Ngựa non háu đá

Chương 27: Gặp lại không quen

Edit: Tôi

Beta: Bạn

Lưu Vân Chi ngồi ngay ngắn, cao lãnh hất cằm với Thiệu Thành, "Thiệu Thành, mày lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với mày."

Thiệu Thành nhíu mày suy nghĩ một giây, đại khái đã biết là chuyện gì, anh đi qua, bất đắc dĩ mà tha thiết nói: "Mẹ, con thật sự rất bận, không rảnh nói chuyện yêu đương."

Lưu Vân Chi lắc đầu, "Mẹ không ép mày nói chuyện này."

Thiệu Thành hỏi: "Thật không phải?"

Lưu Vân Chi gật đầu: "Ừm."

Thiệu Thành ngồi xuống sô pha đối diện với bà, chăm chú lắng nghe: "Vậy thì là cái gì?"

Lưu Vân Chi vẻ mặt đau xót hỏi: "Mày... Mày nói thật với mẹ đi! Thằng nhóc này, mẹ biết lòng tự trọng mày cao, khó nói..."

Thiệu Thành hoàn toàn không nắm được manh mối gì, "Con có cái gì khó nói?"

Lưu Vân Chi từ nhìn chăm chú vào đứa con trai bảo bối bằng vẻ mặt từ ái bao dung, bộ dáng ẩn nhẫn bi thống: "Mày không cần gạt mẹ. Mấy năm nay, bạn gái mày không có... bạn trai cũng không. Lúc trước mẹ không chú ý tới, là mẹ không tốt, nên sớm nghĩ đến mới phải. Mẹ còn giới thiệu đối tượng, nhất định đả kích mày. Ai..."

Thiệu Thành càng nghe càng cảm thấy không đúng, "Từ từ đã, mẹ..."

Lưu Vân Chi vạn phần ân cần hỏi: "Có phải chỗ kia của mày không được? Nếu có bệnh... chúng ta phải trị sớm..."

"..." Thiệu Thành vừa buồn cười vừa tức giận, "Không phải, mẹ, con rất tốt!"

Lưu Vân Chi rất không tin: "Đừng gạt mẹ. Mày không được giấu bệnh sợ thầy, đã lúc nào rồi còn sĩ diện!"

Thiệu Thành: "Năm nào con cũng kiểm tra sức khỏe, mẹ có muốn xem kết quả không?"

Lưu Vân Chi vẫn không tin cho lắm, "Vậy tại sao mày lại thanh tâm quả dục như vậy, chẳng lẽ định xuất gia sao? Mẹ không ép mày kết hôn, tuy mẹ cũng chỉ hơi lo lắng, nhưng mày như vậy... thật sự rất kỳ quái. Rốt cuộc là tại sao? Cũng đã năm sáu năm, bên cạnh đừng nói một cô gái, cả con mèo cái cũng không thấy.. A, nam cũng thế."

Thiệu Thành xoa xoa thái dương đau đau, thở dài, "Con thật sự..."

"Đừng có nói dối là vì công việc, mẹ còn không hiểu mày!"

Một nửa là vì công tác, một nửa là Lục Phỉ Nhiên. Thân thể, dục vọng gì đó vẫn khống chế được, chút cỏn con ấy cũng không đè nén nổi làm sao bàn được chuyện lớn. Thiệu Thành nghĩ nghĩ, vẫn nên nói rõ thì hơn, "Năm đó con rất thích người kia, còn chưa thể buông xuống được. Mẹ, cho con thêm chút thời gian nữa được không?"

"Chưa buông được sao?" Bà nói, "Này... Có một chuyện mẹ vẫn chưa rõ, mày bị đá hả? Vốn là cũng đã tiến triển đến giai đoạn ra mắt người nhà rồi mà."

Thiệu Thành lắc đầu, "Không phải em ấy đá con mà là con không thể liên lụy em ấy nữa."

Nhưng mà dù vậy, Thiệu Thành cũng phải công nhận con người không thể mãi vướng mắc quá khứ. Rời trấn nhỏ đã mấy năm, Thiệu Thành vẫn luôn khắc chế không nhìn, không nghe, không tiếp cận, hoàn toàn tránh tiếp xúc đến chuyện của Lục Phỉ Nhiên. Anh biết, chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ càng không thể vãn hồi.

Thiệu Thành nghĩ, nếu anh đã buông tha Lục Phỉ Nhiên thì cũng nên buông tha chính mình.

Anh không nghĩ sẽ cô đơn chết đi, anh sẽ tìm một bạn đời, chỉ là cho tới bây giờ còn chưa gặp qua người thứ hai giống như Lục Phỉ Nhiên khiến cho anh động tâm.

Thiệu Thành ngồi chỗ có rèm che phía sau xe, trên đường xóc nảy khép mắt lại, nói với thư ký: "Tôi ngủ một lát, đến nơi thì gọi tôi dậy."

Anh lại nghĩ: Lục Phỉ Nhiên là độc nhất vô nhị, trên đời này làm gì có Lục Phỉ Nhiên thứ hai? Có lẽ mình nên hạ thấp yêu cầu, có thể cùng nhau sống qua ngày là được rồi.

Cũng có lẽ vì hôm nay nói chuyện phiếm với mẹ, cũng có lẽ là công tác quá mệt mỏi, hoặc là nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp.

Thiệu Thành mơ một giác mơ ngắn, thấy mình lái xe lao đi, phía sau truyền đến tiếng khóc cầu xin: "Anh, anh đừng đi, đừng không cần em."

Anh ngước nhìn kính hậu, thấy Lục Phỉ Nhiên đuổi theo phía sau xe, liều mạng chạy về phía anh, "Em không bao giờ... nói thích anh nữa, em cũng không chọc giận làm anh chán ghét, anh đừng bỏ em."

Lục Phỉ Nhiên chạy theo không kịp, ngã nhào trên đất, "Xin lỗi, xin lỗi..."

Thiệu Thành vừa lo lắng vừa đau lòng, anh hối hận muốn dừng lại xe, nhưng mặc kệ anh phanh thế nào, xe cũng không dừng được, tốc độ một chút cũng không giảm cứ tiếp tục lao đi, bỏ Lục Phỉ Nhiên càng ngày càng xa, cho đến khi bóng dáng cậu biến thành một chấm nhỏ rồi biến mất không thấy.

"Thiệu tổng, Thiệu tổng, tới rồi, tỉnh lại đi."

Thiệu Thành mở mắt ra, nhìn thấy thư ký đang chăm chú nhìn mình. "Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn."

Thư ký hơi sợ hãi mà tránh đường, lúc Thiệu tổng chưa tỉnh cô thấy anh cau mày đau khổ, nhưng vừa tỉnh lại đã khôi phục bộ dáng sắt thép thường ngày.

Thiệu Thành sải bước đi vào cửa lớn công ty, người bên cạnh nhanh chóng nhường đường, "Chào Thiệu tổng, chào Thiệu tổng."

Như phúc chí tâm linh*, Thiệu Thành cảm giác được một tầm mắt đặc biệt, anh vô ý mà liếc một cái. Cách đó không xa, một đám người đang đứng trước thang máy, có một thanh niên đưa lưng về phía thang máy, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn anh chằm chằm.

*Như phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt hơn.

Cho dù đã qua ba năm, cả kiểu tóc cùng trang phục cũng khác nhau nhiều, thời gian ba năm đủ cho một thiếu niên lột xác thành một thanh niên, nhưng Thiệu Thành vẫn lập tức nhận ra đó là Lục Phỉ Nhiên. Hô hấp Thiệu Thành ngừng một giây, nhưng trên mặt một chút biểu tình cũng không có, bước chân cũng không thay đổi. Anh thu hồi tầm mắt, làm bộ như cái gì đều không thấy, mắt không chớp tiếp tục đi tới. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, không ngừng nói chuyện với thư ký, bàn giao đủ mọi công việc, sau đó lập tức đi vào thang máy chuyên dụng.

Trước khi cửa thang máy đóng, Thiệu Thành nhìn thấy Lục Phỉ Nhiên sải bước nhanh về phía này, người đứng bên cạnh bắt cánh tay của cậu lại.

Lục Phỉ Nhiên mắt cũng không chớp, đi nhanh về đây.

Thiệu Thành nhăn mày, giống như thờ ơ, xem Lục Phỉ Nhiên như người xa lạ.

Khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Thiệu Thành nhìn ánh mắt Lục Phỉ Nhiên lần cuối, thương tâm đến mức khiến anh không đành lòng nhẫn tâm.

Thiệu Thành giấu bàn tay đầy mồ hôi trong túi áo, "Người vừa rồi là ai?"

Trong lòng thư ký lộp bộp một cái, yên lặng mặc niệm cho Lục Phỉ Nhiên ba giây. Thằng nhóc này đang làm cái gì vậy? Muốn biểu hiện trước mặt ông chủ sao? Chọc giận Nhiêu tổng không sao, chọc giận Thiệu tổng, muốn trải nghiệm cảm giác địa ngục à? "Là thực tập sinh mới tới."

Thiệu Thành vốn muốn bảo thư ký quay lại tra một chút, "Hả? Cô biết?"

Thư kí nghĩ bụng: Đương nhiên biết chứ, tiểu thịt tươi đẹp trai như vậy, ngày đầu tới công ty đã truyền khắp ngóc ngách. "Vâng, tên là Lục Phỉ Nhiên, sinh viên năm tư của đại học A, mới vừa vào công ty thực tập được một tháng."

Thiệu Thành phiền não, thấp giọng lầm bầm: "Sao lại tuyển em ấy vào..."

Xong rồi, khó khăn lắm mới có một tiểu thịt tươi đến công ty thế mà bị đuổi việc. Vì nhìn tổng tài nhiều hơn một cái sao? Đáng thương, thật đáng thương! Thư ký vô cùng thương cảm cho Lục Phỉ Nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn biết nghe lời, hỏi: "Muốn đuổi việc cậu ấy ạ? Tôi đi thông báo bộ phận nhân sự?"

Thiệu Thành lấy lại tinh thần, "Không cần..." Chẳng lẽ anh giống loại tổng tài độc tài không nói lý lắm sao?

Anh nhìn thoáng qua thư ký, hiểu rõ phản ứng của mình khiến người khác hiểu lầm cái gì, không khỏi giải thích một tiếng, "Tôi không có hẹp hòi như vậy, tôi chỉ... có hơi thấy kỳ lạ thôi. Cũng không có gì, coi như chuyện này chưa xảy ra, cũng không cần làm khó người trẻ tuổi."

Thư ký khá vi diệu... Tại sao Thiệu tổng đột nhiên tốt thế?

Lục Phỉ Nhiên thất hồn lạc phách.

Một thực tập cùng đợt với cậu kéo cậu lại gần, nhỏ giọng, "Này, Lục Phỉ Nhiên, tất cả mọi người đang nhìn cậu kìa."

Lúc này hồn Lục Phỉ Nhiên mới quay về xác, cậu ngó xung quanh thì nhận được không ít ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh mới thấy xấu hổ. "A, thật ngại quá. Xin lỗi."

"Đi thôi. Nãy cậu bị gì thế? Đuổi theo cái gì?" Đồng nghiệp hỏi.

Lục Phỉ Nhiên lắc lắc đầu, cũng không giải thích.

Họ quay lại thang máy xếp hàng.

Bên cạnh có người cười nói, "Cậu nhìn thấy thang máy bên đó mới muốn đi hả? Nó là thang máy chuyên dụng của Thiệu tổng, lên thẳng văn phòng ở tầng 17, chúng ta không thể đi được đâu."

"Thiệu tổng?" Lục Phỉ Nhiên cảm thấy tò mò.

"Ngay cả Thiệu tổng mà cậu cũng không biết à? Tuy Thiệu tổng không hay lộ diện trước truyền thông."

"Tôi biết ông chủ họ Thiệu, nhưng... tên đầy đủ là gì vẫn chưa ai nói cho tôi biết. Anh biết không? Có thể nói cho tôi biết với..." Lục Phỉ Nhiên hỏi.

Trai đẹp lại còn cười hòa nhã, mị lực như này ai có thể ngăn cản? Đối phương biết gì đều nói ra hết, "Biết chứ, duy nhất một chữ Thành, Thành trong cô thành (cô đơn), Thiệu Thành."

Lục Phỉ Nhiên sửng sốt, như nghe được thứ bất khả tư nghị.

Cậu cuối đầu nhìn tay của mình, hư không mà nắm một chút, như bắt được cái gì đó, lại như là không bắt được gì cả.

Lưu Thành. Thiệu Thành.

Ha ha.

"Tít."

Thang máy dừng.

Hết chương 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status