Người cầm quyền

Chương 248: Bí thư Tỉnh ủy muốn tới thị sát công việc (1+2+3)


Cô ta mặc váy mầu hồng, chân đi một đôi xăng đan mầu bạc, móng chân đánh mầu hồng. Tóc của cô ta buông mềm mại tự nhiên, cuốn ở trước ngực, trong tay còn xách theo một túi xách trắng nhỏ, vui vẻ đi tới, vẻ mặt vô cùng vui sướng.


Nhìn thấy Kiều San San nhẹ nhàng đi tới, Hàn Đông mỉm cười vô cùng dịu dàng.

Kiều San San ngồi lên xe, đợi Hàn Đông quay đầu xe, cô ta liền tiếp cận hôn lên má Hàn Đông.

Hàn Đông mỉm cười nói

- Hôm này có mấy người bạn đi chơi cùng, chúng mình chuẩn bị đi Thanh Sơn Lĩnh chơi đi.

Kiều San San nhẹ giọng nói

- Bạn của anh cũng là bạn em.

Hàn Đông gật đầu, lấy tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô ta.

Trong xe mở nhạc trữ tình, gió sáng sớm nhẹ nhàng thôi, khiến người ta vô cùng dễ chịu.

- Hàn Đông, bác gái có nói gì không?

Kiều San San đột nhiên hỏi.

Hàn Đông sửng sốt. Lập tức nói

- Đương nhiên nói rồi.

- Nói thế nào

Kiều San San quay đầu lại, cặp mắt xinh đẹp nhìn Hàn Đông, lông mi chỉnh tề nhẹ nhàng chớp, vô cùng xinh đẹp.

Hàn Đông tuy chỉ là nhìn lướt qua, nhưng cũng thấy vẻ mặt của Kiều San San, vô cùng lo lắng.

Xem ra, cô ấy vẫn rất lo lắng về thái độ của mẹ đối với cô ấy.

Nhẹ nhàng cười, Hàn Đông nói

- Đừng lo, mẹ anh vô cùng hài lòng với em.

Thấy Hàn Đông nói đơn giản vậy, Kiều San San vô cùng không hài lòng, trừng mắt nhìn Hàn Đông

- Trả lời đơn giản thế àh ?

- Đúng vậy, vậy em còn muốn thế nào nữa ?

Hàn Đông cười nói

- Mẹ anh muốn tận tay tặng nhẫn cho em, cái đó thì là tán thành em rồi mà.

Nhắc tới nhẫn, Kiều San San có chút ngượng ngùng nói

- Cái đó quả thật hình như rất đắt đó.

Hàn Đông gật đầu nói

- Là cô của anh mua từ nước ngoài về tặng cho mẹ anh, có điều cái này chủ yếu là tấm lòng của mẹ anh, không cần biết đắt quý ra sao.

Kiều San San kín tiếng thở dài

- Nhưng mà, em chưa tặng gì cho bác gái mà

Hàn Đông mỉm cười

- Không sao, mẹ anh nói rồi, chỉ cần chúng ta sống tốt với nhau, là mẹ vui rồi.

Lúc này Hàn Đông để ý thấy, Kiều San San trên tay không có đeo nhẫn, liền hỏi

- Sao em không đeo?

Kiều San San vẻ mặt hồng hồng, dịu dàng đáp

- Em chờ anh đeo cho em.

Trong lòng Hàn Đông run rẩy, cho xe dừng ven đường, ôm lấy Kiều San San, cúi đầu hôn.

Kiều San San nhẹ nhàng kêu lên tiếng, hai tay ôm lấy cổ Hàn Đông, nóng bỏng đáp trả.

Hồi lâu, hai người mới tách ra.

Kiều San San thở phì phò, dịu dàng nói

- Ai dà, bí quá.

Nhìn thấy nũng nịu đáng yêu, trong lòng Hàn Đông, vô cùng dịu dàng nói

- Nhẫn đây, anh đeo cho em, về sau không được tháo ra đó.

- Biết rồi

Kiều San San nói, cầm chiếc nhẫn của mẹ hắn tặng cho cô từ trong bao nhỏ.

Hàn Đông cầm chiếc nhẫn, đeo lên ngón tay trái của cô ta, đeo vào ngón giữa.

Nhẫn đeo ở ngón giữa, biểu thị tình yêu cuồng nhiệt.

Kiều San San cúi thấp đầu, mặc cho Hàn Đông đeo nhẫn cho cô ta, hàng lông mi chớp chớp, trong đôi mắt, lóe sáng.

Kỳ thật, cô hy vọng biết nhường nào ngày này, Hàn Đông đeo nhẫn cho cô lên ngón áp út bên trái.

Hàn Đông cúi đầu hôn lên môi Kiều San San nói

- Từ bây giờ trở đi, em là người của anh rồi, chiếc nhẫn này không được tháo ra.

Kiều San San nhẹ nhàng gật đầu nói

- Yên tâm, bất luận là bây giờ, hay là tương lai, em đều là người của anh rồi, đều ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa.

Hàn Đông trong lòng cảm động, ôm Kiều San San vào lòng.

Một lát sau, Kiều San San nói

- Đi thôi, không phải anh có bạn đang đợi sao ?

Hàn Đông gật đầu, lái xe, tiếp tục chạy về huyện Phú Nghĩa.

Kiều San San ngồi ở vị trí ghế phụ, đưa tay trái duỗi ra phía trước, không ngừng cảm nhận chiếc nhẫn ở trên ngón giữa, nó sáng rực rỡ , đại biểu cho tình yêu vĩnh hằng kiên trung.

Vẻ mặt của Kiều San San chan chứa tình cảm, bất luận là thế nào, trong lòng Hàn Đông, đều có hình bóng của cô ta.

Chỉ cần hai trái tim có thể tồn tại cùng nhau, chính là ở hoàn cảnh khó khăn, cũng có thể giống như hạnh phúc một đời.

Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mỉm cười thản nhiên của Hàn Đông, Kiều San San bỗng nhiên nói

- Hàn Đông, hai ngày nữa, em cũng tặng quà cho anh nha.

Hàn Đông cười nói

- Được, em chuẩn bị tặng anh cái gì nào ?

- Không nói với anh

Kiều San San dịu dàng nói, vẻ mặt tươi cười.

Đến huyện Phú Nghĩa rồi, Hàn Đông lái xe đến khách sạn Long Đằng, gọi điện thoại, Lã Nam Phương bọn họ từ trên lầu đi xuống.

Kiều San San quen biết Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không, Hàn Đông chỉ giới thiệu chút về Lã Nhạc.

- Ha ha, sư mẫu xinh quá

Lã Nhạc nhìn Kiều San San dịu dàng nói.

Kiều San San sửng sốt, đầy nghi hoặc nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông cười khổ nói

- Cô bé đó muốn học võ với anh.

Kiều San San mỉm cười, nói với Lã Nhạc

- Em gọi chị là chị được rồi.

Tuy là bị Lã Nhạc gọi là sư mẫu, nhưng trong lòng Kiều San San vô cùng vui vẻ, nhưng dẫu rằng là có người ngoài, cô ta cũng có chút ngượng ngùng.

Lã Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, liền gọi cô là chị San San, mà Kiều San San gọi cô ta là em.

Nhìn thấy hai người mới quen như đã thân, vẻ mặt Hàn Đông hiện ra nụ cười tủm tỉm.

Lúc này, Hàn Đông và Ngưu Chí Không tự lái xe của mình, một đoàn người lái xe đi đến Thanh Sơn Lĩnh.

Lã Nhạc và Kiều San San ngồi xe của Hàn Đông, hai người bọn họ ngồi ở hàng ghế phía sau, trò chuyện ríu rít luyên thuyên dọc cả đoạn đường, quả thực là giống như bạn bè tốt vậy.

So sánh với Kiều San San, Lã Nhạc là một cô gái giống như một tờ giấy trắng đơn thuần, do đó khi nói chuyện với Kiều San San, khiên Lã Nhạc luôn vô cùng tò mò, cảm thấy Kiều San San hiểu biết nhiều lắm.

Liên tục trò chuyện, Kiều San San bắt đầu truyền thụ cho Lã Nhạc trang điểm như thế nào.

Kỳ thật Lã Nhạc giống như khối ngọc trắng nõn, hơn nữa cô ta còn học tại trường quân đội, bình thường cũng không biết trang điểm thế nào, bởi vậy càng là dung nhan tự nhiên.

Ở trong mắt Kiều San San, nếu như Lã Nhạc trang điểm một chút, chắc chắn sẽ là một tuyệt sắc mỹ nữ.

Nói chuyện lâu như vậy, Kiều San San cũng thấy Lã Nhạc vô cùng đơn thuần, cũng vô cùng thích thú đối với cô ta, sâu trong nội tâm, thật là giống như một người em gái vậy,

Nghe hai người ở sau gọi chị chị em em như vậy, Hàn Đông trong lòng cũng vui mừng.

Mấy người đến Thanh Sơn Lĩnh chơi một ngày, ngày hè ở đây nóng nực, Thanh Sơn Lĩnh quả thật là giống như thánh địa nghỉ hè vậy.

Nhìn thấy Kiều San San và Lã Nhạc vui đùa vậy, Lã Nam Phương cũng thấy vui lây, nói với Hàn Đông

- Con bé Nhạc Nhạc này, chính là con quỷ nghịch ngợm.

Hàn Đông nói

- Tính cách của cô ta khá tốt. Vô ưu vô lự, vui vẻ, giống như như tinh linh vậy.

Ăn cơm chiều xong, mọi người lái xe quay về huyện Phú Nghĩa, đi đường ca hát, sau đó Lã Nam Phương bọn họ vẫn quay về khách sạn Long Đằng.

Mà Kiều San San, thì cùng Hàn Đông đi đến ký túc của Cục lương thực.

Trước khi tới đây, Kiều San San gọi điện cho nhà, nói là tối nay cô ở với Cát Ni.

Đương nhiên, trước đó, Kiều San San cũng nói qua với Cát Ni rồi, để cô ta giấu giúp.

Khi lên lầu, vẻ mặt Kiều San San hồng hồng, cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ thẹn thùng.

Hàn Đông mở cửa cho Kiều San San, liền vội vàng ôm lấy cô ta, bước nhanh đến phòng ngủ.

- Hàn Đông, chúng mình tắm trước đã

Kiều San San vội kêu lên.

Hàn Đông cười ha ha nói

- Đợi lát nữa cùng nhau tắm

Nói rồi, bế Kiều San San lên giường, sau đó đè lên người cô ta, vừa hôn cô ta vừa sờ soạng ngực cô ta.

Kiều San San cũng bắt đầu hoạt động, hai tay ôm lấy Hàn Đông. Trong miệng nhẹ nhàng rên lên từng tiếng.

Tay của Hàn Đông tiếp tục đi xuống, nhẹ nhàng cởi quần nhỏ màu hồng của Kiều San San ra, ngón tay gẩy nhẹ. Cảm thấy được phần giữa hai chân của cô ta, đã ẩm ướt rồi.

Róc rách suối nước, thuyền như qua bên không người, dường như đang đợi chủ nhân của nó vậy.

Hàn Đông cũng không nhịn được nữa rồi, hai ba lần đưa cột chống trời của mình đến đó, sau đó nhẹ nhàng ép vào.

Kiều San San rên lên một tiếng dịu dàng “a”, lập tức thở dài ra một hơi, dường như cảm giác thật vô cùng sung sướng.

Rất nhanh, trong phóng, là một mảnh sắc xuân.

Hàn Đông đã nghĩ là một nông phu vất vả cần cù, ở giữa núi hoàng đã không ngừng canh lương, thân thể rất nhanh đổ mồ hôi đầm đìa.

Giọng Kiều San San nhẹ nhàng uyển chuyển, thân hình không ngừng phối hợp với Hàn Đông.

Quấn quýt triền miên, nhấp lên nhấp xuống.

Cũng không qua bao lâu rồi, hai người dường thở hồng hộc dừng lại.

Hàn Đông vẫn ở trong người Kiều San san, hai người đối lập nhau, Hàn Đông cảm thấy trước ngực có hai cái gì đó đầy đặn co dãn, cúi đầu hôn lên đôi môi Kiều San San.

- Mệt chết đi được

Kiều San San dịu dàng nói.

Hai người mấy ngày không gặp, cho nên vừa bên nhau, đã đi đến tận cùng rồi, dường như đem tất cả sự nhiệt tình bên trong thân thể phóng ra ngoài.

Hàn Đông dừng lại bên trong người Kiều San San, hai người cứ nằm như vậy.

- Hàn Đông, chúng mình đi tắm đi

Kiều San San hạ giọng nói, tay đẩy Hàn Đông ra.

Cô làm như vậy, Hàn Đông lại cảm thấy phía dưới chộn rộn rất nhanh.

Cảm thấy của Hàn Đông có thay đổi, Kiều San San liền đỏ mặt, hai tay ôm lấy lưng Hàn Đông nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô càng làm như thế, Hàn Đông càng cảm thấy vô cùng thích thú, lập tức cột chống trời hiên ngang đứng dậy. Rốt cuộc không chịu được, lại bắt đầu vào cuộc.

Lần này, lại là một trận triền miên,

Sau đó hai người nghỉ ngơi một lúc, mới đứng dậy tắm rửa.



Cửa sổ trong phòng đều đóng, hai người không mặc quần áo, hàn Đông ôm Kiều San San trong phòng vệ sinh, sau đó hai người lại giúp tắm rửa cho nhau.

Tuy nhiên, mục tiêu của Hàn Đông, chủ yếu là hai chỗ nhô lên kia của Kiều San San, bàn tay không ngừng sờ soạng.

Trong phòng vệ sinh, trò truyện nũng nịu.

Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ.

Trong phòng ngủ, đã có điều hòa ròi, bởi vậy hai người ôm nhau ngủ.

Lúc này, điều hòa vẫn là xa xỉ phẩm, có điều Hàn Đông thân là Thường ủy Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, đãi ngộ này là bình thường, không cần Hàn Đông tự mình nói, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Mỹ Kim cũng chủ động làm cho Hàn Đông.

Hàn Đông ôm lấy Kiều San San, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô cảm thán một trận, sống cùng với Kiều San san, bản thân thấy hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy.

Vì hạnh phúc của bản thân và Kiều San San, Hàn Đông cũng muốn không ngừng cố gắng, tranh thủ nắm quyền chủ động lớn.

Trong ngực Hàn Đông, Kiều San San ngủ vô cùng ngon lành. Đương ngủ, nếu không phải Hàn Đông không kìm nổi mà vuốt ve thân thể cô, cô cũng sẽ không tỉnh đâu.

Buổi sáng hôm sau, Kiều San San mở mắt nói

- Hàn Đông anh xấu lắm.

Hàn Đông cười ha ha nói

- Anh còn không phải vì em làm em vui vẻ sao.

Kiều San San trừng mắt nhìn Hàn Đông

- Anh chỉ vì bản thân dễ chịu mà thôi.

- Lẽ nào em không dễ chịu sao?

Hàn Đông cười xấu xa nói.

Kiều San San lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng đấm lên ngực Hàn Đông.

Đêm qua, ngủ được một lúc, Hàn Đông không kìm nổi lại trèo lên người cô, hai người quấn quít bên nhau, cả đêm, cũng chẳng ngủ được gì.

Đứng dậy mặc quần áo, Hàn Đông thật không muốn đi làm, chỉ muốn ở cùng Kiều San San thôi.

Kiều San San đưa tay đẩy Hàn Đông nói

- Hàn Đông, anh đi làm đi, em bảo Cát Ni đến đón em.

Hàn Đông giơ tay ôm cô nói

- Chúng mình cùng xuống đi, đợi anh đến Ủy ban nhân dân huyện rồi, để Lý Thiếu Võ đưa em về là được rồi.

- Không

Kiều San San ngại ngùng nói. Hai người triền miên cả đêm, cô cũng không ngủ ngon. Lúc này bộ dạng mệt mỏi, cũng không muốn để người khác nhìn thấy.

Thấy Kiều San San ngại ngùng như vậy, Hàn Đông cũng hiểu ra chuyện gì, nói

- Vậy thế này, chẳng thà em gọi điện xin nghỉ đi, ngủ thêm chút nữa, sau đó đi làm sau.

- Vậy cũng được

Kiều San San gật đầu nói

- Em ngủ ở chỗ anh vậy.

Hai người hôn nhau nồng thắm, lúc ra khỏi cửa, Kiều San San giơ tay kéo Hàn Đông lại hôn lên môi, cũng giơ tay giúp Hàn Đông sửa lại quần áo.

Hàn Đông lặng lẽ nhìn cô làm hết thảy, trong lòng vô cùng cảm động.

Cử động của Kiều San San, tự nhiên như vậy, điềm tĩnh giống như hành động của một người vợ trước khi chồng ra khỏi cửa.

Ngưng thần thật sâu nhìn Kiều San San một cái, Hàn Đông giơ tay lên xoa mặt cô, sau đó mới quay người đi xuống lầu.

Kiều San San nhìn Hàn Đông đi xuống lầu, lúc này vẻ mặt hạnh phúc quay trở lại, nằm trên giường, còn có thể đủ để cảm nhận tối qua hai người còn lưu lại chút khí, Kiều San San dán mặt vào gối, dường như đang cẩn thận cảm nhận mùi của Hàn Đông vậy.

Đến Ủy ban nhân dân không lâu, Thẩm Tùng Phi cũng đến rồi, ông ta mấy ngày nay bận chỉnh đốn nhà máy xi măng Đại hoa. Hôm nay đến, chủ yếu là muốn nghe ý kiến của Hàn Đông.

Nghe Thẩm Tùng Phi giới thiệu tình hình xong, Hàn Đông cười nói

- Nói như vậy, thiết bị của nhà máy xi măng Đại Hoa là tốt nhất, chất lượng sản phẩm cũng có thể cam đoan, chủ yếu nhất là tìm khách hàng mới được. Cái này, Chủ tịch Thẩm ngài có thể để bọn họ liên hệ với mấy doanh nghiệp cải tạo xây dựng Tân Giang Lộ, cũng có thể hợp tác một chút.

Trước đấy, đại bộ phận thiết bị nhà máy xi măng Đại Hoa, đều trong trạng thái khởi công xử lý, cho dù khởi công làm ra được sản phẩm xi măng, cũng đại đa số bị xưởng trưởng Vương Quân Bảo bán cho người ngoài, sau khi kiếm được tiền, lại cho bọn họ hoa hồng. Hiện tại Thẩm Tùng Phi muốn chỉnh đốn nhà máy cho xong, trấn an tốt công nhân trong nhà máy trước, để bọn họ nhìn thấy hy vọng mới được, hơn nữa bộ máy không phải dễ dàng xây dựng như thế, đặc biệt là dựa vào ý kiến của Hàn Đông, trong huyện yêu cầu là, công khai thông báo tuyển dụng Xưởng trưởng, Phó xưởng, cái này lại càng là không phải nhất thời có thể làm tốt.

Hàn Đông hiểu Thẩm Tùng Phi tìm mình, cũng chủ yếu là vì biểu đạt một kiểu thái độ mà thôi, trong lời nói đã biểu đạt về sau đi theo mình, do đó có sự việc gì, sẽ thông báo với mình, cũng là thái độ của ông ta mà thôi.

Tiễn Thẩm Tùng Phi đi, Hàn Đông liền nói với Tả Nhất Sơn

- Nhất Sơn, chúng ta đi đường Tân Giang xem sao.

Hiện tay đường Tân Giang mới bắt đầu khởi công, vài nhà máy xây dựng đang phối hợp với chính phủ. Bắt đầu động viện cư dân di dời.

Đối với địa điểm di dời, có hai sự lựa chọn, một là tự mình đi tìm chỗ ở, do doanh nghiệp bồi thường, mặt khác, là do doanh nghiệp xây dựng nhà tạm cho bọn họ đối phó một thời gian trước.

Hàn Đông đi lần này, chủ yếu là muốn xem xem công tác di dời như thế nào, không thể để phát sinh việc cưỡng chế di dời.

Dù sao, có hai sự lựa chọn, nhưng trước khi di dời, nhất định phải đạt được hiệp nghị nhất định cùng với các hộ gia đình, nói cho rõ trước rồi mới nói điều kiện bồi thường sau mới được.

Dựa vào thống kê, hộ gia đinh phải di dời ở phố Duyên Hà, tổng cộng có hơn một ngàn hộ, đề cập đến số năm sinh sống, cũng không đề cập diện tích phòng ốc.

Bởi vậy, có khó tránh khỏi có một số hạng người gian xảo, muốn thừa cơ lừa bịp tống tiền.

Nhưng tổng thể mà nói, ý của Hàn Đông là, cần phải dùng lời lẽ thuyết phục di dời, không được ép, cũng không được dẫn đến kiện cáo.

Xe tới phố Duyên Hà, Hàn Đông xuống xe, với Tả Nhất Sơn, đi đến phía trước của phố Duyên Hà.

Mà Tả Nhất Sơn, thì lái xe đi theo sau.

Trên đường rất bận rộn, một số người đang chuẩn bị di dời, còn có một số người thì đang thu dọn đồ đạc của mình.

Đi một đoạn đường, Hàn Đông cũng không phát hiện có tình hình dị thường gì, trong lòng không khỏi âm thầm để ý.

Một trận âm thanh huyên náo vọng đến.

Hàn Đông ngẩng đầu thầy, chỉ nhìn thấy phía trước có đám người vây quanh, tiếng ồn ào truyền đến từ nơi đó.

- Đi xem sao

Hàn Đông nói, Tả Nhất Sơn rảo bước đi qua.

Trong đám người, Phó chủ tịch huyện Hứa Hiểu Đông đang tận tình khuyên bảo giải thích gì đó.

Mà ông ta đối mặt, không phải là một, mà là một nhóm thanh niên đầu vàng, tay đang giơ lên, vẻ mặt như là oán giận cái gì.

Phía sau bọn họ, là một người tiến vào quán trà.

Xem tình hình, bốn phía đều là người, đều là xem náo nhiệt.

Hàn Đông nghe một lúc, hiểu được thanh niên tóc vàng kia, muốn một đền một, xét khi hoàn thành đường Tân Giang, tính diện tích là gấp hai bây giờ….

- Bồi thường thế nào, Chính phủ đều có quy định thống nhất rồi, cũng không thể vì mình cậu đặc biệt phải không, diện tích của cậu ở đây bao nhiêu, đến lúc đó chắc chắn sẽ đền cho cậu như thế, thậm thí là cả vị trí phòng như thế, đồng thời còn có một bộ phận tiền đền bù, thế này còn có gì không vừa lòng nữa ?

Hứa Hiểu Đông vô cùng tức giận, thanh niên đó rõ ràng là muốn lừa bịp tống tiền. Ông ta nhận được thỉnh cầu của người phụ trách tập đoàn Hoa Kiến, sau đó qua xem, ai biết cho dù lấy thân phận Phó chủ tịch khuyên bảo, đối phương cũng không nể mặt chút nào.

- Hừ, tôi đang sống tốt ở đây, tại sao lại phải dọn đi, hơn nữa mỗi ngày tôi đều kinh doanh, tiền đó ai đền cho tôi

Gã thanh niên kia lý lẽ hùng hồn, quơ cánh tay, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Khi thanh niên quơ tay, có mấy tên côn đồ động đậy, vẻ mặt đều không có ý tốt.

Hứa Hiểu Đông nói

- Đường Tân Giang là công trình trọng điểm của huyện, là vì cải tạo toàn bộ phong cảnh huyện, cậu gây cản trở công trình như vây, không tốt cho cậu đâu.

- Vậy thì sao chứ? Phòng này là của tôi, tôi không muốn dọn đi không được sao?

Gã thanh niên tóc vàng kia kiêu ngạo nói, không chút gì sợ hãi sự uy hiếp của Hứa Hiểu Đông.

Sau lưng Hứa Hiểu Đông, có mấy nhân viên chính phủ công tác, cũng đang mồm năm miệng mười nói.

Tuy nhiên, gã thanh niên đõ rõ ràng là quyết tâm phải lừa bịp tống tiền một phen, làm sao mà nghe vào được lời của bọn họ chứ.

Hàn Đông lắc đầu, bất luận là khi nào. Bất kể là chỗ nào, người như gã thanh niên tóc vàng đó không ít.

- Ai dám bắt nạt tiểu đệ của ta

Lúc này bên ngoài có truyện đến một tiếng ồn.

Mọi người tách ra, mấy gã thanh niên kiêu ngạo đi tới.

Hàn Đông vừa thấy, không khỏi nhíu mày, không ngờ lại là cái tên mặt sẹo đó, lâu ngày không thấy, nhìn bộ dạng của hắn, cũng không có thay đổi thành người tốt.

- Đao sẹo ca

Gã tóc vàng vừa thấy, vui vẻ kêu lên một tiếng.

Trên cổ tên mặt thẹo đeo một vòng trang sức vàng ròng, gã gật đầu cười, quay đầu về phía Hứa Hiểu Đông nói

- Người của chính phủ thì đã sao? Cũng không thể ức hiếp nhân dân bình thường vậy chứ, hôm nay ai dám đụng vào nhà của huynh đệ ta. Ta cho người đó đẹp mặt.

Hứa Hiểu Đông tức giận, gã này gan lớn quá, dám uy hiếp cả Phó chủ tịch huyện.

Thấy thế, Hàn Đông cười lạnh một tiếng

- Giọng điệu không nhỏ đấy, muốn tạo phản phải không ?

Tên mặt sẹo vừa nghe thấy, chuyển giọng, cao giọng quát

- Thằng nào, con bà thằng nào muốn chết!

Hàn Đông chen lên phía trước, cười lạnh nói

- Là tôi, cậu muốn thế nào?

“A” tên mặt sẹo vừa thấy Hàn Đông. Lập tức lùi hai bước, lập tức cười

- Là ngài ạh, thật ngại quá, tôi không biết là ngài.



Hàn Đông bĩu môi cười nói

- Là ai cũng không được, biết ở đây là công trình trọng điểm của huyện không? Các cậu cản trở công trình, muốn làm gì đây?

- Cái này.

Tên mặt sẹo vài lần chịu thiệt dưới tay Hàn Đông, đối với Hàn Đông vô cùng sợ hãi.

Gã thanh niên tóc vàng thấy tên mặt sẹo đối với Hàn Đông mà sợ hãi như vậy, tự nhiên cũng không dám nói gì.

Hàn Đông lúc này giương giọng nói

- Tôi là Phó chủ tịch huyện Hàn Đông, trong huyện giao cho tôi quản lý công trình cải tạo đường Tân Giang, bởi vậy, hy vọng mọi người phối hợp chút, dù sao đường Tân Giang làm xong rồi, đối với mọi người cũng có chỗ tốt, có suy nghĩ gì, chỉ cần hợp lý, đều có thể đề xuất với chính phủ, nhưng đối với người cố tình gây sự này, Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện cũng sẽ không khách khí đâu.

Tên mặt sẹo không ngờ được Hàn Đông đã là Phó chủ tịch huyện, nhớ rằng trước đó không lâu, hắn còn là Trưởng trấn ở trấn Triệu Hoa, sao có thể trèo lên nhanh thế.

Gã chuyển người, nói lớn

- Công trình trọng điểm trong huyện, chúng tôi là nhân dân nhất định phải toàn lực ủng hộ, toàn lực ủng hộ.

Hàn Đông cười lạnh, rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho Xa Tĩnh Chương

- Xa Tĩnh Chương, cục Công an phải gia tăng tuần tra đường Tân Giang, đối với người phá hoại công trình trọng điểm của huyện, nhất định phải nghiêm trị cho tốt.

- Lãnh đạo yên tâm, tôi đã dặn dò rồi

Xa Tĩnh Chương cười ha ha.

Bây giờ Xa Tĩnh Chương là Chính ủy Cục công an, hơn nữa Phó cục thường trực cũng là do ông ta đề cử. Ngoài ra còn có một Phó cục cũng là người của ông ta, bởi vậy bây giờ quyền lực của Xa Tĩnh Chương ở Cục công an nhiều hơn so với trước, lời nói cũng kiên cường hơn trước.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói với tên mặt sẹo

- Nếu cậu hiểu đã lý lẽ, vậy thì đi khuyên bạn cậu đi.

- Nhất định nhất định

Tên mặt sẹo cúi khom lưng nói

- Con phố này tôi còn mấy người bạn, tôi nhất định sẽ khuyên họ phối hợp với công việc của chính phủ cho tốt.

Thấy màn như vậy, người bao quanh, tất cả đều nghi hoặc khó hiểu, tên mặt sẹo lúc này còn khá kiêu ngạo, sao mà vừa nhìn thấy Hàn Đông, liền mất đi vẻ kiêu ngạo đó, bây giờ bộ dạng của họ, thực sự là giống như người da chó.

Hứa Hiểu Đông cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hàn Đông vừa ra mặt, liền làm xong việc, cũng quá đơn giản vậy.

Lúc này Hàn Đông quay người nói với Hứa Hiểu Đông

- Khó khăn cho Chủ tịch Hứa rồi, ngài chuyển cáo với các tiểu thương, đối với yêu cầu hợp lý của cư dân, nhất định phải cố gắng vừa lòng, nhưng đối với người vô lý lừa bịp tống tiền, sẽ giao cho Cục công an xử lý.

- Vâng, cảm ơn Chủ tịch Hàn

Hứa Hiểu Đông trong lòng cảm kích.

Sự xuất hiện của Hàn Đông, lập tức xử lý được vấn đề, khiến ông ta tiết kiệm được nhiều sức.

Kỳ thật, Hàn Đông cũng cảm thấy kỳ quái, tên mặt sẹo chuyển biến nhanh như vậy, có điều cũng tốt. Chỉ cần gã phối hợp với cán sự Ủy ban nhân dân, thì cũng không có gì phải nói, về phần gã muốn chút gì, Hàn Đông cũng không hứng thú.

Sau đó, Hàn Đông lại đi cùng Hứa Hiểu Đông, đi lên trước coi sao, dọc đường đi, Hàn Đông giao lưu đôi chút với Hứa Hiểu Đông, đối với việc Hứa Hiểu Đông tự mình đến hiện trường khuyên dân cư di dời. Hàn Đông rất hài lòng, có lời khen ngợi.

Hứa Hiểu Đông nói

- Chủ tịch Hàn quá khen rồi, đó là việc tôi nên làm thôi.

Hứa Hiểu Đông trong lòng vui mừng, xem ra biểu hiện của mình khiến Hàn Đông cũng vừa lòng.

Quay trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hàn Đông gọi điện cho thư ký Cổ Phàm Hàn của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy, nói là có việc muốn báo cáo với Chủ tịch tỉnh Phạm. Anh ta không nhớ rõ Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi Hàn Đông, nhưng người khiến Chủ tịch Phạm nhớ tới, là một thư ký, Cổ Phàm Hàn tự nhiên sẽ ghi nhớ chặt chẽ. Nếu là Phó chủ tịch huyện khác. Cổ Phàm Hàn cũng không muốn nghĩ tới, có thể trực tiếp nói với đối phương Chủ tịch Phạm không có thời gian gặp. Có điều đối với Hàn Đông thì không giống thế. Cổ Phàm Hàn khách khí nói

- Chủ tịch Hàn, ngài chờ một chút, tôi đi báo cáo với Chủ tịch Phạm.

- Được, cảm ơn Thư ký Cổ.

Một lát sau, giọng của Phạm Đồng Huy vọng đến

- Hàn Đông àh ?

- Chủ tịch Phạm, tôi là Hàn Đông, thật ngại quá, làm phiền ngài rồi

Hàn Đông tôn kính nói.

Phạm Đông Huy cười ha ha nói

- Không sao. Hàn Đông, tôi biết cậu muốn hỏi việc quy hoạch, có điều chuyện này Tỉnh ủy vô cùng coi trọng, phải đợi qua một thời gian, mới có thể phúc đáp ý kiến. Tuy nhiên trước đó, các cậu có thể làm tốt giai đoạn chuẩn bị trước đi.

- Vâng, cảm ơn Chủ tịch Phạm

Tuy là nói phải đợi một thời gian sau, nhưng trong lòng Hàn Đông đã có chút vui vẻ, bởi vì trong ngữ khí của Phạm Đồng Huy, Hàn Đông cảm nhận thấy, bản thân đệ trình phương án kế hoạch, nhất định là nhận được sự trọng thị của Tỉnh ủy. Hơn nữa Phạm Đông Huy để mình làm tốt công tác chuẩn bị trước, vậy tức là nói, tư tưởng của huyện Phú Nghĩa cơ bản có thể được phê chuẩn.

Trong lòng Hàn Đông cũng đại khái hiểu được, sở dĩ Phàm Đồng Huy nói Tỉnh ủy vô cùng coi trọng, phỏng chừng có liên quan tới tân Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, xem ra từ khi nói chuyện với ông ta ở núi Thanh Thành, vẫn dẫn đến có tác dụng.

Dập điện thoại, Hàn Đông gọi điện cho Tả Nhất Sơn, bảo gọi Cục trưởng Cục nghiệp vụ Từ Bác Bằng đến.

Không bao lâu, Từ Bác Bằng đến, ông ta cung kính đứng trước bàn làm việc của Hàn Đông nói

- Chủ tịch Hàn, ngài tìm tôi?

Hàn Đông gật đầu nói

- Ngồi đi, thời gian này, công việc của Cục công tác tiến triển thế nào rồi?

Từ Bác Bằng cẩn thận ngồi xuống, sửa sang lại ý nghĩ nói

- Dựa vào chỉ thị của Chủ tịch Hàn, Cục công tác đã tổ chức nhân viên rồi, bắt đầu tiến hành liên hệ phù hợp với mỗi thôn xã, bắt đầu tiến hành điều tra lao động của các thôn của toàn huyện, có điều, hiệu quả bây giờ thể hiện không tốt, chỉ có công việc tiến triển của trấn Triệu Hoa cũng không tệ lắm.

Hàn Đông nhíu mày nói

- Là nguyên nhân gì dẫn đến hiệu quả không tốt ?

Từ Bác Bằng cẩn thận nói

- Chủ yếu là bởi vì nhân viên công tác của các thôn trấn đề khá bận, ngoài ra bọn họ cũng không có người tương ứng với tổ công tác, cho nên trên cơ bản không rút ra được người thích hợp đến phối hợp với chúng ta, mà không có sự phối hợp của nhân viên địa phương. Nếu chỉ dựa vào nhân sự Cục công tác, căn bản là không đủ

Hàn Đông gật đầu, hiểu được ý của Từ Bác Bằng, kỳ thật không phải người của các thôn xã bận bao nhiêu, chủ yếu là bởi vì các thôn xã không phối hợp với công việc của Cục công tác.

- Vấn đề này tôi đã biết, ừ, tôi sẽ mời họp hội nghị Thường ủy Huyện ủy thảo luận sau, chế định biện pháp công tác, yêu cầu các xã trấn coi chuyện này là trọng điểm.

Trước đây, Hàn Đông cũng đem bản thân vào lối suy nghĩ của phương diện công tác báo cáo qua cho Hoàng Văn Vận, bời vậy muốn ông ta ủng hộ công tác của mình.

Tuy rằng bây giờ ý kiến phúc đáp trong tỉnh còn chưa có, nhưng Hàn Đông tin rằng, chắc là qua không bao lâu, sẽ có văn kiện tương ứng xuất hiện.

Theo lời của Từ Bác Bằng biết, trấn Triệu Hoa đối với công việc này khá là ủng hộ, tuy nhiên Hàn Đông cũng hiểu, chủ yếu là trấn Triệu Hoa là nơi căn bản của mình, Bí thư Trấn ủy Trương Trường Hà, Chủ tịch trấn Hầu Tây Bình có quan hệ khá tốt với mình, biết Cục công tác là mình phân công, do đó cũng cứ dựa theo yêu cầu phối hợp thôi.

Ngồi chỗ đó tĩnh lặng một lúc, Hàn Đông cảm thấy, bây giờ bản thân đối với mấy chỗ phân công quản lý ở trong huyện gần như quen thuộc, nhưng lãnh đạo các xã trấn , quen biết cũng không nhiều.

Huyện Phú Nghĩa tổng cộng có hai mươi sáu xã trấn. Nói cách khác, có năm mươi hai cán bộ cấp trưởng phòng. Mà Hàn Đông quen biết, lại chỉ có mấy người, đại đa số, đều là bọn họ quen Hàn Đông, mà Hàn Đông lại không quen họ, công việc sau này của Hàn Đông chẳng có chỗ tốt đẹp gì. Tuy Hàn Đông là Thường ủy Huyện ủy, nhưng cho dù thế nào, sau này cần có những người dưới đó làm việc mới được. Các xã trấn dưới đó là chư hầu, nếu có quyết sách gì, nếu tiếp theo không thể chấp hành, làm lãnh đạo cũng chẳng có tác dụng gì

- Xem ra, phải tìm lấy cái cơ, tốt nhất là đi một chuyến đến các xã trấn, tìm hiểu tình hình một chút

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.

Lập tức, trong lòng Hàn Đông còn có chủ ý. Tự mình muốn làm lao động mở phục vụ làm mẫu căn cứ. Không phải là cớ tốt nhất. Chuyện này là một tay mình làm nên, đến lúc đó chắc chắn là bản thân mình phụ trách, vậy thì có thể dựa vào danh kiểm tra công việc, đi dạo qua mỗi xã trấn, nếu như có thể lôi kéo được một ít người bên mình, thì cũng là chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông quyết đinh giao lưu một chút với Hoàng Văn Vận, tranh thủ sớm thông qua quyết nghị của hội nghị thường vụ, khiến các xã trấn phối hợp với Cục công tác làm tốt công việc thanh tra đăng ký dư sức lao động.

- Hàn Đông đến rồi, ngồi đi

Hoàng Văn Vận mặt mỉm cười nói.

Hàn Đông số lần báo cáo công việc vô cùng nhiều, cái này khiến Hoàng Văn Vận trong lòng vô cùng hài lòng đối với Hàn Đông. Thuyết minh chính mình cũng không phí công đề bạt hắn.

Sau khi nghe Hàn Đông tự thuật, Hoàng Văn Vận trầm ngâm một chút, hỏi

- Hàn Đông, cậu cho rằng mở phục vụ lao động làm căn cứ mẫu nắm chắc được ý kiến phúc đáp.

Hàn Đông cười, Hoàng Văn Vận khá cẩn thận mà

- Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy vấn đề không lớn, Chủ tịch tỉnh Phạm đều nói là có thể chuẩn bị tốt giai đoạn công tác trước.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói

- Tốt lắm.

Điện thoại trên bàn vang lên, Hoàng Văn Vận vội qua nghe điện thoại.

Nghe xong một câu, chợt thấy Hoàng Văn Vận kinh ngạc nói

- Bí thư Nguyên muốn đến thị sát ?

Hàn Đông cũng sửng sốt, Bí thư Nguyên là Nguyên Hằng Kiện sao?

Hoàng Văn Vận rất nhanh dập điện thoại, vẻ mặt kích động nói

- Bí thư Tỉnh ủy Nguyên muốn đến huyện Phú Nghĩa thị sát công việc, mau mở họp hội nghị thường vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status