Người cầm quyền

Chương 186: Hàn Đông ở huyện các anh rất có bản lĩnh đấy! (3)


Ủy ban nhân dân thành phố Quang Vinh nhận được tin tức này, Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương ngay chiều hôm đó đã triệu tập cuộc họp làm việc của Chủ tịch thành phố, quyết định do Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc toàn quyền phụ trách việc này. Các bộ phận liên quan toàn lực phối hợp làm tốt công tác chuẩn bị.


Căn cứ theo quyết định của hội nghị làm việc của Chủ tịch thành phố, mục tiêu của Quang Vinh chính là một trong hai vùng sản xuất số một hoặc số hai. Sau hội nghị Trần Thế Mặc lập tức triệu tập cuộc họp lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch thành phố, cụ Xúc tiến đầu tư, bố trí các nhân vật có liên quan. Nói rằng nhất định phải chuẩn bị tốt các tài liệu có liên quan, tranh thủ báo cáo lên càng sớm càng tốt.

Ngày hôm sau, Hàn Đông thức dậy từ sớm, rồi lái chiếc Santana đó, trước tiên là gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, báo cho ông ta biết Kỹ sư trưởng Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang đã tới huyện Phú Nghĩa từ tối hôm qua. Hôm nay hắn chuẩn bị đi đón ông ta đi tham quan một vòng.

Hoàng Văn Vận rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Hàn Đông, nói:

- Hàn Đông, cậu cứ việc làm đi, cần gì cứ trực tiếp tìm tôi. Cậu xem tôi có cần gặp Kỹ sư Xa một chút không?

Hàn Đông suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Vậy tôi nói với kỹ sư Xa xem thế nào, nếu được đến lúc đó tôi báo cáo với anh.

Hôm nay Hàn Đông tự mình đảm đương trách nhiệm tài xế, đón kỹ sư Xa đến Ban quản lý. Sau đó cùng với Phạm Văn Phuong, cùng ông đến xem xét ở khu Viên.

Vì tối hôm qua Hàn Đông đã nói trước với Cốc Cương, nên Cốc Cương cũng đã cho người đến quét dọn vệ sinh ở phòng Quản lý từ sớm. Nhưng nhìn tổng thể, tình hình khu Viên cũng không được lạc quan lắm. Doanh nghiệp thì không có được mấy nhà, đất trống ở xung quanh cũng không phải ít, mặt đất lại đầy cỏ dại.

Trong quá trình cùng đi, Hàn Đông giới thiệu tỉ mỉ tình hình xung quanh, nói:

- Kỹ sư Xa, điều kiện của khu Viên chúng tôi thật sự lạc hậu, nhưng việc thành lập vùng sản xuất vẫn có rất nhiều ưu thế.

Nghe Hàn Đông chăm chú trình bày những điều kiện ưu thế của nơi này, kỹ sư Xa cũng không biểu hiện ý kiến gì, chỉ mỉm cười gật gật đầu.

Buổi trưa, Hàn Đông và Phạm Văn Phương mời kỹ sư Xa ăn cơm ở vườn Bách Vị. Ăn cơm xong kỹ sư Xa nói:

- Ừ, tình hình Phú Nghĩa tôi cũng đã tìm hiểu rồi, chiều nay phải quay về Thục Đô rồi, mọi người đều đang đợi tôi, tôi cũng phải sớm quay về cơ quan thôi.

- Vậy chiều nay tôi đưa kỹ sư Xa về.

Hàn Đông nói. Mặc dù kỹ sư Xa cũng không hề hứa hẹn gì, nhưng Hàn Đông tin rằng, nếu đã là một người nhớ ân tình cũng, thì trong tình huống điều kiện chênh lệch không lớn, ông nhất định sẽ suy xét đến huyện Phú Nghĩa.

Kỹ sư Xa cũng không từ chối, nghỉ ngơi một lát, Hàn Đông liền lái xe đến Thục Đô. Lần này Phạm Văn Phương không còn đi cùng nữa.

Trên đường đi, Hàn Đông cùng kỹ sư Xa nói chuyện phiếm, lại giới thiệu sơ qua một chút về những tình hình huyện Phú Nghĩa.

Tới Ủy ban Kế hoạch rồi, kỹ sư Xa nói:

- Tiểu Hàn, cảm ơn cậu đã đi cùng tôi.

Hàn Đông cười nói:

- Đây là việc nằm trong bổn phận của tôi, kỹ sư Xa đừng khách sáo.

Nhìn kỹ sư Xa lên lầu, Hàn Đông gọi điện thoại hỏi Đặng Học Vinh ở khách sạn nào, nói với bọn họ khi quay về sẽ liên lạc với họ. Sau đó Hàn Đông lại gọi điện thoại cho La Khải Bản, được biết lần cạnh tranh này rất gay gắt, đã có mấy lãnh đạo của các thành phố tìm đến lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch rồi.

- Ha ha, anh Đông, tôi nghe nói chỉ có huyện Phú Nghĩa các anh là cấp bậc thấp nhất, người ta đều là lãnh đạo Thành ủy đích thân ra mặt hết.

Hàn Đông cười nói:

- Như vậy mới thể hiện được thành ý của chúng tôi mà.

Các thành phố khác hành động cũng rất nhanh, ngày thứ ba sau khi tin tức được công bố, đều lần lượt gửi những tài liệu liên quan đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh, đồng thời đi khắp nơi tìm mối quan hệ.

Kế hoạch bước đầu của thành phố Vinh Châu là, xác định địa điểm của vùng kinh tế là khu kinh tế mới ở phía bắc. Khi nhóm người Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc mang theo người đến Thục Đô, Trưởng phòng Tiếu của phòng quy hoạch Ủy ban Kế hoạch lại nói đã nhận được tài liệu của Vinh Châu rồi, hơn nữa đã được xác định là trọng điểm khảo sát rồi.

- Sao lại có thể như vậy được, trước đó chúng tôi cũng chưa gửi tài liệu qua mà?

Trần Thế Mặc kinh ngạc nói. Thật sự là không hiểu ra làm sao, tài liệu của Vinh Châu sáng sớm hôm nay mới được chuẩn bị xong, sao Ủy ban Kế hoạch đã có rồi, lại còn được xem là đối tượng khảo sát trọng điểm nữa!

Trần Thế Mặc vô cùng kinh ngạc, lại có chút vui mừng. Tài liệu có thể xếp vào trọng điểm khảo sát, chứng tỏ niềm hy vọng của Vinh Châu cũng rất lớn rồi.

Trưởng phòng Tiếu cười nói:

- Ngày 22 chúng tôi đã nhận được tài liệu của huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu rồi. Ngày hôm đó Kỹ sư trưởng cũng đã đến Vinh Châu khảo sát nữa. Sau khi quay về liền gợi ý cho chúng tôi liệt Khu công nghiệp Phú Nghĩa vào danh sách khảo sát trọng điểm…

Lần này Trần Thế Mặc liền tròn mắt ngạc nhiên rồi, không ngờ huyện Phú Nghĩa lại đi đầu trước. Không ngờ phía thành phố lại không hề biết gì hết.

Trần Thế Mặc suy nghĩ một chút. Một khoản đầu tư quan trọng như Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, là việc mà người khác phải là phía thành phố ra mặt làm, huyện Phú Nghĩa cho dù là đối tượng khảo sát trọng điểm, có lẽ cũng không cạnh tranh nổi với người khác, liền nói:

- Trưởng phòng Tiếu, đây đơn thuần chỉ là hành động cá nhân của huyện Phú Nghĩa mà thôi, đây mới là tài liệu chính thức của chúng tôi.

Trưởng phòng Tiếu hơi khó xử nói:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, tài liệu của huyện Phú Nghĩa các chuyên gia cũng đã xem rồi, lúc này anh lại đổi, cũng không hay lắm.

Trần Thế Mặc nói:

- Như thế này đi, phần tài liệu này xem như tài liệu chính thức, đến lúc đó các anh cứ đưa cho các chuyên gia xem. Tài liệu của huyện Phú Nghĩa cứ xem như phụ lục đính kèm cũng được.

Từ Ủy ban Kế hoạch đi ra, tâm tình Trần Thế Mặc thật sự không tốt. Trở lại khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Phương Trung của huyện Phú Nghĩa, nói:

- Các cậu là cái gì thế, việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang xây dựng vùng sản xuất, cũng không báo cáo cho Ủy ban nhân dân thành phố một tiếng, cứ trực tiếp gửi tài liệu cho người ta. Điều này thật sự bất lợi cho công việc của chúng ta. Người ta những nơi khác đầu là những cơ quan cấp thành phố làm việc này, các cậu làm như vậy là ý gì đây?

Phương Trung bị khiển trách cũng hơi sửng sốt. Y cơ bản không hề nghe nói đến việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang có ý định xây vùng sản xuất, phía thành phố cũng không thông báo tin tức này cho y.

- Phó chủ tịch thành phố Trần, chúng tôi không cử người đi trình tài liệu mà, không phải anh có nhầm lẫn chứ?

Phương Trung oan ức nói. Không còn cách nào khác, người ta là lãnh đạo Thành ủy, cho dù ông ta khiển trách sai, anh cũng phải thật cẩn thận mới được.

Trần Thế Mặc chau mày nói:

- Hiểu lầm cái gì? Tôi vừa mới từ Ủy ban Kế hoạch tỉnh đi ra. Cho dù Khu công nghiệp các cậu gửi tài liệu lên, cho dù bây giờ đã được chọn là đối tượng khảo sát trọng điểm, các cậu có thể cạnh tranh được với người ta sao?

Phương Trung lúc này mới hiểu được đại khái là xảy ra chuyện gì, trong lòng nghĩ Hàn Đông cũng thật quá đáng rồi. Việc quan trọng như thế, lại trực tiếp đi làm, cũng không báo một tiếng cho một Chủ tịch huyện như y, trong mắt hắn thật sự không hề có vị lãnh đạo này rồi!

- Phó chủ tịch thành phố Trần, việc này tôi cũng không biết. Đây là việc do Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp Hàn Đông tự làm, tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình, đợi lát nữa sẽ báo cáo cho anh.

Cúp máy, Trần Thế Mặc cau mày lẩm bẩm:

- Lại là người này, Hàn Đông!

Ngày hôm qua em trai y còn gọi điện quở trách Hàn Đông, nói Hàn Đông ỷ vào việc phía sau có Bí thư Huyện ủy Hoàng Văn Vận ủng hộ, rất hoành hành trong huyện Phú Nghĩa. Còn tìm đến công ty Điện lực, vì thế Trần Thế Mặc cũng khá có ấn tượng với cái tên Hàn Đông này. Bây giờ lại biết việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang lần này lại do hắn làm ra, trong lòng không khỏi tức giận. Hàn Đông làm như vậy, khiến công tác của Ủy ban nhân dân thành phố cũng bị động quá rồi!

Khi Phương Trung gọi điện thoại, Hàn Đông đang triệu tập cuộc họp toàn bộ các cán bộ cấp trung trong Ban quản lý, yêu cầu mọi người phải làm thật tốt các công việc trong phạm vi trách nhiệm của mình, tạo điều kiện thật tốt trong việc cạnh tranh vùng sản xuất của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang.

Vừa thấy số điện thoại văn phòng của Phương Trung, Hàn Đông liền bảo Âu Đạo Khôn chủ trì cuộc họp, đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.

- Hàn Đông, cậu làm gì vậy, tại sao không ở văn phòng?

Phương Trung tức giận hỏi. Vốn dĩ bị Trần Thế Mặc giáo huấn một hồi tâm trạng đã không tốt rồi, kết quả gọi điện thoại vào văn phòng Hàn Đông, cả nửa ngày cũng không có người nghe máy. Sau đó mới nhớ đến điện thoại di động của Hàn Đông, mới gọi qua.

Hàn Đông không biết vì sao Phương Trung lại tức giận như vậy, nói:

- Chủ tịch huyện Phương, tôi đang họp, bố trí công việc chuẩn bị thật tốt.

- Chuẩn bị công việc gì?

Phương Trung rất tức giận,

- Cậu còn có tính tổ chức kỷ luật hay không? Việc Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, tại sao không báo cáo trước cho tôi? Bây giờ Ủy ban nhân dân thành phố bị cậu làm cho rất bị động, một Trợ lý Chủ tịch huyện như cậu rốt cuộc đang làm cái gì?

Hàn Đông có chút bực tức. Ông đây là Chủ nhiệm Ban quản lý, thu hút đầu tư thôi mà, việc gì cũng cần phải báo cáo cho cấp trên hết hay sao?

- Chủ tịch huyện Phương, tôi cũng chỉ vì sự phát triển của khu Viên thôi. Nếu Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang có thể thành lập khu sản xuất ở khu Viên, tác dụng thúc đẩy đối với khu Viên chúng ta sẽ rất lớn.

Phương Trung không biết điều mà nói:

- Được rồi, tôi không muốn nghe những điều này, cậu rút tài liệu về cho rồi, ra cái thể thống gì chứ!

Trong mắt y, tình hình huyện Phú Nghĩa kém như thế, chắc chắn không thể cạnh tranh nổi với những nơi khác. Hơn nữa Trần Thế Mặc cũng gọi điện thoại trút giận rồi, nhanh rút tài liệu về là tốt nhất.

Hàn Đông liền tức giận nói:

- Chủ tịch huyện Phương, tôi đã gửi tài liệu đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh, bây giờ cũng không thể rút về được!

- Cậu nói cái gì, đây là thái độ gì?

Phương Trung tức đến nỗi tái mặt rồi, thái độ của Hàn Đông này cũng quá kém rồi.

Hàn Đông cũng không chịu kém mà nói:

- Chủ tịch huyện Phương, tôi cho rằng tôi không có gì sai, tôi cũng chỉ vì công việc thôi!

- Cậu…

Phương Trung cạch một tiếng, cúp máy, tức giận đến mức phải nhảy dựng lên.

Vài phút sau, Phương Trung bình tĩnh trở lại, trong mắt lại là sự tức giận bừng bừng. Nếu tên tiểu tử này muốn chết, vậy tôi sẽ cho hắn thỏa mãn.

Sau đó, Phương Trung cầm lấy điện thoại, gọi vào số máy nơi khách sạn Trần Thế Mặc, cung kính nói:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, tôi vừa hỏi Hàn Đông, quả thật là hắn gửi tài liệu lên. Tôi cũng bảo hắn nhanh chóng rút tài liệu về, nhưng hắn không đồng ý.

Trần Thế Mặc rất hài lòng với giọng điệu của Phương Trung:

- Hắn sao nữa?

- Chủ tịch thành phố Trần, Hàn Đông nói hắn cũng không làm gì sai, không đồng ý rút tài liệu về.

- Cậu nói cái gì?

Trần Thế Mặc tức đến nỗi mở to hai mắt nhìn,

- Cậu làm Chủ tịch huyện cái kiểu gì thế, ai cho Hàn Đông hắn lá gan lớn như vậy?

Phương Trung xấu hổ giải thích:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, Hàn Đông hắn…

- Được rồi, tôi không muốn nghe cậu giải thích!

Trần Thế Mặc trực tiếp cúp máy, lập tức gọi đến số văn phòng Hoàng Văn Vận. Sau khi điện thoại được nối máy, liền trầm giọng nói:

- Hoàng Văn Vận phải không? Là tôi, Trần Thế Mặc, Hàn Đông ở huyện các cậu rất có bản lĩnh mà! Ngay cả sự chỉ bảo của lãnh đạo cũng không nghe. Huyện Phú Nghĩa còn nằm dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố không? Tại sao chuyện gì cũng không thông qua Ủy ban nhân dân thành phố vậy?

Hoàng Văn Vận bị khiển trách không đầu không đuôi một phen, không hiểu ra sao cả, nói:

- Phó chủ tịch thành phố Trần, anh nói chuyện gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status