Ngựa non háu đá

Chương 11: Cái gọi là sủng ái

Edit: Phong Nguyệt

Beta: Shim

"Cái gì? Cậu có việc, tạm thời không trở lại sao?" Nhiêu Tinh Châu ngạc nhiên hỏi, "Mẹ nó! Có cái quái gì quan trọng hơn việc kiếm tiền?"

"Về kịp mà. Tớ sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này." Thiệu Thành xoa xoa thái dương.

Nhiêu Tinh Châu bán tín bán nghi, dò hỏi: "Rốt cuộc cậu đi đâu "hỗ trợ" vậy? Làm chuyện gì ngay cả tớ cũng không nói, có còn là anh em tốt nữa không? Mấy năm gần đây tớ thực sự không hiểu nổi cậu, giống như biến thành người khác vậy, đúng là quỷ nhập!"

Thiệu Thành nói: "Không, tớ thật sự đi làm việc tốt, phổ độ chúng sinh."

Nhiêu Tinh Châu trêu: "Cậu đi làm tu rồi hả? Ngôi miếu nào chịu thu nhận tòa đại phật như cậu?"

Thiệu Thành cười ha hả.

"Còn cười, cười cái rắm, tớ đây bận muốn sứt đầu mẻ trán. Cậu đào cái hố bắt tớ nhảy vào xong lại phủi tay không quản. Tớ cũng không phải cu li nhà cậu, cậu trở về mau lên!!! Tớ một thân một mình sao quản được nhiều việc vậy chứ?! Cái người ta mua chính là mặt mũi của Thiệu đại thiếu cậu đó! Bọn Phương Úy Nhiên ăn sương nằm gió chỉ để chờ một ngày cậu cưỡi đông phong! Cơ mà tớ nói cho mấy vị bằng hữu nghe kế hoạch internet của cậu, bọn họ đều sợ mạo hiểm, không mấy ai dám nhảy vào." Nhiêu Tinh Châu nói.

Thiệu Thành bình tĩnh trả lời: "Không chịu thì thôi, cứ để bọn họ chờ xem."

Nhiêu Tinh Châu lấy làm ngạc nhiên: "Cậu nắm chắc vậy sao? Thật không sợ lỗ?"

Thiệu Thành nghĩ: Đời trước mình hồ đồ cái gì cũng không biết, vẫn sống sung sướng. Đời này chiếm hết tiên cơ, chẳng lẽ còn lo thua kém đời trước hay sao?

Tuy rằng anh cũng không muốn kiếm tiền làm gì, chỉ là thế giới này, chung quy có tiền vẫn thuận lợi hơn nhiều.

Nhiêu Tinh Châu không mảy may biết rằng đang đợi mình là khoản lời kếch xù vạn người cầu khát. Thiệu Thành cúp máy. Anh ngồi trên băng ghế nhỏ, trước mặt là cái chậu lớn, hì hục chà lại chà quần áo.

Không cần nghi ngờ, chính xác là anh đang làm việc nhà. Từ nhỏ đã là một đại thiếu gia, đời trước anh sống đến năm ba mươi mấy tuổi mà mười ngón tay chưa hề dính nước mùa xuân, chăn cũng không thèm gấp. Năm ấy Lục Phỉ Nhiên thành công chạy trốn nửa năm, anh tóm được người trong căn nhà nhỏ cho thuê. Lục Phỉ Nhiên đánh nhau với anh một trận. Thiệu Thành chỉ chặn đòn chứ không đáp trả - sống chết không chịu đi.

Khi đó Thiệu Thành sợ vỡ mật, không dám cưỡng ép Lục Phỉ Nhiên nữa, đóng quân tại căn nhà của cậu. Lục Phỉ Nhiên lạnh nhạt nhìn anh. Thiệu Thành đành thay đổi chiến lược dùng chính sách ôn nhu, mỗi ngày giặt quần áo, đưa thức ăn cho cậu. Quần áo đem đi tiệm giặt ủi, đồ ăn ngon mua bên ngoài quán cơm. Lục Phỉ Nhiên đem số tiền Thiệu Thành bỏ ra đều trả lại anh, tất cả thức ăn đều biếu cặp vợ chồng già sống đơn độc ở tầng trên. Thu nhập của cậu vốn không bao nhiêu, thường xuyên lăn qua lăn lại như vậy càng nhanh khiến hai tay trống không.

"Xa hoa khó trở nên cần kiệm*, anh muốn dưỡng phế tôi hay sao?" Lục Phỉ Nhiên chỉ thẳng vào mũi anh mà mắng.

*Trong câu: Cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó trở nên cần kiệm. Ý là từ cuộc sống cực khổ dễ nhập cuộc sống xa hoa, còn ăn sung sướng quen rồi lại không chịu khổ được.

Thiệu Thành vừa vội vừa giận, không nghĩ được biện pháp, chỉ có thể tự mình xắn tay áo làm người đàn ông nội trợ trong gia đình. Anh nghiêm túc học hỏi, ngược lại cũng không khó lắm.

Chính là Lục Phỉ Nhiên vẫn cố tình bắt bẻ. Cậu dùng giọng điệu "Tôi chống mắt lên xem anh chịu được bao lâu" châm chọc: "A, tôi thật bội phục ngài Thiệu, cư nhiên có thể cúi lưng làm những việc thấp kém này, không cảm thấy lãng phí tài năng của ngài ư?" Lục Phỉ Nhiên cười lạnh, "Cả công ty cũng mặc kệ luôn hay sao?"

Thiệu Thành sớm đã không biết xấu hổ: "Vợ cũng đã chạy, còn cần công ty làm gì?!"

Lục Phỉ Nhiên nổi điên, nhảy dựng lên túm lấy anh: "Ai là vợ anh hả?"

Hai mắt Thiệu Thành đỏ ngầu, cường ngạnh ôm eo cậu: "Anh không buông tay! Ai cũng đừng mong khiến anh buông tay!" Anh nói, mũi bắt đầy xót lên, âm thanh nghẹn ngào nhưng dữ dằn: "Em biết anh lúc đó có bao nhiêu sợ hãi không? Lục Phỉ Nhiên, em đột nhiên không từ mà biệt, anh còn tưởng rằng em bị người ta hại, cũng không để lại chữ nào cho anh!"

"Tôi không có gì muốn nói với anh." Lục Phỉ Nhiên hừ hừ nói.

"Cả nhà xác anh cũng tìm tới rồi! Lục Phỉ Nhiên, em chết, anh phải làm sao bây giờ? Cái gì anh cũng không thiết, tự tôn cũng chẳng cần! Làm mấy việc này tính là gì? Em muốn hả giận, anh cho em thượng cũng được!" Thiệu Thành bất chấp.

"Ai muốn thượng anh? Thiệu Thành, anh có cảm thấy buồn nôn không?" Lục Phỉ Nhiên tức giận đến phát run, muốn đẩy anh ra nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi.

Hai người xô đẩy, cuối cùng đồng thời ngã lăn trên đất. Lục Phỉ Nhiên không có sức lực, đành tạm thời ngừng giãy dụa, để Thiệu Thành tùy ý ôm.

"Anh buông ra, tôi không thở được."

"Em sẽ chạy mất."

"Trên đất bẩn lắm. Để tôi đứng lên."

"Anh vừa lau qua"

Thiệu Thành mặc kệ, vẫn ôm chặt cậu vào lồng ngực, dính sát đến mức có thể nghe được tim đập dồn dập cùng tiếng thở dốc kịch liệt của đối phương. Thiệu Thành sờ thân thể gầy thành que củi của Lục Phỉ Nhiên, cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt dọc theo cổ áo Lục Phỉ Nhiên chảy vào.

"Thiệu Thành, cái tên khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn thế nào..." Lục Phỉ Nhiên nhìn trần nhà đã phai màu loang lổ, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh yêu em như vậy, em không thể yêu anh một chút nào sao?" Thiệu Thành gần như hèn mọn hỏi.

Lục Phỉ Nhiên yên lặng chốc lát, lạnh lùng trả lời: "Không thể, mãi mãi cũng không thể."

Một lát sau còn nói: "Anh khóc cái gì? Còn là đàn ông sao?... Tôi mới là người nên khóc đây..."

Thiệu Thành lại vui vẻ: "Phỉ Nhiên, trước đây em đều trực tiếp phản bác anh, lần này đột nhiên lại không."

Lục Phỉ Nhiên im lặng, nghĩ: Anh là đồ thần kinh.

Thiệu Thành tìm vui trong khổ: Đại khái tất cả thô tục một đời của Lục Phỉ Nhiên đều dùng trên người mình, ở một ý nghĩa nào đó, mình đối với Lục Phỉ Nhiên cũng rất đặc biệt nhỉ?

*****

Làm xong việc nhà, Thiệu Thành thay quần áo vận động, giày thể thao, đi tới sân bóng rổ. Từ xa xa đã thấy mấy cậu nhóc đang chơi bóng, người không nhiều nên Lục Phỉ Nhiên có thể độc chiếm một khung bóng luyện ném rổ.

Lục Phỉ Nhiên nhìn thấy anh, dừng ném, một tay ôm bóng, một tay giơ cao vẫy vẫy.

Thiệu Thành nhìn cậu mặc một chiếc áo phông màu lam đậm cùng với quần bò xanh nhạt, bộ dáng nhẹ nhàng thanh thoát, dương quang xán lạn. Cả tim anh cũng mềm mại nhưng trên mặt lại không có nửa điểm biểu hiện ra, ngược lại càng thêm vẻ trầm tĩnh thận trọng, rất có phong thái người đàn ông trưởng thành, làm Lục Phỉ Nhiên hơi sửng sốt.

Lục Phỉ Nhiên nói: "Qua hai tuần nữa có một trận bóng rổ. Chờ lên cao tam em không chơi bóng được nữa. Trong khoảng thời gian này, cuối tuần em đều tới luyện một chút. Em vẫn muốn tìm người đi tập cùng, mà mọi người đều bận rộn học tập. Bạn thân của em tương đối nho nhã thư sinh, cậu ấy không thích chơi bóng rổ."

Thiệu Thành hơi giật mình, anh vốn định tuần sau nhất định phải đi từ chức, bối rối ba giây lại trầm giọng trả lời: "Ừm, tôi rảnh." Lại nghĩ: Phỉ Nhiên đã nói như vậy, mình cũng không thể không đi xem cậu thi đấu, đúng không?

Lục Phỉ Nhiên nở nụ cười: "Anh, anh thật tốt!" Về sau Lục Phỉ Nhiên quen gọi Thiệu Thành là "Anh", cũng không có gì lạ. Hai người bắt đầu chuyền bóng.

Thiệu Thành chơi thể thao rất thành thạo nhưng không như đời trước, lúc đó tuổi trẻ chịu khó vận động, bây giờ chỉ duy trì tập luyện cơ bản. Trước đây lúc tuổi trẻ khí thịnh anh còn học qua võ thuật, luyện Hình ý quyền, tuổi già lại học Bát quái chưởng, sau khi trọng sinh cũng chỉ đánh môn này. Anh có một khoảng thời gian dài không chơi bóng rổ. Buổi tối mấy ngày nay luôn luyện tập ở ký túc xá, sức lực cùng tốc độ cũng theo kịp, tìm về được mấy phần xúc cảm.

"Anh đừng nhường em đó." Lục Phỉ Nhiên nói.

"Lâu rồi không chơi, có hơi không quen", Thiệu Thành nói

Lục Phỉ Nhiên bán tín bán nghi, đập bóng, lắc lư một hồi rồi vượt qua Thiệu Thành. Cậu không trực tiếp quăng bóng vào rổ mà lại chạy trở về, cau mày nói: "Em nhìn ra anh nhường em. Như vậy em luyện tập thế nào được?"

Thiệu Thành vốn muốn làm Lục Phỉ Nhiên vui vẻ, nhưng nhường chỉ khiến cậu sinh khí, đành phải xốc lại tinh thần. Kết quả anh dễ dàng cướp bóng từ tay Lục Phỉ Nhiên. Cậu mới vừa đuổi được hai bước đã thấy Thiệu Thành giẫm vòng ba điểm nhảy dựng lên, cơ thể hơi ngửa ra sau, giơ tay lên, ánh mắt chuyên chú nhìn rổ rồi dứt khoát ném đi. Bóng ở giữa không trung xẹt qua một đường cong xinh đẹp, ngay cả khung cũng không chạm đến, bóng rơi vào giữa rổ.

Lục Phỉ Nhiên nhìn đến choáng váng, lúc nhìn về phía Thiệu Thành ánh mắt lại sáng thêm mấy phần.

Là hacker thần bí vô cùng lợi hại!

Có nghĩa khí!

Còn có thể chơi bóng rổ!

Quá lợi hại!

Lục Phỉ Nhiên cảm thấy Thiệu Thành càng nhìn càng soái.

Thiệu Thành hơi ngượng ngùng, cảm thấy được chính mình có chút hứng thú bắt nạt trẻ con.

Sau hai người ngươi tới ta tới mà luyện tập hơn nửa giờ mới tạm dừng để nghỉ ngơi. Thiệu Thành ném vào rổ nhiều, Lục Phỉ Nhiên ít lần hơn nhưng cũng không phải không ném vào lần nào.

Lục Phỉ Nhiên cảm khái nói: "Động tác của anh thật là nhanh, em giành không lại."

Trước kia mỗi lần thấy bức bối anh đều vận động, người cũng dần ôn hòa lên, "Có phải cảm thấy động tác của tôi rất hoạt* không?"

*Hoạt: trơn trượt, ý ở đây nói linh hoạt, mềm dẻo.

Lục Phỉ Nhiên vỗ đùi: "Đúng đúng, rất hoạt!"

"Tôi luyện Bát quái chưởng." Thiệu Thành thả lỏng nói, mang theo vài phần cười nhạt, đứng lên tiện tay biễu diễn mấy chưởng. "Bát quái hoạt- muốn lăn vào tranh giành, chiến thuật cũng chỉ có kỳ và chính, lần lượt đi xoắn, cơ thể thuận theo bước đi, chưởng thuận theo biến đổi của cơ thể, đi như rồng, quay lại như khỉ, đổi thế như chim ưng, uy mãnh như hổ, lấy động quấy nhiễu tĩnh, lấy tĩnh chế động."

Anh thu chưởng: "Tạm thôi, thực ra cùng bóng rổ không liên quan gì."

Lục Phỉ Nhiên cho anh một tràng vỗ tay, càng thêm sùng bái - thậm chí ngay cả võ thuật cũng biết!

Thiệu Thành sa vào đôi mắt sáng long lanh của cậu, liền quên hết tất cả, hận không thể đánh thêm vài chiêu quyền anh lợi hại nữa.

Sau đó tỉnh lại mới tự kiểm điểm bản thân có phần chơi trội: Khoe khoang cái gì chứ? Thiệu Thành, mày là học sinh trung học sao?

Nhưng lúc đó chính là không khống chế được ý muốn thể hiện bản thân.

Còn có thể là vì sao?

Ở trước mặt người mình thích làm sao có khả năng duy trì được lý trí bình tĩnh.

*****

Bà Lưu cũng được con trai thông báo muốn lùi thời gian trở về. Trước đây bà cảm thấy đứa con trai Thiệu Thành này luôn chê mèo ghét chó, mà mấy năm gần đây có dấu hiệu "cải tà quy chính" thành con người mới: bị cha nó đuổi ra khỏi cửa cũng không suy sụp; vác balo lái xe đi, nói đi giúp đỡ người nghèo liền lên đường đi ngay! Bà cũng không hi vọng Thiệu Thành có tiền đồ rộng mở khiến bà hãnh diện, bình an vui vẻ là được rồi. Mà Thiệu Thành vừa đi như vậy đã được mấy tháng, tuy rằng thỉnh thoảng có hồi âm, một ngày nào đó bà Lưu bỗng nhiên phản ứng lại: Ai nha, thật sự không đúng lắm. Nhãi con thỏ đế kia vẫn chưa nói rõ ràng với mình mà!

Cẩn thận ngẫm lại, bà vẫn thật không biết Thiệu Thành rốt cuộc đang làm gì.

Bà làm mẹ ruột, đương nhiên có chút lo lắng.

Bà Lưu liền đi hỏi tên "cẩu hữu" lâu năm của Thiệu Thành - Nhiêu Tinh Châu: "Cháu là bạn tốt của Thiệu Thành, cháu có biết nó gần đây đang làm gì không?"

Nhiêu Tinh Châu nói: "Cháu còn muốn hỏi dì đây!"

Bà Lưu xì một cái: "Đừng có ba hoa! Dì không phải tìm Thiệu Thành gây phiền phức. Dì chỉ muốn biết nó đang làm gì. Nó chuyện gì cũng đều nói cho cháu biết, đừng cho là dì không biết, mau nói thật đi."

Nhiêu Tinh Châu như muốn quỳ xuống, nói: "Oan uổng quá mà! So với tuyết rơi tháng sáu còn oan hơn, cháu thật không biết mà! Nếu dì biết được, dì nhất định phải nói cho cháu biết."

Bà Lưu ép hỏi Nhiêu Tinh Châu nửa ngày cũng không thu được tin tức gì. Bà thấy Tiểu Nhiêu chịu áp lực như vậy mà không chịu khai ra thì đúng thật là phi thường. Không thể nào! Hay chính là thật sự không biết?!

Không biết thì thôi. Đích thân bà điều tra.

Tiểu hỗn đản Thiệu Thành này, từ nhỏ đến lớn hễ ra ngoài lêu lổng không phải đều do bà tự tay tóm về sao?

Chưa lần nào thất bại. Ha ha.

Bà Lưu đi tra sổ ghi chép tiền của Thiệu Thành, phát hiện anh gần đây chi tiêu một khoản tiền lớn mua một số máy điều hòa, toàn bộ quyên cho một trường học ở một thị trấn nhỏ. Nhìn có hơi quen quen.

Điều tra tiếp, phát hiện Thiệu Thành không phải lần đầu tiên đến trường học này quyên đồ, còn quyên rất nhiều thiết bị đa phương tiện...

Trường học này có gì đặc biệt sao? Bà Lưu nghĩ, trực giác của bà nói cho bà biết chuyện này tuyệt đối có vấn đề!

Hết chương 11
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status