới đã nhuộm một mảng đỏ, nàng thẹn thùng nói với thượng thần: "Ta xin lỗi, ta đã làm dơ cái ghế của thượng thần."

Thượng thần cũng không phải người tính toán chi li, hắn hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?"

A Liên suy nghĩ một chút, nàng nhìn thượng thần: "... Ta không có mang cái kia."

Cái kia, cái nào?

Dung Lâm ngẩn người ra, rất nhanh hắn phản ứng lại. Gương mặt tuấn tú của hắn hơi ửng hồng, nói: "Chỗ ở của ta làm sao có thể có những loại đồ vật này!"

A Liên cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, chuẩn bị đứng dậy: "A, vậy ta tự mình nghĩ biện pháp."

Nàng đang định đứng lên, bả vai đã bị ấn chặt, A Liên một lần nữa ngồi trên ghế.

Nàng ngẩng đầu nhìn thượng thần.

Dung Lâm lại không có nhìn vào mắt nàng, ánh mắt hắn dừng lại ở trên đỉnh đầu nàng.

"Ngươi... Ngươi cứ ở chỗ này đợi ta, đừng có chạy lung tung, ta lập tức sẽ trở lại." Nói xong, Dung Lâm không nhịn được lại nhìn nàng một cái, rồi xoay người đi ra bên ngoài.

Hắn lập ở trong nội viện, suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía bên trái của tiên đảo.

*

Lúc này Hồng Kiều tiên tử đang ở trong phòng nhíu mày ưu sầu, nàng nghĩ tới thái độ của thượng thần hôm nay, làm nàng cảm thấy thất bại. Nàng đang suy nghĩ, có nên buông tay hay không, thì nghe thấy tiên tỳ bên ngoài bẩm báo, nói thượng thần Dung Lâm đến.

Hồng Kiều tiên tử rối rít một phen, đang định đổi một thân quần áo mới, nhưng lại sợ thượng thần chờ lâu, nên trực tiếp đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy thượng thần đứng đó, chi lan ngọc thụ [3], tài hoa hơn người.

[3] Chi lan ngọc thụ: Chỉ một người ưu tú

Hắn chỉ lẳng lặng đứng thẳng ở đó thôi, cũng đã khiến cho phòng cảnh trở nên đẹp mắt rồi.

Hồng Kiều tiên tử hơi thất thần, tiến lên phía trước nói: "Thượng thần. Không biết muộn như vậy thượng thần tới tìm ta chuyện gì?"

Dung Lâm nói ngay vào điểm chính: "Không dám đấu diếm, lần này ta đến, muốn hỏi tiên tử mượn ít đồ."

Đường đường là thượng thần, muốn cái gì mà không có? Hồng Kiều tiên tử ngước mắt nhìn nói: "Chỉ cần thượng thần mở miệng, ta sẽ cho thượng thần mượn."

Dung Lâm ho nhẹ một tiếng: "Cái kia... Có chút riêng tư. Hy vọng tiên tử không để ý."

Riêng tư. Hai gò má Hồng Kiều tiên tử ửng hồng, nghĩ tới điều gì, nàng rũ mắt xuống, ngượng ngùng nói: "Thượng thần...cứ nói đừng ngại."

Hết chương 27
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status