Người cầm quyền

Chương 231: Mẹ muốn nói chuyện với Kiều San San


Nguyên Hằng Kiện tất nhiên đã xác định được thân phận của Hàn Đông. Tuổi trẻ tài cao thật sự phi thường.


Trong lúc nói chuyện với Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện cảm thấy Hàn Đông là một thanh niên trẻ tuổi có ý nghĩ và năng lực thật sự, cũng giống như ông lúc còn trẻ. Có thể dùng hết sức để thấy rõ và thực hiện, quả thật vô cùng có tính đột phá.

Hơn nữa, lúc ở các Bộ và Ủy ban trung ương, Nguyên Hằng Kiện cũng đã đọc rất kỹ bài văn của Hàn Đông, cho rằng người thanh niên này có tính nhạy bén chính trị rất mạnh. Sau đó chuyện Hàn Đông muốn công khai công tác quản lý nhà nước, thì không cần phải nói nữa, giờ đã mở rộng ra toàn Hoa Hạ rồi.

Mà nghe Hàn Đông giới thiệu về công việc của hắn hiện nay cũng không tồi. Nghe hắn nói cũng thấy được hắn là người có tinh thần làm chủ ở huyện Phú Nghĩa. Xem ra hắn làm chức Phó Chủ tịch huyện này cũng khá tận tâm.

Ngoài ra, trên người Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện không nhìn thấy bất cứ điểm nào có thể là người ăn chơi trách táng, cảm giác hắn là người rất nghiêm túc.

Lúc này điện thoại của thư ký Nguyên Hằng Kiện vang lên, anh ta nghe điện thoại xong đến nói nhỏ vài câu vào tai Nguyên Hằng Kiện.

Nguyên Hằng Kiện đứng lên nói:

- Tôi có việc phải đi làm, cám ơn bữa chiêu đãi của cậu bạn nhỏ, có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn cơm.

Hàn Đông cũng đứng lên, mỉm cười nói:

- Ha ha, chú Nguyên, chú khách sáo quá. Nói chuyện với chú thật sự rất vui.

Sau đó, Nguyên Hằng Kiện và thư ký của ông ta liền đi xuống núi.

Hàn Đông đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, phía trước là mây trắng bồng bềnh, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Cuộc nói chuyện lần này, ít nhất cũng đã để lại một ấn tượng tốt trong lòng Nguyên Hằng Kiện.

Hạt giống đã được gieo, sau này sẽ từ từ sinh sôi phát triển, cuối cùng trở thành một cây đại thụ cao đến tận trời xanh.

Tiêu Bối Bối đứng cạnh Hàn Đông, kéo tay Hàn Đông, ngước lên hỏi:

- Anh Đông, chú Nguyên đó là ai vậy?

Hàn Đông đưa tay véo cái mũi nhỏ nhắn của cô, cười nói:

- Chú ấy à, chú ấy là một người lợi hại.

Đúng vậy, có thể leo lên đỉnh quyền lực bậc nhất Hoa Hạ, những người như thế, có ai mà không lợi hại chứ.

Tiêu Bối Bối thản nhiên cười nói:

- Em thấy dường như anh Đông cũng rất quan tâm đến chú ấy. Chú ấy cũng làm cán bộ sao?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, lần này chú ấy đến nhận chức Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên, cho nên anh phải ba hoa với chú ấy trước để tạo ấn tượng tốt.

- Ha ha, anh Đông, anh đúng là có tinh thần tốt.

Tiêu Bối Bối cười ha hả nói.

Hàn Đông mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Những chuyện hắn làm đều vì sự phát triển lâu dài của bản thân và gia tộc.

Tuy ông nội hiện giờ vẫn còn rất khỏe mạnh, hơn nữa, trong lần đại thảo luận đó cũng không giống kiếp sau, gặp phải luồng ngôn luận bảo thủ, còn vì chính bài văn của mình mà mối quan hệ của ông với Nam Tuần càng thêm thân thiết.

Nhưng Hàn Đông tuyệt đối không dám lơ là.

Dù sao, phong vân biến chuyển, chỉ cần không chú ý một chút thì dù là một cây đại thụ cao đến tận trời cũng có thể đổ ập xuống.

Ưu thế lớn nhất của hắn chính là đầu óc, là những ký ức của kiếp sau.

Cho nên Hàn Đông phải nắm bắt từng cơ hội, bắt đầu xới đất, bón phân cho cây đại thụ này của nhà họ Hàn.

Nguyên Hằng Kiện là một bắt đầu không tồi. Ngoài ra, trong đầu Hàn Đông còn có chút tính toán, sau này mới có thể thực thi.

Thấy Hàn Đông đứng đó, nhìn về phía trước, nét mặt kiên nghị, trên mặt Tiêu Bối Bối lộ ra vẻ sùng bái.

Nghỉ một lúc, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối xuống núi, lái xe đến Giang Đô Yển cách đó không xa.

Chơi trong Giang Đô Yển một lúc, sau khi ăn cơm chiều, Hàn Đông lái xe về Thục Đô.

Tuy thời gian hơi gấp gáp, nhưng Tiêu Bối Bối vẫn rất vui vẻ. Có thể vui chơi bên cạnh Hàn Đông, cho dù đến bất cứ nơi nào, cô đều cảm thấy vui.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông bảo Lữ Nam Phương mua vé máy bay mang tới, sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Đông lái xe đến sân bay Thục Đô.

Hàn Đông giúp Tiêu Bối Bối kéo vali đến cửa soát vé. Tiêu Bối Bối cắt vé xong, mắt hơi ướt, nhìn Hàn Đông nói:

- Anh Đông!

Sau đó, cô tựa như một con bướm, bay tới, nhào vào lòng Hàn Đông.

Hàn Đông đưa tay khẽ vỗ lưng cô, mỉm cười nói:

- Được rồi, sau này nếu có thời gian anh sẽ về thăm em. Chờ đến lúc em tốt nghiệp rồi cũng sẽ có nhiều thời gian đến chơi với anh mà.

- Em về đây.

Tiêu Bối Bối ngẩng đầu lên, cười nói, bỗng nhiên đưa tay véo mũi Hàn Đông, dịu dàng nói:

- Sau này không được véo mũi em nữa.

Hàn Đông cười khổ, nói:

- Con nhóc này, đến rồi phải gọi điện thoại cho anh biết.

- Dạ biết.

Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, vẫn vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó kéo vali vào trong.

Nhìn bóng dáng yểu điệu của Tiêu Bối Bối, khóe miệng Hàn Đông đột nhiên nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.

Con nhóc này, dáng vẻ vẫn giống như trước.

Nhìn máy bay bay lên, Hàn Đông xoay người bước ra ngoài, lái xe hướng về huyện Phú Nghĩa.

Lúc về đến huyện Phú Nghĩa đã là 3 giờ chiều. Hàn Đông bèn đi thẳng tới Ủy ban nhân dân huyện.

Vừa mới lên lầu thì điện thoại di động đã reng lên. Nhìn thấy số điện thoại từ Yến Kinh, Hàn Đông vội nghe máy, nghe thấy tiếng Tiêu Bối Bối dịu dàng nói:

- Anh Đông, em tới rồi.

- Tới thì tốt rồi, trong nhà không ai ra đón em sao?

- Ha ha, em lớn thế này rồi, còn cần có người đón sao?

- Đúng rồi, biết em không phụ thuộc ai rồi.

Hàn Đông mỉm cười nói chuyện với Tiêu Bối Bối vài câu, bảo cô về nhà sớm một chút, sau đó ngắt điện thoại.

Tả Nhất Sơn đang ngồi viết gì đấy, thấy Hàn Đông bước vào, anh ta vội vã đứng lên nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, anh về rồi.

Tuy Hàn Đông không dẫn anh ta cùng tới Thục Đô, nhưng Tả Nhất Sơn cũng không lo lắng gì cả. Dù sao lãnh đạo cũng đôi khi có thời gian riêng tư, cho nên, dù có làm việc công cũng không nhất thiết phải mang theo thư ký bên mình.

Hàn Đông gật đầu, bước vào phòng, chỉ thấy trên bàn bày vài phần văn kiện, đều được Tả Nhất Sơn phân loại rồi, cơ bản chỉ cần Hàn Đông đọc xong ký tên là được.

Hàn Đông vẫn khá vừa lòng tác phong làm việc của Tả Nhất Sơn.

Hơn nữa, sau một thời gian quan sát, Hàn Đông phát hiện, Tả Nhất Sơn cũng khá tuân thủ quy củ. Tuy rằng sau khi anh ta lên làm thư ký, vị thế lúc trước không sánh được với hôm nay, nhưng tính cách vẫn thận trọng khách sáo như cũ.

Chuyện này cũng hiếm thấy.

Hàn Đông cũng không muốn mình có một thư ký cáo mượn oai hùm.

Tả Nhất Sơn bước vào, nói nhỏ:

- Chủ tịch huyện Hàn, có vài vị gọi điện thoại tới cho anh báo cáo công tác. Bọn họ lần lượt là…

Những người gọi điện thoại đến báo cáo công tác đều là các Cục trưởng hay Cục phó được Hàn Đông phân công quản lý. Từ sau khi Hội nghị thường vụ họp được vài lần, các lãnh đạo được Hàn Đông phân công quản lý này cũng bắt đầu khởi động, nhốn nháo tìm cơ hội dựa vào Hàn Đông.

Hiện tại, lực lượng nền tảng cơ bản là đã định, không có năng lực phản kháng. Những người liên quan có lẽ không chờ được nữa, e là phải giống Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm Bồi Đĩnh, bị Hàn Đông đá về dưỡng lão thê thảm như vậy.

- Ừ, họ có gọi điện thoại tới nữa, anh cứ nói với họ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cần phải lãng phí thời gian, chỉ cần làm tốt công tác của mình là được rồi.

Hàn Đông thản nhiên.

Ý nghĩ của những người này hắn còn không rõ sao, còn không phải bảo vệ vị trí của mình thì còn gì.

Đương nhiên, thật tình Hàn Đông cũng không muốn nhắm vào ai, dù cho bọn họ không muốn trung thành với hắn, nhưng chỉ cần bọn họ làm tốt công tác, Hàn Đông cũng không đối xử tệ với họ.

Còn giống như Nhâm Bồi Đĩnh, vừa không muốn trung thành với mình, vừa không chịu làm tốt công tác, thì Hàn Đông nhất định là sẽ không khách khí.

Tả Nhất Sơn gật đầu nói:

- Dạ, Chủ tịch huyện Hàn.

Sau đó, anh ta pha cho Hàn Đông một tách trà nóng rồi mới nhẹ nhàng lui ra.

Giờ Tả Nhất Sơn đã biết Hàn Đông thích uống trà Long Tĩnh, vì thế ở chỗ anh ta luôn có trà Long Tĩnh, chưa bao giờ pha cho người khác. Đương nhiên, trừ phi Hàn Đông đặc biệt căn dặn.

Xem xong văn kiện, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào, nói:

- Anh gọi đến Ủy ban Kế hoạch, hỏi chuyện chuyên gia nghiên cứu của Viện Quy hoạch thiết kế tỉnh khảo sát thực địa thế nào rồi, đại khái khi nào thì có thể có được bản quy hoạch?

Không bao lâu sau, Phó Chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương của Ủy ban Kế hoạch đã vội vội vàng vàng chạy tới. Anh ta dè dặt nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, chuyên gia nghiên cứu của Viện Quy hoạch thiết kế tỉnh đúng là đã tiến hành thăm dò phố Duyên Hà rồi, ngoài ra họ còn chuẩn bị xem xét chung quanh huyện Phú Nghĩa, nói là phải kết hợp với tình hình bản địa, để thiết kế cho chúng ta một con đường sông mới. Tôi có bảo nhân viên chuyên môn trong văn phòng cùng đi với các chuyên gia để xem xét.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Ừ, như vậy cũng tốt. Dù sao, bình thường chỉ cần các chuyên gia yêu cầu thì anh phải đáp ứng yêu cầu cho họ.

Xem ra có phó viện trưởng ra mặt, đám chuyên gia này đúng là chuyên tâm. Đương nhiên, sau khi thăm dò phố Duyên Hà xong thì họ có thể quy hoạch thiết kế ra con đường sông mới. Nhưng nếu thiết kế như vậy, chắc chắn là không thể toàn vẹn bằng suy xét đến toàn bộ hiện trạng huyện Phú Nghĩa sau thiết kế.

- Thế này vậy, sau khi họ khảo sát xong rồi, tôi sẽ mời họ dùng bữa cơm.

Hàn Đông nói. Dù sao mấy chuyên gia này quả thật là làm việc nghiêm túc. Hơn nữa, đến lúc đó, toàn bộ phí thiết kế quy hoạch cũng không cao, vì thế mời họ ăn một bữa cơm cảm ơn cũng là chuyện nên làm.

Trang Dĩnh Lương đi rồi, Hàn Đông suy nghĩ một lúc, quyết định báo cáo với Hoàng Văn Vận một chút về việc làm điển hình cho toàn tỉnh, dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn, hơn nữa có Phạm Đồng Huy nhúng tay vào, có lẽ tính khả thi rất lớn. Hiện tại nhân lúc tin tức còn chưa lan ra, đi báo cáo trước một chút cho thỏa đáng.

Hoàng Văn Vận nghe Hàn Đông muốn đến báo cáo công tác, tất nhiên vui vẻ nhận lời.

Hoàng Văn Vận vô cùng vừa lòng với thái độ của Hàn Đông. Người thanh niên này sau khi lên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện, thái độ cũng không tồi.

Đi vào Huyện ủy, Hàn Đông nói qua về việc là điển hình cho toàn tỉnh, nói:

- Bí thư Hoàng, hôm thứ Bảy tôi đi chính là vì chuyện này, giờ đã nghĩ ra cách đưa được đến tay lãnh đạo tỉnh, tôi đoán rằng hy vọng vẫn còn rất lớn.

Hoàng Văn Vận vừa nghe được đã thấy vô cùng hứng thú, nói:

- Hàn Đông, suy nghĩ này của cậu quả thật là rất mới mẻ, rất có lợi cho sự phát triển của kinh tế huyện chúng ta. Hơn nữa, làm điển hình cho toàn tỉnh, đối với huyện chúng ta cũng là chuyện tốt.

Hoàng Văn Vận thật cao hứng. Người thanh niên này quả thật là có ý tưởng, lại rất có nhiệt tình.

Có lẽ, nương theo đông phong của hắn, bản thân mình cũng có thể tích lũy được chiến tích, đến lúc đó lại thăng chức thêm, hy vọng lớn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status