Người cầm quyền

Chương 505: Bàn về đám cưới


Cùng người của công ty quảng cáo Thiên Tác trao đổi khoảng nửa tiếng, hai bên liền bước đầu quyết định tiến hành hợp tác


- Hạng mục này, đối với công ty Thiên Tác chúng tôi mà nói, cũng là một trải nghiệm mới

Quách Hạo Hâm bắt tay Hàn Đông nói

- Kinh doanh thành thị là một khái niệm mới, đối với công ty chúng tôi mà nói, cũng là một khiêu chiến hoàn toàn mới, nhưng tôi tin rằng, chúng ta hợp tác nhất định có thể lấy được thành công

Hàn Đông cười nói:

- Cầu chúc chúng ta hợp tác thành công, tôi tin rằng món hàng thành phố Tân Châu này, chắc chắn rất nhanh có thể đủ nổi tiếng

Hắn đây cũng không phải là lời khách khí, kinh doanh tuyên truyền thành thị, tuyệt đối là con đường duy nhất phát tiển tương lai của các thành phố lớn. Mà thành phố Tân Châu là thành phố đầu tiên ăn cua, không chỉ chiếm tiên cơ, mà bản thân Hàn Đông cũng chuẩn bị thông qua một số quan hệ để xúc tiến các hạng công tác, đây cũng không phải thành phố khác có được

Trước đó, sau khi công ty Thiên Tác được biết Hàn Mạn Lương giới thiệu, đã chuẩn bị khá đầy đủ, bọn họ đối với thành phố Tân Châu đã có một tìm hiểu khá toàn diện, đồng thời cũng định ra phương án mở rộng bước đầu. Hôm nay hai bên gặp mặt trao đổi một phen, tất nhiên rất nhanh liền đạt được hiệp nghị bước đầu

Theo kế hoạch của công ty Thiên Tác, muốn nhanh chóng đánh vang danh tiếng của thành phố Tân Châu, chủ yếu có 3 phương diện công tác phải làm

Một là mời một minh tinh nổi tiếng làm người phát ngôn hình tượng của thành phố Tân Châu, minh tinh này không chỉ phải nổi tiếng, mà tốt nhất có thể kéo theo một chút quan hệ với hình tượng của thành phố Tân Châu

Hai là đài truyền hình trung ương làm một quảng cáo, chí ít phải hơn nửa năm, trước mắt mà nói đài truyền hình trung ương là mở rộng một sản phẩm làm công cụ hữu lực hùng mạnh

Điểm thứ ba chính là thông qua một số quảng cáo tiến hành tuyên truyền môi trường đầu tư hữu lực của thành phố Tân Châu, thu hút càng nhiều ánh mắt của nhà đầu tư

Đương nhiên, trước khi tiến hành 3 phương sách mở rộng này, công ty Thiên Tác sẽ còn phái chuyên gia tới thành phố Tân Châu tiến hành khảo sát điều tra nghiên cứu, tìm kiếm ra điểm bắt đầu tuyên truyền thích hợp nhất. Không có điểm bắt đầu tốt, biện pháp mở rộng lớn mạnh hơn, sau cùng đều có thể là làm nhiều công ít

- Ba điểm này, điểm thứ nhất và thứ hai số tiền cần phải tiêu khá nhiều, công ty chúng tôi tuy rằng có chút quan hệ, nhưng cũng không ưu đãi được bao nhiêu tiền

Ông chủ công ty Thiên Tác Quách Hạo Hâm cũng là ăn ngay nói thật, công ty của y và Hàn Mạn Lương có chút hợp tác, biết Hàn Mạn Lương có bối cảnh hùng mạnh, mà Hàn Đông là em họ của gã, bởi vậy nếu thật sự muốn nói đến quan hệ, công tác Thiên Tác căn bản là múa rìu qua mắt thợ

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Điều này các anh không cần phải lo lắng. Các anh cần làm chính là cố gắng chuẩn bị tốt các tài liệu tuyên truyền, làm ra điểm sáng, những chuyện khác đều dễ làm

Quách Hạo Hâm gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, dù sao lần này hợp tác, công ty Thiên Tác sẽ toàn lực ứng phó, và không từ giữa kiếm một phân tiền

Hàn Đông nói:

- Vậy tôi cảm ơn tổng giám đốc Quách trước, chẳng qua nếu là hợp tác thì nên thu phí, tổng giám đốc Quách cũng đừng khách khí

Quách Hạo Hâm cười nói:

- Đây là đương nhiên, chúng tôi cũng đựa vào đó để ăn cơm mà. Nói thật, tôi cho rằng kinh doanh thành thị là một công tác rất có sáng ý cũng rất có triển vọng, chỉ cần chúng ta lần này hoạt động tốt, không chỉ có thành phố Tân Châu sẽ nghênh đón phát triển lớn vượt trội, công ty chúng tôi cũng sẽ có được thành tích lớn hơn

Từ đầu, Quách Hạo Hâm đã quyết định chủ ý, lần này mượn mở rộng thành thị của thành phố Tân Châu, thuận tiện lợi dụng một chút mạng lưới quan hệ của Hàn Mạn Lương, chỉ cần làm lần đầu đã thành công, đồng thời với việc lấy được thành công lớn ở thành phố Tân Châu, cả nước nhiều thành phố như vậy, chẳng lẽ sẽ không động lòng sao? Đến lúc đó bản thân là một công ty chấp hành đầu tiên của khái niệm này, chắc chắn sẽ giành được rất nhiều khách hang. Lần này tuy rằng từ thành phố Tân Châu không kiếm được tiền, nhưng có thể từ thành phố khác kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa

Làm một thương nhân, Quách Hạo Hâm đương nhiên sẽ bắt lấy các cơ hội, thứ nhất mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, thứ hai thúc đẩy công ty của chính mình phát triển. Trước đây công ty y tuy rằng cùng Hàn Mạn Lương từng có hợp tác. Nhưng hai người quan hệ vẫn không đủ thân cận, lúc này Hàn Đông muốn làm kinh doanh thành thị, đối với y mà nói lại là một cơ hội vô cùng tốt, cho nên y trực tiếp đề xuất không kiếm lời một phân tiền của thành phố Tân Châu. Nếu không, đổi thành người khác, y ít nhiều phải kiếm ít tiền từ trong đó

Buổi trưa, Hàn Đông cho chủ nhiệm văn phòng đại diện đặt tại Bắc Kinh Vi Nghi Duy sắp xếp bữa cơm, mời mọi người cùng ăn cơm trưa. Theo thảo luận của Hàn Đông và Quách Hạo Hâm, sáng ngày mai, Quách Hạo Hâm sẽ sắp xếp người cùng Vương Dược Minh bọn họ cùng nhau đến thành phố Tân Châu, thu thập tư liệu sống liên quan, sau đó chuẩn bị xác định phương án mở rộng tường tận

Cơm nước xong, nghỉ ngời một chút, Vi Nghi Duy liền cung kính mời Hàn Đông đến văn phòng đại diện đặt tại Bắc Kinh thị sát chỉ đạo công tác.

- Phó Chủ tịch thành phố Hàn, tất cả nhân viên công tác của văn phòng đại diện đặt tại Bắc Kinh, toàn bộ đều chờ đợi Phó Chủ tịch thành phố Hàn đến chỉ đạo công tác

Vi Nghi Duy vẻ mặt chân thành nói

Hàn Đông xua tay nói:

- Hôm nay không có thời gian, đợi lát nữa tôi còn có việc bận, đợi lần sau đi

Vi Nghi Duy nghe xong trong lòng thất vọng một hồi, nhưng gã cũng biết Hàn Đông đang bận công tác kinh doanh thành thị, hơn nữa từ tình hình vừa mới nghe được, muốn triển khai công tác còn cần Hàn Đông đi chạy quan hệ mới được. Bởi vậy Hàn Đông nói không có thời gian, hẳn là cũng không phải có ý từ chối

Còn lại nửa ngày, Hàn Đông liền cho đám người Vương Dược Minh tự do hoạt động. Trước khi đến, Hàn Đông không ngờ công tác chuẩn bị của công ty Thiên Tác làm cẩn thận như vậy, bởi vậy hai bên trao đổi không tốn nhiều thời gian

Chờ sau khi Vương Dược Minh bọn họ rời khỏi, Hàn Đông liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho dì út Dư Ngọc Mai, đã nói đại khái sự tình, Dư Ngọc Mai liền bảo Hàn Đông đi thẳng qua đó bàn bạc với cô

Dì út của Hàn Đông Dư Ngọc Mai là Trưởng phòng Kiểm toán đài truyền hình trung ương, cấp bậc tuy rằng không cao, nhưng quyền lực cũng không nhỏ. Càng mấu chốt hơn chính là cô là con gái của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Dư Kiện Hưng, bởi vậy cho dù giám đốc đài truyền hình ở trước mặt Dư Ngọc Mai cũng tương đối khách khí

Ngồi xe của Hàn Mạn Lương, rất nhanh liền đi tới cửa CCTV

- Đợi lát nữa gọi điện thoại cho cậu, anh đến đón cậu sau

Hàn Mạn Lương cười nói, Hàn Đông vừa trở về, y cũng bằng lòng làm tài xế, nhưng y vẫn cảm thấy Hàn Đông khiêm tốn, nếu hắn dùng chiếc xe Hồng Kỳ của lão thái gia, vậy y lái xe cho hắn càng uy phong rồi

Hàn Đông gật gật đầu, xuống xe, đi thẳng vào trong

- Làm gì vậy?

Bảo vệ cửa mặt không chút thay đổi chặn Hàn Đông, tuy rằng gã vừa mới thấy Hàn Đông từ trên chiếc xe BMW đi xuống, nhưng kẻ có tiền đến CCTV tạo quan hệ nhiều vô số, bảo vệ cửa cũng gặp nhiều rồi, cũng không bởi vậy mà tùy ý thả Hàn Đông đi vào

Hàn Đông nói:

- Tôi đi vào tìm Trưởng phòng Dư phòng Kiểm toán

- Trưởng phòng Dư phòng Kiểm toán?

Bảo vệ cửa quan sát Hàn Đông một phen, thấy hắn dường như cũng không giống đến gây sự, liền nói:

- Giấy chứng minh, giấy công tác đưa đây, đăng ký rồi mới có thể vào trong!

Thái độ của gã khiến Hàn Đông rất không thích, nhưng vẫn nhịn xuống, lấy giấy chứng minh ra đưa cho gã nói:

- Đây là giấy chứng minh của tôi, giấy công tác tôi không đem theo bên mình

- Không mang theo? Vậy thì không thể vào!

Bảo vệ cửa nghiêm mặt nói, thằng nhóc này vừa không phải đến phòng quảng cáo, cũng không phải đến ban biên tập, mà đi tìm phòng kiểm toán gì đó, rất rõ ràng không phải làm chuyện tốt gì rồi, cho nên gã cảm thấy không thể dễ dàng thả hắn vào

Hàn Đông càng khó chịu, nói:

- Giấy chứng minh này của tôi cũng đâu có vấn đề gì, vì sao không thể vào. Tôi là Phó Chủ tịch thành phố Tân Châu tỉnh Tây Xuyên, chẳng qua giấy công tác không mang trên người mà thôi

- Dựa vào anh sao, còn Phó Chủ tịch thành phố?

Bảo vệ cửa liếc nhìn Hàn Đông một cái, khinh thường nói:

- Nếu anh là Phó Chủ tịch thành phố, thì tôi là Phó chủ tịch rồi

Hàn Đông liếc nhìn gã một cái, cũng chẳng muốn tranh luận với gã, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đến văn phòng của dì út Dư Ngọc Mai, nói:

- Dì út, cháu ở ngoài cửa, bảo vệ cửa ở đây cũng quá lợi hại rồi chăng, cháu không mang theo giấy công tác, anh ta liền không cho cháu vào, còn nói anh ta là Phó chủ tịch

- Ha ha, thằng nhóc này, tính toán với bảo vệ cửa gì chứ, dì lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ cửa!

Dư Ngọc Mai cười ha hả nói

Bảo vệ đó tức giận trừng mắt nhìn Hàn Đông, nghe được Hàn Đông ở trong điện thoại cáo trạng gã, trong lòng gã cũng không vui, nhưng theo gã, Hàn Đông cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, căn bản không cần phải lo lắng

Lúc này điện thoại của bảo vệ cửa vang lên, gã giật mình kinh hãi, cúi đầu vừa thấy dãy số, quả thật điện thoại trong trụ sở, tim lập tức nhảy dựng, cẩn thận tiếp nghe điện thoại

- Alo, tôi là Dư Ngọc Mai phòng Kiểm toán. Hàn Đông đến tìm tôi, anh cho cậu ấy vào

Trong điện thoại, là giọng nói của một phụ nữ trung niên đầy vẻ uy nghiêm

- Được, được

Bảo vệ cửa cúi đầu khom lưng nói

Cúp điện thoại, gã khách khí nói với Hàn Đông:

- Anh có thể đi vào

- Không cần đăng ký sao?

Hàn Đông cười hỏi

- Không cần, không cần

Trong mắt của bảo vệ, nụ cười của Hàn Đông, quả thật có vẻ vô cùng tà ác.

Hàn Đông ở đại sảnh dưới lầu nhìn một chút sơ đồ bố cục của các tầng, lập tức đi đến lầu 8, lầu này chính là địa điểm làm việc của phòng Kiểm toán CCTC. Đi đến văn phòng của trưởng phòng, Hàn Đông giơ tay gõ cửa

- Vào đây!

Dư Ngọc Mai thanh âm uy nghiêm truyền đến. Lập tức cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hàn Đông vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, cô liền tức giận nói:

- Thằng nhóc này, mau vào đi đứng ngoài cửa làm gì

- Dì út, giọng nói của dì cất lên rất uy nghiêm

Hàn Đông đi vào, cười nói

- Cậu đang cười dì út sao

Dư Ngọc Mai vẻ mặt tươi cười

- Cậu là cấp Phó giám đốc sở, dì chỉ là cán bộ cấp Cục mà thôi

- Cháu nào dám, ở trước mặt dì, cấp bậc của cháu có cao hơn nữa cũng vô dụng

Hàn Đông cười nói

- Được rồi, bớt ba hoa đi, khi không có việc thì mặc kệ dì út, khi có việc mới biết tìm dì

Dư Ngọc Mai mỉm cười nói

- Muốn uống trà tự mình pha đi, dì xem xong phần văn kiện này mới tiếp cậu

- Không sao cả, dì út bận việc trước đi

Hàn Đông nhìn một chút, lập tức tìm được ly giấy và trà, pha một ly trà, ngồi một bên từ từ chờ

Vài phút trôi qua, Dư Ngọc Mai liền buông bút, ngẩng đầu lên, nói:

- Xong rồi, nói về kinh doanh thành thị gì đó của cậu đi, cần dì làm những gì?

Hàn Đông đem khái niệm của kinh doanh thành thị giải thích một phen, đồng thời đem công tác chuẩn bị của thành phố Tân Châu cũng giới thiệu một chút, nói:

- Dì út, hiện tại là mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, phí quảng cáo của CCTV quá đắt, thu nhập tài chính của thành phố Tân Châu lại không nhiều, cho nên cháu muốn tìm dì út giúp đỡ, xem có thể lấy được chút ưu đãi hay không

- Cậu không phải vì chuyện công sao, có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc thôi, sao còn làm vậy?

Dư Ngọc Mai nghi hoặc nói

Hàn Đông cười khổ nói:

- Chuyện này là cháu một tay làm nên, nếu tiêu phí quá nhiều, lực cản trong thành phố chắc chắn rất lớn

Hắn cũng là nói sự thật, tuy rằng Hạ Kim Cường đã tỏ vẻ toàn lực ủng hộ hắn, nhưng nếu hắn làm kinh doanh thành thị này tốn kém quá nhiều, vậy cho dù ở trên hội nghị thường vụ người của hắn chiếm ưu thế, nhưng Hề Hiểu Kiến cũng có thể bỏ một phiếu chống. Thậm chí có khả năng ủy viên thường vụ bên Hạ Kim Cường cũng không nhất định sẽ đồng ý, dù sao tuy rằng mọi người là một trận doanh, nhưng có lúc ý kiến không giống nhau, cũng rất bình thường

Bởi vậy, Hàn Đông đành phải tìm đến dì út hỗ trợ. Chỉ cần tốn kém không quá cao, vậy thì đến lúc đó hắn cũng dễ giải thích một chút, ở trong thành phố chịu lực cản cũng ít rất nhiều

- Cậu cũng khá để tâm đến công tác đó

Dư Ngọc Mai cười cười nói

- Vậy dì sẽ giúp cậu hỏi xem

Lập tức cô liền gọi điện thoại, nói vài câu, liền buông điện thoại xuống, đứng dậy nói với Hàn Đông:

- Đi thôi, dì đưa cậu đến gặp Chủ nhiệm Hạ phòng quảng cáo

Hàn Đông theo Dư Ngọc Mai đi vào phòng quảng cáo ở lầu 3, gặp được Chủ nhiệm phòng quảng cáo Hạ Thiên Đức, y là một người trung niên đeo kính, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khôn khéo. Đối với Dư Ngọc Mai và Hàn Đông đến đây, y có vẻ vô cùng khách khí

- Trưởng phòng Dư, có chuyện gì cô ở trong điện thoại nói một tiếng là được rồi, hà tất phải đích thân đi một chuyến

Dư Ngọc Mai mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Hạ, đây là cháu tôi, Hàn Đông, có chút việc mong chủ nhiệm Hạ giúp đỡ

- Xin chào chủ nhiệm Hạ

Hàn Đông mỉm cười nói, tiến lên khách khí đưa một điếu thuốc qua đó

Hạ Thiên Đức xua tay nói:

- Không cần khách khí, tôi không hút thuốc lá

Hàn Đông liền lấy điếu thuốc lại, tự giới thiệu nói:

- Chủ nhiệm Hạ, tôi là Phó Chủ tịch thành phố Tân Châu. Lần này đến đây, là về công tác có liên quan đến kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu, mong Chủ nhiệm Hạ giúp đỡ

- Phó chủ tịch thành phố Tân Châu

Hạ Thiên Đức kinh sợ nhìn Hàn Đông, che dấu không được kinh ngạc trong lòng

- Chính là thành phố Tân Châu của rượu ngũ lương sao?

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Đúng vậy

Nhìn Hàn Đông khuôn mặt trẻ trung, Hạ Thiên Đức lập tức hết chỗ nói, người thanh niên này được bao nhiêu tuổi chứ, không ngờ chính là cán bộ cấp Phó giám đốc sở thực quyền, thật sự là không thể so sánh người với người. Tuy nhiên y nhìn Dư Ngọc Mai cười tủm tỉm ở một bên, lập tức cũng nghĩ thông rồi, người thanh niên này là cháu của Dư Ngọc Mai, vậy y còn làm sao so sánh với hắn chứ

Lúc này, Hạ Thiên Đức đã điều chỉnh xong tâm trạng rồi, đối với Hàn Đông thái độ trở nên khách khí hơn, y mời hai người ngồi xuống, lại bảo nhân viên công tác pha trà, tươi cười nói:

- Phó Chủ tịch thành phố Hàn thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Hàn nhắc tới kinh doanh thành thị, đây hình như là một khái niệm mới, không biết Phó Chủ tịch thành phố Hàn cần tôi làm những gì?

Hàn Đông mỉm cười giới thiệu tình huống một phen, sau đó hy vọng có thể lấy được ưu đãi trên phí quảng cáo

Hạ Thiên Đức nghĩ một chút nói:

- Không biết Phó Chủ tịch thành phố Hàn chuẩn bị đầu tư bao nhiêu trên phí quảng cáo?

Hàn Đông nói:

- Kế hoạch của tôi là đăng quảng cáo nửa năm, chi phí đương nhiên là càng ít càng tốt. Đương nhiên, thời gian quảng cáo cũng không thể quá kém, chí ít sẽ mở rộng ra, đến lúc đó Ủy ban nhân dân của tỉnh thành khác chắc chắn cũng sẽ noi theo, bởi vậy đối với CCTV mà nói, đây cũng là một hạng mục quảng cáo mới mà

Hạ Thiên Đức gật gật đầu nói:

- Điểm này tôi cũng tin. Như vậy đi, tôi cũng không thể lập tức trả lời anh. Tuy nhiên Phó Chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, chờ sau khi tôi sắp xếp một chút, mới liên hệ anh, chi phí chắc chắn là ưu đãi nhất, ở trước mặt trưởng phòng Dư, tôi cam đoan không vượt qua tám trăm ngàn phí quảng cáo!

Không vượt qua tám trăm ngàn, ở CCTV đăng quảng cáo nửa năm, hơn nữa còn không phải thời gian quảng cáo kém nhất, đây cũng coi như là rất tốt rồi. Hàn Đông biết, nửa năm sau của năm nay, Tần Trì đã lấy 66 triệu 660 ngàn cao giá nhất kích bại rất nhiều đối thủ. Đoạt danh hiệu vua CCTV, từ đó đi lên một con đường phát triển nhanh chóng, nhưng cũng là một con đường không thể quay đầu. Cho dù đó là phí quảng cáo một năm của khoảng thời gian hoàng kim, nhưng đã vượt xa tám trăm ngàn rất nhiều lần, cho nên Hàn Đông nhìn ra được, Hạ Thiên Đức này cũng rất có thành ý

- Vậy được, đa tạ chủ nhiệm Hạ, tôi sẽ chờ tin tốt của chủ nhiệm Hạ

Hàn Đông cao hứng nói

Sau khi đôi bên để lại phương thức liên hệ, Hàn Đông liền cùng dì út Dư Ngọc Mai cáo từ

- Hàn Đông, cậu muốn dùng minh tinh đại diện phát ngôn, có thể tìm Hàn Mạn Lương, chẳng phải cậu ấy mở một công ty điện ảnh và truyền hình sao. Bạch Vũ Giai hình như là của công ty cậu ấy, cậu có thể cho Bạch Vũ Giai đại diện phát ngôn, chi phí có thể tiết kiệm không ít.

Dư Ngọc Mai cười đưa ra chủ ý cho Hàn Đông

- Dì cũng rất thích Bạch Vũ Giai, có cơ hội dì còn muốn đến hiện trường nghe cô ấy hát

Hàn Đông không khỏi xấu hổ, không thể ngờ được dì út cũng là fan của Bạch Vũ Giai, xem ra sức hấp dẫn của Bạch Vũ Giai thật đúng là không nhỏ

- Dì út, cháu cũng muốn tìm Bạch Vũ Giai đại diện phát ngôn. Nếu dì thật sự thích cô ấy hát, đến lúc đó có cơ hội cháu tìm mấy tấm vé VIP cho dì đến hiện trường nghe

- Được, cứ vậy đi, dì biết cậu bận, không giữ cậu nữa, cậu đi bận việc đi, có thời gian đến nhà chơi

Dư Ngọc Mai cũng khá rõ ràng

- Cảm ơn dì, hôm nào cháu đến thăm dì

Hàn Đông trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, đây là người thân, nếu không phải người thân, Dư Ngọc Mai sẽ ra chủ ý cho hắn tìm Bạch Vũ Giai đại diện phát ngôn sao?

Đi tới dưới lầu, Hàn Đông nghĩ thầm rằng chính mình nếu đã trở lại, không đến thăm cô út dường như cũng không thể nào nói nổi, nhưng Lữ Nhạc cũng không gặp, điều này làm cho hắn trong lòng rất là khó xử.

Nghĩ đến đêm qua chính mình và Bạch Vũ Giai cùng nhau liều chết triền miên, Hàn Đông trong lòng lại cảm thấy có chút rất xin lỗi Lữ Nhạc, dù sao mặc kệ thế nào, Lữ Nhạc cũng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn. Nhưng, trong lòng Hàn Đông lại bởi vì không thể cho Bạch Vũ Giai bất kỳ danh phận gì mà cảm thấy áy náy, nếu không đối với cô ấy tốt một chút, hắn cũng băn khoăn

“Tôi đây rốt cuộc là si tình, hay là đa tình?” Hàn Đông trong lòng cân nhắc, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả chính hắn cũng có chút không hiểu chính mình rốt cuộc là người như thế nào

Lắc lắc đầu, Hàn Đông cười khổ một chút, trong lòng thầm nói: “Thôi đi, đa tình cũng được, si tình cũng thế. Tôi cuối cùng không thể phụ lòng các cô. Về sau tôi đối xử với các cô bình đẳng được rồi”

An ủi xong bản thân, Hàn Đông quyết định cơm chiều đến nhà cô út ăn, cơm nước xong mới cùng Lữ Nhạc ra ngoài dạo phố, như vậy cũng coi như là vẹn toàn đôi bên

Gọi điện thoại cho cô út Hàn Tuệ Linh, Hàn Đông nói:

- Cô út, cháu là Hàn Đông, đêm nay cô có rãnh không, cháu muốn đến nhà cô ăn bữa cơm

- Hàn Đông cậu cũng học được nói năng ngọt xớt nhỉ

Hàn Tuệ Linh ở trong điện thoại cười nói, nhưng rất rõ ràng cô trong lòng rất vui, trên thực tế lời nói của Hàn Đông đã lộ ra một ý thân cận

Hàn Đông nói:

- Không có, cháu chỉ nhớ món ăn cô làm thôi

Trong ký ức của Hàn Đông, cô út luốn rất tốt với hắn, đối với hắn cũng săn sóc quan tâm tỉ mỉ, thường xuyên làm món ăn ngon cho hắn. Ngoài cha mẹ của Hàn Đông, cô út là thân cận nhất

Hàn Tuệ Linh cười nói:

- Vậy được, đợi lát nữa cô đi mua đồ ăn. Tiểu Đông cậu có rãnh thì đến trường đón Bối Bối đi, gặp được cậu nó nhất định rất vui

Hàn Đông nói:

- Cháu lập tức đến trường học đón nó

Theo sau Hàn Đông gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương, không bao lâu Hàn Mạn Lương liền lái xe lại đây, ném chìa khóa cho Hàn Đông, trong miệng bất mãn nói:

- Anh nói tiểu Đông, lái chiếc xe Hồng Kỳ của lão thái gia uy phong biết bao, cậu không tự lái, chiếc BMW cũ nát của anh thì có gì đáng lái chứ

Hàn Đông cười nói:

- Không phải chỉ dùng xe của anh sao, cằn nhằn mãi, quá nhỏ mọn rồi chăng, xe của người khác mời em lái em cũng không lái

Hàn Mạn Lương nói:

- Được, cậu là lão đại, cậu là anh tôi

- Chẳng muốn nói với anh, em đi đón Bối Bối

Hàn Đông nói xong, khởi động xe.

Rất nhanh liền đi tới cửa đại học Yến Kinh, Hàn Đông xuống xe nói một chút tình hình với bảo vệ liền nói rõ hắn cũng là học sinh tốt nghiệp đại học Yến Kinh, bảo vệ đó cũng không làm khó hắn, trực tiếp cho vào, còn không quên dặn dò Hàn Đông ở trong khuôn viên trường đừng lái xe quá nhanh

- Tố chất quả nhiên khác

Hàn Đông tự cảm thán nói. Trước đó ở cửa CCTV, bảo vệ đó thuần túy là khinh thường người khác, nhìn xem bảo vệ của đại học Yến Kinh, người ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ thật tốt

Đây là lần đầu tiên trở về trường sau khi Hàn Đông rời khỏi đại học Yến Kinh, chậm rãi lái xe, nhìn xem phong cảnh xung quanh, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hàn Đông đã học 4 năm ở đại học Yến Kinh, lại ở đây công tác vài năm, bởi vậy đối với trường là vô cùng quen thuộc. Xe ở trong con đường cây cối xanh mát thong thả đi qua, rất nhanh liền đi tới tòa lầu của học viện ngoại ngữ. Dừng xe lại, Hàn Đông nhìn một chút đồng hồ, mấy tiết này còn khoảng 20 phút mới tan học, hắn cũng không gấp gọi điện thoại cho Tiêu Bối Bối, liền ngồi ở trong xe chờ đợi

Nhìn thấy chiếc xe BMW dừng ở đó, học sinh đi ngang qua đều không kìm nổi nhìn thêm vài lần. Không ít người trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ. Tuy nhiên, Hàn Đông cũng nhìn ra được, tuy rằng không khỏi cực kỳ hâm mộ, nhưng những học sinh này vẻ mặt vẫn là rất bình thường

Trong trí nhớ của Hàn Đông, theo phát triển của kinh tế thị trường, chủ trương tôn thờ đồng tiền càng ngày càng lưu hành, ở tương lai không lâu, lái một chiếc xe BMW như vậy vào trong trường, bất cứ lúc nào cũng có nữ sinh xinh đẹp đến gần bắt chuyện

Chỗ cách nơi đậu xe của Hàn Đông không xa, nơi một nam sinh trong tay ôm một bó hoa tươi đang đứng, thỉnh thoảng nhìn xem chiếc BMW của Hàn Đông, trong lòng buồn bực một trận

“Tiểu tử này lái chiếc BMW chờ ở đây, chỉ sợ cũng là đến theo đuổi nữ sinh thôi, so với hắn, bó hoa này của tôi lại có vẻ quá keo kiệt rồi”. Nam sinh đó trong lòng buồn bực nghĩ đến, vốn tay ôm một bó hoa tươi chờ ở dưới lầu, cũng là một chuyện khá lãng mạn, nhưng thế giới này chỉ sợ so sánh ngang hàng, so sánh với người lái xe BMW đến tán gái, sự lãng mạn của y liền mất đi sáng rọi, đã trở thành keo kiệt rồi. Vốn ở trong khuôn viên trường, tình huống ôm hoa tươi chờ con gái giống như vậy thường xuyên xảy ra, những nam sinh nữ sinh tình cảm phong phú trong trường cũng thích phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nhưng tình huống lái xe BMW đến đây thì không nhiều, cho nên nam sinh đó cảm thấy trong lòng rất nghẹn khuất

Hàn Đông cũng chú ý tới nam sinh đang ôm bó hoa tươi này, thầm nghĩ cuộc sống sinh viên đại học thật là không có âu lo, có thể không gì trói buộc, thỏa sức tận hưởng tuổi thanh xuân. Mà bản thân thì sao, tuy rằng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, nhưng lại gánh quá nhiều thứ, trong cuộc sống, sao có thể tự do tự tại chứ

Trong lúc Hàn Đông tức cảnh sinh tình suy nghĩ sâu xa, nam sinh đang ôm bó hoa tươi đó lại cất bước tránh ra

Một lát sau, một bảo vệ liền đi tới, bọn họ đi thẳng đến trước xe, giơ tay gõ cửa kính, nói:

- Đồng chí, ở đây là khu dạy học, xin anh đừng đậu xe ở đây

Hàn Đông nói:

- Tôi chờ người, rất nhanh sẽ đi

- Chờ người cũng đừng dừng xe ở đây

Bảo vệ đó tuy rằng biểu hiện rất khách khí, nhưng ánh mắt nhìn Hàn Đông lại giống như quan sát kẻ trộm vậy, gã chỉ về bãi đậu xe phía trước nói:

- Xe đều đừng bên đó

- Được rồi.

Hàn Đông cũng không muốn nói lời vô ích với gã, liền khởi động xe, dừng nó ở bãi đậu xe bên kia

Theo sau Hàn Đông lại xuống xe đi đến dưới lầu tòa nhà dạy học đứng ở đó chờ, lúc này nam sinh ôm bó hoa lại đi tới, vẻ mặt mỉm cười nhìn Hàn Đông hai cái

Đợi một hồi, Hàn Đông thấy gần đến giờ tan học rồi, liền nhắn tin cho Tiêu Bối Bối, bảo cô sau khi tan học mau chóng xuống lầu

Nhìn thấy Hàn Đông lấy điện thoại di động ra, nam sinh ôm bó hoa đó trong lòng lại có chút không thoải mái, nhưng y cũng không thể khiến bảo vệ tới đây can thiệp Hàn Đông ở trong trường sử dụng điện thoại di động

Theo tiếng chuông tan học vang lên, trong tòa lầu dạy học phía trước lập tức trở nên huyên náo

Nam sinh ôm bó hoa kia có chút kích động đi lên trước hai bước

Một mùi hoa thơm thoang thoảng truyền đến, Hàn Đông không kìm nổi quay đầu nhìn thoáng qua

Thấy Hàn Đông nhìn qua, nam sinh kia cười đắc ý, ôm chặt bó hoa trong tay

Đám người từ trong lầu dạy học ùa ra, nam sinh đó có chút khẩn trương tiến lên 2 bước

Hàn Đông ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy một bóng dáng quần áo màu lam từ trên cầu thang phía trước rất nhanh chạy vội xuống dưới, giống như một con bướm vỗ cánh bay xuống

Tiêu Bối Bối xa xa đã nhìn thấy Hàn Đông đứng ở nơi đó, không kìm nổi vui mừng vẫy tay

Hàn Đông trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười.

Mà nam sinh ôm bó hoa đứng ở bên cạnh, lúc này vẻ mặt cũng hơi căng đỏ, có vẻ vô cùng vui sướng, kích động, lại bước lên trước một bước nhỏ

Tiêu Bối Bối mặc chiếc váy màu lam nhạt, nhẹ nhàng chạy tới, trên mặt cô đầy bất ngờ, đôi mắt lấp lánh như sao sáng

Mắt thấy cô chạy đến trước, nam sinh ôm hoa đó trong lòng kích động một hồi, ôm bó hoa lên trước đón, bất ngờ nói:

- Tiêu…

Tiêu Bối Bối hơi hơi nhíu mày, chạy ngang qua người y, nũng nịu kêu lên:

- Anh Đông

Thân hình nhẹ nhàng, giống như con chim yến nhỏ về tổ lao vào trong lòng Hàn Đông

- Chậc…

Nam sinh đó hai tay ôm hoa, hơi đưa ra trước, lập tức ngừng lại giữa chừng. Vừa nhìn thấy Tiêu Bối Bối vẻ mặt bất ngờ xông tới đây, y còn tưởng rằng cô học sinh xinh đẹp này cuối cùng đã bị y cảm động rồi, nhưng khi y tràn đầy vui mừng đón lên trước, chuẩn bị đưa bó hoa trong tay tặng cho Tiêu Bối Bối, Tiêu Bối Bối lại chạy ngang qua người y, lao vào trong lòng người đàn ông bên cạnh

Nhìn Tiêu Bối Bối ôm Hàn Đông, nam sinh đó lập tức chỉ cảm thấy không trung cũng trở nên một mảnh hắc ám, bó hoa trong tay rơi xuống mặt đất

Nam sinh nữ sinh từ trong lầu dạy học ùa ra, cũng đều nhìn thấy cảnh này, một nam một nữ ôm nhau ở phía trước, mà bên cạnh một nam sinh hồn bay phách lạc đứng ở nơi đó, ở trước mặt y rơi một bó hoa tươi xinh đẹp

Tình cảnh này, mọi người ập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, đều không kìm nổi dừng lại nhìn cảnh tượng này

Hàn Đông giơ tay vỗ vỗ bả vai của Tiêu Bối Bối, cười nói:

- Hôm nay hết tiết rồi phải không, chúng ta đi thôi

- Ừ

Tiêu Bối Bối gật gật đầu, khuôn mặt tươi cười như hoa, đuôi lông mày cong cong, ánh mắt giống nhau vầng trăng non

Cô kéo tay Hàn Đông, bước nhẹ nhàng, đi qua bên người nam sinh kia, ánh mắt không thèm nhìn y một cái, dường như trong mắt căn bản là không có người này

Nam sinh kia trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn Tiêu Bối Bối kéo tay Hàn Đông, đi đến bãi đỗ xe phía trước, bước lên chiếc xe BMW

Học sinh vây xem cũng nhìn theo Hàn Đông đưa Tiêu Bối Bối lên BMW rời khỏi, thầm nghĩ có một nữ sinh xinh đẹp đã lao vào vòng tay tiền bạc

- Không ngờ lái BMW đến tán tỉnh nữ sinh, quá vô sỉ

- Phải đó, nữ sinh đó quá không tự ái

- Hoa tươi bại cho BMW, tình yêu bại bởi tiền bạc

- Thói đời ngày sau

Mọi người nghị luận sôi nổi, đều đối với nam sinh hoa tươi đó tỏ vẻ thông cảm

- Anh Đông, anh về khi nào vậy?

Tiêu Bối Bối ngồi ở vị trí phụ lái, vẻ mặt vui sướng nhìn Hàn Đông

Hàn Đông cười nói:

- Ngày hôm qua trở về làm việc, hôm nay cố tình đến thăm em

- Thật tốt

Tiêu Bối Bối cao hứng nói

- Vậy anh Đông anh chuẩn bị khi nào trở về?

Hàn Đông nói:

- Ngày mai đi, không thể trì hoãn lâu, hiện tại anh đang bận, làm sao giống em không có âu lo

Tiêu Bối Bối lông mi vừa dài vừa đều chớp 2 cái, nói:

- Anh Đông, anh luôn bận rộn như vậy, ngày nào mới có thể rảnh rỗi

Hàn Đông giơ tay nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái, cười cười nói:

- Anh cũng không biết ngày nào được rãnh rỗi nữa

- Em biết, chờ sau khi anh Đông làm quan lớn nhất, thì không ai có thể quản anh rồi, vậy thì thoải mái rồi

Tiêu Bối Bối dịu dàng nói.

Hàn Đông không khỏi cười lên:

- Ha ha, quan làm lớn hơn nữa, cũng không thể thật sự thoải mái được

Về đến nhà, cô út Hàn Tuệ Linh sớm đã đến rồi, đang mặc tạp dề loay hoay ở trong bếp

- Hôm nay lại có có lộc ăn rồi

Tiêu Bối Bối cao hứng nói

- Anh Đông, anh có thời gian thường xuyên trở về đi, vậy em mới có thể thường xuyên ăn được những món mẹ làm

- Con mèo tham ăn này

Hàn Tuệ Linh vô cùng thân thiết nói

Cơm nước xong, Hàn Đông và cô út hàn huyên gần một giờ, về phát triển của tập đoàn tin tức Đông Thăng đề xuất ra một vài kiến nghị mới. Từ miệng cô út, Hàn Đông cũng đối với phát triển của tập đoàn Đông Thăng có nhận thức sâu hơn, đối với công ty có thể nhanh chóng phát triển, Hàn Đông cũng vô cùng cao hứng. Mà hiện tại tập đoàn Đông Thăng chuyên môn thành lập công ty phần mềm, và cùng phía quân đội cũng có hợp tác liên quan, như vậy đối với phát triển lâu dài của công ty càng có lợi

Bản thân tập đoàn tin tức Đông Thăng chính là công ty do vợ của một cán bộ không có gì làm đã thành lập, mà nếu có thể cùng tập đoàn thế lực quân đội hình thành hợp tác, vậy thì lợi ích liên quan càng nhiều, cũng càng ít người dám nhúng tay vào

Hàn Đông cũng biết, cùng các thế lực lớn liên quan càng nhiều, tình cảnh của công ty cũng càng phức tạp. Nhưng tập đoàn tin tức Đông Thăng bản thân đã khác với công ty bình thường, có muôn vàn liên hệ với quan trường của Trung Quốc, bởi vậy cùng quân đội hợp tác, cũng chỉ là gia nhập thêm một chút thế lực ở trong mà thôi. Mặt khác, Lữ Quốc Trung có lão thái gia ủng hộ, đã là tổng tham mưu trưởng, dựa theo tuổi tác hiện nay của y, sau này chắc chắn còn phải tiến một bước, trở thành lão đại quân đội, vậy thì trong một khoảng thời gian tương đối dài, Hàn gia căn bản có thể cùng hệ thống quân đội duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp

Theo phương diện này mà nói, phát triển của Hàn gia, đã có thay đổi rất nhiều so với đời trước, mà mọi thứ này, hoàn toàn là bởi vì Hàn Đông

Khoảng 8 giờ rưỡi, Hàn Đông đã gọi điện thoại cho Lữ Nhạc, kết quả Lã Nhạc vừa mới tan tầm, nhận được điện thoại của Hàn Đông, cô vô cùng vui mừng, lập tức bảo Hàn Đông qua đó đón cô

- Em cùng đi với anh Đông

Tiêu Bối Bối cười ha hả nói

- Anh Đông, anh sẽ không chê em làm kỳ đà cản mũi chứ?

Hàn Đông cười nhéo cái mũi của cô một cái nói:

- Nếu em là trọc đầu thì không cho em đi

Theo sau, Hàn Đông lái xe, dựa theo địa chỉ Lữ Nhạc nói chạy qua đó, Ban 2 – Bộ tổng tham mưu ở trên một con đường vắng vẻ của thôn Tam Lý. Xe vừa lái đến đầu đường, Lữ Nhạc một thân quân phục đã chạy tới, trong bóng đêm lờ mờ, Lữ Nhạc dáng người thon thả đứng ở đó, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy khí anh hùng hiên ngang

Tiêu Bối Bối từ vị trí phụ lái đi xuống, cười ha hả nói:

- Chị dâu, chị làm ở đây

Lữ Nhạc sắc mặt hơi hơi đỏ lên, giơ tay nhéo cái mũi của Tiêu Bối Bối, Tiêu Bối Bối lập tức bất mãn nói

- Chị dâu, sao chị lại học của anh Đông thế

- Hàn Đông, em còn chưa ăn cơm

Lữ Nhạc ngồi vào ghế phụ lái hạ giọng nói

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Em muốn ăn cái gì?

- Ừ, em muốn ăn mì, phía trước có một quán mì, mùi vị ngon cực

- Yêu cầu của em cũng rất thấp

Hàn Đông cười nói

- Vậy đi thôi

Đã đến quán mì, Lữ Nhạc đã gọi một tô mì, ăn ngon lành, Hàn Đông ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng ăn mì của cô, có vẻ vô cùng tao nhã

Tiêu Bối Bối ánh mắt sáng ngời chớp một chút, nhìn Lữ Nhạc, lại nhìn Hàn Đông, cười nói:

- Ấm áp quá

- Em biết cái gì?

Hàn Đông cười nói

- Đúng rồi, buổi chiều nam sinh kia là chuyện gì xảy ra?

- Nam sinh gì chứ?

Tiêu Bối Bối sắc mặt ửng đỏ, hơi hơi cúi xuống

Hàn Đông ha hả cười nói:

- Chính là nam sinh cầm hoa đó, anh thấy cậu ta giống như rất thất vọng, hoa cũng rơi xuống đất rồi

- Cái gì chứ

Tiêu Bối Bối mặt càng đỏ hơn.

Lữ Nhạc ngẩng đầu lên, điềm tĩnh cười cười, nói:

- Bối Bối, có nam sinh theo đuổi em sao? Đẹp trai không?

Hàn Đông không khỏi âm thầm cười khổ, con gái bất kể khi nào cũng như vậy, nói đến con trai trước tiên là hỏi đẹp hay không

Tiêu Bối Bối ngượng ngùng nói

- Không đẹp trai chút nào, so với anh Đông thì kém xa

Hàn Đông nói:

- Đẹp trai lại không thể làm cơm ăn

Tiêu Bối Bối nói:

- Thằng cha tự cho là đúng, ỷ vào trong nhà có địa vị thì cho rằng ai cũng thích anh ta

Hàn Đông khẽ mỉm cười:

- Đúng vậy, em là công chúa nhỏ của mọi người, làm sao có thể tùy tiện thích một người chứ

- Ơ kìa, không nói nữa

Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, vẻ mặt thẹn thùng vô cùng đáng yêu

Chờ Lữ Nhạc ăn xong, Hàn Đông đưa cô cùng Lữ Nhạc đi dạo chợ đêm, đi trên đường ánh đèn lóe sáng, bên cạnh 2 cô gái xinh đẹp đáng yêu đi cùng, khiến người bên cạnh rất là hâm mộ.

Khoảng 10 giờ rưỡi, Hàn Đông lái xe đưa Lữ Nhạc về nhà, khi xe chạy đến ngõ nhỏ cổ kính, không khí xung quanh dường như cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều, chiến sĩ cảnh vệ súng vác vai, đạn lên nòng ở đầu ngõ cảnh giác nhìn chăm chú vào đường phố phía trước

Khi xe BMW chạy qua, cảnh vệ đứng ở nơi đó ưỡn ngực, tay vác súng nắm chặt lại. Lữ Nhạc kéo cửa kính xuống, nói với chiến sĩ cảnh sát:

- Chồng sắp cưới của tôi cùng vào

Khi cảnh vệ kia nhìn thấy Lữ Nhạc, vẻ mặt sớm đã trở nên vô cùng tôn kính, nghe xong lời của cô, lập tức ấn cái nút, lan can ngăn ở đầu ngõ liền chậm rãi nâng lên.

Tiêu Bối Bối ở phía sau cười ha hả nói

- Ha hả, “chồng sắp cưới” anh Đông, khi nào anh cùng chị dâu đám cưới đây, chị dâu, em làm dâu phụ cho chị nha

Lữ Nhạc sắc mặt ửng đỏ, lông mi chỉnh tề nhẹ nhàng chớp nháy

Trong ngõ nhỏ là tiểu khu người nhà tổng tham mưu, Hàn Đông cũng là lần đầu đến đây, cảm giác được không khí bên trong quả thật khá với bên ngoài. Theo Lữ Nhạc chỉ điểm, xe dừng lại trước tòa nhà 2 tầng lầu cổ kính

- Ba mẹ, Hàn Đông và Bối Bối đến chơi

Lữ Nhạc hạ giọng nói.

Chu Duệ Dung đang ngồi trong phòng khách xem TV, lúc này đứng dậy, vẻ mặt hiền lành nhìn Hàn Đông:

- Hàn Đông đến rồi

Lúc này Lữ Quốc Trung cũng từ trong phòng sách đi ra, nhìn thấy Hàn Đông cũng vô cùng vui mừng

Ngồi xuống sô pha, Lữ Nhạc liền đi pha trà

Lữ Quốc Trung chủ yếu là khá quan tâm đối với công tác của Hàn Đông, rất có hưng trí tỉ mỉ hỏi Hàn Đông về ý tưởng kinh doanh thành thị. Mà Chu Duệ Dung thì khá quan tâm cuộc sống của Hàn Đông, hỏi hắn khí hậu thành phố Tân Châu, thức ăn gì đó có thích hợp hay không, có vẻ vô cùng thân thiết.

Hàn huyên trong chốc lát, Chu Duệ Dung bỗng nhiên nói:

- Hàn Đông, tuổi của con cũng không nhỏ nữa, và đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, chuyện hôn nhân giữa con và Nhạc Nhạc, cũng phải làm sớm mới tốt, điều này đối với phát triển của con sau này càng có lợi, không phải nói gia đình ổn định cũng là nhân tốt chính trị thành thục sao!

Hàn Đông không thể tưởng được Chu Duệ Dung bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này, không kìm nổi giơ tay gãi cái ót.

Tiêu Bối Bối thì ngồi ở một bên, bĩu môi nhìn thái độ của Hàn Đông

Lữ Quốc Trung cũng nói:

- Đây cũng là ý của Hàn lão

Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:

- Bác trai, bác gái, cháu hiểu ý của 2 bác, chuyện này cháu sẽ thận trọng suy xét, tóm lại không thể ủy khuất Nhạc Nhạc

Chu Duệ Dung nói:

- Ừ, chuyện này bác cùng mẹ con cũng đã bàn qua, tốt nhất năm nay làm xong, bác và bác của con đều muốn sớm bồng cháu

- Mẹ

Lữ Nhạc vẻ mặt lập tức trở nên ửng đỏ, ngượng ngùng kêu một tiếng

Tiêu Bối Bối cười càng ngày càng vui vẻ

Hàn Đông tuy rằng đã cùng Lữ Nhạc đính hôn, nhưng lại không nghĩ tới đám cưới nhanh như vậy, bây giờ Chu Duệ Dung cùng Lữ Quốc Trung nhắc tới, điều này khiến hắn hơi trở tay không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status