Ngục thánh

Quyển 3 - Chương 141: Cho gió nhuộm đỏ


Từ Đảo Sắt Thép, Hỏa Nghi vội vã lên tàu điện sang hoàng cung. Gã cần gặp công chúa. Trên chuyến tàu, Hỏa Nghi suy nghĩ về lời anh trai và dần hiểu tại sao Lục Thiên đầu độc hoàng đế. Gã thừa thông minh để hiểu nhưng thiếu tàn nhẫn để chấp nhận hành động đó. Nhiều năm qua gã luôn tôn trọng Lục Thiên song chỉ cần dăm phút ở khu tiêu hủy, hình ảnh vị hoàng tử trong mắt gã xuống cấp thảm hại. Bất quá Hỏa Nghi nhận ra nếu mang cảm xúc nhất thời nói chuyện với công chúa, mọi chuyện sẽ đổ bể thay vì tốt đẹp hơn. Gã không muốn tố cáo anh trai mà cũng chẳng thể bô bô rằng “Lục Thiên đầu độc hoàng đế”. Suy nghĩ rồi cân nhắc nặng nhẹ, gã quyết định cứu Vô Phong trước. Gã hy vọng tên tóc đỏ đủ sức cầm cự đội Thổ Hành. Gã mong mình tới kịp lúc.

Tàu điện cập bến, Hỏa Nghi vội vã chạy vào hoàng cung. Những ngày này Lục Châu bận bịu, nàng hầu như tắt máy điện thoại và chỉ liên lạc qua người đại diện. Hỏa Nghi sợ nàng đã rời thủ đô. May mắn thay, nhân viên chính phủ thông báo công chúa đang ở đây nên Hỏa Nghi nhẹ nhõm đôi chút. Gã rảo chân, mồ hôi ròng ròng thái dương vì chạy đua với thời gian. Nhưng khi đến nơi, Hỏa Nghi nhận ra công chúa đang tiếp chuyện một chuyên viên cố vấn, thần thái công chúa đầy nghi hoặc như vừa trải qua cơn chấn động tâm lý. Tay nàng cầm một tập giấy dày cộp, trên đó có ảnh lý lịch cá nhân của Vô Phong. Trong lúc Hỏa Nghi ngờ ngợ thì viên cố vấn nói với công chúa:

-Mấy tòa soạn vừa nhận được tin này, tôi e rằng họ sẽ đăng báo ngay sáng mai, cô cần xử lý ngay. Đang vận động tranh cử, cô phải gạt bỏ mọi thông tin bất lợi! Liên Hiệp Bờ Tây vốn không ưa họ Bạch Dương, họ khắt khe với cô, họ sẽ không thích tin tức kiểu này…

Thấy Hỏa Nghi, người cố vấn hạ giọng đoạn rời khỏi phòng. Công chúa bối rối rối đưa gã tập giấy. Đọc một hồi, Hỏa Nghi nhận ra đây là hồ sơ chứng nhận Vô Phong tốt nghiệp sĩ quan – thứ đã giúp tên tóc đỏ gia nhập Thổ Hành. Chỉ khác rằng mọi thông tin trong đó bị gạch dấu chi chít với đầy ghi chú như “sai sự thật”, “không hề tồn tại” hoặc “hoàn toàn không có học viên nào tên là Vô Phong”. Nói cách khác, thứ này tố cáo Vô Phong đã gian trá thành tích nhằm gia nhập đội hộ vệ của công chúa. Kẻ làm hồ sơ là Lục Thiên và kẻ tuồn ra cũng chính là y. Hỏa Nghi đã chậm chân. Nén cơn chửi rủa vào bụng, Hỏa Nghi nói:

-Công chúa à, nghe tôi giải thích… chuyện không phải vậy đâu. Nó rất phức tạp!

Rõ ràng chuyện phức tạp và Lục Châu cũng phức tạp chẳng kém. Nàng lắc đầu, giọng run run:

-Cậu nói vậy tức là cậu biết Phong lừa dối? Tại sao cậu không nói sớm? Tại sao mọi người biết hết mà tôi chẳng biết gì là thế nào?

-Tôi nói rồi, công chúa, chuyện rất phức tạp, nói ngày một ngày hai không thể giải quyết vấn đề. – Hỏa Nghi giơ tay – Nhưng trước hết cô phải bình tĩnh, cô phải cứu tóc đỏ! Cậu ta đang gặp nguy hiểm! Đội Thổ Hành đang săn đuổi Vô Phong! Cô phải làm gì đó!

Lục Châu thở dốc, rối trí như con bướm giãy giụa trong lưới nhện. Nhưng tình cảnh nguy hiểm của Vô Phong bắt nàng phải hành động. Công chúa gọi Chiến Tử đi điều tra rồi quay lại Hỏa Nghi:

-Rốt cục chuyện này là sao? Cố vấn nói với tôi Phong không phải lính mà là dân móc túi chợ rác, Phong hoàn toàn không có gia đình, có thật vậy không? Tại sao mọi người không nói cho tôi biết? Tại sao Phong giấu tôi? Tôi hỏi rất nhiều nhưng Phong không bao giờ nói, tại sao vậy? Có phải vì danh vọng hay địa vị? Nếu thế thì chỉ cần nói với tôi một tiếng, tại sao Phong làm thế…

-Vì hắn không thể nói! – Hỏa Nghi ngắt lời công chúa – Tóc đỏ không thể nói! Nếu là con của một ông bố quý tộc hay một chiến binh nổi tiếng, hắn đã kể cho cô từ lâu rồi! Bây giờ cô chuyển sang nghi ngờ hắn?

Công chúa bần thần bèn xua tay tỏ ý mình không có suy nghĩ đấy. Biết nàng vì quá tin tưởng Vô Phong mà bị sốc, Hỏa Nghi khuyên nhủ:

-Công chúa, tôi biết cô khó xử nhưng từ giờ trở đi, cô phải tin tưởng tóc đỏ. Được chứ? Hắn nghĩ cho cô! Hắn luôn nghĩ về tương lai của cô, bởi thế hắn mới không nói chuyện của mình. Nó quá nguy hiểm!

Lục Châu lắc đầu:

-Nguy hiểm? Tại sao? Kể cho tôi nghe, Hỏa Nghi! Tôi muốn nghe tất cả! Cậu biết chuyện, phải không?

Công chúa hỏi dồn dập, Hỏa Nghi toan nói tất cả từ Đề Án Ngục Thánh đến chuyện Lục Thiên đầu độc hoàng đế. Nhưng gã chợt nhận ra đôi mắt công chúa lẫn lộn cảm xúc và chẳng ánh lên tia lý trí nào. Hỏa Nghi đã lãnh đòn cảm xúc quá đủ, gã không muốn thêm một người nữa giống mình hay Vô Phong. Gã sợ công chúa suy sụp mà kỳ bầu cử sắp tới, giả như Vô Phong có mặt ở đây thì tên tóc đỏ cũng tìm mọi cách ngăn gã nói – Hỏa Nghi tin chắc như vậy. Suy nghĩ ít phút, gã thở dài:

-Xin lỗi công chúa, bây giờ chưa phải lúc. Tôi sẽ kể cho cô, chắc chắn vậy, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chỉ mong cô luôn tin tóc đỏ. Tôi biết rất khó khăn nhưng dù thế nào chăng nữa, mong cô luôn tin hắn.

Lục Châu ôm mặt, bờ vai co rúm giữa hoàng cung lặng ngắt. Giữa lúc đó tiếng điện thoại réo vang, viên cố vấn báo công chúa rằng thành viên Liên Hiệp Bờ Tây xin gặp mặt. Nàng từ biệt Hỏa Nghi trong cái nhìn lảng tráng mà chan chứa mơ hồ. Hỏa Nghi cảm giác nàng đang khóc nhưng ngoài việc hy vọng công chúa mạnh mẽ hơn, gã chẳng thể làm gì khác.

Tối hôm đó, Hỏa Nghi nghe Chiến Tử báo lại tên tóc đỏ đã rời thủ đô còn Liệt Trúc trở về với gương mặt lạnh tanh, quần áo dính đầy mảnh thủy tinh, đất cát lẫn máu tươi. Mọi người hỏi Vô Phong đi đâu nhưng con bé im lặng, một mực không chịu trả lời. Hỏa Nghi hiểu rằng ông bạn tóc đỏ đã có lựa chọn riêng.

Tối cùng ngày, truyền thông Phi Thiên đưa tin công chúa Lục Châu hủy bỏ giao ước hộ vệ thánh sứ với Vô Phong vì phát hiện những sai phạm trong lý lịch của tên tóc đỏ. Công chúa hành động trước khi đám báo chí kịp bêu riếu nàng. Hết đối tượng moi móc, cánh báo chí quay sang tấn công tên tóc đỏ, dùng ngôn từ lời lẽ bóc tách toàn bộ ánh hào quang của hắn. Không còn người trẻ nhất được tặng thưởng hai huân chương, không còn người hùng chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, Vô Phong bỗng chốc trở thành kẻ lừa đảo hạng nhất. Sáng hôm sau, dân chúng thủ đô được dịp bàn tán rôm rả còn những nhân vật nổi tiếng như Xung Am, đám doanh nhân hay học viện sĩ quan thay nhau tuyên bố không liên quan đến tên tóc đỏ. Kỳ bầu cử sắp tới, Lục Châu chẳng thể chọn khác hoặc nàng sẽ thế chỗ Vô Phong và thảm hại gấp nhiều lần. Dù đau đớn nhưng Hỏa Nghi phải thừa nhận công chúa quyết định đúng.

Công chúa đã tìm hướng đi, bản thân Hỏa Nghi cũng tự thân vận động. Một ngày nọ, Hỏa Dương thông báo có cuộc họp dòng họ và Hỏa Nghi cần tham dự, gã gật đầu chấp thuận. Hỏa Dương ngạc nhiên vì em trai thay đổi nhanh hơn y tưởng:

-Vậy là cậu chấp nhận thời đại mới rồi à, em trai?

Hỏa Nghi không đáp mà chỉ lẳng lặng thay đồ, chỉnh sửa đầu tóc. Gã trút bỏ bộ dạng lôi thôi rồi khoác lên mình tác phong đứng đắn. Hỏa Dương tiếp lời:

-Từ giờ mọi chuyện khác nhiều đấy, em trai. Cậu không thể là hộ vệ thánh sứ Hỏa Nghi hay bạn tốt của Vô Phong nữa, cậu cần làm nhiều việc tốt, việc quan trọng, việc ruồi bu và thậm chí là chuyện chẳng hay ho nếu cần thiết. Nhưng cái “chẳng hay ho” xem chừng nhiều lắm, em trai! Xung quanh chúng ta giờ đầy rẫy kẻ thù. Rồi cậu sẽ phải tự tay xử lý những người cậu từng gọi là cô dì chú bác, chẳng có tình thân nào ở đây cả!

-Tôi không làm việc chẳng hay ho đâu… – Hỏa Nghi đáp đoạn quay sang anh trai – …bởi tôi đã có thằng khốn nạn như anh làm mấy chuyện đó.

Nói rồi gã nhe răng cười đểu. Hỏa Dương nhìn em trai bằng đôi mắt sắc lẻm nhưng rồi nhếch mép cười, cúi đầu như kẻ thân cận sẵn sàng làm mọi thứ vì thủ lĩnh dòng họ. Hỏa Nghi gật gù, gã cần anh trai cho tới ngày leo lên vị trí cao nhất và chỉ vị trí đó mới cho gã cơ hội giúp ông bạn tóc đỏ. Gã muốn Vô Phong được khôi phục danh dự và đàng hoàng trở về thủ đô. Chỉnh sửa quần áo thêm lần cuối, Hỏa Nghi cùng anh trai đến cuộc họp. Đám trẻ nhà Hỏa Viên đã sẵn sàng cho cuộc chiến mà người cha nhu nhược của chúng trốn tránh suốt thời gian dài.



Với Lục Châu, những ngày trung tuần tháng 2 năm 7518 quả thực khó khăn. Giấy tờ, họp hành, thảo luận, gặp mặt, nở những nụ cười mà thực tâm không mong muốn… tất cả vây quanh Lục Châu, không cho nàng thời gian thở. Có những lúc công chúa quên bẵng chuyện Vô Phong, tưởng chừng việc đó chỉ là chút gợn sóng trong quãng đời đầy biến động của nàng. Tâm trí công chúa tràn ngập vấn đề bầu cử, lá phiếu, đảng phái… chẳng chừa một khe hở cho Vô Phong chen chân vô.

Nhưng khi bóng tối buông xuống và một mình giữa hoàng cung khổng lồ, Lục Châu cô độc hơn bao giờ hết. Anh trai đã trở thành đối thủ chính trị nên không thể gặp nàng hoặc ngược lại, ngài Đệ Thập mãi chưa thấy về, trái tim công chúa bắt đầu chộn rộn hình ảnh Vô Phong. Bên chiếc cửa sổ hướng ra quận Mắt Trắng, Lục Châu nghĩ về khoảng thời gian hẹn hò với tên tóc đỏ hồi cuối năm kia hay đầu năm ngoái, cử chỉ lúng túng như gà mắc tóc của hắn khiến nàng mỉm cười. Nghĩ lại chuyến đi nguy hiểm ở Hồi Đằng, nàng bỗng nhớ thói ngủ hỗn hào của Vô Phong hoặc cuộc hành trình vô định qua Bãi Lầy Chết. Nhớ mái tóc đỏ, công chúa cười bao nhiều mà ầng ậng nước mắt bấy nhiêu. Nàng bắt đầu lo cho Vô Phong giống hồi năm ngoái, lúc mà hắn quyết định rời thủ đô. Lo lắng chán, Lục Châu lại an tâm phần nào vì chiếc dây chuyền bạc – vật nàng trân trọng nhất – vẫn ở trên cổ tên tóc đỏ(*). Nàng chống cằm trông bầu trời đêm đen đặc, hồi tưởng quãng thời gian sống cùng Vô Phong trên thăng vân tàu, hầu như chẳng để tâm tin tức đang phát trên máy chiếu ba chiều:

“…việc chợ rác đòi quyền tự quyết đang gây ra tranh cãi. Cơ quan lập pháp cho rằng cư dân chợ rác không có thẻ căn cước và chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ công dân nên không có quyền tự quyết. Nhưng giới nghiên cứu chính trị đang đưa ra nhiều bằng chứng cho thấy chợ rác từng can thiệp cũng như đóng góp rất nhiều cho Phi Thiên quốc. Khá đông thủ lĩnh Tiểu Đoàn Kiếm Sắt từng xuất thân từ chợ rác, họ thậm chí xuất hiện ở họ Hỏa…



…sẽ mất thêm nhiều tháng họp bàn, nhưng người ta đã nghĩ một cuộc bỏ phiếu xem chợ rác có thể tự quyết hay không. Trở lại thông tin nóng nhất mấy ngày nay, hiện chưa rõ Vô Phong – người từng nhận hai huân chương cao quý, nhân vật chủ chốt trong cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành – đang ở đâu, chúng tôi đã liên hệ…”



Bản tin thời sự đứt quãng vì Lục Châu vừa ném cục chặn giấy nặng nề đập móp máy chiếu. Cỗ máy chỏng chơ trên đất, ống kính chớp tắt ảnh lý lịch cá nhân của tên tóc đỏ. Công chúa biết Vô Phong nói dối mình nhưng nàng không tin bất cứ luận điệu nào mà truyền thông đang gán cho hắn như dối trá, lợi dụng chức vụ cướp công người khác, xây dựng quyền lực hay gián điệp nước ngoài. Công chúa ở bên Vô Phong đủ lâu để biết hắn là con người thế nào, nàng chiến đấu cạnh hắn đủ nhiều để nhận ra phẩm chất của tên tóc đỏ.

Lục Châu chợt hiểu những khoảng đủ lâu hay quãng đủ nhiều nọ khiến nàng nhớ Vô Phong cồn cào ruột gan. Tên tóc đỏ vẫn luôn xuất hiện đúng thời khắc nàng cần hắn nhất. Nghĩ đoạn Lục Châu ngoảnh về phía cửa điện mong chờ được thấy bóng tóc đỏ phất phơ. Nhưng hồi đáp nàng chỉ có ánh đèn chùm rực rỡ cùng cung điện tráng lệ. Thất vọng, cô gái quay ra cửa sổ để không ai thấy đôi mắt đỏ hoe của mình ngoại trừ Vạn Thế và bầu trời đêm lạnh lẽo.

Đơn độc giữa thế giới rộng lớn, công chúa cần ai đó nói chuyện. Phiền nỗi Chiến Tử đang bận rộn điều tra theo lệnh nàng, Hỏa Nghi ngập lụt việc dòng họ, Kh’srak không phải dạng người để tâm sự, Bất Vọng càng không, chỉ còn mỗi Tiểu Hồ. Nhưng công chúa vừa muốn gặp vừa không muốn gặp Tiểu Hồ, tâm trạng nàng bối rối khó xử. Từ ngày Vô Phong ra đi, quá nhiều thứ thay đổi theo cách chẳng ai mong muốn.

Đương rối trí, Lục Châu chợt thấy nhân viên phục vụ gửi mình một bức thư viết tay đề tên người gửi là “Con cáo nhỏ”. Công chúa hơi mỉm cười nhưng tần ngần không muốn đọc. Đấu tranh một hồi, Lục Châu quyết định mở phong thư. Thư được bảo vệ bằng bùa ếm và chỉ mình nàng có thể đọc. Lục Châu vận phép thuật lên đầu ngón tay, từng dòng chữ tròn trịa lần lượt xuất hiện:

“Khi công chúa đọc thư này thì em đang tới Diệp quốc. Công chúa ổn chứ? Việc bầu cử thế nào? Đám Liên Hiệp Bờ Tây có gây khó dễ gì không? Xin lỗi vì gây khó dễ cho công chúa, tại em nóng giận quá. Từ lúc Vô Phong đi, mọi thứ rối tung cả lên, em chẳng biết làm gì nữa. Công chúa bỏ qua cho em được chứ?…”



Lục Châu thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục trong muôn vàn thay đổi, quan hệ giữa nàng và Tiểu Hồ vẫn chẳng đổi thay dù có lúc nó tồi tệ tới mức tưởng chừng không sửa chữa nổi…



*

* *


Hai ngày sau khi truyền thông phơi bày sự thật về Vô Phong, Lục Châu bắt gặp Tiểu Hồ xộc vào hoàng cung với bước chân chẳng nể nang ngự lâm, Chiến Tử hay bất cứ ai cản đường. Lục Châu không cản mà để cô gái gặp riêng mình. Không lời chào hỏi hay cái ôm thân tình thường lệ, Tiểu Hồ nói:

-Tại sao vậy, công chúa? Tại sao chị hủy giao ước hộ vệ thánh sứ? Chị tin lời bọn truyền thông hay sao? Tin rằng Phong là người như bọn họ nói?

-Ta làm điều cần phải làm, hãy hiểu cho ta. – Lục Châu trả lời – Thông tin bất lợi, báo chí sẽ công kích nếu ta cố tình che giấu. Đang giai đoạn vận động tranh cử, ta không còn cách nào…

Tiểu Hồ nghiến răng, đôi mắt rực lửa:

-Chức vị hộ vệ thánh sứ là thứ duy nhất giúp Phong thoát khỏi mớ rắc rối này, chị làm thế khác nào giết anh ấy? Giờ Phong không thể quay về Phi Thiên nữa, anh ấy đã trở thành tội phạm! Tất cả là nhờ chị đấy, công chúa!

Mệt mỏi vì công việc, không được lời thăm hỏi lại bị oán tránh khiến Lục Châu nóng đầu. Nàng cất lời, ngữ khí bớt phần thân thiện quá nửa:

-Em và Hỏa Nghi biết chuyện của Phong, lẽ ra ta có thể giúp nếu hai người chịu nói sớm. Hỏa Nghi đã đành nhưng đến em cũng giữ bí mật với ta. Chuyện gì thế, “con cáo nhỏ”? Em sợ ta thân thiết với Phong sao? Em muốn giữ cái bí mật đó cho riêng mình để em là người duy nhất có thể chia sẻ và cảm thông với Phong? Em ích kỷ đấy, em gái à! Em nói chúng ta sẽ chơi đẹp nhưng ta chẳng thấy cách em làm đồng điệu với lời em nói đâu(**)!

Tiểu Hồ rít qua kẽ răng:

-Chị chẳng hiểu, công chúa! Chị chẳng biết gì hết! Chị tưởng Phong cứ nói tất tần tật là mọi chuyện êm đẹp và “sau đó, tất cả mọi người sống trong bình yên hạnh phúc đến cuối đời” chắc? Không, chị chẳng biết gì cả!

-Vậy em biết cái gì, Tiểu Hồ? – Công chúa tức giận – Ta khó khăn lắm mới giành được chút ủng hộ từ Liên Hiệp Bờ Tây, giờ dính vào chuyện này, họ nghĩ ta thế nào? Ta thích Phong, thích nhiều hơn thế, nhiều hơn cả em tưởng tượng! Nhưng bầu cử không phải chuyện chơi, em hiểu chứ?

Tiểu Hồ bước tới rồi gầm lên, mặt kề sát mặt Lục Châu:

-BẦU CỬ! BẦU CỬ! Lúc nào cũng bầu cử! Lá phiếu và đảng phái quan trọng hơn cả Phong cơ à? Công chúa biến thành người khôn ngoan từ bao giờ thế? Công chúa muốn ngồi lên chiếc ngai thủy tinh vậy sao(***)?Chính công chúa mới là người không đồng điệu!

-Vậy thì sao? Em muốn chứng tỏ cái gì? – Lục Châu nổi đóa đoạn đẩy vai Tiểu Hồ – Chỉ mình em biết quan tâm Phong thôi à? Được thôi, chiến đấu ngay tại đây! Em muốn thử xem ta quan tâm Phong thế nào không? ĐÁNH KHÔNG, Tiểu Hồ?

Trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Hồ bóp chặt tay chừng như sắp tung đòn Hỏa niệm, cơn giận dữ đang nuốt chửng nàng. Nhưng chút lý trí cuối cùng cộng thêm cái lạnh mùa đông vương trong xuân tháng 2 dội xuống ngọn lửa trong lòng Tiểu Hồ. Cô gái lắc đầu chán ngán đoạn bỏ đi, miệng lẩm bẩm chửi bới điều gì đấy. Một mình giữa cung điện, Lục Châu nổi xung rồi ném chiếc chặn giấy vỡ cửa kính cho thỏa cơn giận dữ. Nhưng kính vỡ tan hoang mà nàng chẳng khá hơn chút nào.


*

* *


Rốt cục những con chữ làm hòa của Tiểu Hồ tốt gấp nhiều lần chiếc chặn giấy, tâm trạng Lục Châu bắt đầu khá hơn. Liếc xuống dưới, nàng tiếp tục đọc thư:

“Em đã gặp Bất Vọng, ông ấy đồng ý chuyển về gần nhà em để tiện chăm nom Liệt Trúc. Mộng Dụ sẽ ở cùng con bé vài tháng trước khi em quay về. Hỏa Nghi cũng hứa thăm con bé khi rảnh. Liệt Trúc sẽ an toàn, đừng lo lắng. Con bé cũng cứng rắn lắm, nhưng nếu được, chị hãy hỏi thăm con bé một câu. Nó cô đơn lắm!

Em đang tới thư viện quốc gia Diệp quốc để gửi thêm tài liệu cho công chúa. Trước khi mất, cha chúng ta nói rằng ở Diệp quốc có vài tài liệu liên quan đến cổng không gian. Chắc cha cũng nói điều này với chị rồi, Liệt Giả đang âm mưu chuyện gì đấy ở Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng thư viện quốc gia có nhiều tài liệu mật, em cần công chúa giúp. Em cũng cần thêm một đồng minh ở đây, công chúa nhờ Thôn Tàng được không?

Xin lỗi vì không thể ở bên công chúa lúc này. Nhưng chúng ta đều phải cố gắng thôi. Cha nói đúng, chiến tranh kết thúc không có nghĩa là hòa bình, nó mở ra cuộc chiến khác. Cố lên công chúa, bước lên ngai vàng và trở thành Bạch Dương Đệ Thập Nhất!

Vả lại chúng ta cần cố gắng để đón Phong trở về. Tóc đỏ phải trở về đàng hoàng và được khôi phục danh dự. Phải chứ?

Yêu công chúa nhiều!

Tái bút: đốt thư ngay sau khi đọc. Đừng để ai biết. Giữ kênh liên lạc này.

Tái bút 2: yêu công chúa lần nữa. Hi hi!


Lục Châu thở dài, tâm trạng bớt gánh lo. Dù chưa tỏ tưởng vấn đề nhưng nàng biết tất cả đang cố gắng vì ngày trở về của Vô Phong. Nàng có phần trong đó. Nàng muốn thấy những ngọn gió nhuộm đỏ thổi qua Phi Thiên thành lần nữa và ngôi vị hoàng đế là cách duy nhất.

Nghĩ một hồi, Lục Châu nhặt chiếc chặn giấy rồi bước vào phòng làm việc ngồn ngộn sách vở. Đại thánh sứ Tây Minh đã để lại tất cả tài liệu mà ông tìm được từ thư viện quốc gia Xích Quỷ đến thư viện Tuyệt Tưởng Thành. Công chúa ngồi xuống nghiên cứu dù chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhưng vì ngày gió Phi Thiên thành nhuộm đỏ lần nữa, nàng bỏ qua mệt mỏi lẫn mơ hồ. Đêm ấy, nàng dần hiểu cái gọi là “cổng không gian”.



Cách đó hàng ngàn cây số, trên chiếc tàu cao tốc vắng bóng hành khách, Vô Phong tỉnh giấc. Trần Độ thành thật nhiều thứ nhưng không phải tất cả. Liều thuốc Bột Khoan Não không hề “nhẹ” như lão pháp quan quảng cáo, vì nó mà tên tóc đỏ mơ mơ tỉnh tỉnh cả tuần. Hắn chỉ nhớ Mi Kha đưa mình đến Băng Thổ, hết đi rồi dừng chân vài bận. Lục địa nội chiến, Liên Minh Phương Bắc lục đục, việc đi lại qua các cửa khẩu vì thế rất khó khăn, phải nhờ quan hệ của Mi Kha mới êm xuôi. Vỗ đầu vài cái, tên tóc đỏ ngó ra cửa sổ đầy tuyết rồi hỏi cô ả Mi Kha ngồi kế bên:

-Đây là đâu? Mà cô biết đường không vậy?

-Thâm Hàn quốc, chúng ta đang đi về cực bắc, nơi đấy khá xa, rất gần với đất Thiên Phạn.

Vô Phong gật gù. Hắn để ý tay Mi Kha khư khư chiếc hộp ngũ giác màu đen mà cô ta lấy từ Trần Độ. Từ hồi rời Phi Thiên quốc, cô ả không bao giờ rời xa chiếc hộp quá nửa bước.


*

* *


Ngược dòng thời gian về ngày 15 tháng 2, tại thánh đường bỏ hoang, Vô Phong quyết định để em gái ở lại Phi Thiên thành. Hắn biết Tiểu Hồ sẽ làm tất cả vì con bé, hắn cũng không thể để em gái dính vào cuộc đời lang bạt nguy hiểm của mình. Hắn gọi Liệt Trúc trở dậy, thuyết phục dỗ dành rồi dặn dò cô bé những điều cần thiết. Như hiểu tình cảnh hiện tại, Liệt Trúc không níu kéo anh trai dù đôi mắt ướt đẫm. Vô Phong ôm cô bé lần cuối.

Trước lúc khởi hành, lão pháp quan đưa tên tóc đỏ một cái túi đựng đầy tiền rồi nói:

-Toàn bộ tài khoản của cậu đều ở đây, ta đã rút hết. Hơi tốn nước bọt với thằng cha chủ ngân hàng, cậu nên cảm ơn ta một tiếng. Đừng phung phí, cậu sẽ cần tới nó.

-Ông định đưa tôi đi đâu? Không phải chỗ cắt xẻ nào chứ?

Lão pháp quan cười:

-Cậu luôn thắc mắc cuộc chiến năm năm trước, cái ngày mà toàn đội Thổ Hành tiền nhiệm tử trận, phải không? Đề Án Ngục Thánh rồi chiếc đĩa vàng? Và quan trọng nhất, cậu đã sống thế nào? Ta sẽ cho cậu một gợi ý. Trong cuộc chiến tranh giành tài nguyên hai mươi năm trước, Phi Thiên quốc đạt đỉnh điểm sức mạnh quân sự. Vì lẽ đó, Băng Hóa quốc đã phát triển một đề án nhằm chống lại Phi Thiên, được gọi là “Đề Án Mắt Trắng”(****). Nó là khởi nguồn mọi câu chuyện.

-Vậy tôi nên bắt đầu từ đâu? – Vô Phong hỏi.

Trần Độ cười khanh khách đoạn ngoảnh sang Mi Kha:

-Cô gái này sẽ cho cậu câu trả lời.

Sau đấy tên tóc đỏ từ biệt Liệt Trúc rồi theo Mi Kha rời thủ đô. Hắn để ý trước lúc đi, cô ả nhận một chiếc hộp trụ kim loại với đáy ngũ giác(*****). Hắn luôn nghĩ đó là tiền công thỏa thuận giữa lão pháp quan và cô ả.


*

* *


-Tại sao hồi năm kia, cô đến dạ tiệc tìm tôi? – Vô Phong hỏi.

Mi Kha bật cười. Cô ả bất ngờ vận lực. Một cảm giác ghê rợn ụp xuống Vô Phong khiến hắn không thở nổi. Hai năm đã trôi qua nhưng hắn nhớ rõ thứ áp lực khủng khiếp này. Nó không đến từ thế giới vật chất bình thường, nó đến từ xứ sở người chết. Và khi Mi Kha quay sang với đôi mắt lòng đen tròng trắng, tên tóc đỏ thoáng nhận ra bóng dáng con sói Quỷ Nhãn. Bị đè nén bởi nỗi sợ, tên tóc đỏ cứng người, tay chân run lẩy bẩy. Giả như Mi Kha giết hắn ngay tại đây, hắn cũng không thể kêu lên dù chỉ một tiếng.

Nhưng rồi cô ả tóc vàng ngừng vận lực, đồng tử chuyển về màu xám bình thường. Nhìn gã tóc đỏ tái mét mặt mày, Mi Kha cười đoạn đưa tay bẹo má hắn:

-Vì khi đó tôi nghĩ anh là kẻ giết anh trai tôi. Tôi không có ý định báo thù mà chỉ muốn hỏi anh mang cái đầu anh trai tôi đi đâu. Nhưng té ra anh không phải kẻ đó. Từ hồi ở Minh Tu thành, tôi đã biết anh không phải người cắt đầu anh trai mình.

Vô Phong lắp bắp:

-Vậy ra… Quỷ Nhãn là anh cô? Nhưng mất đầu là sao?

-Ở cuộc chiến Hồi Đằng mà anh tham gia, một kẻ khác đã cắt đầu anh trai tôi và bán cho Trần Độ. Tôi chẳng biết chuyện cho đến khi lão pháp quan tìm gặp. Lão đề nghị tôi đưa anh rời Phi Thiên quốc và tiếp cận Đề Án Mắt Trắng. Tôi có thể giúp chuyện đầu tiên nhưng việc thứ hai hoàn toàn khác, tôi từ chối. Nhưng Trần Độ thuyết phục tôi bằng cái này… – Cô ả vỗ vỗ chiếc hộp ngũ giác – …vậy là tôi đồng ý.

Tên tóc đỏ lợm họng khi nghĩ đến vật trong hộp. Hắn tiếp lời:

-Tại sao cô cần nó đến thế?

-Để cứu dòng họ. – Mi Kha trả lời – Chúng tôi đang chết dần chết mòn vì Đề Án Mắt Trắng. Rồi anh sẽ biết, tóc đỏ à, rồi anh sẽ biết… Thế giới đang thay đổi và anh sẽ chứng kiến chúng. Sớm thôi!

Cô ả lắc đầu không muốn nói thêm. Vô Phong trông ra ngoài cửa sổ. Tuyết trắng xóa, đêm đen đặc, không gian mịt mù như chính con đường của hắn. Tên tóc đỏ đang bước vào cuộc chiến mới nhưng chẳng biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.

Nhưng ít nhất là ngay cả nơi khắc nghiệt này, gió vẫn thổi mạnh.

(*) chiếc dây bạc của Lục Châu vẫn ở trên cổ Vô Phong, xem lại Q3 Chương 111

(**) xem lại Q3 Chương 70

(***) chiếc ngai thủy tinh dành cho hoàng đế Phi Thiên ở tòa điện chính, xem lại Q1 Chương 3

(****) theo lời bác sĩ Liêu Hóa (Chu Thịnh), cuộc chạy đua vũ khí sinh hóa bắt nguồn từ Đề Án Mắt Trắng của Băng Hóa quốc, xem lại Q3 Chương 103

(*****) chiếc hộp đựng đầu Quỷ Nhãn, xem lại Q3 Chương 48

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status