Người cầm quyền

Chương 81: Không phải sợ đắc tội với người


Lời này có chút khó nghe, không những mắng Yến Lâm còn kéo cả Hàn Đông vào. Hàn Đông chợt nổi giận, hắn đỡ Yến Lâm đứng vững, sau đó bước đến trước mặt tên kia trầm giọng nói:


- Anh nói gì?

- Hừ, nóng tính nhỉ.

Tên đàn ông kia thấy Hàn Đông không quá vạm vỡ nên cũng không sợ hãi:

- Tên mặt trắng chính là tên mặt trắng...Á...

Hàn Đông chụp lấy cổ áo của tên đàn ông kia, cánh tay khẽ dùng sức, người kia không tự chủ được phải kiễng hai chân lên, mặt đỏ bừng bừng, miệng há hốc mà không nói ra được lời nào, hai tay vung vẫy loạn xạ.

Dì Vương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, lúc này Yến Lâm khẽ vươn tay kéo áo Hàn Đông:

- Anh Đông...

Hàn Đông buông tay rồi trầm giọng nói:

- Nếu nói lung tung thì tôi cho anh đẹp mắt.

Người đàn ông này kinh hoàng lui đến bậc cầu thang, không dám mạnh bạo với Hàn Đông, sau đó lại quay đầu hừ một tiếng với dì Vương rồi cười lạnh nói:

- Cô tự giải quyết cho tốt, ba ngày sau tôi đến lấy tiền.

Yến Lâm phẫn nộ nói:

- Lấy tiền gì? Chúng tôi cũng không nợ ông.

Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Hàn Đông, sau đó lui lại một bước nói:

- Cửa hàng này vốn là của tôi...

- Cút đi cho tôi.

Dì Vương lúc này chợt giống như sư tử nổi giận, nàng không biết chộp được một cây chổi từ đâu, vung tay đánh tới. Người đàn ông kia lui ra phía sau một bước, vừa chống đỡ dì Vương vừa gào lên:

- Ngừng, ngừng, cô điên rồi à? Con đàn bà điên khùng này...

Dì Vương dùng hai tay cầm chổi, liên tục vung lên đập xuống, tên đàn ông kia bị đánh trúng vài cái vào tay, hắn đưa mắt thấy Hàn Đông ở bên cạnh, chợt nhớ đến tình huống vừa rồi, vì thế cũng không dám trả đòn mà xoay người bỏ chạy, trong miệng còn liên tục kêu la.

Hàn Đông lẳng lặng nhìn tình cảnh này, hắn từ trong lời nói của người đàn ông kia mà biết đó là cha của Yến Lâm, nhưng bây giờ bọn họ rõ ràng không phải là người một nhà. Hắn thầm cảm thấy nàng ở bên cạnh khẽ rung động, vì vậy mà thầm thở dài một hơi, tiểu nha đầu này nhìn có vẻ rất thoải mái vui sướng nhưng chua xót sau lưng nào ai biết được?

Dì Vương lau nước mắt đi vào trong nhà, một lúc lâu cũng không đi ra.

Yến Lâm ngẩng đầu lên khẽ nói:

- Anh Đông, anh về trước đi.

Trong hốc mắt Yến Lâm tràn đầy những giọt nước long lanh, gương mặt trắng như tuyết làm cho Hàn Đông thầm thương tiếc, hắn vươn tay khẽ vỗ lên vai của nàng rồi dịu dàng nói:

- Yến Lâm, anh về trước, có việc gì cứ điện thoại cho anh.

Lúc này hai mẹ con Yến Lâm đều đau lòng, Hàn Đông là một người đàn ông ở lại cũng không hay, vì vậy hắn quyết định tránh đi cho ổn.

Mãi đến khuya Yến Lâm cũng không gọi điện thoại, Hàn Đông cũng không gọi điện thoại đến hỏi, thầm nghĩ với cá tính của nàng, có lẽ cũng không gọi điện thoại cho mình.

Bảy giờ hôm sau Hàn Đông thức dậy, tuy ước hẹn với bí thư Hoàng vào lúc mười giờ nhưng thói quen dậy sớm của hắn được tạo nên từ khi còn rất bé, khi đó còn nhỏ hắn học võ cùng vệ sĩ của ông nội, sáng hay thức dậy sớm. Lúc này hắn đánh răng rửa mặt xong thì đọc sách một lúc, đợi đến gần tám giờ mới xuống lầu đến dùng cơm ở quán của dì Vương.

Tinh thần của dì Vương có vẻ không tốt, khi thấy Hàn Đông đi đến thì chỉ khẽ cười, nụ cười có vẻ chua xót. Hàn Đông thì muốn mở miệng an ủi nhưng không biết nên nói gì, lúc này Yến Lâm từ trong đi ra, khi thấy Hàn Đông thì khẽ cười nói:

- Anh Đông đến dùng cơm sớm như vậy à?

- Đúng vậy, lát nữa phải đến huyện ủy có chút việc.

Hàn Đông mỉm cười nói, hắn không nhìn ra bất cứ điều gì trên vẻ mặt Yến Lâm, nàng giống như khôi phục lại vẻ nghịch ngợm hoạt bát ngày thường, nhưng hắn biết rõ trong lòng nàng nhất định có rất nhiều tâm sự, chẳng qua không dễ dàng kể ra mà thôi. Một cô gái còn trẻ, ai biết sau nụ cười sáng lạn có bao nhiêu giọt nước mắt?

Hàn Đông nhìn Yến Lâm đang ngồi đối diện chống hàm nhìn mình dùng cơm, hắn thấy gương mặt nàng vẫn trắng như tuyết, cặp mắt vẫn sáng ngời, thật sự rất muốn ôm nàng vào lòng.

Sau khi ăn cơm xong, thời gian vẫn còn sớm, Hàn Đông chậm rãi đi đến huyện ủy, trên đường đi thầm tổng kết lại những công tác của mình trong thời gian qua. Hắn cảm thấy mình giống như quá mức an phận, vì bị những ký ức kiếp trước đè nén nên mình tỏ ra quá thận trọng, nhưng thực tế trong lúc công tác cũng không nên quá cúi đầu như vậy, hơn nữa bây giờ ở cơ sở còn khó khăn như thế, sau này tiến lên cao thì làm sao?

Lúc này đã là trung tuần tháng hai nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, Hàn Đông cảm thấy nóng lòng, bước chân không khỏi gia tăng mạnh hẳn lên.

Hàn Đông đi đến khu huyện ủy, đến ngoài phòng làm việc của bí thư Hoàng Văn Vận. Lúc này Trương Trường Hà ngẩng đầu lên thấy Hàn Đông thì có chút sững sốt, sau đó đứng lên cười nói:

- Chủ tịch Hàn, đến sớm vậy sao?

Lúc này còn trong giờ làm việc, vì vậy mà Trương Trường Hà rất chính thức, không tùy tiện giống như gặp mặt bên ngoài.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tôi ở nhà cũng không có việc gì, đến chờ trước cũng được.

Trương Trường Hà cười cười nói:

- Bí thư đã đi họp, cậu cứ ngồi lại đây một chút.

Trương Trường Hà nói rồi lấy ly châm trà cho Hàn Đông.

- Trưởng khoa Trương cũng đừng quá khách khí.

Hàn Đông tiếp nhận ly trà trong tay Trương Trường Hà, hắn tự rót trà cho chính mình, trong lòng thầm có chút kỳ quái, bí thư Hoàng đi tham dự cuộc họp gì mà không đưa Trương Trường Hà theo?

Trương Trường Hà nói:

- Tôi cũng phải bỏ mặc cậu thôi, vì tôi còn có bản thảo chưa viết xong.

Lúc này đã đến chín giờ, Hàn Đông ngồi đó kiên nhẫn chờ. Tuy bí thư Hoàng không có mặt ở đây, chỗ này chỉ có Trương Trường Hà nhưng hắn cũng không quá thư giãn, thói quen là từng việc nhỏ tích lũy mà thành, dù lãnh đạo không yêu cầu thì hắn cũng không buông lỏng với chính mình, dưỡng thành thói quen tốt thì sẽ có lợi mà không hại.

Trương Trường Hà dù đang ghi bản thảo nhưng vẫn chú ý đến những biểu hiện của Hàn Đông, bản năng của thư ký là mắt nhìn bốn đường tai nghe tám hướng, khi hắn thấy Hàn Đông ngồi rất nghiêm chỉnh thì thầm bội phục, thầm nghĩ nếu là mình chỉ sợ cũng không được như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã qua nửa giờ, Hàn Đông đang uống trà chợt đặt ly xuống, nghe thấy trên hành lang truyền đến những tiếng bước chân khá nặng nề, có lẽ là bí thư Hoàng đi về, vì vậy mà hắn nhanh chóng đứng lên.

Hoàng Văn Vận vừa vào cửa đã thấy Hàn Đông, hắn có chút sững sốt, sau đó khẽ gật đầu cười nói:

- Hàn Đông đến rồi à? Vào đi.

Trương Trường Hà đứng lên cười nói:

- Bí thư, chủ tịch Hàn đã đến đây từ chín giờ.

Hoàng Văn Vận khẽ gật đầu, ngoài miệng không nói gì thêm nhưng trong mắt lại lóe lên cái nhìn thỏa mãn. Dù hắn là bí thư huyện ủy nhưng Hàn Đông đến chờ trước một giờ đã biểu hiện sự tôn kính, điều này làm hắn rất hài lòng, thầm nghĩ vị cán bộ trẻ tuổi này khá tốt, có giá trị để bồi dưỡng.

Hoàng Văn Vận ngồi xuống ghế sa lông với tâm tình khát tốt, hắn cười nói:

- Ngồi đi.

- Cám ơn bí thư Hoàng.

Hàn Đông nói lời cảm tạ, sau đó đặt nửa mông xuống ghế sa lông, lưng thẳng tắp, hắn nhìn thẳng vào Hoàng Văn Vận:

- Bí thư Hoàng, tôi muốn báo cáo tình huống công tác trong khoảng thời gian này cho anh.

Hoàng Văn Vận gật đầu, Hàn Đông nhanh chóng báo cáo những gì đã chuẩn bị sẵn cho lãnh đạo. Hắn đã đến thị trấn Triệu Hoa được nửa tháng, chính thức làm ra chuyện chỉ có thể nói là công tác kế hoạch hóa gia đình, Tiền Thạch Lựu đã dựa theo phương án của hắn mà lấy được thành tích khá tốt, có lẽ năm nay cả thị trấn cũng không có một hiện tượng sinh con thứ hai thứ ba. Tất nhiên công tác kế hoạch hóa gia đình chỉ là một phương diện, Hàn Đông là thay mặt chủ tịch thị trấn, không thể nào chỉ nắm phương diện này để báo cáo, vì thế hắn nhanh chóng nói ra vài phần công tác của mình.

Hàn Đông vừa nói đang chuẩn bị nghĩ biện pháp để xây dựng nhà máy rượu ở thôn An Khê thì Hoàng Văn Vận đã lên tiếng:

- Tôi biết nước nguồn của sông Long Động Hà ở thôn An Khê, nhưng xây nhà máy rượu không phải là việc nhỏ, quan trọng là phải có đầu tư, mà đầu tư nhỏ cũng không được.

Hoàng Văn Vận rõ ràng đang nhắc nhở Hàn Đông, muốn làm ra thành tích là hoàn toàn có thể, nhưng cần thiết là phải lượng sức, không thể quá nóng nảy.

Hàn Đông hiểu ý nói:

- Bí thư Hoàng, chuyện đầu tư tôi sẽ tìm biện pháp, chủ yếu là đến khi đó mong sao trong huyện cho ra chút ưu đãi.

Hoàng Văn Vận cười nói:

- À, chỉ cần cậu có thể kéo đầu tư, như vậy huyện sẽ cho ra chính sách.

- Cám ơn bí thư Hoàng giúp đỡ.

Tuy còn chưa có thứ gì được thực hiện nhưng Hàn Đông vẫn nói lời cảm tạ trước tiên, sau đó hắn sửa sang lại ý nghĩ, quyết định nói ra trọng điểm của công tác báo cáo lần này:

- Bí thư Hoàng, tôi có vài ý kiến mới, mong anh có thể chỉ điểm. Tôi muốn lấy một thôn ở thị trấn làm nơi thí điểm để thực hiện công khai công tác hành chính, nếu có hiệu quả tốt, sau này sẽ mở rộng toàn thị trấn.

- Công khai công tác hành chính?

Vẻ mặt Hoàng Văn Vận chợt ngưng trọng, hắn nhìn Hàn Đông rồi nói:

- Cậu nói xem, cậu chuẩn bị thế nào?

Hàn Đông nói ra những gì mình đã chuẩn bị đâu vào đấy, cuối cùng nói:

- Bí thư Hoàng, tôi muốn thông qua phương pháp công khai công tác hành chính để làm cho công tác của khối chính quyền trở nên trong suốt, tiếp nhận sự giám sát của các phương diện, đề cao hiệu quả công tác của khối chính quyền, tăng cường sự thỏa mãn của nhân dân, có tác dụng khó thể đo lường.

Hoàng Văn Vận không vội tỏ thái độ, hắn khẽ cúi đầu trầm tư suy xét giữa lợi và hại, thuốc được kẹp giữa hai ngón tay bùng ra khói xanh. Một lát sau hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu nghiêm túc:

- Ý nghĩ của cậu rất mới lạ, có thể nói là một cách tân lớn trong công tác của khối chính quyền, mà liên lụy cũng tương đối nhiều, vì vậy nhất định phải thận trọng. Tôi đồng ý cho cậu tìm một thôn để làm thí điểm, nhưng nhất định phải chú ý phương thức, không thể kích phát mâu thuẫn. Còn vấn đề có coi thị trấn Triệu Hoa là nơi làm thí điểm hay không thì phải chờ kết quả lấy thôn làm thí điểm, hơn nữa việc này cũng không phải một người quyết định, đến lúc đó phải được thông qua ở hội nghị thường ủy.

Hàn Đông biết muốn biến thị trấn Triệu Hoa làm nơi thí điểm công khai công tác hành chính thì không dễ dàng, vì trước tiên mình phải có tài liệu thuyết phục người khác, vì thế hắn gật đầu nói:

- Bí thư Hoàng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác thí điểm dưới thôn, chú ý tổng kết, có tình huống sẽ báo cáo với anh.

Thái độ của Hàn Đông làm cho Hoàng Văn Vận rất hài lòng, tiểu tử này có khứu giác chính trị, có ý nghĩ mới lạ, nếu làm tốt thì quá hay.

Hoàng Văn Vận vỗ vai Hàn Đông, sau đó dùng giọng thấm thía nói:

- Tiểu Hàn, làm rất tốt, chuyện công tác không phải sợ đắc tội với người, chỉ cần là chuyện có lợi thì huyện ủy sẽ toàn lực giúp đỡ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status