Người chính trực ai lại yêu thầm

Chương 40: Cuối năm học (hai)


Thấy Hạ Cửu Gia nở nụ cười, Thẩm Hi sửng sốt rồi dè dặt hỏi: "Sao vậy cục cưng?"

"Đừng kêu bậy bạ." Hạ Cửu Gia suy tư mấy giây mới mở lời: "Tôi cần hỏi thầy chút chuyện, còn có phải là cục cưng hay không thì... trong một tiếng sẽ có kết quả." Mỗi tiết tự học buổi tối đều kéo dài một tiếng, Hạ Cửu Gia nghĩ bây giờ không nên tỏ vẻ vui mừng sớm với Thẩm Hi, lỡ đâu câu cuối cùng có hai chỗ phải điền thì một câu là 0,5 một câu là 2,5 chứ không phải mỗi câu 1,5 điểm thì sao? Tấm gương của Thẩm Hi còn rành rành ngay trước mắt, cậu không muốn bị "lật kèo" lần nữa.

Thẩm Hi: "???"

Tâm tình Hạ Cửu Gia thả lỏng hơn, tập trung nghe giảng bài. Thẩm Hi thì yên tĩnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn thỉnh thoảng kêu bốn chữ "bà xã", "vợ ơi". Thật ra Thẩm Hi đã có một suy đoán, nhưng cậu không muốn nghĩ thêm nữa.

Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, Hạ Cửu Gia liền cầm theo bài thi bước đến bục giảng, ngăn lại thầy Hóa: "Thầy ơi, em có chuyện muốn hỏi."

Thầy Hóa, biệt danh "vua tán đả" vừa tham gia cuộc tranh tài tán đả không chuyên toàn tỉnh nên bên khóe miệng vẫn còn vết bầm tím, thầy ôn hòa nhìn Hạ Cửu Gia: "Có chỗ nào không hiểu sao em?"

"Tất cả đều hiểu ạ."

Thầy Hóa bừng tỉnh: "Có phải thắc mắc về điểm số không?" Trường hợp hạng nhất rớt xuống hạng hai quả thực quá nhiều, càng tranh hạng nhất hạng hai thì mới càng quan tâm một, hai điểm. Học dở thì thêm mấy điểm cũng là vô ích, nhưng với học thần thì thêm một điểm cũng như phi thăng.

"Dạ." Hạ Cửu Gia lật bài thi, chỉ câu hỏi cuối cùng, phần điền chỗ trống cuối cùng, "Chỗ này có phải là... 2,5 điểm không ạ? Tổng điểm của em là 97,5, toàn bài chỉ sai chỗ này, bị trừ đi 2,5. Hai câu điền vào chỗ trống cộng lại là 3 điểm."

"Hửm?" Thầy Hóa đưa ngón tay cái lên liếm một chút, rồi cầm bài thi xoay về trước mặt, dò điểm các phần, sau đó tiếp tục lật ra phía sau, quả thật chỉ có một câu cuối đáp sai, bị trừ 2,5 điểm. Phần điền vào chỗ trống bị sai có một dấu gạch chéo màu đỏ, còn lại tất cả đều là dấu tick đúng. Thầy Hóa cẩn thận nhìn câu trả lời viết bằng bút đen, xác nhận toàn bộ đều chính xác, nhất định là người chấm thi cộng lầm số điểm, khiến tổng điểm câu này đáng lẽ là 10,5 lại thành 9,5, dẫn đến tổng điểm cuối cùng có vấn đề.

Thầy Hóa trả lời: "Không phải bị trừ 2,5 đâu, hẳn là 1,5 mới đúng, thầy chấm bài tính sai điểm của em."

Hạ Cửu Gia thở ra một hơi: "Cho nên, bài thi hóa của em phải là 98,5 điểm." Trên đầu bài thi là con số "97,5" đỏ tươi.

"Ừ". Là giáo viên môn Hóa của cả lớp thực nghiệm và lớp hỏa tiễn, thầy cũng biết việc rớt đài trong kì thi cuối kỳ này. Thẩm Hi đạt hạng nhất, tổng điểm chỉ cao hơn Hạ Cửu Gia 0,5, thầy hiểu rõ Hạ Cửu Gia nhất định phải kiếm lại 1 điểm này là vì điều gì, chỉ có thể cảm khái trong lòng sự cạnh tranh giữa hạng nhất quả là căng thẳng ngập tràn mùi thuốc súng. Sau đó, với thái độ công bằng cần có của một giáo viên, thầy Hóa gọi lớp phó học tập Tôn Thiên Xu lại: "Tôn Thiên Xu, điểm của Hạ Cửu Gia bị tính sai, môn hóa phải là 98,5 chứ không phải 97,5. Em sửa lại điểm trên bảng danh sách lớp với danh sách khối, tổng điểm của Hạ Cửu Gia tăng thêm một điểm, sửa "hạng hai" thành "hạng nhất", Thẩm Hi đổi từ "hạng nhất" thành "hạng hai". Ngày mai nhớ nói lại với thầy Dư để thầy nói với phòng giáo vụ sửa đổi luôn điểm và hạng trong hệ thống nhé." Trường R tất nhiên sẽ không in lại bảng xếp hạng mới, nhưng văn bản trên hệ thống quản lý có thể chỉnh sửa được.

Tôn Thiên Xu trả lời: "Dạ."

Có người ngồi gần bục giảng nghe thấy được liền la to: "Á! Á! Hạ Cửu Gia mới là hạng nhất! Cậu ấy bị chấm thiếu 1 điểm Hóa!!"

Trước đó, môn Văn Hạ Cửu Gia cao hơn Thẩm Hi nửa điểm, môn Hóa thiếu 1 điểm, nên tổng điểm hạng hai.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm: "Thiệt luôn?! Có thể bị chấm thiếu 1 điểm à?! Kiên quyết không chịu ở hạng hai à?!"

Thầy Hóa ra khỏi cửa dạo bộ hóng mát, Tôn Thiên Xu mượn một cây bút mực, đi đến bảng danh sách xếp hạng khối, mở nắp bút muốn sửa đổi. Mỗi lần có điểm thầy Dư đều sẽ dán danh sách trên bức tường trắng cạnh tấm bảng đen.

Ngay lúc này, một đám người ồn ã vây quanh Tôn Thiên Xu, muốn xem trực tiếp hiện trường cảnh Thẩm ca rớt đài.

Fangirl Tưởng Khiết níu cổ tay Tôn Thiên Xu, rầu rĩ nói: "Đừng... đừng đổi... Thiên Xu... chồng à..."

Tôn Thiên Xu tuy là nữ sinh nhưng dáng dấp đẹp trai nên thành "chồng" của con gái cả lớp, cô còn từng đóng vai hoàng tử trong vở kịch <Tân công chúa Bạch Tuyết> mừng 70 năm kỉ niệm trường. Lúc này cô cũng bất đắc dĩ, cười cười, giọng dỗ dành: "Không có cách nào khác a~~"

Một đám nữ sinh – ít nhất mười người, đều tụ ở nơi đây, năn nỉ: "Đừng sửa mà... Để cho Thẩm Hi được hạng nhất đi mà..."

Hạ Cửu Gia: "..."

Biết năn nỉ Tôn Thiên Xu cũng không được gì, Tưởng Khiết đổi mục tiêu, hướng về phía Hạ Cửu Gia, hai tay vỗ bàn một phát: "Ây ya! Hạ Cửu Gia à, để cho Thẩm Hi được hạng nhất đi!" Người Đông Bắc nói "Ây ya" cũng không bằng giọng nũng nịu, mà nhấn trọng âm nghe rất mạnh mẽ, tuy vậy cô cũng chỉ là đùa giỡn thôi – nếu Hạ Cửu Gia nhất quyết không muốn ở hạng hai thì các cô cũng chẳng làm được gì, chắc chắn sẽ sớm quên chuyện này thôi.

Hạ Cửu Gia lại: "..."

Sau đó có nữ sinh nghĩ ra cách: "Bằng điểm đi, bằng điểm nhau! Cho tổng điểm của Hạ Cửu Gia lên 0,5 điểm! Thế là bằng điểm với Thẩm Hi! Cùng hạng nhất!" Thẩm ca của các cô đáng thương quá chừng!

Hạ Cửu Gia không muốn tỏ ra hẹp hòi nên cười cười trả lời các bạn: "Được, vậy thì thêm 0,5, môn Hóa xem như được 98 điểm, tổng điểm bằng Thẩm Hi." Cũng không biết sao, nghĩ đến chuyện tên mình và tên Thẩm Hi sẽ được xếp cùng một hàng, điểm bằng nhau, Hạ Cửu Gia thấy cũng không đặc biệt khó tiếp nhận như khi so với người khác. Dù sao, trên thực tế cậu cũng là hạng nhất, là người giỏi nhất, thế là đủ rồi, hơn nữa cũng không cần bị ép phải "thử một chút". Bây giờ nghĩ lại cũng thấy thật thần kì, chuyện nghiêm túc như học tập mà lại có thể ngầm chứa chuyện yêu đương trăng gió.

Hạ Cửu Gia lại cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ngồi nghe người khác nói chuyện phiếm và cãi vã. Mặt mũi bạn học bây giờ tựa như bản đồ HD, cả ngày nay ai cũng mơ mơ hồ hồ, bây giờ mới hiện ra rõ ràng trước mắt.

Các nữ sinh chọc ghẹo: "Hạ ca tốt bụng quá!"

"Nhưng mà," tay phải Hạ Cửu Gia lắc lắc, dặn dò Tôn Thiên Xu, "Phía trước phải thêm một mũi tên chuyển đổi hai đầu, tớ muốn ở hàng đầu tiên."

"Được!"

Tôn Thiên Xu cũng cười, sau đó gạch bỏ điểm Hóa của Hạ Cửu Gia, sửa thành "98", lại sửa tổng điểm thành "1030,5", gạch bỏ hạng "2", viết thành "1", sau đó vẽ thêm một mũi tên hai đầu chuyển đổi lên xuống trước số 1, rồi mới xuống bục giảng.

Các nữ sinh thấy Thẩm Hi vẫn giữ được hạng 1, đã đạt được mục đích bèn cười ầm ĩ: "Tốt lắm, tốt lắm, ai cũng vui mừng!"

Tôn Thiên Xu nói với Hạ Cửu Gia: "Ngày mai tớ sẽ nói với thầy Dư sửa trong hệ thống môn hóa là 98,5; tổng điểm là 1031, hạng nhất. Cái này chỉ để trong lớp xem, để mấy cậu ấy đừng ồn ào nữa."

Hạ Cửu Gia gật đầu: "Tớ biết rồi."

Động tĩnh của mọi người rầm rộ như vậy, Thẩm Hi tất nhiên cũng nghe được. Huống chi, chung quanh cậu cũng toàn là những tiếng kêu la hoặc khiếp sợ hoặc hưng phấn về việc "Môn Hóa của Hạ ca tăng thêm 1 điểm".

Thẩm Hi dường như đánh mất sự thông minh năng nổ bình thường, chỉ há hốc mồm, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn.

Nhóc Thịt Đông tìm về được một điểm???

Mình không phải hạng nhất khối???

Mình sẽ không có bà xã sao???

Mừng hụt rồi.

Bà xã thơm mềm vừa tới tay lại bay đi.

Một lòng luôn nghĩ mình sẽ có vợ, cuối cùng vẫn là cẩu độc thân.

Cậu tự thấy lần này mình đã dùng toàn lực, bất cứ môn nào cũng không có khả năng thi lại cao như kì thi lần này.

Nhưng mà, hai phút sau, cậu nghe đằng trước loáng thoáng nói "hai người cùng hạng nhất", nội tâm Thẩm Hi lại dấy lên ngọn lửa hi vọng, không khỏi bắt đầu suy tính trong lòng: Chẳng lẽ... Nhóc Thịt Đông muốn hẹn hò? Chỉ là không muốn hạng hai? Không đúng, không đúng, cả ngày nay rõ ràng vẫn luôn cự tuyệt lúc mình gọi "bà xã", "vợ ơi" mà... Nhưng, có lẽ nào là đến phút cuối mới phát hiện từ sâu thẳm đáy lòng cũng mong chờ chút gì đó?

Vì vậy, chờ Hạ Cửu Gia trở lại chỗ ngồi, Thẩm Hi do dự hỏi: "Chuyện này... hai người cùng hạng nhất..." Bất kể thế nào cũng phải thử cố gắng.

"???" Hạ Cửu Gia quay đầu lại.

Thẩm Hi nhìn thấy được ánh mắt kia rõ rành rành muốn nói "Còn muốn thử một chút? Cậu không thấy xấu hổ à?"

Cậu im lặng. Thẩm Hi cảm thấy đặc biệt tủi thân.

Cậu nghĩ mình đã móc cả trái tim giao ra cho Nhóc Thịt Đông xem, kết quả Nhóc Thịt Đông sống chết không muốn yêu đương chi sất gì với cậu.

Càng nhìn Hạ Cửu Gia bên cạnh đang vui vẻ, cậu càng thấy tủi thân.

... Muốn nghẹn thở.

Thế mà trong lớp còn có dăm ba đứa đê tiện thêm dầu vào lửa: "Chúc mừng Thẩm ca! Hạng nhất khối... À không đồng hạng nhất!", "Thẩm Hi đúng là ngàn năm lão nhị...", "Hahaha vĩnh viễn hạng hai, Thẩm ca kiên quyết không phá vỡ hình tượng!", "Ý chà, số mệnh rồi!", "Không có gì Thẩm ca, không phải chỉ mới bảy lần liên tục sao? Còn hai năm nữa, 16 lần thi, biết đâu có ngày sẽ làm Trạng nguyên!Haha!"

Thẩm Hi không thèm phản ứng.

Vào tiết tự học thứ hai, cả người Thẩm Hi vô lực, lười biếng nghe giảng, hai cánh tay cậu ôm lấy nhau, đầu dựa vào khuỷu tay, chỉ lộ đôi mắt nhìn chằm chằm Nhóc Thịt Đông. Một lát sau, cậu quay mặt sang hướng khác, nhắm mắt ngủ, cả nửa tiếng không thèm nhúc nhích. Một bộ dáng vẻ tự giận mình, trở lại cái thời trước khi "hẹn ước", lúc Thẩm Hi luôn ngủ trong giờ học.

Hạ Cửu Gia: "..."

Cậu nghĩ: Cậu ấy từ bỏ sao?

Không thèm để ý đến mình, cũng không học tập.

Hạ Cửu Gia cũng không rõ trong lòng mình đang thấy thế nào.

Ai cũng nói tình cảm thuở thiếu niên là tình cảm đơn thuần nhất. Không hề cân nhắc về gia đình, không để ý trình độ học vấn hay thu nhập, không quan tâm tính cách hay tam quan có khác nhau không... Tuy nhiên, đây cũng chưa chắc là "đơn thuần" mà có lẽ nó chỉ là sự hấp dẫn của những ham muốn tình dục trong khoảng mười mấy hai mươi vừa trưởng thành. Vì vậy nó tới rất nhanh chóng và nhiệt liệt nhưng đi cũng rất đột nhiên và triệt để. Có thể tìm được người có gia đình, trình độ học vấn, thu nhập, tính cách, tam quan thích hợp, tìm người làm bạn cả đời là chuyện rất khó, còn tìm sự hấp dẫn tình dục thì nào có khó gì. Có lẽ vì nguyên nhân này mà tình cảm "yêu sớm" thường chẳng đi đến đâu. Bản thân Hạ Cửu Gia tương đối thích kiểu tình cảm của những người trưởng thành, cẩn thận suy tư mọi phương diện, chắc chắn có thể cùng nắm tay đến già, sẽ không làm lãng phí thời gian và sức lực của nhau. Chuyện Hạ Cửu Gia ghét nhất là làm rất nhiều thứ rồi không có kết quả gì.

Tất nhiên, tình cảm của người trưởng thành sau khi trải qua công danh lợi lộc, bôn ba khắp nơi, đã sớm bị phủ một lớp vỏ bọc cứng rắn. Tốt nhất là... vừa có sự cảm tính nhiệt tình của tuổi trẻ lại vừa có sự tỉnh táo lý trí của người trưởng thành, nhưng mà...

Cậu không biết Thẩm Hi thế nào. Nếu như... chỉ là "tình yêu gà bông tuổi trẻ", lúc này lựa chọn từ bỏ mình... Như vậy cũng tốt, chia tay sớm bớt đau khổ.

Như vậy tất cả mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo bình thường.

Cậu sẽ lại như mình từng hy vọng, đọc sách, học tập, tuần tự lên lớp, không bị ai quấy rầy, từng bước từng bước đến vị trí đứng đầu toàn tỉnh.

Trái tim Hạ Cửu Gia vừa có chút nhẹ nhõm, vừa có chút khổ sở, cái sau nhiều hơn cái trước.

Cả tiết này không thể chú tâm nghe giảng bài.

Đến lúc buổi tự học gần kết thúc, Thẩm Hi đột nhiên ngồi vụt dậy, lôi ra một quyển <Tuyển tập văn xuôi Chu Tự Thanh>, đập nó vào một bàn một cái "bịch", thô bạo mở sách ra, vừa nhìn vừa ghi chép vào vở những câu từ thú vị.

Hạ Cửu Gia: "..." Giật mình.

"Đông nhi." Thẩm Hi ngừng viết, xoay mặt qua, đột nhiên mở miệng: "Chỉ kém 0,5 thôi."

"!!!" Trái tim Hạ Cửu Gia run lên mãnh liệt. Cụ thể đó là vui sướng, kích động, hay bất an lo lắng, hay là gì khác thì Hạ Cửu Gia đã không phân biệt rõ lắm. Cậu chỉ biết là nó đủ mãnh liệt, mãnh liệt đến độ khiến cậu ý thức từ tận đáy lòng rằng Thẩm Hi khác biệt với những người khác.

Cậu đột nhiên nhớ lại ngày báo danh vào lớp mười, sau khi cả lớp giải tán, cậu nhìn thấy Thẩm Hi một mình đi ra cổng trường. Lúc ấy đang là tháng chín, ánh mắt trời chói chang, Thẩm Hi núp trong bóng râm của dãy nhà cấp 2, hai tay cắm túi quần, vừa cúi đầu vừa đi ra cổng. Trong bóng râm có một bầy chim bồ câu, Thẩm Hi vừa đi qua, cả bầy chim vỗ cánh bay lên. Trong khoảnh khắc ấy, từng sợi lông chim như tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Khi đó, dù cậu ghét Thẩm Hi, nhưng số mệnh như bảo cậu, đây là một người vô cùng vô cùng đặc biệt.

"Đông nhi..." Thẩm Hi không biết những tâm tư trong lòng Hạ Cửu Gia, cậu nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào hai cánh môi Hạ Cửu Gia – nơi đó đỏ thắm, đầy đặn – một lúc sau cậu nâng mắt, nhìn thắng tắp vào tròng mắt Hạ Cửu Gia, nói: "Sớm muộn sẽ có một ngày... cậu là của tớ."

Hạ Cửu Gia: "..."

Thẩm Hi bình tĩnh lại.

Chỉ kém 0,5 điểm.

Rõ ràng là một tin tức tốt.

Học kì kế, hoặc kế kế nữa, mình chỉ cần vượt qua 0,5 là có thể ôm lấy Nhóc Thịt Đông.

======

Editor"s Note:

Thật ra câu chuyện này là về những cú vả mặt của hai đứa này đó quý dzi =))) Thay nhau vả mặt =)))

Ngoài ra tui vừa mở một hố mới, truyện đề tài phá án, niên hạ, hông có gì ghê sợ. CP: Dương quang cảnh sát điều tra dấu vết thụ x Fanboy pháp y công. Vừa phá án bắt người xấu vừa yêu đương vừa tìm em trai. Truyện tên "Vạn vật lưu vết". Tui đã đăng chương 1, cô nào hứng thú có thể ghé qua xem nha:"3

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status