Người cầm quyền

Chương 324: Ba người ngoài cuộc trên Hội nghị thường vụ


Thẩm Tòng Phi đã đến, thế cục ở huyện Vinh Quang thay đổi nhanh chóng. Hàn Đông nắm được quyền to ở huyện Vinh Quang trong tay, xác định địa vị lãnh đạo tuyệt đối của Hàn Đông.


Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Khai, Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương, đều lần lượt gặp Hàn Đông báo cáo công tác, tỏ vẻ đầu phục.

Còn Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện Tiếu Hàm Cường cùng với Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Lý Vĩnh Trung, tuy ba người này cũng biết rằng tình thế biến hóa nhưng cũng không có gì thay đổi. Dù sao khả năng bọn họ đầu phục Hàn Đông cũng không lớn lắm.

Đương nhiên, hiện giờ Hàn Đông cũng không đặt ba người này vào mắt. Dù sao Hàn Đông đã nắm quyền, hắn chỉ cần nắm chắc cục diện tổng thể là được. Còn những người khác, nếu khiến Hàn Đông cảm thấy khó chịu, hắn cũng có thể tùy ý đối phó.

- Ừ, trải qua giai đoạn công tác, về mặt chấn chỉnh mỏ than, chúng ta cũng đã có được thành tích không tồi. Chúng ta cũng đã tiến hành kiểm tra toàn diện công tác an toàn toàn bộ các mỏ than trong thị trấn, nhưng chúng ta không thể lơ là vì kiểm tra an toàn chỉ là bước đầu thôi. Chúng ta còn cần phải chứng minh tính xác thực về sự an toàn của các dự án, nghiêm khắc giám sát các mỏ than, tiến hành chỉnh đốn an toàn và cải cách công tác theo quy định.

Hàn Đông cùng Phó Chủ tịch huyện Vinh Tiểu Dân cùng Cục trưởng Cục than đá Cốc Cương, Bí thư thị trấn Cổ Song, Chủ tịch thị trấn Cát Diệc Dương cùng đi chung, nhằm tiến hành kiểm tra toàn diện công tác chấn chỉnh mỏ than thị trấn Cổ Song. Qua kiểm tra, tất cả các mỏ than lớn nhỏ trong thị trấn Cổ Song đều có lệnh cưỡng chế đình chỉ khai thác, lúc này chứng minh công tác của tổ chấn chỉnh là cần thiết. Nhưng đồng thời cũng cho thấy công tác an toàn của việc sản xuất mỏ than trong thị trấn Cổ Song lạc hậu đến thế nào, phải cấp bách tiến hành cải tạo.

Chủ tịch thị trấn Cổ Song nói:

- Bí thư Hàn, hiện giờ chỉ có một loại tình huống, người dân xung quanh muốn chống đối. Vì có những người gia đình đều dựa vào thu nhập trong việc khai thác quặng than, họ rất bất mãn với chính sách trong trấn.

Hàn Đông nói:

- Mọi người bất mãn chủ yếu vì thu nhập tổn thất, mặt khác đúng là do chính sách của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện không rõ ràng lắm. Vì thế các anh phải làm tốt công tác giải thích tương quan, khiến họ phải có nhận thức rõ ràng về mong muốn của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện mới được. Đương nhiên, trên phương diện khác, chuyện này cũng cần Ủy ban nhân dân thị trấn và trấn ủy phải suy nghĩ trên nhiều phương diện, trên nhiều góc độ, phải tạo mọi điều kiện cho người dân làm giàu. Vì sao họ biết rõ khai thác than rất nguy hiểm nhưng vẫn cứ đi khai thác? Chính là vì họ cần phải có thu nhập, cần dựa vào việc khai thác than để duy trì kế sinh nhai. Nếu họ có cách khác kiếm tiền, chắc chắn họ cũng sẽ không mạo hiểm nữa. Giờ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã bắt đầu ủng hộ các công ty phát triển ở xã và thị trấn, cho nên hai người cũng cẩn phải đến cơ sở tìm hiểu tình hình, giúp đỡ các công ty ở xã và thị trấn phát triển, hấp dẫn các lao động nhàn rỗi ở nông thôn, có tác dụng gia tăng thu nhập của người dân.

Bí thư thị trấn Cổ Song Cát Diệc Dương, Chủ tịch thị trấn Hạ Khả Phách vừa chăm chú lắng nghe vừa gật đầu. Họ cảm giác trọng trách trên vai thật nặng.

Từ thị trấn Cổ Song quay về, Hàn Đông đã gọi Thẩm Tòng Phi đến, nói chuyện với anh ta thêm một chút, quyết định sau một thời gian nữa sẽ tạo cơ hội cho huyện Vinh Quang thu hút đầu tư, để hấp dẫn các công ty đầu tư đến huyện Vinh Quang nhiều hơn.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Bí thư Hàn, tài nguyên trong huyện Vinh Quang khá phong phú, vấn đề mấu chốt là giao thông bất tiện, thậm chí còn không bằng cả huyện Phú Nghĩa. Vì thế tôi cảm thấy, nếu muốn kinh tế huyện Vinh Quang phát triển tốt hơn, tốt nhất nên bắt đầu từ đường quốc lộ. Trước hết nên làm đường cho tốt, như vậy về mặt thu hút đầu tư sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Ngoài ra làm đường thật tốt, vật tư dư dật, đời sống kinh tế cũng lên theo. Không phải người ta thường nói muốn giàu phải làm đường sao? Vậy chúng ta cứ bắt đầu từ phương diện này mà gắng sức.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Thẩm nói rất có lý. Vấn đề đường giao thông ở huyện ta quả thật vô cùng nghiêm trọng. Ngay cả con đường từ thành phố Vinh Châu đến huyện Vinh Quang đã xem như là khá tốt nhưng khắp nơi đều đầy ổ gà. Xe chạy mà mọi người cứ rung lắc hết cả người như muốn rơi thành từng mảnh. Còn đường từ thị trấn đến các xã, thị trấn khác lại càng tệ hơn, còn rất nhiều nơi hố trên ổ dưới, chỉ được rải đá thôi. Các công ty bên ngoài muốn đến đây đầu tư, chỉ cần nhìn đường thôi cũng đã muốn ngất rồi.

Thẩm Tòng Phi hiểu rất rõ những điều Hàn Đông nói. Tuy mới đến vài ngày, nhưng anh ta đã nhận thấy rõ ràng đường giao thông trong huyện Vinh Quang rất xấu, cho nên anh ta mới cho rằng, nên bắt đầu từ việc làm đường.

Hàn Đông lại nói:

- Nhưng chúng ta cũng không thể chờ đến khi làm đường cho tốt mới phát triển kinh tế được. Chúng ta hẳn nên đi hai bước song song, vừa bắt đầu tiến hành xây dựng cải tạo đường sá, đồng thời cũng tăng mạnh công tác thu hút đầu tư. Thế này đi, chúng ta chia nhau làm hai chuyện. Chủ tịch huyện Thẩm phụ trách chuyện thu hút đầu tư, còn tôi thì phụ trách vấn đề giao thông. Tôi xem có thể xin chút tiền của nhà nước không, nếu có thể thì xin rót một ít tiền từ trên xuống. Trước hết hãy làm tốt con đường từ thành phố Vinh Châu đến huyện Vinh Quang đi, như vậy chỉ cần tốn chút công là được. Đương nhiên, nếu may mắn hơn, có thể xin được nhiều tiền, thì có thể sửa lại tất cả con đường trong huyện một phen. Cho dù không phải là thu hút đầu tư, thì đối với người dân trong huyện cũng đã là phúc lợi không nhỏ.

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Bí thư Hàn nói đúng, thời cơ không thể đợi được. Đến thời khắc mấu chốt để kinh tế huyện ta phát triển, chúng ta nhất định phải cố gắng suy nghĩ, ra sức phấn đấu. Mạng lưới quan hệ của Bí thư Hàn rất lớn, có Bí thư Hàn ra mặt, chắc chắn sẽ có tin tức tốt cho việc phát triển đường giao thông trong huyện ta.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Thẩm, anh đừng cho tôi uống nước đường nữa. Toàn bộ những nơi giao thông xấu trong huyện đâu phải ít, tôi rốt cuộc không phải là có thể kiếm được tiền không, mà là kiếm được nhiều hay ít. Vấn đề này đúng là khó nói mà. Thế này vậy, chiều nay tôi đến Cục Giao thông, không phải chuyện gì cũng có thể dựa vào một mình mình, nên phát huy tính tích cực của mọi người mới được.

Buổi chiều, Hàn Đông dẫn theo Tả Nhất Sơn, không hề thông báo với Cục Giao thông mà lên xe đi thẳng tới đó.

Phía trước Cục Giao thông thỉnh thoảng cũng có người ra ra vào vào.

Lái xe Bạch Hi Lâm đã đậu xong xe dưới lầu Cục Giao thông.

Hàn Đông và Tả Nhất Sơn bước vào bên trong tòa nhà, dựa theo các tấm biển treo trước văn phòng đã nhanh chóng tìm được văn phòng Cục trưởng.

Cửa bị khóa, không biết có người trong đó không.

Tả Nhất Sơn gõ cửa, chờ một lúc cũng không có tiếng trả lời.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Sử Trác Ngữ này, giờ làm việc lại chẳng biết đi đâu nữa?

Tả Nhất Sơn nói:

- Bí thư, tôi đến văn phòng hỏi một chút.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đừng gấp, chúng ta cứ đi tham quan tình hình làm việc ở nơi này trước đã.

Lúc này Hàn Đông và Tả Nhất Sơn xem hết văn phòng này đến văn phòng khác. Lúc Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đến xem, gần như không có ai trong văn phòng để ý đến hai người họ, hoặc là đang gọi điện thoại, hoặc là tụ lại nói chuyện phiếm.

Sắc mặt Hàn Đông càng nặng nề. Xem ra công tác trong Cục Giao thông rất có vấn đề. Thời gian đi làm nhưng thái độ làm việc lại không hề tập trung.

- Đi thôi, chúng ta quay về.

Hàn Đông lạnh lùng nói.

Tả Nhất Sơn gật đầu. Anh ta biết lúc này Hàn Đông gần như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc chắn rất tức giận, không khỏi thở dài cho Cục trưởng Cục Giao thông Sử Trác Ngữ. Gần đây, Hàn Đông đã nhiều lần nhấn mạnh đến việc xây dựng tác phong công tác, giờ nực cười, Hàn Đông đến Cục Giao thông lại thấy được tình cảnh như vậy, e là Sử Trác Ngữ sẽ là người đầu tiên bị Hàn Đông xử lý vì tác phong công tác.

Về tới Huyện ủy, Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn gọi điện thoại cho Ủy ban Kỷ luật huyện:

- Bí thư Chu, anh đã làm được phương án về chỉnh đốn tác phong làm việc chưa?

Chu Sĩ Phương ngượng ngùng nói:

- Bí thư Hàn, tạm thời còn chưa có.

- Còn chưa có?

Hàn Đông tức giận nói.

- Cả Ủy ban Kỷ luật đang làm gì? Đã mấy ngày rồi mà còn chưa làm ra được? Hiệu suất công tác như vậy có thể coi được không?

Chu Sĩ Phương cũng không biết Hàn Đông vì sao bỗng nhiên giận dữ như vậy, dè dặt nói:

- Bí thư Hàn, đề cương phương án đã được phác thảo xong, tôi lập tức mang qua cho anh xem.

Hàn Đông nói:

- Ừ, mang đến đây.

Hàn Đông cảm thấy hiệu suất công tác ở huyện Vinh Quang này quả là thấp, hết lần này đến lần khác, dường như bọn họ cố ý chậm chạp như vậy. Đúng là ăn không ngồi rồi.

Nhưng Hàn Đông cũng nhanh chóng hạ hỏa. Dù hiệu suất công tác của những người này thấp thì cũng không phải mới hình thành ngày một ngày hai. Nếu muốn chấn chỉnh lại, cần phải mạnh mẽ mới được.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông quyết định ra tay trước với Sử Trác Ngữ của Cục Giao thông, bèn nói:

- Nhất Sơn, gọi điện thoại hỏi Sử Trác Ngữ Cục Giao thông xem gã đang làm gì, tác phong làm việc ở Cục Giao thông trở nên như vậy, gã làm Cục trưởng kiểu gì?

- Dạ.

Tả Nhất Sơn thầm đau lòng cho Cục trưởng Cục Giao thông Sử Trác Ngữ. Xem ra lần này gã chạy trời không khỏi nắng rồi.

Vì lúc nãy Sử Trác Ngữ vốn không có trong văn phòng gã, nên Tả Nhất Sơn gọi điện thoại thẳng đến Văn phòng Cục Giao thông. Nhận điện thoại là giọng nói của một cô gái trẻ, giọng nói nũng nịu dính như kẹo đường, khiến người ta ngấy:

- Xin chào, xin hỏi muốn tìm ai?

Tả Nhất Sơn cảm thấy cả người lông tóc dựng đứng, nói:

- Xin chào, tôi là thư ký của Bí thư Huyện ủy Hàn, Tả Nhất Sơn. Xin hỏi Cục trưởng của cô đang ở đâu?

- A, xin chào Trưởng phòng Tả.

Giọng nói của người phụ nữ kia lại mềm mại thêm mấy phần, qua đầu dây điện thoại có thể cảm giác nó nổi trên mặt nước, cô ta nói:

- Cục trưởng Sử đang ở văn phòng mà. Chủ nhiệm của chúng tôi đang báo cáo công tác cho anh ấy.

Tả Nhất Sơn nghi hoặc nói:

- Vậy sao? Lúc nãy chúng tôi vừa đến sao không nhìn thấy ai cả?

Người phụ nữ kia hoảng sợ hỏi lại:

- Trưởng phòng Tả, Bí thư Hàn đã tới Cục Giao thông sao?

Tả Nhất Sơn nói:

- Bí thư Hàn đã quay lại Huyện ủy. Phiền cô nói với Cục trưởng Sử, bảo gã lập tức gọi điện thoại lại cho tôi.

Nói xong, anh ta vội vàng gát điện thoại. Trong tai anh ta, giọng điệu nũng nịu của người phụ nữ kia tựa như một bàn tay luồn vào trong, nắm lấy tim anh ta, khiến anh ta rất khó chịu.

- Toàn là mấy người gì không vậy?

Tả Nhất Sơn thầm nghĩ, nếu như cứ kiểu này thì tác phong công tác trong Cục Giao thông quả thật có vấn đề.

Người mới vừa nhận điện thoại của Tả Nhất Sơn là một bà cô sồn sồn hơn ba mươi tuổi trong văn phòng Cục Giao thông. Lúc này cô ta lấy hai tay ôm ngực, yêu kiều thở gấp, nói:

- Ôi trời, mẹ ơi, Bí thư Hàn vừa mới đến đây.

- Ai chứ? Xem chị bị dọa muốn sắp chết vậy.

Có nhân viên làm việc bên cạnh hỏi.

- Còn ai nữa? Là Bí thư Huyện ủy đó.

Xem vẻ mặt cô ta rất đắc ý, dường như cô ta có quan hệ gì với Bí thư Huyện ủy Hàn Đông này vậy.

- Bí thư Huyện ủy đến Cục Giao thông, sao chúng ta lại không biết vậy?

Nhân viên kia cũng vô cùng kinh ngạc.

Bà cô sồn sồn nói:

- Trưởng phòng Tả nói Bí thư Hàn đã quay lại Huyện ủy, còn bảo Cục trưởng Sử gọi điện thoại lại. Lúc nãy mấy người Bí thư Hàn đến, không ngờ không thấy Cục trưởng Sử trong văn phòng. Chủ nhiệm Vương không phải đang báo cáo công tác với anh ấy sao?

Ngay sau đó, vẻ mặt của cô ta lại ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Thôi đi, tôi phải gọi điện thoại nói mới được.

Cô ta vốn định đi tới văn phòng Sử Trác Ngữ thông báo, nhưng lại nghĩ đến Hàn Đông và Tả Nhất Sơn vừa nãy không thấy bóng người trong văn phòng Sử Trác Ngữ, nói không chừng Sử Trác Ngữ cùng chủ nhiệm Vương đang làm chuyện tốt gì rồi, không cần đi tìm rủi ro đâu.

Gọi điện thoại đến văn phòng Cục trưởng, đợi một hồi lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói uy nghiêm của Sử Trác Ngữ:

- Tôi Sử Trác Ngữ đây.

Bà cô sồn sồn biết có nhỏ nhẹ với Sử Trác Ngữ cũng không được gì, bèn nói:

- Cục trưởng Sử, vừa rồi thư ký của Bí thư huyện ủy Hàn, Trưởng phòng Tả đã gọi điện thoại đến, nhắn anh mau gọi điện thoại lại.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng hét kinh hãi. Bà cô sồn sồn kia tri giác cũng rất nhạy bén, cảm giác vừa rồi hẳn là Cục trưởng đang ở thời điểm mấu chốt, nhưng không biết chịu nỗi sợ hãi này, sau này có ảnh hưởng gì đến cơ thể gã không.

Nghĩ đến đây, trên mặt bà cô sồn sồn này lộ ra nét cười.

Giờ phút này, trong phòng làm việc của Cục trưởng Cục giao thông, Cục trưởng Sử Trác Ngữ đang cầm điện thoại, mặt mày đỏ bừng.

Còn có một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề đang ngồi xổm giữa háng gã, đầu không ngừng dịch chuyển. Người này đúng là Chánh văn phòng Vương Nghiên.

- Đủ rồi!

Sử Trác Ngữ bỗng nhiên phẫn nộ nói, đưa tay kéo đầu Vương Nghiên ra xa.

Vương Nghiên bị kéo đầu hơi đau, dịu dàng nói:

- Lão Sử, anh làm gì vậy?

Sử Trác Ngữ trong lòng nóng như lửa đốt, nói:

- Thư ký Tả Nhất Sơn của Bí thư Huyện ủy Hàn bảo anh gọi điện thoại lại.

- A, có chuyện gì chứ?

Vương Nghiên kinh ngạc hỏi.

Sử Trác Ngữ lắc đầu, quay sang tìm số điện thoại của Tả Nhất Sơn, rồi gọi cho anh ta:

- Xin chào Trưởng phòng Tả, tôi là Sử Trác Ngữ Cục Giao thông, anh tìm tôi có việc gì sao?

Trong lòng gã hơi chột dạ, cho nên dù chỉ gọi điện thoại vẫn rất lo lắng.

Tả Nhất Sơn thản nhiên nói:

- Cục trưởng Sử, anh đang ở đâu?

Sử Trác Ngữ sửng sốt, lập tức nói:

- Tôi đang ở văn phòng mà.

- Vậy sao?

Tả Nhất Sơn cười nhạt, nói:

- Nhưng tôi và Bí thư Hàn vừa mới tới đó, sao lại không nhìn thấy anh trong văn phòng?

- Tôi…

Sử Trác Ngữ trong lòng khiếp sợ, trên trán mồ hôi đã ướt đẫm. Gã không thể nào tưởng tượng được Bí thư Huyện ủy lại bất ngờ đến Cục Giao thông, nhưng rất nhanh chóng đã chuyển ý, nói ngay:

- À, trưởng phòng, có lẽ lúc đó tôi đi vệ sinh. Trưởng phòng Tả, không biết Bí thư Hàn có chỉ thị gì?

Gã lo lắng trong lòng, không biết rốt cuộc Hàn Đông đến Cục Giao thông làm gì. Nghe ý của Tả Nhất Sơn, lúc nãy anh ta và Hàn Đông có đến đây. Lúc nãy không phải mình và Vương Nghiên đang bừa bãi trong văn phòng sao? Chẳng lẽ mấy người Hàn Đông nghe được động tĩnh gì?

Vừa nghĩ đến đây, Sử Trác Ngữ không thể không hối hận. Sớm biết thế đã không làm chuyện như vậy trong văn phòng.

Giờ thì hay rồi, bị Hàn Đông mang ra làm điển hình, cũng không biết Hàn Đông sẽ đối phó với mình thế nào.

Nhưng Sử Trác Ngữ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ thầm có lẽ Hàn Đông và Tả Nhất Sơn cũng chẳng nghe thấy gì, nếu không, Hàn Đông cũng không chỉ kêu Tả Nhất Sơn gọi điện thoại đến đây.

Tả Nhất Sơn thầm buồn cười, Sử Trác Ngữ này không biết đang làm gì. Lúc nãy rõ ràng mình và Bí thư Hàn thấy văn phòng gã đóng cửa, không ngờ gã dám nói đang có mặt trong văn phòng. Chẳng lẽ gã chỉ đi vệ sinh cũng phải khóa cửa văn phòng sao?

Tả Nhất Sơn vẫn thấy dễ chịu với thái độ khách khí của Sử Trác Ngữ. Anh ta là thư ký của Bí thư Huyện ủy Hàn Đông, hơn nữa lại còn được Hàn Đông rất tín nhiệm, điều từ huyện Phú Nghĩa đến huyện Vinh Quang. Ngoài ra, hiện giờ Hàn Đông đã hoàn toàn nắm giữ được thế cục huyện Vinh Quang rồi, nên thái độ của mọi người với thư ký của hắn cũng tốt hơn trước kia.

- Cục trưởng Sử, Bí thư Hàn muốn tôi hỏi anh, trong thời gian làm việc rốt cuộc anh đã làm gì? Tác phong làm việc trong Cục Giao thông trở nên như vậy, anh làm Cục trưởng như thế nào?

Tả Nhất Sơn gần như lặp lại nguyên văn lời nói của Hàn Đông.

Sử Trác Ngữ vừa nghe xong, lòng đã lập tức lạnh như cắt. Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn hỏi như vậy, chắc chắn là rất không hài lòng với thái độ làm việc của mình.

Có lẽ lúc nãy Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đến Cục Giao thông, nhìn thấy tình trạng trong Cục Giao thông không ổn nên Hàn Đông mới tức giận như vậy.

Giờ Sử Trác Ngữ đã nhận thấy thái độ của Tả Nhất Sơn rất không tốt, chuyện này phần lớn đại diện cho thái độ của Hàn Đông, vì vậy trong lòng Sử Trác Ngữ càng lo lắng.

- Trưởng phòng Tả, anh nghe tôi giải thích đi, là thế này…

Sừ Trác Ngữ nói năng không còn được mạch lạc, bu lu ba la giải thích một hồi, ngay cả bản thân gã cũng không hiểu nổi gã đang giải thích những gì.

Tả Nhất Sơn cũng kiên nhẫn nghe Sử Trác Ngữ giải thích xong, mới thản nhiên nói:

- Được rồi, cứ như vậy đi.

Sau đó, Tả Nhất Sơn bước vào phòng báo cáo với Hàn Đông:

- Bí thư, tôi vừa mới gọi điện thoại tới văn phòng Cục Giao thông. Nhân viên nói Cục trưởng Sử luôn ở trong văn phòng. Tôi bảo gã gọi điện thoại lại, gã cũng giải thích nguyên nhân.

Bèn thuật lại đại khái những lời Sử Trác Ngữ nói.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, nói:

- Được rồi, tôi biết rồi. Ừ, cậu gọi điện thoại cho Trưởng ban Bộ, bảo y đến đây đi.

Tả Nhất Sơn gật đầu, bước ra ngoài gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Bộ Gia Tài.

Bộ Gia Tài nhận được điện thoại của Tả Nhất Sơn, nhanh chóng đến văn phòng Hàn Đông, cung kính hỏi:

- Bí thư Hàn, anh có chỉ thị gì ạ?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Trưởng ban Bộ, ngồi xuống hãy nói.

Bộ Gia Tài là nhân vật đầu quân về phe Hàn Đông từ rất sớm, cho nên thái độ của Hàn Đông đối với y tốt hơn đám người Chu Sĩ Phương nhiều.

Còn Bộ Gia Tài cũng nhận thức rõ ràng sự lợi hại của Hàn Đông, ngoài ra, y thông qua báo cáo công tác của Ủy viên thường vụ cấp thành phố, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt, cũng biết được quan hệ giữa hắn và Chu Khải Kiệt rất tốt, cho nên Bộ Gia Tài mới quyết định theo Hàn Đông làm việc.

Hàn Đông đưa cho y một điếu thuốc, nói:

- Trưởng ban Bộ, là thế này, lúc nãy tôi và Tả Nhất Sơn đến Cục Giao thông một chuyến. Tình hình ở đó rất không lạc quan, tác phong làm việc thì không tập trung. Trong thời gian làm việc lại không ngờ không thấy bóng dáng Cục trưởng Cục Giao thông Sử Trác Ngữ đâu. Gã giải thích là luôn có mặt trong văn phòng, nhưng cũng không biết gã trốn trong xó xỉnh nào. Trong sự phát triển của huyện ta, vấn đề giao thông cực kỳ nghiêm trọng, cho nên công tác của Cục Giao thông hết sức quan trọng. Tôi quyết định điều chỉnh công tác của Sử Trác Ngữ một chút. Trưởng ban Bộ xem có ai thích hợp không?

Bộ Gia Tài nghe xong, hơi suy nghĩ một chút, hỏi:

- Bí thư Hàn có yêu cầu cụ thể gì với ứng cử viên chức Cục trưởng Cục Giao thông không?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần phải kiên định làm việc, ngoài ra phải liêm khiết, một lòng vì việc công.

Bộ Gia Tài suy nghĩ một chút mới nói:

- Bí thư Hàn, Phó trưởng Cục Xây dựng huyện Hoa Long Huy là người có năng lực công tác không tồi. Quan trọng hơn là người này chưa từng lấy của người khác một xu. Đã từng có người tố cáo anh ấy nhận hối lộ, sau khi Ủy ban Kỷ luật kiểm tra xong, phát hiện đó chỉ là vu khống. Hoa Long Huy không có chút vấn đề nào, anh ấy trong sạch vô cùng.

Hàn Đông nghe xong, bèn nói:

- Ừ, nếu đã qua được kiểm tra, năng lực công tác lại không tồi, vậy để anh ấy nhận chức Cục trưởng Cục Giao thông đi.

- Bí thư Hàn, vậy công tác của Sử Trác Ngữ kia sắp xếp thế nào?

Bộ Gia Tài cẩn thận hỏi.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Hừ, tạm thời không sắp xếp gì cả, cho gã chờ thêm một chút để Huyện ủy bổ nhiệm đi. Chuyện chọn người cho chức Phó Cục trưởng Cục xây dựng, anh và Phó Bí thư Lý cứ bàn bạc đi để tìm ra một người đi.

Bộ Gia Tài gật đầu nói:

- Dạ, Bí thư Hàn.

Thật ra vừa rồi anh ta đề xuất Phó Cục trưởng Cục xây dựng Hoa Long Huy vì đúng là người này năng lực công tác không tồi, hơn nữa còn rất liêm khiết, ngoài ra quan hệ giữa anh ta và Hoa Long Huy cũng không tệ.

Chỉ có điều anh ta không nghĩ đến Hàn Đông vừa nghe thấy đã đồng ý ngay, điều này khiến anh ta hơi bất ngờ. Nhưng trong lòng anh ta lại cảm kích Hàn Đông. Hàn Đông làm như vậy, cũng có nghĩa là sắp xếp cho người nhà anh ta một vị trí.

Anh ta cũng hiểu được để mình và Lý Hoán Khai thảo luận về vị trí Phó Cục trưởng Cục Xây dựng, nghĩa là phải để cho Lý Hoán Khai một chỗ tốt rồi.

Ngày hôm sau Hàn Đông đã triệu tập Hội nghị thường vụ. Trong cuộc họp, Hàn Đông đưa ra hai chuyện. Thứ nhất là thảo luận về vấn đề quy hoạch xây dựng giao thông trong toàn huyện, thứ hai là tiến hành điều chỉnh ứng cử viên Cục Giao thông.

Trên Hội nghị thường vụ có tám thành viên tán thành ứng cử viên mà Hàn Đông và Bộ Gia Tài đề xuất, chỉ có ba phiếu chống không thông qua.

Điều này làm cho Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch Thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện Tiếu Hàm Cường và Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Lý Vĩnh Trung rất bực bội. Bọn họ cảm giác họ là ba người ngoài cuộc trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy, tuy là có tham dự hội nghị, nhưng ngoại trừ mang theo cái tai, còn căn bản là không có chút tác dụng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status