Người cầm quyền

Chương 403: Câu dẫn


- Tiểu Hoàng, đến đón tiểu Tô.


Thôi Khánh Đổng thản nhiên nói.

Đang đứng chờ chính là người bạn trai Hoàng Kiến An mà Tô Vũ Lan vừa mới kết giao được không lâu, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Tô Vũ Lan, thấy Thôi Khánh Đổng chủ động chào hỏi mình, liền tiến lên hai bước, khách khí nói:

- Trưởng phòng Thôi, chào cô, côtan sở ạ.

Thôi Khánh Đổng gật đầu, dừng bước, nhìn Hoàng Kiến An, có vẻ muốn nói lại thôi, nhìn đến mức khiến cho Hoàng Kiến An cảm thấy bất an trong lòng, không biết người phụ nữ này có ý gì.

- Trưởng phòng Thôi, ngài có chuyện gì muốn nói sao?

Hoàng Kiến An nghi hoặc hỏi.

Thôi Khánh Oánh đúng là đang chờ cậu ta hỏi như vậy, liền lập tức nói:

- Tôi vốn cũng không muốn nói nhưng tôi thấy cậu cũng là một người khá kiên nhẫn, cho nên, cậu cần phải quan tâm tới Tiểu Tô nhiều hơn, Tiểu Tô và lãnh đạo ở chỗ chúng tôi, ôi, thôi, hay là không nói thì hơn, tóm lại, hai người nhất định phải qua lại nhiều hơn, người trẻ tuổi thường thích kết bạn, cậu cũng phải thông cảm, không nên tùy tiện mà làm náo loạn. Ôi, thôi không nói nữa.

Cô cố tình ra vẻ nửa thật nửa giả, nói một cách mơ mơ hồ hồ khiến cho Hoàng Kiến An nảy sinh rất nhiều nghi ngờ và kinh hỉ trong lòng, như vậy thì mọi chuyện mới có thể tiến triển theo đúng như cô tưởng tượng được.

Hoàng Kiến An nghe cô nói xong như lọt vào trong sương mù, nghĩ thầm, tôi và Vũ Lan đâu có giận dỗi nhau đâu, tình cảm của chúng tôi thật sự đang rất tốt mà, Thôi Khánh Oánh này rốt cuộc là muốn nói cái gì?

Tuy nhiên, có một chuyên y nghe hiểu được rất rõ ràng, đó là Tô Vũ Lan có quan hệ gì đó với một vị lãnh đạo ở Phòng Cán bộ hai. Đại khái, y cũng biết được là, lãnh đạo ở Phòng Cán bộ hai, ngoại trừ Thôi Khánh Đổng, còn lại đều là nam, chẳng lẽ, Tô Vũ Lan lại thay lòng đổi dạ rồi.

- Hừ, người con gái này, mình phải làm rõ ràng mới được.

Hoàng Kiến An thầm nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, Hoàng Kiến An lại nhìn thấy có mấy người đang đi từ trên lầu xuống, đi giữa là một người rất trẻ tuổi, bộ dạng cực kỳ đẹp trai, phong độ, bước đi vô cùng có khí thế.

Mà đi cách người trẻ tuổi kia một chút, chính là Tô Vũ Lan đang mặc một chiếc áo gió, trên mặt tươi cười vô cùng quyến rũ, hơi hơi nghiêng mình, đi rất gần người trẻ tuổi kia, giống như đang dựa vào nhau vậy.

Người trẻ tuổi kia không biết nói một câu gì, Tô Vũ Lan liền cười khanh khách, cả bộ ngực thẳng đứng cũng đều run lên

- Mẹ nó.

Hoàng Kiến An chửi thầm trong lòng, một cỗ lửa giận lập tức dâng lên. Tuy rằng y cũng có bộ dạng khá đẹp trai, phong độ, thế nhưng, nếu như so sánh với Hàn Đông, thì vẫn kém hơn nhiều, quan trọng là, Hoàng Kiến An không thể nào có được khí chất giống như khí chất của Hàn Đông được. Cùng so sánh với Hàn Đông, khiến cho Hoàng Kiến An lập tức tự cảm thấy xấu hổ, trong lòng không tự chủ được mà cảm thấy phẫn nộ.

- Mẹ nó, không ngờ lại là sự thật, đứa con gái này không ngờ lại dám quyến rũ người khác trước mặt tao. Tao sẽ không để yên.

Hoàng Kiến An phẫn nộ nói trong lòng. Áo gió đang mặc trên người của Tô Vũ Lan là do y mua cho, tốn hết hai ngàn đồng. Lúc mua, y thầm nghĩ, bỏ ra từng ấy tiền để mua một chiếc áo cao cấp như vậy, thì sau đó sẽ có được lòng người đẹp. Ai biết, cái này quả thực lại giống như bánh bao thịt ném chó, quần áo thì Tô Vũ Lan vẫn nhận nhưng lại không để cho y chiếm được một chút tiện nghi nào cả. Trong lòng Hoàng Kiến An vốn đã có chút không thể kiềm chế được rồi, chỉ có điều, Tô Vũ Lan này bộ dạng khá xinh đẹp, lại làm việc trong một đơn vị tốt, có thể giúp đỡ cho y. y thầm nghĩ là từ từ sẽ có một ngày y có thể đặt cô ở dưới thân mình.

Bây giờ không ngờ lại nhìn thấy Tô Vũ Lan đang quyến rũ một gã bảnh bao khác, cho nên Hoàng Kiến An trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể tiến lên đánh cho Hàn Đông một trận, sau đó lại đem Tô Vũ Lan đặt dưới thân hung hăng mà chà đạp một phen.

Tuy nhiên, y cũng biết, đang có nhiều người như thế này, nếu như mình gây rối ở trước cửa Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, khẳng định cũng sẽ không có quả ngọt để ăn, bởi vậy, y đành phải ẩn nhẫn trong lòng, lùi xuống đứng sang một bên.

- Trưởng phòng Hàn, tôi muốn đến Trường Đảng phía bên kia để bàn bạc một chút chuyện, có thể đi nhờ xe của anh một đoạn được không?

Tô Vũ Lan cười hỏi. Cô đã tìm hiểu rõ rồi, Hàn Đông đang ở một mình tại một căn hộ trong tiểu khu cạnh Trường Đảng của Tỉnh ủy. Kỳ thật, cô cũng không có chuyện gì cả, chỉ là muốn lấy cớ để tiếp cận Hàn Đông mà thôi.

Tuy rằng Hàn Đông cảm thấy Tô Vũ Lan này biểu hiện quá mức nhiệt tình, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Cấp dưới muốn lôi kéo làm quen với cấp trên cũng là chuyện rất bình thường, liền gật đầu nói:

- Sao lại không, lên xe đi.

- Cảm ơn Trưởng phòng.

Tô Vũ Lan dịu dàng nói, vẻ mặt tươi cười, hai mắt to ngập nước. Cô mở cửa ngồi lên ghế lái phụ.

Bên trong xe lập tức nổi lên một làn gió thơm, tinh thần của Hàn Đông liền rung lên, hắn khởi động xe rồi chậm rãi lái ra ngoài.

- Đáng chết.

Nhìn thấy chiếc Santana kia lướt qua, Hoàng Kiến An tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tô Vũ Lan không ngờ lại còn lên xe của Hàn Đông nữa, quan hệ của bọn họ đã thân thiết đến như thế rồi sao?

Trước đó, Hoàng Kiến An đứng ở phía ngoài, cách một khoảng, nên không có nghe được Tô Vũ Lan và Hàn Đông nói chuyện, chỉ thấy Tô Vũ Lan cười nói với Hàn Đông rồi sau đó lên xe, cũng không biết sẽ được Hàn Đông đưa đến nơi nào.

Điều này khiến cho Hoàng Kiến An cảm thấy vô cùng ghen ghét. Y đã tốn rất nhiều tâm tư vì Tô Vũ Lan nhưng vẫn chưa chiếm được một chút tiện nghi gì cả. Bây giờ không ngờ lại phát hiện ra Tô Vũ Lan lừa gạt mình mà thông gian với người khác, lửa giận trong lòng hắn càng ngày càng bốc lên, nghiến rang nghiến lợi bước lên xe jeep, nghĩ thầm phải nghĩ biện pháp hung hăng thu thập hai gian phu dâm phụ kia.

- Cảm ơn Trưởng phòng, hôm nào tôi sẽ mời Trưởng phòng ăn cơm sau.

Đến cổng Trường Đảng của Tỉnh Ủy, Tô Vũ Lan nói.

Cô vừa nói vừa cúi người xuống, cổ áo bên trong mở ra, lộ ra một mảnh tuyết trắng, thậm chí còn thấy được hai gò bồng đào hình cung. Cô bé kia không biết từ khi nào đã mở cúc áo gió, cố ý làm như vậy để câu dẫn Hàn Đông.

Hàn Đông nhìn thấy cảnh xuân nửa che nửa hở như vậy, không khỏi hơi sửng sốt.

Lúc này, Tô Vũ Lan lại ha ha cười một trận, nhẹ nhàng bước lên phía trước, bên dưới lớp áo gió, hai kiều đồn kia uốn éo rung rung, cũng có vài phần thướt tha.

Hàn Đông cười khổ lắc đầu. Cô bé kia cũng quá làm ra vẻ rồi.

Hàn Đông cũng đã dần dần nhìn ra được là cô bé kia đang muốn dựa vào tư sắc của bản thân để đến câu dẫn hắn, cũng không biết là cô rốt cuộc có mục đích gì, thế nhưng Hàn Đông sẽ không cho cô có được một chút cơ hội nào. Tô Vũ Lan này tuy rằng cũng khá xinh đẹp nhưng so sánh với Kiều San San, Bạch Vũ Giai thì vẫn kém hơn rất nhiều, thậm chí hai nha đầu tinh quái Lục Oánh và Yến Lâm cũng còn xinh đẹp hơn cô một chút.

Đến giờ tan tầm buổi chiều, Tô Vũ Lan đi tới văn phòng của Hàn Đông, cười nói:

- Trưởng phòng, cảm ơn anh hôm nay đã cho tôi đi nhờ một đoạn, buổi tối tôi mời anh ăn cơm nhé.

Hàn Đông thản nhiên cười nói:

- Một chút chuyện nhỏ thôi, đâu cần phải cơm nước gì đâu.

Tô Vũ Lan nói:

- Sao lại không cần, đây là lễ tiết phải có mà. Anh đã cho tôi đi nhờ xe thì tôi tất nhiên là phải mời anh ăn cơm lại rồi.

Hàn Đông biết cô muốn mượn cơ hội này để tiếp cận và quyến rũ hắn, bởi vậy hắn cũng không thèm để ý mà nghiêm khắc từ chối.

Bị Hàn Đông từ chối, Tô Vũ Lan cũng không từ bỏ, mà lại nũng nịu cười cười nói nơi, dường như là nếu không kéo được Hàn Đông ra ngoài ăn cơm thì sẽ không thôi. Hàn Đông bị cô làm cho phát bực, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Tiểu Tô, sắp tan sở rồi, nếu như cô không có việc gì, thì cũng về sớm một chút đi.

- Oa.

Tô Vũ Lan bỗng nhiên òa lên một tiếng, nước mắt chảy xuống, hai tay ôm lấy mặt, bả vai không ngừng co giật, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Hàn Đông lập tức liền hết chỗ nói. Bây giờ là giờ tan tầm mà cô bé kia lại khóc lóc bên trong văn phòng của hắn, nếu như để người khác nghe được, thì lại tưởng là hắn đang làm gì cô ấy đâu, không biết chừng còn bị đồn thổi lên như thế nào nữa.

Rơi vào đường cung, Hàn Đông xua tay noi:

- Được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa, tôi đồng ý với cô là được.

- Thật không?

Tô Vũ Lan buông hai tay xuống, đôi mắt sưng đỏ nhìn thấy Hàn Đông gật đầu, liền lập tức nín khóc mỉm cười, mưa tạnh trời quang.

- Phụ nữ đúng là biến đổi rất nhanh.

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. Qua việc này, nhất định phải sửa chữa lại người phụ nữ này một chút mới đươc, nói cách khác, cô biết được bản thân mình có vài phần tư sắc, do vậy muốn thông qua phương thức này để đến uy hiếp hắn, thủ đoạn đúng là rất cao.

- Trưởng phòng đợi một lát, tôi chạy ra đây một chút rồi sẽ trở lại ngay.

Tô Vũ Lan nói xong liền hưng phấn ra ngoài, đi vào buồng vệ sinh sửa sang lại dung nhân một chút, được rồi mời vui vẻ đi ra.

Hàn Đông không tình nguyện cùng Tô Vũ Lan đi xuống lầu, sau đó lái xe đến chỗ Tô Vũ Lan nói.

Nơi Tô Vũ Lan chọn lựa cũng là một nơi khá yên tĩnh, chọn phòng, gọi đồ ăn xong, Tô Vũ Lan còn gọi thêm một chai rượu đỏ nữa.

Hàn Đông liền nói:

- Không cần gọi rượu đâu, tôi còn phải lái xe.

Tô Vũ Lan cười nói:

- Trưởng phòng, đã ăn cơm thì làm sao có thể thiếu rượu cho được. Nếu anh còn phải lái xe thì nhớ uống ít đi một chút là được, hơn nữa, uống rượu đỏ thì sao mà say được.

Không đợi Hàn Đông phản đối, cô đã quyết định gọi một chai rượu đỏ đến rồi. Một chai rượu đỏ, giá cũng phải đến gần hai trăm đồng, nghĩ lại cũng có chút đau lòng, nhưng vì để câu dẫn Hàn Đông, thì mấy trăm đồng này cũng rất đáng giá.

- Hừ, cũng không biết cô bé kia muốn làm cái gì:

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. Nếu như cô vẫn tiếp tục càn quấy nữa thì Hàn Đông cũng không ngại bỏ đi.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên, cộng thêm một chai rượu đỏ, bên cạnh còn thắp hai ngọn nến màu đỏ nữa.

Tô Vũ Lan cười hì hì nói:

- Trưởng phòng, bữa tối dưới ánh nến, ý tưởng này cũng không tệ.

Hàn Đông thản nhiên cười, không nói gì thêm. Cô bé kia giở đủ loại mưu mô, mô hình chung chính là để làm ra đủ loại bộ dạng rực rỡ khiến cho mình động tâm mà thôi, thế nhưng lòng Hàn Đông làm sao còn có thể chứa chấp cô được nữa?

Bởi vì còn phải lái xe cho nên bất kể Tô Vũ Lan có khuyên bảo như thế nào, Hàn Đông cũng chỉ uống một chút rượu mà thôi.

Còn Tô Vũ Lan thì vừa uống rượu, vừa hưng phấn mà hỏi chuyện hắn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, giống như vô cùng vui vẻ.

Một bữa cơm mà hai người mất đến hơn hai tiếng rưỡi mới ăn xong, lúc ra ngoài thì đã là gần chín giờ.

Mặt Tô Vũ Lan đỏ bừng, hai mắt dường như đã trở nên mơ hồ.

- Trưởng phòng, anh vừa mới uống rượu xong, lúc này tốt nhất là không nên lái xe vội. Ở gần đây có một quán ca hát, chúng ta vào đó hát hò một lúc, đến khi tỉnh rượu rồi mới lái xe về nhé.

Tô Vũ Lan vừa ở bên cạnh Hàn Đông vừa đi vừa nói, bỗng nhiên cô trượt chân, ngã nhoài về phía trước, trong lúc bối rối, cô giơ tay bắt lấy cánh tay của Hàn Đông,

Hàn Đông thấy thế, bất đắc dĩ cười khổ một cái, giơ tay đỡ lấy cô.

Tô Vũ Lan liền mượn cơ hội này kéo cánh tay Hàn Đông, trên mặt ửng hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status