Người cầm quyền

Chương 173: Phó chủ tịch huyện chó má


Tưởng Quân Kỳ răn dạy Hàn Đông xong, hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến hắn nữa, cất bước đến chiếc xe Audi đã được mở sẵn.


Hàn Đông sững sờ tại chỗ, nói phải họp khi nào? Hắn hoàn toàn không biết mà! Đây quả thật là một chuyện chẳng hiểu ra làm sao cả.

Lúc này nếu đi giải thích, cũng không có cơ hội, xe của Tưởng Quân Kỳ đã khởi động rồi.

Đảo mắt nhìn về phía Tiết Nhân Nghĩa, y cũng đã ngồi lên xe, cùng lái xe ra khỏi sân.

Hàn Đông dạo qua một vòng, rất nhanh liền nhìn thấy Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư Kim Tế Thế cũng vội vàng lên một chiếc xe khác, xem ra cũng là bộ dạng chột dạ.

- Hừ!!!

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, tại sao không ai thông báo cho hắn. Xem ra sự cẩn thận và tôn kính mà Kim Tế Thế biểu hiện ra, cũng chỉ là mặt bên ngoài mà thôi.

Còn có Tiết Nhân Nghĩa, cho rằng để một Phó chủ tịch thành phố phê bình hắn một chút, là có thể thể hiện được sự lợi hại của y, khiến hắn sợ y hay sao?

Vừa lái xe, Hàn Đông không nhanh không chậm mà theo sát phía sau đoàn xe, sự không vui trong lòng cũng tan biến dần. Sai sót trong sự việc này cũng không phải do hắn, ông ta là một Phó chủ tịch thường vụ thành phố thì có thể làm gì được hắn chứ?

Phía sau xe, Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương đều đang thầm lo lắng. Vừa rồi Hàn Đông bị Tưởng Quân Kỳ phê bình, bọn họ đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy. Lúc này liền lo đến lúc đó Tưởng Quân Kỳ sẽ nhằm vào Ban quản lý, sẽ phân cho một vị trí rất không bắt mắt, như vậy thì sẽ rất bị động. Những doanh nghiệp tham gia hội nghị thu hút đầu tư có lẽ thậm chí ngay cả bảng tuyên truyền của Ban quản lý cũng không nhìn thấy được.

Khoảng chín giờ rưỡi, xe đến thành phố Thục Đô, rồi chạy thẳng đến nhà khách Thành Hoa.

Hội nghị thu hút đầu tư ngày mai, sẽ diễn ra ở trung tâm hội nghị cách đó không xa.

Phòng ở đều đã được thống nhất sắp xếp trước. Hàn Đông là Phó huyện cấp cục, ở một mình trong một phòng.

Sau khi nhận phòng, Hàn Đông liền dùng máy bàn trong phòng, bắt đầu gọi điện thoại cho La Khải Bản, báo với y mình đã đến Thục Đô rồi. Hỏi y ngày mai lúc nào có thời gian ra ngoài gặp mặt nói chuyện.

Vừa nghe Hàn Đông nói đã đến Vinh Châu, La Khải Bản liền cười nói:

- Anh Đông, tôi và Quách Tiên Chu ra ngoài ăn khuya, anh Đông cũng qua đây đi. Giới thiệu cho anh hai người bạn, đảm bảo chắc chắn anh sẽ hài lòng.

Lúc này Hàn Đông vốn dĩ không muốn ra ngoài, nhưng câu nói sau cùng của La Khải Bản khiến hắn dao động, liền hỏi y đang ở đâu, rồi xuống lầu gọi taxi.

Rất nhanh, liền tới quán ăn đêm mà La Khải Bản nói. Qua giới thiệu, hai người đang ngồi đó, người đầu trọc chính là Phó trưởng phòng phụ trách đối ngoại Uông Hoằng Trạch của Phòng thu hút đầu tư tỉnh. Người trẻ tuổi hơn chính là Trưởng phòng Từ Bân của Ủy ban Kế hoạch phát triển tỉnh.

- Anh Đông, có Phó trưởng phòng Uông và Trưởng phòng Từ ra mặt, chuyện của anh chắc chắc sẽ dễ làm.

La Khải Bản cười nói.

- Vậy tối hôm nay tôi phải kính hai vị nhiều hơn một chút.

Hàn Đông nói, cầm chai rượu lên, rót cho Uông Hoằng Trạch, nâng ly nói:

- Trưởng phòng Uông, tôi xin cạn ly này trước.

Rồi uống một hơi cạn sạch bia trong ly.

La Khải Bản và Quách Tiên Chu đều vỗ tay nói:

- Được, anh Đông thực thoải mái.

Uông Hoằng Trạch uống cạn bia trong ly, cười nói:

- Chủ nhiệm Hàn đã thoải mái như vậy, tôi cũng không nói nhiều, có việc gì cứ việc tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ không từ chối.

Sau đó, Hàn Đông lại kính Từ Bân một ly. Uống xong, lại lần lượt cụng ly với La Khải Bản và Quách Tiên Chu.

Cũng may là uống bia, nếu là rượu trắng, Hàn Đông cũng không dám cụng ly liên tục như vậy.

Uông Hoằng Trạch và Từ Bân, mặc dù cấp bậc của hai người không cao bằng Hàn Đông, nhưng mà vị trí của họ đang đứng lại vô cùng quan trọng. Kết giao tốt với bọn họ, sẽ vô cùng có lợi trong việc thu hút đầu tư.

Hơn nữa từ đó Hàn Đông có thể thấy được, hai người La Khải Bản và Quách Tiên Chu này cũng không tệ lắm, có thể giới thiệu được những người như thế này cho hắn. Cũng coi như đã có thành ý.

Uông Hoằng Trạch hỏi:

- Hàn Đông, anh là tới tham dự hội nghị thu hút đầu tư vào ngày mai à?

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, năm nay kế hoạch của chúng tôi là thu hút một trăm triệu tệ, bây giờ chưa hề có được đồng nào, hy vọng lần này sẽ có thu hoạch.

Mọi người đều mỉm cười. Với bọn họ, nhiệm vụ thu hút một trăm triệu không phải là lớn.

La Khải Bản nói:

- Anh Đông, một trăm triệu cũng không bao nhiêu mà. Nếu đầu tư lớn hơn, một doanh nghiệp cũng không phải chỉ có một trăm triệu. Cho dù là một doanh nghiệp khá nhỏ, cũng không cần mấy doanh nghiệp là được rồi.

Hắn không nhắc tới việc viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, có lẽ vì không muốn có nhiều người biết thêm nữa. Dù sao việc này cũng mới chỉ bắt đầu, chỉ là kế quy hoạch của Ủy ban Kế hoạch và Viện nghiên cứu mà thôi.

Hàn Đông cười khổ rồi nói:

- Phú Nghĩa là một nơi nghèo mà, cũng không có nhiều doanh nghiệp muốn đến đầu tư.

Uông Hoằng Trạch ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Ừ, tôi cũng biết huyện Phú Nghĩa, điều kiện kinh tế quả thật hơi kém. Nhưng người thì nhiều, giá lao động thấp, đây cũng là ưu thế mà, rất phù hợp cho những doanh nghiệp cần nhiều lao động đến phát triển. Có doanh nghiệp thích hợp thì tôi sẽ giới thiệu cho anh.

Từ Bân trẻ tuổi hơn một chút lại có vẻ điềm đạm hơn nhiều, giữ một nụ cười trên mặt rồi ngồi một bên, thỉnh thoảng nâng ly uống rượu cùng mọi người.

Đang uống rượu, điện thoại di động của Hàn Đông liền vang lên. Lấy ra nhìn, là khách sạn gọi tới, liền vội vàng nghe máy.

- Chủ nhiệm Hàn, anh ở đâu? Phó chủ tịch thành phố Tưởng tìm anh!

Trong điện thoại, Đặng Học Vinh hơi lo lắng nói.

- Thật không, vậy bây giờ tôi sẽ trở về.

Hàn Đông buồn bực nói.

La Khải Bản hỏi:

- Sao thế, anh Đông có việc à?

Hàn Đông nói:

- Đúng vậy, Phó chủ tịch thành phố của chúng ta triệu tập tôi, tôi phải về trước. Phó trưởng phòng Uông, Trưởng phòng Từ, tôi thất lễ trước, hôm nào mời các anh uống rượu.

Hàn Đông rất buồn bực, đã mười giờ tối rồi, Tưởng Quân Kỳ còn tìm hắn làm gì?

Quay về nhà khách, Đặng Học Vinh đang chờ ở cửa thang máy, vừa thấy Hàn Đông lên, liền bước lên nói:

- Chủ nhiệm Hàn, Phó chủ tịch thành phố Tưởng ở phòng 304, sắc mặt của ông ấy rất không tốt…

Đồng thời, Đặng Học Vinh ngửi được mùi rượu trên người Hàn Đông, lại càng thêm lo lắng.

Hàn Đông gật gật đầu, đi đến phòng 304, đưa tay gõ cửa.

- Ai đó?

Giọng Tưởng Quân Kỳ vang lên với vẻ không vui.

Hàn Đông nói:

- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, là tôi, Hàn Đông!

Rất nhanh, cánh cửa được mở ra một khe rất nhỏ, Tưởng Quân Kỳ liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, lập tức chau mày nói:

- Vừa đến liền bỏ ra ngoài uống rượu, cũng không báo một tiếng, cậu có còn tính tổ chức kỷ luật hay không?

- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, tôi đi ra ngoài gặp nhà đầu tư…

- Được rồi, tôi không muốn nghe cậu giải thích, quay về cẩn thận suy nghĩ lại đi, như vậy có thể làm tốt công tác được sao?

Tưởng Quân Kỳ nói xong, ầm một cái liền đóng cửa lại.

Hàn Đông tức vô cùng, giơ tay lên, lại chậm rãi bỏ xuống. Tưởng Quân Kỳ này quả thật có thành kiến với hắn, nếu không, sao lại không chịu nghe hắn giải thích.

Tất cả điều này, là do Tiết Nhân Nghĩa đã cố tình phá rối.

Nếu không, hắn và Tưởng Quân Kỳ hoàn toàn không có quan hệ gì, sao ông ta lại có thành kiến với hắn.

Trong mắt Hàn Đông liền hiện lên một tia tàn khốc, xem ra phải tìm một cơ hội, chỉnh sửa Tiết Nhân Nghĩa một chút. Nếu không y cứ mãi đối nghịch với hắn.

Chính đại quang minh mà đối đầu với hắn còn được, nhưng Tiết Nhân Nghĩa lại ra tay sau lưng. Muốn làm mờ ám, người như thế này, quyết không thể khách sáo với y.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông gặp Tiết Nhân Nghĩa ở dưới lầu, thấy trên mặt y lộ vẻ vui mừng, liền hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Tiểu nhân!

- Cậu nói cái gì?

Tiết Nhân Nghĩa liền nhảy dựng lên nói.

Hàn Đông thản nhiên hỏi:

- Sao nữa, Phó chủ tịch huyện Tiết có chuyện gì sao?

- Hừ, cậu chờ đấy!

Tiết Nhân Nghĩa phẫn nộ nói, xoay người lên xe.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé, hắn cũng không quan tâm.

- Chủ nhiệm Hàn đẹp trai quá…

Phạm Văn Phương thấp giọng nói.

Đặng Học Vinh đứng bên cạnh nói:

- Phó trưởng phòng Phạm nói cái gì vậy, mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đi.

Phạm Văn Phương thè lưỡi, thể hiện bộ dạng của một tiểu nữ.

Chín giờ, mọi người đến trung tâm hội nghị, dừng xe xong, liền mang theo tài liệu tuyên truyền bước vào bên trong.

Trong đại sảnh chia làm nhiều khu vực, mỗi một thành phố đều có vị trí đã được xác định từ trước. Vị trí triển lãm của thành phố Quang Vinh nằm ở bên trái khu A5.





Tưởng Quân Kỳ nhìn mặt sân một lúc, liền trực tiếp xác định vị trí của các đơn vị. Sau đó động viên mọi người vài cầu, rồi không biết đi đến đâu nữa.

Lúc này điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, vừa nhìn số là biết Lã Nam Phương gọi đến. Nơi này rất ồn ào, Hàn Đông liền vội vàng ra ngoài nghe máy.

- Anh Đông, tôi đã tự do rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.

Lã Nam Phương đắc ý nói.

Hàn Đông cười nói:

- Được, đợi tôi làm xong việc ở đây, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho cậu.

- Được, anh Đông. Tôi nghe nói Thôi Khánh Dương bán đứng anh rồi, anh cũng nên cẩn thận với tên tiểu tử Lăng Tĩnh Nhiên kia.

- Không sao, gã muốn chơi thế nào cũng được.

- Gã thì không sao, quan trọng là bố gã kia. Anh Đông, bây giờ anh ở trong thể chế, nếu Lăng Tụ Giai muốn đối phó với anh, thì cũng khá phiền phức. Anh là Phó chủ tịch thường trực tỉnh mà.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, nói:

- Ông ta dám sao?

Lã Nam Phương liền cười ha hả:

- Ha ha ha, tôi thật lo lắng thừa rồi, có lẽ Lăng Tụ Giai cũng không có lá gan đó. Anh Đông là nhân vật mà nhân vật số một cũng đã từng khen ngợi mà.

Hàn Đông quả thật không cần lo lắng, nếu chỉ là người ở cấp huyện thành phố, có lẽ không biết thân phận của hắn. Nhưng Lăng Tụ Giai có thể lăn lộn đến vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh rồi, nếu muốn nghe ngóng thân phận của hắn, có lẽ cũng không phải việc khó. Trước khi ông ta muốn đối phó với hắn, không thể chưa suy xét đến hậu quả được.

Cúp máy quay trở lại phòng triển lãm, từ xa liền nghe thấy tiếng cãi nhau của Phạm Văn Phương và người khác. Hàn Đông ngẩn người, rồi vội vàng đi qua đó, lại thấy Phạm Văn Phương mặt đỏ bừng đang nói gì đó, Kim Tế Thế lại lắp bắp giải thích, còn Đặng Học Vinh thì đứng một bên khuyên bảo.

- Chuyện gì thế?

Hàn Đông liền bước qua, hỏi với vẻ không vui.

Phạm Văn Phương tức giận nói:

- Chủ nhiệm Hàn, thế này không phải là ức hiếp người ta hay sao? Vị trí của chúng ta nằm một bên chưa nói, bề rộng cũng chỉ bằng một chỗ ngồi, chúng ta còn tuyên truyền cái gì? Ban quản lý là mẹ kế sinh ra hay sao?

Cô tức giận nói, đi đến chỗ một bên vị trí triển lãm hoa chân múa tay, có vẻ vô cùng tức giận.

Hàn Đông vừa nhìn, cô chỉ vào một cái bàn nhỏ đặt ở một bên, nhìn qua giống như bàn học nhỏ của một học sinh tiểu học vậy. Độ rộng chưa đến hai mét, quả thực rất bình thường, cũng rất bất tiện.

- Cục trưởng Kim, đây là chuyện gì?

Hàn Đông trầm giọng hỏi:

- Cậu là đang cố ý đối đầu với Ban quản lý chúng tôi sao?

- Không… không phải tôi sắp xếp, là Phó chủ tịch huyện Tiết thống nhất bố trí.

Trán Kim Tế Thế đầy mồ hôi lạnh.

Tiết Nhân Nghĩa này rõ ràng là đang làm khó người ta mà. Hàn Đông vừa nghe liền tức giận, phẫn nộ nói:

- Phó chủ tịch huyện chó má, như thế…

Còn chưa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng rống điên cuồng của Tiết Nhân Nghĩa:

- Hàn Đông, cậu nói cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status