Người cầm quyền

Chương 506: Hạt cát trộn lẫn


Anh Đông, dường như anh không được vui.


Tiêu Bối Bối ngồi ở vị trí ghế phụ suy đoán, mắt nhìn Hàn Đông, lông mi nhẹ nhàng chớp. Khuôn mặt xinh đẹp dường như mang theo sự trắng trẻo tự nhiên.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Không, anh chỉ đang suy nghĩ một số việc.

Chu Huệ Dung và Lữ Quốc Trung đã đề cập đến chuyện hôn nhân, khiến Hàn Đông phải suy nghĩ rất nhiều.

Hàn Đông cũng biết, Chu Huệ Dung nói đúng. Cùng với việc tiền đồ của hắn không ngừng mở rộng, thì chuyện hôn nhân của hắn và Lữ Nhạc, thật sự là chuyện quan trọng nhất trong thời điểm hiện nay. Một mặt đối với hắn mà nói, kết hôn là sự thể hiện của một người trưởng thành, mặt khác, đối với Hàn hệ mà nói, là nhân vật đại diện của đời thứ ba, chuyện hôn nhân của hắn cũng mang ý nghĩa rất quan trọng.

Nhưng, Hàn Đông lại chưa có tâm lý chuẩn bị. Ngoài ra hắn lại nhớ đến Kiều San San và Bạch Vũ Giai, không biết hắn kết hôn rồi, bọn họ sẽ như thế nào.

Hàn Đông hy vọng những người xung quanh hắn có được cuộc sống vui vẻ. Như Kiều San San và Bạch Vũ Giai không hề đòi hỏi gì mà đi theo hắn, nhưng hắn lại không thể cho họ danh phận gì hết, trong lòng hắn luôn cảm thấy áy náy.

Thấy tâm tình Hàn Đông có chút không vui, Tiêu Bối Bối cũng không nói gì thêm nữa. Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng, những ngón tay thon dài cũng nằm im, trong rất đáng yêu.

Buổi tối, Hàn Đông ở lại nhà cô hắn. Sáng ngày hôm sau, sau khi Hàn Đông thức dậy, Hàn Tuệ Linh đã tự mình làm bữa sáng xong cho hắn, điều này khiến Hàn Đông rất cảm động. Cô hắn – Hàn Tuệ Linh hiện tại là người quản lý trực tiếp thực sự của Tập đoàn Tin tức Đông Thăng, mỗi ngày bận rất nhiều việc, nhưng ngày hôm qua đã đặc biệt nghỉ sớm để về nhà làm cơm, hôm nay mới sáng sớm lại thức dậy nấu bữa sáng cho hắn. Sở dĩ làm như vậy, là vì đó là tình yêu thương của một người có tình thân, một người tiền bối đối với hắn.

Lúc ăn sáng, Tiêu Bối Bối ngồi đối diện Hàn Đông, ánh mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hàn Đông, khóe miệng hơi mỉm cười.

- Bối Bối, con làm sao vậy, không lo ăn sáng đi?

Hàn Tuệ Linh gõ đũa lên đầu cô, nói.

- Mẹ!

Tiêu Bối Bối bất mãn kêu lên, sau đó lại cười hì hì nói:

- Mẹ, đêm qua, bác Lữ và bác Chu nói rồi, anh Đông phải nhanh chóng xử lý việc kết hôn đi.

- Thật không?

Hàn Tuệ Linh nhìn về phía Hàn Đông, hỏi:

- Cũng đúng đấy, Hàn Đông, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, có nhiều người bằng tuổi cháu, đã có con để bế rồi đấy.

Tiêu Bối Bối cười ha hả, vẻ mặt vui vẻ nói:

- Anh Đông và chị dâu sinh ra một đứa bé bụ bẫm, nhất định chơi sẽ rất vui, thật mong chờ quá!

Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn cô, sau đó nói với Hàn Tuệ Linh:

- Cô à, nói thật, cháu cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý nữa!

Hàn Tuệ Linh nói:

- Việc này, cô thấy nên sớm không nên trễ, bây giờ cháu cũng đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, vốn dĩ tuổi tác đã quá trẻ, lại thêm chưa kết hôn, nên có vẻ chưa đủ trưởng thành. Nếu cháu đã phát triển trong thể chế này, thì phải nên có tâm lý chuẩn bị trong tất cả các phương diện mới đúng. Hơn nữa, Lữ Nhạc cũng là cô gái không tồi, rất xứng đôi với cháu, người tốt hơn cô ấy không dễ tìm đâu.

Hàn Đông cười khổ một chút, hắn đương nhiên biết cô hắn cũng có lòng tốt, nhưng tâm tư của riêng hắn, cũng không thể nói rõ ra cho cô hiểu được.

Hàn Tuệ Linh nhìn Hàn Đông, nói:

- Tiểu Đông, cháu nói cho cô nghe, có phải cháu vẫn còn đang nhớ Kiều San San không?

Tiêu Bối Bối lúc này cũng ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt sáng nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông do dự một lúc, nói:

- Cô à, cháu chỉ cảm thấy thật sự có lỗi với San San!

Tiêu Bối Bối mím môi, nói:

- Chị San San cũng rất đẹp, rất dịu dàng.

- Trẻ con không được lắm chuyện!

Hàn Tuệ Linh trừng mắt nhìn cô, sau đó quay lại nhìn Hàn Đông, thở dài, nói:

- Bảo cô phải nói sao với cháu đây! Dù sao tình hình thế nào chính cháu cũng hiểu rõ, cháu và San San, không thể có kết quả gì được. Hơn nữa, cháu sợ có lỗi với San San, vậy cháu cứ như thế này, chẳng phải lại có lỗi với Lữ Nhạc sao?

Hàn Đông liền á khẩu không trả lời được, đây cũng chính là điều khiến Hàn Đông buồn bực.

- Cháu ấy à!

Hàn Tuệ Linh tức giận nhìn Hàn Đông,

- Cô nghĩ cháu đang lo lắng nếu cháu kết hôn, San San lại không quan tâm đến cháu chứ gì?

Hàn Đông không khỏi xấu hổ, nói:

- Cô à, cháu không nghĩ như vậy.

Thật ra, Hàn Đông cũng hiểu rõ tình cảm của Kiều San San dành cho hắn. Cho dù hắn có kết hôn với Lữ Nhạc, Kiều San San cũng sẽ không vì vậy mà rời bỏ hắn. Hơn nữa, cho dù Kiều San San có vì việc đó mà nghĩ không thông, lựa chọn rời xa, Hàn Đông cũng đồng tình với cô. Cũng chính vì Hàn Đông biết tình cảm Kiều San San dành cho hắn, lại thêm Hàn Đông cũng thật lòng thích cô, cho nên mới cảm thấy khó xử.

Hàn Tuệ Linh nói:

- Tiểu Đông, cháu nghĩ như vậy làm gì, tiểu Kiều có lẽ cũng biết tình hình của cháu rồi. Nếu cô ấy đã lựa chọn ở cùng cháu, vậy có lẽ cũng đã nghĩ đến kết quả, hà tất cháu cứ phải lo lắng như vậy?

Hàn Đông cười cười nói:

- Cô à, cháu biết mình nên làm thế nào.

- Ha ha, cô cũng rất tin tưởng cháu.

Hàn Tuệ Linh cũng cười nói.

Ăn sáng xong, Hàn Tuệ Linh đến tập đoàn làm việc, còn Hàn Đông thì đưa Tiêu Bối Bối đi học. Dừng xe trước cổng trường, Tiêu Bối Bối lưu luyến nói:

- Anh Đông, lần sau anh ở lại chơi thêm vài ngày nữa nhé.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, lần sau nhất định sẽ chơi với em nhiều ngày hơn, vậy được chưa?

- Chắc chắn rồi đấy nhé!

Tiêu Bối Bối tươi cười rạng rỡ, đưa ngón tay út ra nói:

- Nghóe tay đi, nói lời phải giữ lời!

Hàn Đông đập vào lòng bàn tay cô một cái, tức giận nói:

- Em bao nhiêu tuổi rồi, anh đi trước đây, em mau vào lớp đi!

- Hừ!

Tiêu Bối Bối lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn hừ một tiếng, thấy Hàn Đông sau khi quay đầu xe xong liền đưa một tay ra từ cửa xe vẫy vẫy, cô liền bất mãn lắc lắc hai tay.

Cách cánh cổng trường không xa, một nam sinh đã nhìn hết tất cả cảnh này, trong ánh mắt tràn đầy ghen tị, tức giận nói:

- Mẹ kiếp, chẳng phải chỉ là một chiếc BMW thôi sao? Bố cũng có được, nếu không phải bố tôi là một ông lão cổ hủ, đừng nói là BMW, mà cái gì tôi cũng có!

Hàn Đông gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương, đang định lái xe qua đó, lúc này điện thoại di động vang lên, lấy ra xem, là văn phòng Chủ nhiệm Đài truyền hình Trung ương Hạ Thiên Đức, liền nghe máy, hắn cười nói:

- Chào chủ nhiệm Hạ, có tin tức gì tốt sao?

- Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Hàn, qua quá trình điều phối, kết hợp với tình hình thành phố Tân Châu, tôi có đưa ra một phương án bước đầu, cậu xem có phù hợp không?

Hạ Thiên Đức khách sáo nói:

- Hai tiết mục quảng cáo, vào mười một giờ rưỡi trưa, mười lăm giây, trong thời gian nửa năm, tổng chi phí là năm trăm ngàn, đây đã là ưu đãi lớn nhất rồi, Phó chủ tịch thành phố Hàn xem thử đã thích hợp chưa?

Kết quả này Hàn Đông không chỉ hài lòng, mà còn nằm ngoài dự liệu của Hàn Đông, rất rõ ràng Hạ Thiên Đức thật sự đã rất ưu tiên cho hắn rồi.

- Cảm ơn Chủ nhiệm Hạ, trưa nay ông có thời gian rảnh không, tôi mời ông ăn bữa cơm, nhân tiện bàn bạc cụ thể một chút về những vấn đề có liên quan.

Hàn Đông vui mừng nói.

Hạ Thiên Đức cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn khách sáo rồi, buổi trưa để tôi mời Phó chủ tịch thành phố Hàn đi.

Nghe ông ta nói như vậy, Hàn Đông liền biết buổi trưa ông ta có thời gian, nên nói:

- Chủ nhiệm Hàn giúp đỡ tôi việc lớn như vậy, buổi trưa phải để tôi mời mới đúng. Để tôi sắp xếp xong rồi sẽ liên lạc với Chủ nhiệm Hạ nhé!

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Hạ Thiên Đức cười nói. Tuy ông ta không nói rõ ra, nhưng trong việc này của Hàn Đông, ông ta đã dốc hết sức lực. Sở dĩ ông ta không nói, là vì ông ta biết với thân phận bối cảnh của Hàn Đông, chắc chắn có thể tìm hiểu được những sự việc có liên quan đến quảng cáo Trung ương, nếu ông ta tự mình nói ra lại có cảm giác như tranh công.

Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương, bảo y sắp xếp một bàn. Hàn Mạn Lương rất sành về những nhà hàng ăn uống ở Yến Kinh, rất nhanh liền sắp xếp xong. Ở Bát Tiên lầu, đây cũng là một nhà hàng khá nổi tiếng ở Yến Kinh.

- Tiểu Đông, có cần gọi hai minh tinh đến uống cùng không?

Hàn Mạn Lương cười ha hả hỏi.

Hàn Đông tức giận nói:

- Anh cho rằng chúng tôi đang làm gì chứ?

Suy nghĩ một lúc, Hàn Đông lại nói:

- Tôi nói này anh Mạn Lương, những cô gái ở trong công ty anh, anh cũng đừng nên bức ép người ta. Anh muốn mở công ty thì chuyên tâm mà mở công ty, tiền kiếm không hết được đâu, tuyệt đối đừng làm ra những thứ không ra gì.

Tuy lời nói của Hàn Đông mang hàm súc cảnh báo, nhưng Hàn Mạn Lương cũng vui vẻ mà cười ha hả, nói:

- Việc này cậu cứ yên tâm đi, tôi có nhiều tiền, muốn ra ngoài đường đường chính chính, tôi là nhìn tiền mà làm, có được hết những thứ mình muốn. Ha ha!

Hàn Đông cười bất đắc dĩ. Hàn Mạn Lương quả thật cũng nói đúng, thực ra có rất nhiều minh tinh sở dĩ thường xuyên tham dự các loại tiệc rượu, cũng không phải là do bức ép, cơ bản bọn họ cũng là vì tiền hay một thứ gì đó khác, mà chủ động tham dự.

Gọi điện thoại cho Hạ Thiên Đức, báo cho ông ta biết địa điểm, sau đó Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Vương Dược Minh nói cho y biết tình hình. Như thế Vương Dược Minh dẫn theo người của công ty Thiên Tác đến Tân Châu thu thập tài liệu sẽ có thể căn cứ theo thời gian quảng cáo mà sắp xếp hợp lý hơn.

Khi biết được Hàn Đông nhanh như vậy liền liên hệ được với Truyền hình Trung ương về việc quảng cáo mười lăm giây trong nửa năm, trong lòng Vương Dược Minh cũng vô cùng khiếp sợ. Y cũng biết tình hình của thành phố Tân Châu, Hàn Đông có được quảng cáo này, cũng không thể trả quá nhiều tiền, vậy chắc chắn Hàn Đông đã tìm được những mối quan hệ có liên quan. Nhưng nghĩ đến việc Mã Bình Nguyên khi đứng trước mặt Hàn Đông giống như chuột đứng trước mặt mèo, trong lòng Vương Dược Minh liền cân bằng được. Rõ ràng bối cảnh của Hàn Đông hoàn toàn khác biệt, đối với nhiều người mà nói là điều không thể được, Hàn Đông mà làm thì đó lại không phải là việc khó khăn gì.

Buổi trưa Hạ Thiên Đức đi vào Bát Tiên lầu, nghe Hàn Đông giới thiệu Hàn Mạn Lương là anh họ hắn, lại mở công ty Truyền hình và Điện ảnh, trong lòng Hạ Thiên Đức vô cùng vui mừng. Y đã có thể đoán được thân phận của Hàn Đông qua Dư Ngọc Mai, nhưng y biết Hàn Đông tuy còn trẻ, nhưng y phải kết bạn với Hàn Đông, cho dù Hàn Đông chưa chắc đã quan tâm đến y. Nhưng Hàn Mạn Lương thì lại khác, Hàn Mạn Lương mở công ty Truyền hình và Điện ảnh, cơ hội tiếp xúc với Truyền hình Trung ương nhiều, như vậy sẽ có thể dễ dàng xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Mạn Lương, điều này là điều có lợi đối với sự phát triển sau này của y. Hàn Mạn Lương đương nhiên cũng hiểu rõ Hạ Thiên Đức là người có lợi cho y, cho nên hai người nói chuyện rất vui vẻ. Trong bữa ăn, Hạ Thiên Đức đề cập đến việc có thể đề cử Bạch Vũ Giai của công ty Hàn Mạn Lương vào buổi tối mùa xuân của năm chín sáu. Điều này đối với minh tinh của Trung Quốc mà nói, là một việc không tồi.

- Ha ha, chuyện này tôi phải đi hỏi ý kiến của Bạch Vũ Giai, nếu cô ấy không có ý kiến gì, thì làm phiền Chủ nhiệm Hạ đề cử.

Hàn Mạn Lương cười nói, thực ra nếu y thực sự có ý định đề cử Bạch Vũ Giai vào đêm mùa xuân, thì cũng có thể tìm được người, nhưng nhiều khi nhờ người khác giúp đỡ cũng là một loại sách lược.

Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông liền lên máy bay quay về thành phố Thục Đô.

Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực đã chờ sẵn ở đó.

- Phó chủ tịch thành phố, tối hôm qua tiểu khu Ủy viên thường vụ Thành ủy dường như có kẻ trộm.

Tả Nhất Sơn ngồi ở vị trí ghế phụ quay đầu nói.

- Tình hình như thế nào?

Hàn Đông ngẩn người, tên trộm nào lại to gan đến như thế, dám đi ăn trộm ở tiểu khu Ủy viên thường vụ Thành ủy.

- Hình như là người nhà của Phó bí thư Ngụy phát hiện trước, nhưng nghe nói tên trộm kia cũng không trộm đồ vật đáng giá nào.

Gương mặt thần bí của Tả Nhất Sơn bỗng tươi cười,

- Hình như vợ của Phó bí thư Ngụy là người gọi điện thoại cho bảo vệ bảo thả người.

- Vậy à?

Hàn Đông khẽ mỉm cười, tin tức này cũng khá thú vị. Đường đường là nhà của Phó bí thư Thành ủy, lại không có đồ vật gì đáng giá, cũng có chút kỳ quái. Hơn nữa vợ của Ngụy Dụ Vĩ lại chủ động gọi điện thoại cho bảo vệ bảo thả người, điều này cũng có chút khác thường. Thông thường, cho dù tên trộm đó không trộm đi thứ gì, thì ít nhất cũng phải giao y cho cục Công an điều tra xử lý. Dù sao đối với những người muốn nhằm vào Ủy viên thường vụ Thành ủy, không làm cho rõ ràng thì không được.

Tạ Nhất Sơn nói xong tin tức đó, thì không nói thêm gì nữa. Là một thứ ký, y biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Việc trong nhà Ngụy Dụ Vĩ bị trộm, y biết đối với Hàn Đông mà nói là có tác dụng. Nhưng y cũng chỉ có thể nói ra những gì y biết cho Hàn Đông, còn về phần đằng sau sự việc đó là điều gì, thì cũng không cần y phân tích thay cho Hàn Đông.

- Nhất Sơn, cậu quay về thông báo cho phòng Công an quận Cao Bằng, để họ nhanh chóng triển khai công tác trị an. Ngay cả tiểu khu Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng bị trộm, nếu còn không chỉnh đốn, thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Hàn Đông thản nhiên nói.

- Vâng!

Tả Nhất Sơn nói, ghi lại những điều Hàn Đông căn dặn lên cuốn sổ nhỏ. Trí nhớ tốt cũng không bằng một nét bút, đây chính là thói quen tốt mà Tả Nhất Sơn đã nuôi dưỡng được. Đối với những việc Hàn Đông dặn dò, cho dù là lớn hay nhỏ, y đều ghi lại trong một cuốn sổ, sau đó sắp xếp mà hoàn thành dần dần, như vậy không sợ bị quên mất việc gì.

Khi quay trở về thành phố Tân Châu đã là một giờ chiều rồi, Hàn Đông nghỉ ngơi một lúc, thì cũng đã tới giờ đi làm rồi.

Hơn hai giờ chiều, Hàn Đông đến văn phòng Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, giới thiệu một chút với Hạ Kim Cường về những gì hắn thu hoạch được trong hai ngày ở Yến Kinh.

Hạ Kim Cường nghe xong, cũng vô cùng vui mừng, y nói:

- Tôi thấy, cũng chỉ có Hàn Đông cậu ra mặt, mới có thể hoàn thành được việc này. Nếu đổi lại là người khác, cơ bản không thể có được quảng cáo trên đài truyền hình với mức giá thấp như vậy được. Nếu chi phí quảng cáo đắt quá, phía thành phố cũng không thể hỗ trợ kinh phí nổi. Đúng rồi, người phát ngôn này cậu đã suy xét xong chưa, chuẩn bị tìm ai?

Hàn Đông cười nói:

- Bước đầu xác định là Bạch Vũ Giai, hình tượng của cô ấy khá phù hợp với thành phố Tân Châu.

Hạ Kim Cường ngẩn người một lúc, rồi nói:

- Giá của Bạch Vũ Giai không phải thấp đâu.

Hàn Đông nói:

- Việc này không sao, tôi có thể tìm người quen.

- Vậy thì tốt. Đúng rồi, Bạch Vũ Giai vẫn còn là người phát ngôn của núi Tần Lĩnh huyện Phú Nghĩa đấy!

Hạ Kim Cường không khỏi cảm thán,

- Vẫn là mạng lưới quan hệ của Hàn Đông rộng lớn. Thành phố Tân Châu có thể hoàn thành hạng mục này, tôi nghĩ có sự dẫn dắt của Phó chủ tịch Hàn, chắc chắn có thể có được hiệu quả tốt nhất. Tôi thật sự có chút mong đợi đấy.

Y nói những lời này quả thực cũng xuất phát từ đáy lòng. Nếu đổi lại là người khác, hạng mục này của thành phố, căn bản là một việc không thể được. Cho nên nói, người so với người có thể làm bức chết người. Đương nhiên, Hạ Kim Cường cũng cảm thấy vui mừng, bởi vì Hàn Đông làm tốt, y thân là Chủ tịch thành phố, cũng được thơm lây.

Lúc này Hạ Kim Cường lại nói:

- Ừ, Hàn Đông cậu có thể không biết tin này, ngày hôm qua tiểu khu Ủy viên thường vụ Thành ủy bị trộm.

Trong lòng Hàn Đông không khỏi cười thầm, xem ra sự việc trong nhà Ngụy Dụ Vĩ bị trộm, trong lòng các lãnh đạo Thành ủy, đều là một sự việc rất kỳ lạ. Nhưng, việc này tuy mang lại cho người khác một cảm giác kỳ lạ, nhưng trước mắt cũng chưa có gì đáng để nói.

Thấy Hàn Đông cũng không tỏ thái độ gì, Hạ Kim Cường cũng thầm thất vọng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ. Lẽ nào Hàn Đông bây giờ thật sự thật lòng muốn làm hạng mục này của thành phố, còn những việc khác hoàn toàn không quan tâm đến hay sao? Thời gian trước đó chẳng phải hắn đã cùng Ngụy Dụ Vĩ náo loạn một phen, sao lại nhanh chóng lặng lẽ như vậy, thực sự khiến người ta không hiểu được.

Hàn Đông quả thật muốn tĩnh tâm lại để làm việc, cho nên cho dù sự việc Ngụy Dụ Vĩ bị trộm quả thật có chút khiến người ta nghi ngờ, nhưng Hàn Đông cũng không muốn tìm hiểu nhiều lắm.

- Chủ tịch thành phố Hạ, về việc hạng mục này của thành phố, tôi chuẩn bị bàn bạc một chút với Bí thư Đàm. Việc này liên quan đến tất cả mọi người trong thành phố, tôi cho rằng tốt nhất nên bố trí phối hợp toàn diện trên Hội nghị thường vụ, mới có thể có được hiệu quả cao nhất.

Hàn Đông mỉm cười nói.

Thái độ này của hắn, Hạ Kim Cường cũng không có gì có thể nói được nữa, liền gật đầu nói:

- Ừ, việc này quả thật phải đưa lên Hội nghị thường vụ mới được.

Sau đó Hàn Đông liền lập tức cáo từ, đi về phía văn phòng của Hề Hiểu Kiến.

Hàn Đông đến, khiến Hề Hiểu Kiến rất nghi ngờ, nhưng ông ta cũng rất khách sáo mà mời Hàn Đông ngồi xuống, lớn tiếng gọi thư ký Phụng Nam Dịch nhanh chóng pha trà.

- Bí thư Hề, tôi đến để báo cáo với anh một chút về công tác có liên quan đến hạng mục kinh doanh của thành phố. Thông qua việc chuẩn bị giai đoạn đầu, có liên quan đến sự phát triển của thành phố Tân Châu.

Hàn Đông báo cáo quy củ về tình hình triển khai hạng mục kinh doanh của thành phố, sau cùng nói:

- Thông qua việc chuẩn bị giai đoạn đầu của hạng mục này, tôi cho rằng đây là một hạng mục lớn có liên quan đến sự phát triển của thành phố Tân Châu, cho nên tốt nhất nên bố trí thông qua Hội nghị thường vụ một chút, để phối hợp tốt trên các phương diện.

- Tiểu tử này, đều đã làm lâu như vậy rồi, mới đến đây báo cáo với mình việc này, trong mắt hắn cơ bản không có vị Bí thư Thành ủy này.

Trong lòng Hề Hiểu Kiến khó chịu nghĩ,

- Nhưng tiểu tử này cũng là người rất biết suy nghĩ, lại có nhiều mối quan hệ, việc này quả thật cũng nên để hắn làm. Dù sao cho dù mình đồng ý, hắn cũng làm, không bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, cứ để hắn làm. Dù sao nếu làm có thành tích rồi, mình cũng có phần. Chỉ cần hắn có việc để làm, chắc chắn sẽ không còn tâm tư quan tâm đến những việc khác nữa.

- Ừ, công việc này, quả thật có lợi cho sự phát triển toàn diện của thành phố Tân Châu, tôi tán thành việc này.

Hề Hiểu Kiến trước tiên thể hiện ý kiến của y, sau đó lại nói:

- Nếu Phó chủ tịch thành phố Hàn đã mở đầu việc này rồi, vậy tôi cũng nghĩ việc này, sau này cứ để Phó chủ tịch thành phó Hàn chịu trách nhiệm hoàn toàn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.

Hàn Đông thật sự không ngờ Hề Hiểu Kiến lại nhanh chóng quyết định như vậy, nhưng như thế cũng tốt, hắn khỏi cần phải suy nghĩ nhiều,

- Cảm ơn Bí thư Hề đã ủng hộ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành việc này thật tốt.

Hề Hiểu Kiến gật gật đầu nói:

- Tôi rất tin tưởng ở Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi tin dưới sự lãnh đạo của Phó chủ tịch thành phố Hàn, độ nổi tiếng của thành phố Tân Châu trong cả nước sẽ được nâng cao nhanhh chóng. Việc thu hút đầu tư của thành phố Tân Châu nhất định có thể có được thành tích khả quan, việc phát triển toàn diện của thành phố Tân Châu cũng sẽ có được bước chuyển biến từng ngày.

Y liên tiếp dùng mấy từ ‘nhất định’, đây vừa là sự tin tưởng đối với Hàn Đông, mặt khác, cũng là một sự cảnh giác đối với Hàn Đông. Thành ủy toàn lực ủng hộ cậu, muốn người thì cho người, muốn tiền thì cho tiền, nếu tiểu tử cậu làm mãi mà chẳng có chút thành tích nào, đến lúc đó thì nói gì cũng đừng trách!

Hàn Đông cười cười, rõ ràng biết rõ Hề Hiểu Kiến đang ám chỉ điều gì, nhưng Hàn Đông cũng không có gì đáng để lo ngại cả. Nói chuyện thêm vài câu với y nữa, Hàn Đông liền cáo từ ra về.

Trở lại văn phòng chưa được bao lâu, Vương Dược Minh liền mang theo nhân viên của Công ty Thiên Tác đến.

Nhân viên công tác này, là nhân viên do công ty Thiên Tác cử đến để tiến hành thu thập và chỉnh lý tài liệu trước. Bọn họ thật sự cũng rất thiết thực, vừa đến liền bắt đầu làm việc rồi.

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, đối với việc tuyên truyền của thành phố Tân Châu, chúng tôi có chút ý tưởng ban đầu.

Người nói là một nhân viên ý tưởng, đối diện với một vị Phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ Thành ủy trẻ tuổi như Hàn Đông, thái độ của y vẫn là không kiêu ngạo không xu nịnh.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Nhanh như vậy đã tìm ra được điểm bắt đầu, hiệu suất công việc của các anh cũng rất cao đấy!

Nhân viên công tác kia liền cười cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, chúng tôi nghĩ như thế này, đối với việc tuyên truyền của thành phố Tân Châu, chủ yếu được tiến hành qua ba phương diện. Thứ nhất là Trường Giang bắt đầu từ phạm vi thành phố Tân Châu mới được bắt đầu gọi là Trường Giang, cho nên có thể nói Tân Châu là thành phố bắt nguồn đầu tiên của Trường Giang, đây chính là một điểm quan trọng, dễ khiến người ta phải nhớ đến. Tin chắc khẩu hiệu này một khi được tuyên bố rồi, đến lúc đó tên tuổi của thành phố Tân Châu sẽ rất nhanh chóng được nhân dân Trung Quốc nhớ đến; Thứ hai, thành phố Tân Châu có biển trúc, biển đá..v..v… các ưu thế về phong cảnh tự nhiên, còn có bố cục quy hoạch thành thị cũng rất hợp lý, cùng với các tài nguyên thiên nhiên rất phong phú, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu thu hút những nhà đầu tư; Thứ ba, đó chính là hoàn cảnh mềm của thành phố Tân Châu, bao gồm chính sách thu hút đầu tư, các chính sách phục vụ của chính phủ, lợi ích thực tế của việc trị an..v..v… Trong việc tuyên truyền ba điểm này, lấy ‘thành phố khởi nguồn của Trường Giang vạn dặm’ làm trung tâm, thông qua quảng cáo truyền hình, các phương tiện truyền thông báo chí..v..v… Như vậy, tôi tin chắc không cần thời gian nửa năm, thành phố Tân Châu sẽ trở thành một trong những thành phố nổi tiếng của Trung Quốc, sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người!

Nhìn nhân viên công tác này chậm rãi nói chuyện, Hàn Đông lại cảm thấy như lạc vào một cảm giác hoảng hốt.

Hàn Đông là bị cách nói ‘thành phố khởi nguồn của Trường Giang vạn dặm’ thu hút, bởi vì thứ gì đó trong trí nhớ của hắn đột nhiên lại hiện lên. Điểm tuyên truyền này, chẳng phải là điểm tuyên truyền trọng điểm về thành phố Tân Châu của người đời sau sao? Lịch sử quả nhiên cũng có những điều tương tự khiến người ta kinh ngạc. Mặc dù bây giờ vì có sự xuất hiện của hắn, cho nên có một số việc có sự thay đổi, nhưng vạn biến không xa rời điểm mấu chốt, thành phố Tân Châu, cuối cùng vẫn vì vậy mà được nổi tiếng.

Nhân viên công tác kia hưng phấn nói xong, lúc này thấy Hàn Đông ngơ ngác mà ngồi ở đó, không khỏi sửng sốt. Trong lòng thầm nghĩ lẽ nào vị Phó chủ tịch thành phố trẻ tuổi này không thèm để ý đến ý tưởng của y hay sao? Khi đi sếp đã dặn dò rồi, bảo bọn họ nhất định phải chăm chỉ làm việc, thái độ công tác phải nghiêm túc, phải tôn trọng Phó chủ tịch thành phố Hàn Đông. Rõ ràng vị Phó chủ tịch thành phố này có một bối cảnh không tồi, nhóm người bọn họ sau khi đến Tân Châu rất nỗ lực làm việc, cũng là hy vọng công tác của họ có được sự khẳng định của Hàn Đông.

Hàn Đông rất nhanh liền hồi phục lại tinh thần, thấy mọi người đang nhìn mình, không khỏi áy náy cười nói:

- Thật ngại quá, những quan điểm mà anh nhắc đến vừa rồi khiến tôi nghĩ đến một vài vấn đề của thành phố Tân Châu, nhất thời suy nghĩ lung tung. Đối với những điểm nút tuyên truyền mà anh nhắc đến vừa rồi, tôi cảm thấy rất phù hợp với thực tế của Tân Châu. Các anh có thể nhanh như vậy đã nghĩ được những việc này, khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi cảm thấy giao công tác tuyên truyền lần này của thành phố Tân Châu cho các anh làm, là một lựa chọn sáng suốt.

Nghe xong Hàn Đông nói, những nhân viên công tác kia mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy rất vui mừng. Có thể nhanh chóng có được sự tán thành của Hàn Đông như vậy, đến lúc về chắc chắn sếp sẽ rất hài lòng, thưởng chắc cũng sẽ không ít.

Hàn Đông lại nói với Vương Dược Minh:

- Trưởng ban thư ký Vương, anh phải làm tốt công tác hậu cần toàn diện, tạo điều kiện làm việc tốt nhất cho các đồng chí của công ty Thiên Tác.

- Cảm ơn Phó chủ tịch thành phố Hàn.

Mấy nhân viên công tác kia đều cảm kích nói.

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, chúng tôi sẽ làm tốt công tác phục vụ!

Vương Dược Minh cung kính nói. Vừa rồi y đứng một bên nghe, cảm thấy người của công ty Thiên Tác này quả thật cũng rất có năng lực. Quan niệm ‘thành phố khởi nguồn của Trường Giang vạn dặm’ mà bọn họ nhắc đến, đã thắng tất cả.

Đợi sau khi Vương Dược Minh dẫn mấy người kia rời đi, Tả Nhất Sơn nói với Hàn Đông:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, những người này thật sự có bản lĩnh. Thành phố khởi nguồn của Trường Giang vạn dặm, tên tuổi của thành phố Tân Châu liền nhanh chóng được người ta ghi nhớ rồi. Nếu đổi lại là tôi làm sao có thể nghĩ ra điều này được?

Hàn Đông cười nói:

- Đây chính là kỹ năng chuyên nghiệp mà, tuy nhiên những người này đúng là nhân tài.

Tả Nhất Sơn nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, nếu đưa bọn họ tới Tân Châu, giao công tác tuyên truyền của thành phố Tân Châu giao cho bọn họ quả thật không sai.

Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nói:

- Việc này thì không cần, bọn họ là nhân viên chuyên nghiệp, cho dù có được điều chuyển đến trong thể chế cũng không chắc có thể duy trì được trạng thái công tác giống như vậy. À, anh có thể nghĩ đến việc thu hút người cũng không tồi. Xã hội bây giờ, nhân tài là nguồn tài nguyên quan trọng nhất, sự phát triển kinh tế của một vùng, chủ yếu là do có được nhân tài phù hợp, thì sẽ có được tiềm năng phát triển vô hạn. Nhân tài là trên toàn phương diện, sau này khi anh quản lý một phương, thì phải đặc biệt chú ý đến việc tìm kiếm nhân tài, sử dụng nhân tài.

Tả Nhất Sơn thật lòng nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi vẫn thích ở bên cạnh anh, như vậy những thứ học được cũng nhiều hơn.

Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng của y, cười nói:

- Anh không cần lo lắng, tạm thời tôi sẽ không bỏ anh đâu. Nhưng, anh cũng không thể cứ đi theo tôi mãi được, sau này vẫn phải tự mình xây dựng một sự nghiệp mới được. Anh cực cực khổ khổ đi theo tôi, tôi cũng không thể ngăn cản sự phát triển của anh. Anh còn trẻ tuổi, trước tiên cứ đi theo tôi để nâng cao chức vụ, tương lai cũng sẽ có triển vọng. Chỉ cần anh làm việc thật tốt, nên đề bạt, tôi đương nhiên sẽ làm.

Thấy Hàn Đông thổ lộ như vậy, Tả Nhất Sơn vô cùng cảm động, mắt hơi đỏ lên, nói:

- Cảm ơn Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh.

Hàn Đông khoát tay, cúi đầu xem văn kiện, Tả Nhất Sơn nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Vừa rồi Hàn Đông cũng là vì Tả Nhất Sơn nhắc đến nhân tài, mới có chút cảm ngộ như vậy, cho nên nói với Tả Nhất Sơn khá nhiều. Tả Nhất Sơn đi theo hắn thời gian cũng không phải là ngắn nữa, khiến hắn cảm thấy y cũng là một nhân tài không tồi, bồi dưỡng thật tốt, sau này chắc chắn có tương lai không tồi.

Mười giờ sáng hôm sau, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông liền thông báo cho các Ủy viên thường vụ mười giờ rưỡi họp Hội nghị thường vụ ở phòng họp Thành ủy, sắp xếp các công tác liên quan đến việc kinh doanh của thành phố.

Hội nghị bắt đầu, Hề Hiểu Kiến phát biểu lời mở đầu, sau đó liền trực tiếp để Hàn Đông giới thiệu về tình hình công tác kinh doanh thành phố.

Hàn Đông giới thiệu một chút về công tác chuẩn bị bước đầu. Hắn cũng không nói đến việc hắn cơ bản đã nắm chắc được việc quảng cáo trên Đài truyền hình Trung ương, sau đó liền chủ yếu nhắc đến những điểm quan trọng mà công ty Thiên Tác đưa ra trong công tác tuyên truyền.

Các Ủy viên thường vụ đều rất chăm chú lắng nghe. Đối với một Ủy viên thường vụ trẻ tuổi như Hàn Đông, tất cả mọi người đều đã biết được sự lợi hại của hắn. Bây giờ từ những tình hình mà Hàn Đông giới thiệu đã có thể thấy, công tác kinh doanh thành phố này, cũng rất có triển vọng. Những người đang ngồi đây có thể ngồi đến vị trí hiện tại, năng lực công tác đương nhiên cũng không thể kém được. Từ tình hình mà Hàn Đông giới thiệu, họ cũng nhìn thấy được nếu tiếp tục làm theo những gì Hàn Đông nói, thành phố Tân Châu thật sự có thể có được một cơ hội phát triển không tồi.

Nhìn vẻ mặt với nụ cười tự tin của Hàn Đông, trong lòng mọi người không khỏi than thầm người thanh niên này quả thật rất có ý tưởng. Việc này nếu làm được, nhất định sẽ có được thành tích rất lớn. Hơn nữa hắn bây giờ hầu như đã chuẩn bị tốt các công việc giai đoạn đầu, người khác cũng không thể chặn ngang lại làm gì được nữa. Cho dù muốn chặn ngang, cũng phải được thông qua Hội nghị thường vụ mới được.

Vừa rồi Phó chủ tịch thành phố Hàn đã giới thiệu tình hình cụ thể, mọi người nếu có ý kiến gì, bây giờ có thể nói ra.

Hề Hiểu Kiến nhìn quanh một vòng, nói.

Ngụy Dụ Vĩ đưa tay lên nói,

- Ừ, sách lược mà Phó chủ tịch thành phố Hàn đề xuất, theo lý thuyết mà nói, là rất hay. Nếu có thể thực hiện được, quả thật có tác dụng rất tích cực đối với sự phát triển của thành phố Tân Châu.

Tuy nhiên, muốn làm quảng cáo ở Đài truyền hình Trung ương, phải mời minh tinh làm người phát ngôn, còn phải mời các báo chí truyền thông trên cả nước làm quảng cáo mềm, những việc này đều phải cần nguồn chi phí rất lớn, dựa vào nguồn thu nhập tài chính của thành phố Tân Châu e rằng rất khó. Mọi người cũng biết, nguồn chi thu tài chính của thành phố Tân Châu, đầu năm đều đã được sắp xếp tốt cả rồi, đều đã căng thẳng lắm rồi. Bây giờ liệu có thể lấy một nguồn tài chính đó ở đâu ra?

Lần trước bởi vì sự việc con trai Ngụy Cẩm Phong, Ngụy Dụ Vĩ bây giờ đã căm hận Hàn Đông. Sự việc lần này nếu đã là Hàn Đông đề xuất, thì y cũng phải tạo cho Hàn Đông một chút lực cản.

Hạ Kim Cường cười nói:

- Tài chính ở phía thành phố quả thật rất căng thẳng, nhưng đầu năm khi sắp xếp, tài chính cũng có một khoản lưu động mà. Vừa rồi từ trong những phân tích giới thiệu của đồng chí Hàn Đông, mọi người cũng có thể nhận thấy, việc kinh doanh thành phố đối với sự phát triển của Tân Châu, nhất định mang lại một cơ hội rất lớn. Vì vậy để có được sự phát triển vượt bậc của thành phố Tân Châu, phía thành phố bỏ ra khoản tài chính này cũng rất đáng mà. Không đầu tư, thì làm sao có thu hoạch được? Ngoài ra, cho dù tài chính thật sự căng thẳng, quỹ Chủ tịch thành phố của tôi cũng có thể bớt ra một ít, chỉ cần có được sự phát triển của thành phố Tân Châu, cho dù sáu tháng cuối năm túng quẫn một chút, tôi cũng đồng ý.

Nhìn thấy được Ngụy Dụ Vĩ cố tình phản đối việc này, trong lòng Hạ Kim Cường thật ra lại rất vui mừng. Y không sợ người khác phản đối, chỉ sợ không có người phản đối. Đúng, như vậy y mới có cơ hội nhảy ra nói giúp cho Hàn Đông được!

Làm lãnh đạo Thành ủy, trong tay mỗi người đều nắm giữ một khoản tài chính lưu động nhất định, nhiều ít khác nhau, về cơ bản xem như là tài chính tự do chi phối của mỗi người. Nhưng khoản tài chính tự do chi phối này nhất định phải dùng trong công việc, những yêu cầu khác lại ít hơn. Cho dù như vậy, khoản tiền này đối với mọi người mà nói, cũng là một khoản tiền rất quan trọng. Thân là lãnh đạo, những phương diện cần quan tâm tới có rất nhiều, có một khoản tiền như vậy trong tay, cũng dễ làm việc hơn một chút.

Bây giờ Hạ Kim Cường chủ động đề xuất lấy khoản tài chính của Chủ tịch thành phố là y để ủng hộ Hàn Đông làm kinh doanh thành phố, đây chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với Hàn Đông.

Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa cũng nói theo:

- Tôi cũng có thể bớt một chút tài chính ra.

Hề Hiểu Kiến có chút bất lực nhìn Ngụy Dụ Vĩ một cái, trong lòng rất không vui, thầm nghĩ ông ta không nhìn ra mà, bản thân y cũng đã đồng ý việc này rồi, ông ta còn nhảy ra phản đối, đây chẳng phải là tạo cơ hội cho Hạ Kim Cường tỏ thiện ý với Hàn Đông hay sao?

- Ừ, tài chính nếu căng thẳng, điều chỉnh mấy triệu ra cũng không phải vấn đề gì lớn.

Hề Hiểu Kiến trầm giọng nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hạ, khoản tiền của Phó chủ tịch thành phố Khâu không cần phải bớt ra, mọi người ai cũng căng thẳng cả, có thể tiết kiệm được một chút thì cứ tiết kiệm.

Hề Hiểu Kiến nói như vậy, tức là một lần nữa tỏ rõ thái độ của y, những người khác đương nhiên cũng không còn gì để nói nữa.

Sau đó Hề Hiểu Kiến liền đề xuất, trước tiên từ phía tài chính chuyển hai triệu để triển khai hạng mục công tác này. Nếu hiệu quả tốt, sau đó nếu cần thêm kinh phí, có thể kiếm thêm.

Hàn Đông mỉm cười, khoản tài chính hai triệu, theo hắn, có thể đủ rồi. Dù sao khoản chi tiêu lớn nhất của hạng mục này chính là người phát ngôn và quảng cáo ở Đài truyền hình Trung ương, mà cả hai việc này, bây giờ đã được hạn chế chi tiêu đến thấp nhất rồi. Theo Hàn Đông, khoản tài chính hai triệu đã dư rồi.

Kế tiếp, chính là thảo luận công tác lãnh đạo của hạng mục này, vấn đề cơ cấu tổ chức.

Hề Hiểu Kiến nói:

- Kinh doanh thành phố, là một hạng mục tổng hợp, cần phối hợp trên các phương diện. Tôi đề nghị thành lập một tiểu tổ lãnh đạo công tác kinh doanh thành phố. Xét thấy đồng chí Hàn Đông đã làm một lượng lớn công tác chuẩn bị bước đầu, nên do đồng chí Hàn Đông làm tổ trưởng, phụ trách toàn diện việc triển khai các hạng mục công tác. Những nhân viên công tác trong tiểu tổ lãnh đạo này, đều do đồng chí Hàn Đông phụ trách điều phối.

Y đã nghĩ kỹ rồi, nếu đã ủng hộ, thì dứt khoát ủy quyền hết đi. Hơn nữa, cho dù y có muốn đẩy người vào, đến lúc đó cũng không nhất định được như ý nguyện, không bằng cứ giao hết quyền cho Hàn Đông, như vậy nói không chừng có thể khiến Hạ Kim Cường vì vấn đề nhân sự mà nảy sinh khúc mắc với Hàn Đông. Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, cho dù nhất thời bọn họ không làm loạn lên, nhưng tích lũy từ những việc nhỏ, cũng sẽ có một ngày, mối quan hệ giữa bọn họ không thể hòa hợp như vậy được nữa.

Hạ Kim Cường cười cười, y cũng đại khái hiểu được ý đồ của Hề Hiểu Kiến. Nhưng đối với việc kinh doanh thành phố này, y cơ bản không có ý nghĩ nào khác.

Ngụy Dụ Vĩ lúc này lại giơ tay nói:

- Tôi nói hai câu nhé. Việc kinh doanh thành phố liên quan đến quá nhiều phương diện, cùng với sự phát triển của thành phố Tân Châu, thậm chí có thể bao gồm luôn cả việc quy hoạch xây dựng thành phố. Cho nên có thể nói đây là một công trình hệ thống, vì để triển khai công việc tốt hơn, tôi kiến nghị do Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường đảm nhiệm vị trí Tổ trưởng tổ lãnh đạo. Chủ tịch thành phố Hạ là người đứng đầu trong Ủy ban nhân dân thành phố, đảm nhiệm Tổ trưởng có thể điều phối các mối quan hệ trên các phương diện tốt hơn. Còn đồng chí Hàn Đông đảm nhiệm Phó tổ trưởng, cũng có thể chuyên tâm mà đẩy mạnh công tác này.

Y là quyết tâm không để Hàn Đông dễ dàng qua được, phải cho Hàn Đông gặp chút khó khăn, khiến Hàn Đông khó chịu. Đề xuất Hạ Kim Cường làm Tổ trưởng, thứ nhất là khiến Hàn Đông trong lòng không vui, ngoài ra cũng có thể khiến mâu thuẫn giữa hai người họ trở nên gay gắt hơn.

Nghe được đề nghị này của y, Hề Hiểu Kiến cũng không nói gì thêm, xem như mặc nhận sự châm ngòi ly gián của Ngụy Dụ Vĩ.

Hạ Kim Cường bĩu môi cười cười, nói:

- Tôi thấy đề nghị này của Phó bí thư Ngụy là không cần thiết. Đồng chí Hàn Đông là Ủy viên thường vụ Thành ủy, đảm nhiệm vị trí Tổ trưởng, cũng có thể phối hợp các phương diện tốt được thôi. Tôi chỉ cần làm tốt công tác trên các phương diện, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho đồng chí Hàn Đông là được rồi.

Y cũng rất thông minh, tuy Ngụy Dụ Vĩ nói rất đường hoàng, nhưng dụng tâm cũng không khó nhận ra, cho nên y mới không bị mắc mưu.

Hề Hiểu Kiến thấy vậy, liền nói:

- Chuyện này cứ như vậy đi. Những phương diện khác, mọi người còn có gì muốn nói?

Hạ Kim Cường đưa tay lên nói:

- Bí thư Hề, tôi nói một việc, tôi nghe nói hôm trước tiểu khu Ủy viên thường vụ có trộm?

Ngụy Dụ Vĩ nghe xong, sắc mặt nhất thời xanh mét. Hạ Kim Cường đột nhiên nói ra việc này, rõ ràng đã ra đòn công kích mạnh đối với sự châm ngòi vừa rồi của y.

Sắc mặt của Hề Hiểu Kiến cũng chùng xuống.

Hạ Kim Cường liền thản nhiên cười, liếc nhìn Ngụy Dụ Vĩ một cái, tiếp tục nói:

- Nghe nói trong nhà Phó bí thư Ngụy cũng bị tên trộm ghé thăm, tuy không có tổn hại gì, nhưng từ sự việc này, có thể thấy sự an toàn của thành phố Tân Châu quả thật có vấn đề rồi. Sự việc này, có liên quan rất lớn đến lãnh đạo cục Công an, tôi thấy nhất định phải nhanh chóng xác định lại người ứng cử cho vị trí Cục trưởng cục Công an mới được.

Ngụy Dụ Vĩ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại rất không vui. Hạ Kim Cường trước tiên là đề cập đến việc trong nhà y bị trộm, chính là muốn ác ý với y.

- Ừ, cục Công an quả thật phải tăng cường lãnh đạo thêm nữa.

Hề Hiểu Kiến mặt không cảm xúc, nói:

- Phó bí thư Trần, sau cuộc họp anh phải triệu tập cục Công an mở một hội nghị chuyên môn, chỉnh đốn một chút về tình hình trị an của thành phố Tân Châu.

Y quyết tâm không nói đến vấn đề chọn người ứng cử cho vị trí Cục trưởng cục Công an. Dù sao y cũng là Bí thư Thành ủy, trực tiếp phủ quyết đề nghị của Hạ Kim Cường, Hạ Kim Cường cũng không thể làm gì được y.

- Được, Bí thư Hề.

Trần Phúc Xương gật đầu nói.

Hạ Kim Cường cũng không hề buồn bực gì cả, y cũng biết kết quả này. Sở dĩ bỗng nhiên đề cập đến vấn đề chọn người cho vị trí Cục trưởng cục Công an, chủ yếu là muốn phản kích sự khiêu khích trước đó của Ngụy Dụ Vĩ. Thấy sắc mặt của Ngụy Dụ Vĩ vì thế mà xanh mét, trong lòng y cũng cảm thấy buồn cười.

- Việc Cục trưởng cục Công an, không thể giải quyết từ phía thành phố, giải quyết từ cấp trên cũng được.

Hạ Kim Cường cười thản nhiên, nói:

- Dù sao cục Công an thành phố cũng tiếp nhận sự lãnh đạo của sở Công an tỉnh, hai ngày nữa tôi phải đi Thục Đô một chuyến.

Sau khi tan họp, Hàn Đông liền bước nhanh đến bên cạnh Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ, cười nói:

- Trưởng ban Trịnh, buổi chiều anh có thời gian không, về công tác tuyên truyền, tôi muốn nói chuyện với anh.

Trịnh Thị Vĩ hơi ngẩn người, rồi gật đầu nói:

- Được, buổi chiều tôi cũng không có sắp xếp gì, tôi đến chỗ Phó chủ tịch Hàn được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status