Ngục thánh

Quyển 3 - Chương 45: Kiêu hãnh và phẩm giá

Một giờ sáng, ngày 1 tháng 10, Hồi Đằng Cô Mộ

Lục địa Kim Ngân đầy ắp câu hỏi cho người mới đến, cho cả những kẻ đã ở đây lâu năm. Các câu hỏi chưa bao giờ cũ, chưa bao giờ thừa. Bởi người ta chưa tìm ra câu trả lời phổ quát nhất. Bởi mỗi người tự kiến giải theo ý mình.

Ở Kim Ngân, có một câu hỏi đã tồn tại qua nhiều thế kỷ. Bốn nghìn Đầu Sói – bốn nghìn gã đàn ông đã và đang chiến đấu hàng ngày, hàng giờ, hàng phút, hàng tích tắc tồn tại chỉ để tìm câu trả lời.

Làm Đầu Sói vì cái gì?

Quỷ Nhãn từng nghĩ ai đấy dựng lên câu hỏi nhằm bôi trệt sắc màu huyền bí lên mảnh đất ăn mày dĩ vãng này. Nhưng sau nhiều cuộc chiến, chính gã tự vấn mình “Làm Đầu Sói vì cái gì?”. Câu hỏi đến một cách tự nhiên như nó phải vậy. Trong những thời khắc sinh tử, nó bùng lên thiêu đốt tâm trí Quỷ Nhãn, dần dà trở thành một phần cuộc đời gã, tựa không khí để hít thở, tựa thức ăn nước uống để sinh tồn. Những lúc không nghĩ kế hoạch hay đánh đấm, gã ngồi trong cô độc, tự vấn con đường mình đang bước. Quỷ Nhãn từ lâu có kiến giải của riêng mình, bất quá thâm tâm gã chưa thỏa mãn.

Bởi đàn ông, thiên sinh là tranh đấu, tính xấu là tham lam, lấy ô nhục làm động lực, lấy khát vọng làm mục tiêu.

Nhưng đi qua bao nhiêu con đường mới được gọi là “đàn ông”? Chảy bao nhiêu máu mới được gọi là “Đầu Sói”? Tranh đấu bao nhiêu cho vừa? Tham lam bao nhiêu mới đủ? Quỷ Nhãn không dám khẳng định. Có lẽ chỉ những kẻ đã chết như Đạt Ba hay Hiệp Dung mới có thể giải đáp. Nhưng người chết không bao giờ trả lời người sống.

Làm Đầu Sói vì cái gì?” – Câu hỏi lặp đi lặp lại mãi cuộc đời Đầu Sói. Nhưng Đầu Sói là cô độc, là không ai thân thích, là bị săn lùng tới chết, là bị căm ghét suốt phần đời còn lại. Quỷ Nhãn chẳng có ai để chia sẻ. Để tìm câu trả lời, gã chọn cách truyền thống nhất: chiến đấu. Mỗi trận chiến, gã đặt toàn bộ sức lực lẫn tinh thần vào đó, bất kể đối thủ là ai.

Và gã mong ở phế tích Hồi Đằng Cô Mộ này, Vô Phong sẽ trả lời cho hắn.

Dưới ánh trăng rực rỡ, Bộc Phá vồ Thương Binh chan chát, lưỡi kim loại nghiến ken két điếc tai. Gió lạnh buốt, cát lạnh giá, chỉ máu người nóng hầm hập. Một trong hai kẻ Vô Phong và Quỷ Nhãn phải chết, kết cục trận đấu đã định, tuyệt không thể khác. Đứng ngoài theo dõi, Lục Châu thừa nhận kẻ nắm nhiều phần thua là Vô Phong dù hắn đang chiếm thế trận. So với Quỷ Nhãn, tên tóc đỏ thua thiệt đủ đường từ kỹ năng, chiến thuật tới chiến lược. Hắn trụ được tới giờ là nhờ tinh thần bảo vệ Vu Cách và công chúa. Hắn chết, hai người họ sẽ rơi vào tay Quỷ Nhãn. Vô Phong không được phép thua. Nhưng sức hắn sao thắng gã Đầu Sói?

Sau một hồi tấn công, Vô Phong thấm mệt. Đáng nói là Thương Binh nặng nề, tính cơ động kém. Nhưng trong tay Quỷ Nhãn, thanh kiếm ấy như bức tường thành, tên tóc đỏ cố gắng tới đâu cũng không thể công phá, càng không tìm nổi sơ hở. Vô Phong không xài Tử Thiết vì cơ thể mỏi mệt chưa kể vết đâm bên sườn khá nặng, liều một lần dễ đi một đời. Hắn cần chiến thuật khác.

Thấy địch thủ thở không ra hơi, Quỷ Nhãn bất ngờ xông tới. Gã chạy những bước ngắn, không quá nhanh nhưng chắc chắn. Trong một nhịp chạy, chân phải gã đánh gót vào lưỡi kiếm, hai tay đồng thời vung cán kiếm. Thanh kim loại khổng lồ bổ một cú xé đôi không gian. Vô Phong vội lùi bước, Thương Binh chém hụt, lưỡi kiếm nóng rãy xẻ tung mặt đất. Quỷ Nhãn rút thanh Số 4 đoạn sải chân chạy, vừa đủ ba bước thì vung tay đâm kiếm. Trường kiếm Số 4 vút đi, nháy mắt đã xuyên gió đâm thẳng ngực kẻ thù. Vô Phong chẳng kịp nghĩ, tay vung kiếm phạt ngang theo phản xạ. Mũi Số 4 chệch trong gang tấc, chỉ kịp cứa rách áo lẫn da thịt. Ngực bị rạch, máu chảy xòe nhưng tên tóc đỏ nén đau, cố gắng nhảy lùi. Như nhớ ra chuyện gì, hắn tức tốc nhảy sang trái, đúng lúc Quỷ Nhãn phất tay, sáu thanh kiếm còn lại của Thương Binh vù vù bay tới. Chúng cắm lởm chởm lên cột trụ đổ chắn sau lưng Vô Phong. Tên tóc đỏ hút chết, thở hồng hộc. “Bài vở” của Quỷ Nhãn tại Thây Thi Hẻm, hắn vẫn còn nhớ.

Quỷ Nhãn thở lấy sức. Gã không thể tấn công ngay vì vết đâm bên sườn. Tên Đầu Sói đi vòng quanh, cổ tay huơ vòng Số 4. Vô Phong cũng liền di chuyển; kẻ địch có lối đánh đa dạng, hắn không thể đứng một chỗ làm bia hứng đòn. Hai bên bước không nhanh không chậm, thận trọng theo dõi từng cử chỉ của đối phương. Quan sát một hồi, Quỷ Nhãn bất ngờ sải chân ba bước, đâm kiếm chính diện. Dù đã lường trước nhưng Vô Phong không khỏi giật mình, dùng hết sức bình sinh vung kiếm đánh tạt. Số 4 chệch đường sang phải, Quỷ Nhãn bỗng lựa thế xoay người theo hướng ấy, chân tiến thêm một bước, tay vung kiếm. Số 4 rít gió như rắn thở, phạt một đường chéo góc. Vô Phong chỉ kịp hụp thân, lưỡi kiếm gọt đỉnh đầu, cứa vài sợi tóc. Vô Phong chưa hết bần thần, một cú đá lao thẳng mặt hắn. Cơ thể không phản ứng kịp, hắn lĩnh trọn đòn, ngã ngửa, đầu óc quay cuồng.

Quỷ Nhãn không chần chừ, tiến đến chém ngay, định một kiếm kết liễu địch thủ. Bỗng từ xa, một mảnh gạch cỡ lòng bàn tay phi tới. Gã Đầu Sói khựng lại, giương kiếm cản vật thể lạ. Vô Phong giờ mới hoàn hồn, hốt hoảng lùi ra. Quỷ Nhãn nhíu mày trông lên triền cát, phát hiện Lục Châu là người ném gạch. Gã cười rung vai, cảm giác hơi khôi hài trước tài lẻ của công chúa. Trông bộ mặt xương trắng dính thịt của Quỷ Nhãn, Vô Phong kinh khiếp. Có thật là “con người” không? – hắn tự hỏi.

Trông ánh mắt ghê tởm của Vô Phong, Quỷ Nhãn rút khăn thêu hình chó sói bịt kín mặt. Gã không mặc cảm, nói đúng gã còn chẳng hiểu “mặc cảm” là con khỉ khô gì. Gã chỉ muốn chứng minh với kẻ địch mình là Đầu Sói.

-Mày sợ tao vì tao không phải con người. – Quỷ Nhãn cất lời – Nhưng mày có chắc mình cũng là “con người” không, tóc đỏ?

Vô Phong nhất thời không hiểu ý tứ Quỷ Nhãn. Hắn không để ý bàn tay mình siết kiếm chặt tới nỗi khớp ngón chảy máu, nhỏ tong tong. Mắt hắn hơi mờ đi, hàm răng nghiến lạo xạo. Thẳm sâu trong linh hồn gã tóc đỏ, tiếng thét “Giết nó! Giết nó!” vang lên mơ hồ. Vô Phong dần quên mục tiêu bảo vệ công chúa và cứu Vu Cách. Lúc này, tâm trí chỉ muốn tiêu diệt kẻ địch.

Một thoáng trôi qua, Vô Phong đột nhiên di chuyển, Bộc Phá lê mặt cát. Quỷ Nhãn chém tạt, Số 4 vút gió vụt tới, lưỡi kiếm mảnh nhưng lực đánh hàng trăm cân. Tên tóc đỏ vung kiếm phản đồn, Số 4 vả trúng Bộc Phá, xé thanh âm đanh lạnh chói tai. Cổ tay Vô Phong tê rần, bắp thịt co giật. Hắn liền chuyển hướng sang phải, nhưng Quỷ Nhãn vẫn đứng nguyên tại chỗ thay vì cuốn vào lối đánh của địch thủ. Vô Phong bỗng đổ người chạy, kiếm nép hông sẵn sàng đột kích. Hắn rất nhanh. Nhưng Quỷ Nhãn còn nhanh hơn; gã vung kiếm, Số 4 xẻ cát phạt một đường từ dưới lên, ép Vô Phong xuất kiếm đỡ đòn. Kim loại vồ nhau, âm thanh đanh lạnh ngân dài xoáy màng nhĩ. Bộc Phá văng đi kéo theo Vô Phong khiến hắn chới với mất đà. Cánh tay Quỷ Nhãn rất dài, thanh Số 4 càng dài hơn, hai thứ kết hợp như cây giáo, tên tóc đỏ chẳng cách nào áp sát được.

Địch thủ bất lợi, Quỷ Nhãn liền sải bước, thân hơi cúi, tay xoay kiếm đâm thộc tới. Vô Phong tránh không kịp, sườn trái bị đâm trúng. Mũi kiếm phá nát xương, hẩy tên tóc đỏ về phía sau, dộng lưng vào cột đá. Khoảnh khắc cuối, Vô Phong kịp tóm lưỡi kiếm, ngăn Quỷ Nhãn đâm sâu hơn. Phía ngoài, công chúa vội vớ đá ném gã Đầu Sói. Quỷ Nhãn vung tay trái nhanh như chớp, thanh Số 8 giấu trong tay áo bung ra chặt đôi hòn đá. Gã trừng trừng nhìn công chúa, áp lực từ đôi mắt dồn ép làm cô gái không thở nổi. Nỗi sợ Mắt Trắng mới tạm lắng giờ bùng lên, lan khắp người Lục Châu. Nàng thụp xuống, ánh mắt thẫn thờ vì khiếp đảm. Trước gã bịt mặt, công chúa và Vô Phong chẳng có cơ hội nào.

Xử lý xong công chúa, Quỷ Nhãn quay về địch thủ chính. Gã nghiến kiếm, lưỡi Số 4 chậm rãi cứa lòng bàn tay Vô Phong, da thịt đứt, nứt từng tí một. Trong mắt hắn, vạn vật mờ đi, sắc đỏ bao trùm. Từ thâm tâm, tiếng thét gào “Giết nó! Giết nó!” rõ ràng hơn bao giờ hết. Càng gần cái chết, ý chí sinh tồn của Vô Phong càng mạnh. Không vì ai hay vì mục đích cao thượng nào, hắn chiến đấu vì bản thân mình. Giết nó! – Vô Phong nghiến răng lẩm bẩm. Đôi mắt bị sắc đỏ xâm chiếm, hầu như không còn thấy đồng tử. Quỷ Nhãn nhíu mày, cười:

-Muốn đầu hàng? Nói to lên, vẫn còn kịp đấy, tóc đỏ!

Vô Phong nắm chặt lưỡi Số 4, đẩy nó khỏi cơ thể. Máu từ vết thương lục bục sôi réo rồi trở ngược vào vết thương. Mắt Quỷ Nhãn thấy đốm sinh mệnh Vô Phong không hoàn toàn màu xanh dương mà xuất hiện thêm màu đỏ. Đỏ như máu, như chính mái tóc hắn. Sắc đỏ sủi bọt đông kết da thịt, nối liền những đoạn xương gãy. Từ vết đâm, thứ đỏ quạch nọ lan sang sườn phải, tiếp tục lấp đầy vết thương khi Vô Phong vật lộn với Quỷ Nhãn dưới thành phố ngầm. Nhưng màu đỏ không dừng lại mà tiếp tục lan tràn, chừng như muốn nuốt trọn đốm sinh mệnh xanh dương. Gã Đầu Sói kinh ngạc, chưa từng thấy chuyện nào tương tự.

Gã bịt mặt vận sức nhưng không sao đâm kiếm được. Vô Phong hất Số 4 ra đoạn vớ Bộc Phá, chạy vù đến chém xả Quỷ Nhãn. Gã Đầu Sói vung Số 8 cản Bộc Phá. Vô Phong nghiến răng, dùng sức đẩy. Thể lực của hắn bỗng chốc tăng vọt, bức kẻ địch phải lùi bước. Quỷ Nhãn không thể dùng Số 4 vì khoảng cách quá gần, cũng không thể sử dụng các thanh kiếm khác vì Số 8 bị khóa chặt. Bỗng gã Đầu Sói thả kiếm rồi ngửa người, tay phải túm cổ áo Vô Phong, đầu gối thúc bụng hắn. Vô Phong nhào theo quán tính, toàn thân lộn vòng rớt uỵch xuống đất. Nhưng hắn bật dậy tiếp tục tấn công đối thủ. Quỷ Nhãn vung kiếm, Số 4 rít gào. Tên tóc đỏ vung kiếm, lưỡi Bộc Phá xé gió. Kim loại vả kim loại, tia lửa xèo xèo cháy hun gió lạnh; máu chảy rần rật khắp cổ tay, cổ họng. Nhưng mặc lực phản chấn cào nát xương thịt, Vô Phong bất chấp xông thẳng tới đâm Bộc Phá. Quỷ Nhãn thả Số 4, lách người tránh cú đâm đoạn vươn tay trái. Từ tay áo, Số 8 thồi ra đâm xuyên ngực tên tóc đỏ. Máu nóng chảy ồng ộc trên cát, nhễu dòng như thác đổ. Trông cảnh ấy, Lục Châu thở dốc, tay quờ quạng bất lực. Số 8 đã đâm xuyên tim tên tóc đỏ.

Nhưng Quỷ Nhãn chẳng tỏ vẻ thắng lợi, bởi thực tế gã chưa thắng. Mắt gã thấy sắc đỏ dồn tụ, bao phủ trái tim Vô Phong. Vết đâm lành lặn ngay lập tức nhưng tên tóc đỏ càng thêm điên cuồng. Hắn gầm lên, bỏ Bộc Phá, tóm lưỡi Số 8 rút khỏi ngực rồi thuận tay đấm thẳng mặt Quỷ Nhãn. Khoảng cách gần, gã Đầu Sói dính trọn cú đấm. Mặt gã không còn da thịt nhưng mạch máu hẵng còn, chúng không chịu nổi đau, ép máu tuôn ra. Vô Phong chồm lên tóm cổ áo Quỷ Nhãn mà đấm liên tiếp, đấm đến rách da thịt. Quỷ Nhãn khóa tay Vô Phong, thúc cùi chỏ tung hàm đoạn đá văng tên tóc đỏ. Thời điểm này, gã tự biết không thể so bì thể lực với đối thủ. Dưới thành phố ngầm, gã vô tình bị Vô Phong đâm trúng sườn, vết thương khá sâu, khó vận động mạnh. Gã phải tìm chiến thuật khác.

Bên kia, Vô Phong bò dậy, tiếp tục lao tới như con thiêu thân, tay vô thức tóm Bộc Phá trên đường chạy. Quỷ Nhãn phất tay, những thanh kiếm đang cấm trên cột đá rùng mình, bắn vọt về phía tên tóc đỏ. Vô Phong lách người qua rừng kiếm – hắn chẳng thể làm vậy nếu còn ý thức – nhanh chóng tiếp cận kẻ địch. Quỷ Nhãn chuyển sang dùng Số 3 và Số 6 thay vì tiếp tục sử dụng Số 4. Gã vung tay tung đòn, hai thanh đoản kiếm va Bộc Phá, lưỡi rung bần bật, lực đánh tăng cấp số nhân. Vô Phong chịu không nổi, người loạng choạng. Quỷ Nhãn phất tay trái, lưỡi kiếm Số 7 đằng xa vút bay nhằm thẳng lưng tên tóc đỏ. Như có người mách bảo, Vô Phong hụp người né tránh, lưỡi đao khổng lồ ngoắc vào móc hãm trên tay Quỷ Nhãn. Gã bịt mặt sải chân chạy, tay giương Số 7 như khiên chắn, Số 3 và Số 6 nhập thành đơn kiếm. Vô Phong điên cuồng chém xả, nhưng vừa gặp Số 7, lực đánh tiêu tán hết. Quỷ Nhãn vừa đẩy khiên chắn ép địch thủ chống đỡ vừa đâm kiếm thộc sườn. Đoản kiếm cắm ngập da thịt, Vô Phong khựng lại, miệng rỉ máu, cổ họng run rẩy. Quỷ Nhãn nghiến răng đâm mạnh hơn, quyết tấm lấy mạng kẻ địch.

Song thương tích chỉ làm con thú tóc đỏ thêm cuồng nộ. Vô Phong đấm tung mặt Quỷ Nhãn rồi rút kiếm khỏi người. Đau đớn xé da thịt, hắn gục người, nôn đầy dãi và máu. Các tế bào Ngục Thánh tiếp tục chữa lành vết thương, nhưng tâm trí Vô Phong chỉ còn phần “con”, phần “người” gần như biến mất. Hắn thậm chí vứt Bộc Phá, xổ thẳng vào kẻ địch đấm đá. Nhưng Quỷ Nhãn chẳng run sợ trước con thú. Gã dùng Số 7 áp chế đối thủ, Số 3 – Số 6 liên tiếp đánh vỡ xương, Số 4 đâm thủng bụng, Số 2 thiêu cháy da thịt rồi Số 8 thi thoảng tung cú đâm chí mạng. Vô Phong hết bị thương rồi lại hồi phục. Nhưng trước một kiếm sĩ thượng đẳng, thể lực vô tận và cuồng nộ chẳng thể giúp hắn. Tên tóc đỏ như con thú bất kham. Nhưng thú là thú, đến một ngưỡng nào đấy, nó sẽ phủ phục dưới chân kẻ thuần hóa.

Trên triền cát, trông cảnh ấy, Lục Châu thở dốc, tay quờ quạng về phía Vô Phong. Nàng cần làm gì đó. Nàng muốn gã tóc đỏ hay cười, không phải con thú đầy máu kia. Vượt qua nỗi sợ Mắt Trắng, công chúa hét vào bộ đàm:

-Phong, tôi đây! Anh nghe thấy không, Phong?!

Dây nghe bộ đàm đã rớt khỏi tai, Vô Phong chẳng nghe thấy cô gái. Lục Châu liền vớ hòn sỏi nhỏ phi trúng đầu tên tóc đỏ. Lúc bấy giờ Vô Phong mới để ý công chúa. Lục Châu hét lớn:

-Tỉnh lại đi, Phong! Tỉnh lại đi, tôi xin anh!

Linh hồn Vô Phong ngập chìm giữa máu và cuồng nộ. Xung quanh hắn đặc một bể đỏ không điểm tựa, không lối thoát. Bỗng hắn nhận ra một tia sáng mỏng mảnh xuyên qua vùng biển. Nó chiếu vào mắt hắn, mang theo những âm thanh dịu dàng. Linh hồn Vô Phong hút theo tia sáng ấy, nhưng vô số bàn tay từ vùng biển đỏ quạch lôi kéo hắn ở lại.

-Phong, tỉnh lại đi! Tôi xin anh!

Lục Châu tiếp tục hét, cổ khản giọng. Nàng không từ bỏ Vô Phong như cái cách nàng cùng hắn trải qua sinh tử ở Bãi Lầy Chết. Linh hồn tên tóc đỏ chần chừ một hồi, cuối cùng dứt khỏi biển đỏ, đi theo tia sáng mỏng mảnh mà bình yên. Một thoáng trôi qua, đôi mắt Vô Phong không còn màu đỏ. Hắn quỳ xuống thở hồng hộc như vừa trải qua ác mộng. Trong điên cuồng, hắn không thấy đau. Vừa lấy lại ý thức, Vô Phong cảm giác trăm mũi kiếm xiên mình. Vết thương lành lặn nhưng nhỉ máu, da thịt vẹn nguyên nhưng linh hồn nát bấy. Hắn nhớ mọi chuyện vừa xảy ra, rõ ràng, từng – chi – tiết – một. Hắn chợt hiểu mắt mình lành lặn không phải nhờ Vu Cách mà do tế bào Ngục Thánh. Cũng giống Quỷ Nhãn, hắn không phải “người”.

Mùi máu nồng, tên tóc đỏ nôn khan. Quỷ Nhãn không tấn công, chỉ chăm chú nhìn kẻ địch. Lát sau, khi tinh thần Vô Phong ổn định, gã Đầu Sói cất lời:

-Có thấy mình giống con người không, tóc đỏ?

Vô Phong không đáp, tinh thần hỗn loạn giữa mơ và thực, giữa Ngục Thánh và người. Quỷ Nhãn tiếp lời:

-Tao vẫn để ngỏ lời đề nghị. Làm việc cho tao, tóc đỏ. Không phải vì tiền, địa vị hay vì đàn bà. Hãy làm việc cho tao, bởi chúng ta giống nhau.

Đôi mắt Quỷ Nhãn tỏa áp khí. Nó không đe dọa mà thuyết phục Vô Phong nghe lời gã Đầu Sói. Tên tóc đỏ suy nghĩ một hồi rồi bò tới thanh Bộc Phá. Hắn chĩa kiếm về phía Quỷ Nhãn, coi đó như câu trả lời. Gã bịt mặt cười lớn, sau thở dài. Gã cười vì tìm được đối thủ thú vị hơn cả Đạt Ba hay Chiến Tử. Nhưng gã thở dài vì tên tóc đỏ, một kẻ “không phải người”, một kẻ đồng loại, cũng chối bỏ gã. Cuộc đời Quỷ Nhãn từ nay hoàn toàn cô độc.

Cuồng phong quét qua phế tích, thổi tung cát bụi. Trên tầng cao phía đông bắc, những cụm mây xanh đen rẽ lối, nhường đường cho luồng sáng bạc từ mặt trăng thứ hai. Hồi Đằng Cô Mộ càng thêm rực rỡ, từng khối kiến trúc bừng lên tựa pha lê ngọc thạch. Giữa quang cảnh ấy, Quỷ Nhãn như vết mực loang bôi bẩn bức tranh đẹp. Gã lao thẳng tới kẻ địch, Số 2 trong tay bùng lửa, bùng lên câu hỏi không lời giải đáp.

Làm Đầu Sói vì cái gì?

...

Một giờ mười phút sáng, trên đường về Hồi Đằng Cô Mộ

Sau quãng đường bão táp mù cát, chiếc xe vượt địa hình rốt cục cũng đến vùng lòng chảo sa mạc. Gió ở vùng lòng chảo dịu hơn rất nhiều, màn chắn cát trước xe dựng lên, lộ ra người cầm lái là Mai Hoa. Kh’srak ngồi kế bên gã cú vọ. Còn ngả ngốn và chiếm trọn hàng ghế sau là Thú.

Nhờ mối quan hệ giữa Phi Thiên với ban lãnh đạo Đại Lộ, Mai Hoa và Kh’srak được phép rời Đại Lộ Đỏ. Và không chỉ mình họ. Từ chốn xó xỉnh nào đấy, Thú đột nhiên chui ra nhập bọn. Ngồi trên xe, con quái vật kính râm toàn thân bệt máu, mồm phả hơi tanh lòm thi thoảng chép miệng nghiến răng, tựa thể vừa đánh chén bữa ăn ngon lành. Kh’srak không dám quay đầu nhìn Thú dù chỉ một lần. Trong mắt anh ta, Thú hoàn toàn trên tầm “tởm lợm”. Nhìn gã kính râm qua gương chiếu hậu, Mai Hoa cất lời:

-Hôm Quỷ Nhãn đánh Mồ Ma Khẩu, anh bạn đi đâu vậy?

-Đi theo tiếng gọi nơi hoang dã. – Thú cười hề hề – Chút việc bận ý mà, quan tâm làm chi? Giờ tao và mày, a, cả thằng tai dài bạch tạng nữa, phải chú ý cô chủ. Công chúa ấy! Thủng chưa?

Bị gọi là “tai dài bạch tạng”, Kh’srak ngoảnh lại nhìn Thú, mắt phừng phừng lửa giận. Thú toét mồm cười trêu ngươi. Mai Hoa hỏi tiếp:

-Sáu thành viên Thổ Hành vào Bãi Lầy Chết thế nào? Họ đâu?

-Mày xem cái mặt tao có chữ “quan tâm” không? – Thú đáp – Nhưng chắc chúng nó sẽ sớm ra thôi. Sao? Mày muốn gì, bốn mắt?

Mai Hoa không trả lời. Gã tính nếu sáu người Thổ Hành tới đây, công việc sẽ bất lợi. Gã bèn mở bộ đàm gọi về Thần Sấm:

-Tôi, Mai Hoa đây, công chúa đang ở đâu?

-Vẫn ở Hồi Đằng Cô Mộ. Họ đang chiến đấu với Quỷ Nhãn. – Nhân viên kỹ thuật trả lời.

-Bảo công chúa giữ vị trí, chúng tôi đang tới!

Mai Hoa dập máy, thở phù phù. Mọi chuyện chưa quá muộn, gã vẫn còn đủ thời gian. Phía xa, mây tách lối rẽ đường cho mặt trăng thứ hai. Cảnh đẹp để kết thúc mọi chuyện! – Gã nghĩ thầm.

...

Một giờ mười sáu phút sáng, Hồi Đằng Cô Mộ

Mất trạng thái cuồng nộ, Vô Phong yếu đi rõ rệt. Hắn vất vả chống đỡ trường kiếm Số 4, cuống cuồng núp né thanh Số 7 vọt bay trên đầu. Chưa hoàn hồn, hắn lại thấy Quỷ Nhãn xộc tới, tay lăm lăm Số 3 và Số 6. Gã Đầu Sói chạy nhanh, cự li giữa mỗi bước chân vừa phải và đều tăm tắp. Số 3 đánh trước, Số 6 đánh sau, đôi kiếm rung bần bật thi nhau công kích Bộc Phá. Âm thanh chói lói, tia lửa tuôn rơi tựa thể vũ khúc trên sa mạc. Vô Phong bị đẩy lui, cổ tay tê dại. Cặp Số 3–6 dáng hình nhỏ bé nhưng lực đánh mạnh gấp mấy lần búa tạ. Quỷ Nhãn phất tay, thanh Số 7 rời mặt đất bay ngược trở lại, nhằm thẳng lưng Vô Phong. Gã đồng thời bỏ Số 3 – 6, vớ lấy Số 4 cắm trên cát, chân sải bước dài, đâm một cú trực diện. Bị đánh hai mặt, Vô Phong dồn toàn sức nhảy sang phải. Hắn vừa nhào ra, mũi Số 4 đâm trúng mũi Số 7, chuẩn xác từng mi-li-mét. Từ điểm va chạm, áp khí nổ bung, xoay vòng, xoáy tung mặt cát tựa cánh quạt vô hình. Áp khí thổi vù vù, hất Vô Phong văng một quãng xa. Nếu hai thanh kiếm đâm trúng, cơ thể Vô Phong giờ này đã văng tứ tán, mỗi nơi mỗi mảnh.

Tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy. Chợt thấy Vu Cách gần đấy, hắn liền chạy tới. Bỗng từ phía xa, thanh Số 7 vù vù lướt gió cắm thủng bãi đá vụn, chắn ngang mặt Vô Phong. Trông ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi kiếm khổng lồ, tên tóc đỏ toát mồ hôi hột. Hoặc giết Quỷ Nhãn, hoặc không bao giờ cứu được Vu Cách, Vô Phong chỉ được chọn một.

Đánh với gã Đầu Sói hai trận, Vô Phong dần hiểu đặc điểm từng thanh kiếm trong Thương Binh. Số 4 – thanh trường kiếm chuyên dùng để đánh xa, đúc từ một thứ kim loại đặc biệt khiến lưỡi kiếm dài quá khổ mà vẫn không cong. Từng vết loang lổ trên lưỡi kiếm là bằng chứng. Số 3 – 6 là cặp kiếm sử dụng cộng hưởng lực, độ rung lưỡi kiếm càng nhiều, lực đánh càng lớn. Trong khi Số 7 lại phân tán lực đánh của địch thủ. Còn Số 2 được phủ đầy a-xít, khi di chuyển nhanh trong không khí hoặc va chạm, a-xít sẽ bốc cháy. Và trung tâm là thanh Số 8, ẩn trong tay áo trái Quỷ Nhãn. Số 8 là ăng-ten điều khiển các thanh kiếm còn lại. Sáu thanh lộ diện, vậy Số 1 và Số 5 đâu? – Vô Phong tự hỏi.

Quỷ Nhãn sải chân bước, tay đâm Số 4. Vô Phong lăn người né đòn. Thở không ra hơi, song hắn vẫn cố gắng mô tả số hiệu và đặc điểm từng thanh kiếm cho công chúa. Gã Đầu Sói đổ người chạy nước rút, Số 3 và Số 6 loang loáng cùng gió. Gã đánh Số 6, Vô Phong giương kiếm đỡ. Khóa được thanh Bộc Phá, gã liền đâm thanh Số 3. Tên tóc đỏ dùng tay trần tóm lưỡi kiếm. Quỷ Nhãn lập tức thúc gối lên bụng kẻ địch. Vô Phong đau lộn ruột, họng ộc máu. Gã Đầu Sói xoay thân đạp Vô Phong. Tên tóc đỏ lăn lông lốc trên cát, bao vật dụng trong túi áo văng ra hết, nào bộ đàm nào điện thoại, nào miếng kẹo cao su, nào chiếc khăn xanh thêu hình con cáo. Giữa hiểm cảnh, chúng không thể giúp Vô Phong.

Quỷ Nhãn phất tay, thanh Số 4 từ sau bay về tay gã. Gã sải bước chạy, thanh Số 4 xoay vòng sẵn sàng cú đâm chí mạng. Vô Phong đau quặn ruột, gượng dậy không nổi. Hắn chợt thấy một chiếc dây buộc tóc kim loại lấp ló sau chiếc khăn xanh thêu hình con cáo. Hắn nghĩ đã mất nó ở Thây Thi Hẻm. Như sực nhớ chuyện gì, tên tóc đỏ gào lên:

-Vô Phong là đồ cà tẩm!

Từ chiếc dây kim loại, một con báo lửa xuất hiện, giương nanh múa vuốt vồ Quỷ Nhãn. Giống lần ở Thây Thi Hẻm, Quỷ Nhãn không thể chống lại, cũng không thể thoát khỏi con báo lửa. Gã bị lùa ra xa. Vô Phong nhân cơ hội nhặt nhạnh mớ đồ lỉnh kỉnh rồi cứu Vu Cách. Hắn rút dao, thằng nhóc la lớn, mặt tái dại, miệng sủi bọt. Hắn khoác Vu Cách lên vai, chạy lên triền cát, đặt đứa nhỏ trước mặt Lục Châu:

-Cầm máu cho nó giùm tôi. Xong rồi thì chạy đi. Chạy đi, công chúa! Đừng lo cho tôi!

Nửa phút đã hết, con báo lửa biến mất, Quỷ Nhãn lao lên triền cát. Vô Phong từ trên đánh xuống. Hai kẻ đâm sầm vào nhau, lăn xuống chân triền, cát cuộn tứ tung. Cả hai bật dậy, tiếp tục chiến đấu, tiếng kim loại át tiếng gió, dội vang khắp phế tích. Phía trên, công chúa xé áo băng bó vết thương cho Vu Cách. Nhưng thương tích này không hề bình thường. Từ vết đâm, những lằn tím nổi chằng chịt, chạy khắp cánh tay thằng bé. Da thịt Vu Cách chuyển sắc tím, con ngươi đổi màu trắng dã, lòng trắng ngả xám. Đây là cách Quỷ Nhãn tạo ra thế thân – những con rối chỉ nghe lời gã. Vu Cách thở dốc, giọng đứt quãng:

-Cứu... cứu tôi... cứu...

Thằng bé nắm chặt tay công chúa. Lục Châu đoán phép thuật từ Mắt Trắng xâm nhiễm cơ thể Vu Cách, muốn giải trừ chỉ còn cách giết Quỷ Nhãn. Cô gái hét vào bộ đàm:

-Phong, anh phải giết Quỷ Nhãn! Vu Cách bị hắn khống chế rồi, thằng bé sắp chết! Anh phải giết hắn!

Vô Phong không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn tuân theo mệnh lệnh của công chúa. Chỉ là giết Quỷ Nhãn thế nào?

Gã Đầu Sói sải bước, tay vung Số 4 chém tạt. Vô Phong đỡ đòn, tay tê rần. Hắn vội lùi ra xa, phân tích lối đánh của địch thủ. Hắn để ý khi dùng Số 4, Quỷ Nhãn bước dài nhằm tận dụng tối đa sải tay dài cùng thanh trường kiếm. Ngược lại với Số 3 và Số 6, gã lại dùng bước ngắn, dồn sức lên thân trên nhằm tận dụng tối đa lực cộng hưởng của đôi kiếm. Quỷ Nhãn dùng song kiếm biến hóa khôn lường, Vô Phong địch không lại. Bởi lẽ ấy, hắn quyết định đối đầu thanh Số 4. Nếu tránh được cú đâm thần tốc của Số 4, hắn sẽ có cơ hội.

Quỷ Nhãn vung Số 2, lưỡi kiếm tóe lửa che mắt Vô Phong. Tên tóc đỏ vội rời vị trí, bởi hắn biết sau màn lửa là cú đâm thộc của Số 4. Nhưng hắn đoán nhầm. Lửa vừa tắt, một vật thể kim loại xoay như bông vụ bay tới. Vô Phong vội vung Bộc Phá đánh bạt vật thể nọ. Nó bỗng bắn lên không trung, xoay vù vù rồi rơi xuống. Quỷ Nhãn vung Số 2 đánh vật thể khiến nó bay về phía Vô Phong. Tên tóc đỏ phản đòn, vật thể lại văng theo quỹ đạo cũ. Quỷ Nhãn lựa điểm rơi, tiếp tục đánh vào nó. Lần này, thay vì chống đỡ, Vô Phong nghiêng người né tránh. Vật thể lạ cắm ngập đường triền, xoáy như bánh xe lún cát. Vật thể ngừng quay, hiện nguyên hình là một khối kim loại tròn gồm năm ngạnh cong, mặt khắc số “5”.

Gã Đầu Sói lao tới, Số 2 phạt xéo góc. Vô Phong lê kiếm vung lên phản đòn. Lưỡi Số 2 xòe lửa làm Vô Phong chói mắt. Quỷ Nhãn thuận tay đập chuôi kiếm thẳng mặt đối phương. Vô Phong choáng váng, mắt nổ đom đóm. Gã Đầu Sói xoay đạp một cú, tên tóc đỏ văng xa cả mét. Quỷ Nhãn phất tay trái, Số 5 từ xa vù vù bay đến. Vô Phong vội giương kiếm. Số 5 bật trúng Bộc Phá, bật ngược theo quỹ đạo cũ. Quỷ Nhãn vung Số 2 đánh Số 5, khối kim loại năm ngạnh phừng lửa, vùn vụt xoáy tới Vô Phong. Tên tóc đỏ hụp đầu tránh bánh xe điên cuồng ấy rồi vùng dậy phản công. Bộc Phá lê đất, Số 2 phún lửa, hai thanh kim loại vồ nhau, thanh âm đục lỗ tai, mưa lửa trút khắp mặt cắt, trút vào hồn người. Quỷ Nhãn khỏe hơn, đè nghiến xuống. Vô Phong yếu hơn, phải xoạc chân trụ đỡ. Tên tóc đỏ nhận ra không phải Số 3 – Số 6, mà mọi thanh kiếm, mọi đòn đánh của Quỷ Nhãn đều nặng nề vô cùng. Gã Đầu Sói như đem hết sinh mạng ra mà đánh, thậm chí chẳng quan tâm vết thương bục máu bên sườn. Quỷ Nhãn không chỉ đánh với Vô Phong. Gã đang chống lại cả thế giới.

Tại sao phải cô độc như thế? – Vô Phong muốn hỏi Quỷ Nhãn như vậy.

Gã Đầu Sói xoay chân trụ, toàn thân dồn lực vào Số 2. Kiếm rạch không gian, xé toang đường lửa. Vô Phong vận lực dùng chiêu Trọng Thiết, thanh Bộc Phá bỗng chốc nặng gấp bội(*). Hắn vung kiếm, Bộc Phá nặng nề bổ xuống. Kiếm vồ kiếm, lửa bốc ngùn ngụt. Giữa hơi nóng cuồng nộ, hai gã kiếm sĩ mặt đối mặt. Đôi mắt Quỷ Nhãn nổi lằn tím. Nỗi khiếp nhược trỗi dậy, khủng bố tâm trí Vô Phong. Nhưng tên tóc đỏ không quay đi mà nhìn thẳng con mắt khủng khiếp nhất trần đời ấy. Tận sâu thẳm đôi mắt Quỷ Nhãn, Vô Phong chợt nhận ra một tia khác lạ. Nó kiêu hãnh và đầy tự tôn. Nó không chối bỏ thân phận Đầu Sói, mà chỉ muốn chứng minh với cả thế giới rằng mình có thể làm gì.

Bởi ta là Đầu Sói. Sói là cô độc, là một mình. Sói là không kẻ thân thích. Sói là kiêu hãnh. – Quỷ Nhãn muốn trả lời như vậy.

Quỷ Nhãn hét lớn, tay đẩy kiếm. Vô Phong gầm lên, đẩy ngược lại. Trên triền cát, Vu Cách đang hấp hối. Thằng bé siết chặt cổ tay Lục Châu, mong nàng đừng bỏ rơi mình. Đôi mắt nó lúc chuyển bình thường, lúc đổi sang Mắt Trắng, dòng lệ cứ đổ trào. Nó không muốn chết. Nó quá trẻ để chết. Trông cảnh ấy, Lục Châu bất nhẫn, vội ôm lấy nó rồi nói:

-Đừng chết! Em sẽ chết, nhưng hãy chết vào ngày khác, không phải hôm nay! Đừng chết khi tâm nguyện còn dang dở! Đừng chết khi em chưa sống một cuộc đời xứng đáng! Tôi xin em đừng chết!

Vu Cách tóm chặt cổ áo công chúa, miệng rên ư ử như muốn nói điều chi. Nhưng nó không thể nói. Nó chỉ còn chút sức tàn chống lại Mắt Trắng. Lục Châu bỗng nhớ lại cách đây vài tháng ở Thánh Vực, thằng bé Oa Lạc vùng vẫy giữa cuộc thanh tẩy. Nàng từng nghĩ Oa Lạc chẳng qua chỉ cố bấu víu sự sống, không dám chấp nhận cái chết. Nhưng nàng đã nhầm.

Con người vật lộn với tử thần vì niềm kiêu hãnh được tồn tại, được sống, được ước mơ tiếp.

Xa lạ, không thân thích, không quen biết, nhưng công chúa ôm lấy Vu Cách, nước mắt nàng chảy xuống gương mặt tái dại của Vu Cách. Nàng khóc vì một cuộc đời dang dở sắp lìa cõi thế gian. Trời cao lộng giông bão, gió tách mây mở đường cho mặt trăng cuối cùng soi rọi sa mạc. Ánh sáng bàng bạc chạm đất, cả sa mạc bỗng chấn động. Những đồi cát, triền cát, hết thảy chuyển màu trắng xóa. Từ không trung, vô vàn bông tuyết nhỏ xuất hiện, cuốn theo gió. Dân chúng Hồi Đằng sẽ không bao giờ quên thời khắc ấy, bởi đấy là lần đầu họ thấy tuyết. Họ sục tay xuống đất, vốc tuyết vã lên mặt, thậm chí nếm chúng để cảm nhận cái lạnh trong cổ họng. Lúc bấy giờ, người ta mới nhớ truyền thuyết Hồi Đằng Cô Mộ(**). Âm Giới khóc năm mươi năm để được thấy sa mạc bừng sáng, còn công chúa Băng Thổ năm xưa đã khóc hàng thế kỷ để được thấy sa mạc một lần biến thành tuyết.

Hồi Đằng nổi gió, giá rét thổi qua Vô Phong và Quỷ Nhãn. Tên tóc đỏ đẩy Quỷ Nhãn ra xa đoạn lùi bước. Tên Đầu Sói nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, cảm giác thân thuộc. Gã đã quên Băng Hóa quốc, quên cả mùi vị của tuyết trắng. Cảnh tượng cũ khơi gợi chút bồi hồi bên trong Quỷ Nhãn. Gã cười, chợt nói:

-Rốt cục, làm con người vẫn tuyệt vời nhất. Tao móc mắt hàng trăm đứa chỉ để tìm một đôi mắt thay thế. Nếu thay được, tao sẽ trở thành “người”, không phải oan hồn nữa. Đáng tiếc... chuyện ấy bất khả, đó là cái giá khi sở hữu Mắt Trắng.

-Tại sao phải trở về “người”? – Vô Phong hỏi.

Quỷ Nhãn nâng Số 2, kiếm bừng bừng hơi nóng giữa giá rét. Gã đáp lời:

-Vì chỉ con người mới biết kiêu hãnh và phẩm giá.

Dứt lời, gã Đầu Sói vút lên. Vô Phong đổ người chạy, mũi Bộc Phá kéo lê tuyết. Hai kẻ ấy đâm vào nhau trong mưa tuyết, trong nước mắt của Hồi Đằng Cô Mộ và trong niềm kiêu hãnh của con người.

(*) Trọng Thiết, kỹ thuật dồn nội lực làm tăng trọng lượng vũ khí, từng được Vô Phong sử dụng trên đỉnh Hoành Sơn, xem lại Quyển 2 Chương 59

(**) truyền thuyết Hồi Đằng Cô Mộ, xem lại Quyển 3 Chương 10
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status