Người cầm quyền

Chương 55: Đầm rồng hang hổ


- Anh Đông, anh đến thị trấn Triệu Hoa làm gì? Nhận chức bí thư sao?


Yến Lâm ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông rồi hỏi, hàng lông my dài khẽ chớp chớp.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Nào dễ dàng như vậy, chỉ là thay mặt chủ tịch thị trấn mà thôi.

Yến Lâm dùng giọng nghi hoặc hỏi:

- Nhưng trước đó anh không phải là cục trưởng cục thống kê sao? Sao không được làm bí thư.

Yến Lâm thấy đảng lãnh đạo tất cả, chỉ có bí thư mới là lãnh đạo tối cao, Hàn Đông vốn là một vị cục trưởng, đưa xuống cơ sở thì chẳng khác nào xuống chức.

Hàn Đông nói:

- Vậy cũng là bình thường, dù sao trước kia anh cũng chưa từng công tác ở cơ sở, trực tiếp xuống làm bí thư là không thể. Hơn nữa công tác ở cục thống kê là rất ghẻ lạnh, không có thực quyền, chủ tịch thị trấn là khác hẳn, những vấn đề gặp phải sẽ phức tạp hơn nhiều.

- Ha ha, anh Đông, em tin anh, anh sẽ nhanh chóng được làm bí thư.

- Vậy coi như mượn câu nói may mắn của em.

Yến Lâm mỉm cười:

- Nói như vậy, anh Đông coi như là thăng chức sao?

Hàn Đông cười nói:

- Cấp bậc không thay đổi nhưng trách nhiệm lại lớn hơn.

- Tối nay anh không thể không tổ chức tiệc chúc mừng chứ?

- Tối hôm nay thì không được, anh hẹn em ngày khác.

- Vậy ngày mai?

Hàn Đông cười khổ nói:

- Ngày mai anh phải đi nhận chức.

- Sao...

Yến Lâm chợt hô lên kinh hoàng:

- Mới đó mà đã xuông nhận chức, không muốn ăn năm mới sao?

Hàn Đông nói:

- Không còn cách nào khác, tổ chức sắp xếp sao phải làm vậy thôi.

Yến Lâm quệt miệng:

- Khi nào thì anh mời em dùng cơm.

Lúc này dì Vương đi đến nói:

- Lâm Lâm, sao con lại bắt Tiểu Đông mời cơm?

- Mẹ!

Yến Lâm kéo tay dì Vương:

- Anh Đông thăng quan, tất nhiên phải mời khách.

Dì Vương vuốt ve đầu của Yến Lâm, sau đó nói với Hàn Đông:

- Tiểu Đông thăng chức sao? Là chuyện tốt, tối nay dì Vương sẽ làm vài món ngon chúc mừng.

Yến Lâm yêu kiều nói:

- Anh Đông là người bận rộn...

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Dì Vương, tối nay cháu phải đi dùng cơm với vài người bạn, ngày mai sẽ đến thị trấn Triệu Hoa, sau này thời gian dùng cơm nơi đây sẽ không còn nhiều.

- Đi đến thị trấn Triệu Hoa?

Dì Vương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, không hiểu hắn đến đó làm gì?

Yến Lâm cười nói:

- Mẹ, anh ấy đi làm chủ tịch thị trấn.

- Sao?

Dì Vương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, còn trẻ như vậy mà là chủ tịch thị trấn sao? Sau đó nàng chợt nở nụ cười vui sướng:

- Đúng là thăng quan, có thể chúc mừng, chừng nào thì cậu rảnh, tôi sẽ đặc biệt mời cậu vài món ngon.

Hàn Đông khiêm tốn cười nói:

- Cũng không tính là thăng quan, chỉ là cương vị có chút thay đổi, ngày mai cháu sẽ phải đi, có lẽ hai ngày nữa mới quay về được.

Dì Vương nhíu mày:

- Sắp đến tết rồi, vậy cũng được, chờ cậu quay về thì dì Vương sẽ chúc mừng sau.

Hàn Đông cười nói:

- Được, nếu đến tết được nghỉ thì sẽ có thời gian hơn.

Ánh mắt Yến Lâm chợt sáng lên:

- Ha ha, anh Đông không về nhà ăn tết sao?

Hàn Đông cười lắc đầu nói:

- Có lẽ cũng không được nghỉ vài ngày, hơn nữa anh vừa nhận chức, cũng cần làm quen tình huống, năm nay có lẽ sẽ không về.

- Đến lúc đó anh Đông ở lại ăn tết với nhà chúng ta.

Yến Lâm nói, gương mặt hơi đỏ.

Dì Vương cũng cười nói:

- Đúng vậy, Tiểu Đông, cậu chỉ có một mình ở huyện Phú Nghĩa, như vậy thì nên ăn năm mới với chúng tôi, dù sao thì cũng chỉ có hai mẹ con chúng tôi, cũng cần có thêm người thêm vui.

- Vâng, cháu sẽ không khách sáo.

Hàn Đông cũng không chối từ.

Lúc này vẻ mặt Yến Lâm hơi biến đổi, trong lòng Hàn Đông cũng rất nghi hoặc, cũng không biết cha của Yến Lâm có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.

Đến chiều Hàn Đông đi công tác ở khối chính quyền, tuy hắn sẽ lập tức đến nhận chức ở thị trấn Triệu Hoa, cũng không cần đi làm công tác giao tiếp ở cục thống kê, chẳng qua đến khối chính quyền để cho thời gian trôi qua mà thôi.

Nhân viên công tác của văn phòng khối chính quyền đều biết Hàn Đông đã được bổ nhiệm, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết bọn họ không còn giống trước, nhưng hắn cũng mặc kệ bọn họ, khi rủi ro đến thì đám người này cũng không ai quan tâm đến hắn.

- Hàn Đông, điện thoại của anh.

Âm thanh của Hào Mai chợt vang lên.

Hàn Đông không nhịn được phải run lên, hắn ngẩng đầu thấy gương mặt tươi cười của Hào Mai, nàng đang đứng trước bàn điện thoại, tay nắm lấy điện thoại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.

Hàn Đông khẽ gật đầu, thầm nghĩ người phụ nữ này trở nên hòa ái như vậy từ khi nào.

Trong điện thoại truyền đến một giọng điệu lạ lẫm:

- Hàn Đông phải không? Tôi là thư ký Trình Chiêm Lâm của bí thư Phùng.

Hàn Đông có chút nghi hoặc, không biết Trình Chiêm Lâm này tìm mình làm gì:

- Chào thư ký Trình, xin hỏi có chuyện gì không?

Trình Chiêm Lâm cười nói:

- Là thế này, bí thư Phùng để tôi thông báo cho anh, ngày mai anh ấy sẽ đưa anh xuống thị trấn Triệu Hoa.

Hàn Đông chợt sững sờ, sau đó nói ngay:

- Vâng, tôi biết rồi, cám ơn thư ký Trình.

Phó bí thư huyện ủy đưa mình xuống nhận chức, coi như là khá tốt rồi, vì thế mà tâm tình của Hàn Đông chợt tươi sáng hơn một chút. Dù là thế nào thì sau lưng cũng phải có vài người giúp, hơn nữa sắp tới điều chỉnh lãnh đạo cao tầng thì thế lực Hàn gia cũng cần phải mở rộng, đây chính là một chỗ dựa lớn của hắn.

Hàn Đông đặt điện thoại xuống, chuông điện thoại lại vang lên, Hào Mai nhận điện thoại rồi liếc mắt nhìn Hàn Đông:

- Lại tìm anh.

Đám người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hàn Đông, người này xem ra sắp thăng chức.

Lần này người điện thoại đến là thư ký của phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học, hắn nói cho Hàn Đông biết, ngày mai Hàn Văn Học muốn đưa hắn xuống nhận chức.

Hàn Đông nghe được tin này thì cũng không biết nên cười hay nên khóc, vì trước đó hắn còn tưởng chỉ có Trần Dân Tuyển đưa mình đi nhận chức, nhưng bây giờ Phùng Chấn Hoa và Hàn Văn Học đều muốn đưa đi, dưới tình huống bình thường sẽ khó có đãi ngộ như vậy.

Nhưng Phùng Chấn Hoa là người của bí thư Hoàng, mà Hàn Văn Học lại là người của chủ tịch Phương, hai người này cùng nhau xuống dưới, chắc chắn cũng không đơn giản là đưa mình đi nhận chức.

Hàn Đông khẽ cười khổ, hắn thầm nghĩ:

- Xem ra thị trấn Triệu Hoa là trận địa của hai bên, mình không phải chui vào nơi đầm rồng hang hổ sao?

Hàn Đông chợt cảm thấy tâm tính bùng phát, đầm rồng hang hổ thì thế nào? Chẳng lẽ mình sợ sao?

Lúc này Hàn Đông không thể không tiến vào trong phe phái của Hoàng Văn Vận, nếu muốn để hắn lựa chọn, hắn sẽ chọn là người của Hoàng Văn Vận.

Tất nhiên nếu không được đứng thành hàng thì Hàn Đông sẽ bảo trì tính độc lập, dù sao mục tiêu của hắn cũng rất rộng, cũng không ở trong nơi hạn hẹp này.

Vì Hàn Đông biết rõ, sau lưng mình có trợ lực lớn, nếu hắn không làm cho người ta thấy mình có năng lực, căn bản đừng hòng được đầu tư phát triển. Dù là những nhân vật chính trị cấp cao của Hàn gia cũng chưa chắc nhìn trúng hắn. Dù sao thế lực Hàn gia vẫn khá mạnh, nhưng trong nước vẫn còn vài lực lượng rất mạnh, mà tình thế trong Hàn gia cũng rất phức tạp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status