Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa

Chương 16-2


Bác sĩ Triệu trừng anh, "Có người anh nào nói em mình như vậy hả."

Người nào cũng biết Lâm Lục Kiêu từ nhỏ đã cực kỳ bao che cho em trai, ngay cả khi biết chính xác đứa bé này phạm tội gì cũng không bỏ được mà can thiệp vào, cũng là như thế này, nên Lâm Khai mới vẫn ỷ lại anh. Hai người đều đã lớn, trưởng thành, Lâm lục kiêu tính cách lại thu liễm một chút, chỉ là Lâm Khai này tính tình thiếu gia là càng lớn càng tệ rồi.

Trong hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giày cao gót giẫm lên đất gạch cộc cộc cộc rung động, Nam Sơ nghe tiếng bước chân này cảm giác rất quen thuộc, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy người mặc áo khoác trắng nổi bật, buộc tóc đuôi ngựa, Hạ Vãn từ phía cuối hành lang cộc cộc cộc chạy tới.

"Ngại quá, xin nhường một chút."

Lời này, đúng là nói Nam Sơ.

Lâm Lục Kiêu lại theo bản năng quay đầu nhìn, đi qua bên cạnh.

Hạ Vãn liếc anh một cái, đi vào, bị dáng vẻ của Lâm Khai làm cho kinh ngạc đến ngây ngốc, che miệng, kinh ngạc nói: "Cậu đây là bị làm sao?"

Lâm khai ngượng ngùng, "Vết thương nhỏ thôi, không có gì."

Bác sĩ Triệu đứng một bên nghe vậy, vừa bôi thuốc cho cậu vừa nói: "Này cũng không phải là vết thương nhỏ, con đừng nghĩ nhỏ thì không đáng lo, thân thể con vốn không tốt, những vết bầm tím này không quá mười ngày nửa tháng đều không dễ gì hết, mà với thể trạng của con, bị vài lần như vậy, về sau theo thói quen sẽ bị trật khớp."

Hạ Vãn nói: "Phải đó, cậu hãy nghe lời bác sĩ Triệu nói, cứ lấy thân thể của mình đùa giỡn, lúc đó sẽ hối hận đó!"

Lâm Khai bị thay nhau oanh tạc, lỗ tai muốn nổ tung, đành phải liều mạng gật đầu.

Hạ Vãn nói xong, quay đầu nhìn Lâm Lục Kiêu, lại quét mắt qua Nam Sơ đứng bên cạnh, đi đến trước mặt Lâm Lục Kiêu, hai tay bỏ vào áo khoác trắng, đứng lại, ngửa mặt nhìn anh, giọng nói dịu đi rất nhiều: "Gần đây anh bận gì sao?"

Lúc nói chuyện, khí nóng thổi vào trong mắt, Nam Sơ mới nhìn đều cảm thấy khó chịu thay cô ta.

Lâm Lục Kiêu khoanh tay dựa vào khung cửa, cuối đầu nhìn, nhàn nhạt nói: "Đang huấn luyện bên ngoài."

"Đã lâu không cùng ăn cơm, ngày mai cùng ăn cơm đi?"

Lâm Lục Kiêu: "Ngày mai phải trở về."

Hạ Vãn lộ ra vẻ mất mác, "Huấn luyện khi nào thì kết thúc?"

"Ba tuần sau."

"Tuần sau có trở về không?"

"Không trở về."

Lâm Lục Kiêu tích chữ như vàng, đều là đối phương hỏi một câu đáp một câu, thập phần không yên lòng.

Hạ Vãn bất giác, còn đang nhập thần.

"Vậy chờ anh huấn luyện xong, chúng ta đi xem phim đi, nói về các anh hùng cứu hoả, chỉ biết như vậy, đi không?"

Lâm Lục Kiêu rốt cục nhìn thẳng vào bà, một giây, hai giây, quay đầu trở lại, nhàn nhạt nói: "Không có hứng thú."

"..."

Hạ Vãn tiếc hận, lúc này mới chú ý tới Nam Sơ, ra vẻ kinh ngạc: "Sao hai người đi cùng nhau?"

Lâm Lục Kiêu nhìn Nam Sơ, không để ý cô.

Nam Sơ nhàn nhạt nói với Lâm Khai: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."

Hành lang bệnh viện quanh năm luôn luôn tản ra một cỗ âm khí lạnh lẽo và dày đặc mùi nước sát trùng, hành lang dài tận cùng có một cửa sổ nhỏ, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, có chút yên tĩnh, giống tầng mây bày trên mặt đất, làm người an tâm.

Lần trước thấy anh là tại mảnh đất này, Lâm Lục Kiêu mặc quân phục bình thường, dựa tường hút thuốc, vành nón che nửa gương mặt anh, cái cằm kiên nghị làm người ta có cảm giác muốn sờ lên một cái, hạ Vãn là theo đầu bên kia đăng đăng đăng chạy tới, ngửa đầu, thì thầm to nhỏ với anh.

Nam Sơ dựa vào thùng rác bên cạnh tường, gọi điện thoại cho Thẩm Quang Tông.

Giọng Thẩm Quang Tông bén nhọn như dao, giống như muốn xuyên qua loa đâm thủng cô, "Gần đây có phải tôi đối với cô quá phóng túng rồi không?! Cho nên cô lên trời xuống đất cũng phải lăn qua lăn gây không ít chuyện để cho tôi thu dọn phải không!? Hiện giờ cô ở đâu? Cô trở về ngay lập tức cho ông đây!"

"Tại bệnh viện."

Giọng Thẩm Quang Tông đều đều, "Cô bị thương?"

"Một người bạn bị thương."

Thẩm Quang Tông điều chỉnh giọng nói, "Cô về nhanh cho ông, trong vòng một tiếng không thấy cô, tôi sẽ bẻ tay bẻ chân cô trợ lý nhỏ của cô nấu thuốc, cô có tin không!"

Giọng Nam Sơ trầm xuống, uy hiếp nói: "Anh dám động con bé thử xem?"

Thẩm Quang Tông căn bản là không thể uy hiếp, bỏ lại một câu: "Tôi có cái gì không dám."

Tút tút tút...

Nam Sơ chửi thề một câu, muốn ném điện thoại lên tường, phía sau truyền đến một câu.

"Chạy ra ngoài làm gì?"

Trên hành lang dài trống trải có thêm một bóng đen, bị ánh trăng chiếu vào kéo dài thật dài, nhưng không cần quay đầu lại, cũng có thể biết là ai.

Nam Sơ nhét điện thoại vào trong túi, dựa vào trên tường, vẻ không sao cả nói: "Cho hai người chút không gian."

Lâm Lục Kiêu đứng ở sau lưng cô, bỏ tay trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc vẫn chưa đốt, giật giật khóe miệng, đi về phía trước hai bước, trực tiếp ngăn Nam Sơ giữa bức tường và anh, cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đen như hồ nước sâu, nở nụ cười: "Trước kia sao không phát hiện em lại vẫn hiểu chuyện như vậy."

Nói xong, đứng thẳng, từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, nghiêng đầu bật lên, nhẹ thở ra, làn khói trắng nhạt dưới ánh trắng có vẻ hơi mờ ảo, trong nháy mắt nhìn thấy hình dáng mơ hồ của anh.

Hai người đứng rất gần, một người dựa tường, một người nhả khói, trạm trước mặt.

Trong một góc tối không người, luôn luôn dễ dàng hiện lên người đàn ông kiên cường và cô gái kiêu căng.

Mắt Nam Sơ hơi híp lại, tâm tư làm chuyện xấu lại nổi lên, đưa tay mò lên thắt lưng anh, đầu ngón tay theo đường cong bên thắt lưng từ từ đi xuống, lại giương mắt nhìn anh, hình dáng người đàn ông càng rõ ràng cứng rắn hơn, anh tuấn thâm thúy, tầm mắt dần dần đi xuống, cần cổ hơi hơi lồi ra theo động tác hút thuốc của anh mà xoay động, ngón tay cô mềm nhẹ lại êm ái, nhẹ nhàng vén áo anh lên

Vạt áo sơ mi, mò vào, một tay cầm khóa dây lưng của anh.

Ngón cái hơi động.

Trong hành lang trống vắng, vang lên một tiếng "Lạch cạch", thanh thúy như mưa rơi.

Dây lưng buông lỏng.

Một giây sau, tay bị người cầm lại, bàn tay dày rộng thô chai, xúc cảm mơ mộng, Nam Sơ sung sướng ngoắc... khóe môi một cái.

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn, "Cài lại."

Lâm Lục Kiêu nắm tay cô đặt trên eo mình, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt thâm trầm, hốc mắt rõ ràng, miệng lại vẫn ngậm điếu thuốc, tàn thuốc quanh quẩn một nhánh nhỏ, hai người cứ như vậy ngăn cách bởi một làn khói trắng, nhìn đây đó.

Ánh mắt - - nhìn chằm chằm.

Nam Sơ phát hiện anh có một đôi mắt rất đẹp, chỉ có ở nam minh tinh từ một quốc gia nào đó.

"Cài lại."

Giọng nói của anh rõ hơn chút, lại lặp lại một lần.

Lưng Nam Sơ dựa vào tường, một bàn tay đặt ở trên tường, nâng mắt nhìn anh, cuối cùng dưới ánh mắt như thế công mà mềm xuống, chậm chạp giúp anh cài dây lưng lại.

Không khí hơi tĩnh lặng.

Nam Sơ đưa tay muốn đoạt điếu thuốc trong miệng anh, bị Lâm Lục Kiêu nhìn thấu, ra tay tới, ném lên bên trên thùng rác, đuôi mắt nhếch lên, hỏi cô,

"Em và Lâm Khai, ở Milan phát sinh chuyện gì?"

Nam Sơ hơi suy nghĩ khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Ý anh là nói cái gì?"

Lâm Lục Kiêu đưa tay vào túi, nhìn cô, không nói lời nào.

"Tinh thần?"

Lâm Lục Kiêu cắn môi dưới.

"*?"

Lâm Lục Kiêu chống nạnh, đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới, nhíu mày.

"Anh cũng cho rằng tôi tùy tiện như vậy? Tùy tiện đến mọi đàn ông đều có thể ngồi lên?"

Con nhóc thối này.

Lâm Lục Kiêu trời sinh cũng là kiên cường, tuy anh cho rằng mình là "Hợp lý" nghi ngờ quan hệ của Lâm Khai và cô, nhưng vừa vặn lời nói kia cũng cũng không có ý gì khác, thật muốn anh giải thích lại cảm thấy khó chịu, anh dựa vào cái gì phải giải thích anh nghĩ thế nào với một con nhóc thối, lời vừa ra khỏi miệng cũng cực kỳ châm chọc, "Không tùy tiện sao em có thể tùy tùy tiện tiện mở dây lưng của đàn ông?"

Hốc mắt cô đột nhiên sâu hơn.

Lúc Nam Sơ đi qua, không còn ai nói gì nữa.

Nếu người đối diện không là Lâm Lục Kiêu, cô có thể đã lấy thùng rác bên cạnh đập tới!

Lâm Lục Kiêu nói lời này cũng là nhất thời kích thích, chờ anh lấy lại tinh thần, cô nhóc đã chạy tới cửa lớn rồi.

Lâm Khai bôi thuốc xong từ phía sau đi qua với Hạ Vãn, lúc về trên xe có thêm một người, Lâm Lục Kiêu lái xe, hạ vãn tranh nhau muốn ngồi vị trí ghế lái phụ, bị Lâm Khai kéo đến ghế sau, "Đã lâu tôi và anh tôi không gặp rồi, cô trước đi qua một bên."

Hạ Vãn: "..."

Lâm khai: "Anh, khi nào thì chúng ta cùng đi xem phim đi."

Hạ Vãn: "Đúng đúng đúng, dẫn tôi theo nữa, cả ba cùng đi."

Lâm Khai quay đầu liếc nhìn cô một cái, "Vì sao phải dẫn cô theo?"

Hạ Vãn: "Hai người đàn ông các anh sao lại đi xem phim?"

Lâm Khai ngay thẳng nói: "Cô đi theo tôi mới cảm thấy lạ đó."

Hạ trễ: "... Hôm nay Nam Sơ đi theo cậu thì không lạ sao?"

Lâm Khai vẫy vẫy tay: "Đương nhiên không giống, Nam Sơ đi theo tôi là bình thường."

Trọng điểm là cô ấy dễ sai bảo, vừa xinh đẹp lại giỏi đánh nhau, uống rượu tốt, còn có thể đua xe, sưu tầm dân ca.

Hạ Vãn: "..."

Lâm bánh ngọt ngốc nghếch thật sự một chút vấn đề cũng chưa phát hiện ra.

Lâm Lục Kiêu toàn bộ quá trình đều lẳng lặng nghe, thường thường nhìn kính chiếu hậu một cái, phát hiện Nam Sơ ngoài ý muốn lại rất an tĩnh, dựa vào cửa kính xe thưởng thức phong cảnh ngoài xe, cư nhiên một chút cũng không giống trước nghịch ngợm gây sự.

Quá không thích ứng.

Nam Sơ xuống xe lại còn lễ phép cúi đầu tạm biệt với Lâm Lục Kiêu, "Cảm ơn đội trưởng Lâm."

Lâm Lục Kiêu hạ cửa kính xe xuống một nửa, một tay đỡ tay lái, một tay đặt lên cửa kính xe, đưa mắt nhìn cô, có phần muốn cười.

Nói xong cũng không chờ anh đáp lại, đã xoay người lên lầu.

Lâm Khai ở một bên nói thầm: "Gặp quỷ rồi, cái cô này hôm nay thế nào lại lễ phép như vậy?"

Lâm Lục Kiêu nhìn cô lên lầu, nâng kính xe lên, đánh tay lái đạp chân ga, chạy ra tiểu khu.

Động cơ ầm ầm, trong đêm khuya quả thực hung hãn cực kỳ.

Lâm Khai ngồi ở tay lái phụ thiếu chút nữa bị quăng lên cửa, đưa tay vịn tay vịn trên đỉnh đầu, y y nha nha ồn ào: "Làm gì vậy! Anh! Sao đột nhiên đại phát tính tình vậy?!"

Mấy năm nay tính tình của Lâm Lục Kiêu trái lại thu liễm không ít, nói không nhiều lắm, thâm trầm, hỉ nộ không biểu hiện ra, nhíu mày, nheo mắt xem như trong lòng khó chịu, nghiêm trọng hơn, thì nghiến răng, cắn môi dưới, bày tỏ có phần tức giận hơn.

Hành động đạp chân ga ầm ầm như vậy, Lâm Khai là lần đầu tiên thấy.

Kia chủ yếu cũng là trước kia anh chưa thấy qua nhiều, lúc còn ở hẻm nhỏ, Lâm Lục Kiêu trong đám nhóc cao lớn hay gây chuyện hỗn loạn, tuy nói cha mẹ quản nghiêm, nhưng lại cứng đầu, xông vào đánh nhau hỗn loạn, đánh một trận, quá vài ngày sau vết sẹo đã hết đau, tiếp tục làm ầm ĩ.

Hơi lớn một chút, đánh bi-a với côn đồ trong phòng trò chơi, gây chuyện ầm ầm.

Lại lớn một chút nữa, cũng biết không thể làm càn gây chuyện lông bông như vậy nữa, không biết cái cảm xúc sứ mạng gì đó từ chỗ nào tới, lại thi vào trường quân đội, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, tòng quân tòng quân.

Thoáng chớp mắt, đều đã mười năm đi qua.

Lâm Lục Kiêu người này căn bản tới cùng là không có biến hóa gì, tính tình bản tính thối tha vẫn là như vậy, - - kiên cường không nhận thua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status