Người mau tỉnh lại đi!

Chương 23



Lục Phán Phán: “A? A?? A???”

Có lẽ là nỗi nghi hoặc trong mắt cô quá mạnh mẽ, cũng có thể là sự rụt rè khoan thai tới muộn thổi quét qua đầu óc Cố Kỳ, cậu sửng sốt một chút, sau đó, mặt vô cảm mà nói: “Tôi…… Gần đây lúc huấn luyện, cảm thấy cơ bụng âm ỉ đau, không biết có vấn đề gì hay không.”

Lục Phán Phán lập tức khẩn trương.

Cơ bắp xảy ra vấn đề chính là chuyện lớn, so với cảm mạo càng nghiêm trọng hơn nhiều.

“Vậy cậu mau về nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai tôi tìm người đến kiểm tra xem.”

Cố Kỳ lại mặt vô cảm gật đầu, sau đó quay đầu rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Lục Phán Phán liền gọi Trọng Gia Nguyệt tới hỗ trợ kiểm tra.

Đúng lúc Trọng Gia Nguyệt đang nghỉ phép, sau khi kiểm tra cơ năng của Cố Kỳ, liền nói với Lục Phán Phán không có vấn đề gì.

Nếu Trọng Gia Nguyệt đã nói như vậy, Lục Phán Phán cũng không có gì phải lo lắng, thuận miệng nói: “Có thể là bình thường huấn luyện hơi quá mức, nên cơ bắp mỏi mệt.”

Đến đây, Trọng Gia Nguyệt nói có thể giúp các đội viên kiểm tra cơ năng toàn diện một lần, lập hồ sơ tình trạng sức khỏe.

Bình thường, làm kiểm tra cơ năng cho một tập thể đã khó, chứ càng không nói là một đội bóng.

Mọi người vừa thấy nhìn thấy nào là thang thực nghiệm Harvard, nào là thực nghiệm PWC170, liền thấy một cỗ nghiêm túc ập đến trước mặt.

Trọng Gia Nguyệt thực hiện kiểm tra hai ngày, vừa xong, cũng đến thời điểm Đại học Tổng hợp chính thức nghỉ.

Ngô Lộc và Lục Phán Phán cùng bàn bạc, cho mọi người nghỉ nửa tháng, trung tuần tháng 7 trở lại tiếp tục huấn luyện.

Có lẽ là Trọng Gia Nguyệt đến đã khiến cho mọi người cảm giác chân thật và gấp gáp, cho nên lúc Ngô Lộc tuyên bố tin tức này, không có ai dị nghị gì.

Sau khi về đến nhà, Lục Phán Phán đang định gọi điện thoại cho Hứa Mạn Nghiên, thì đối phương đã tâm linh tương thông gọi đến trước.

“Phán Phán, cậu có được nghỉ không?” Hứa Mạn Nghiên hỏi.

“Cậu gọi đúng lúc đấy, tớ vừa được nghỉ hôm nay. Chân cậu hồi phục thế nào rồi?” Lục Phán Phán nói, “Nếu không thì tớ sang Maldives thăm cậu nhé?”

“Không cần không cần!”

Hứa Mạn Nghiên ở đầu dây bên kia có vẻ rất sốt ruột, “Tớ gọi cho cậu chính là muốn nói tớ phải về nước.”

“Hả?” Lục Phán Phán nói, “Cậu nghĩ thông suốt rồi sao?”

Hứa Mạn Nghiên: “Nghĩ thông suốt cái rắm! Mẹ tớ trầm cảm, ba tớ nói tất cả là do tớ làm cho tức điên, tớ mà không về thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Lục Phán Phán: “Nghiêm trọng lắm sao?”

Hứa Mạn Nghiên: “Còn chưa biết thế nào, đợi tớ về nhà xem sao.”

Mới cúp điện thoại, Lục Phán Phán đã nhận được tin nhắn về chuyến bay của Hứa Mạn Nghiên.

Thật đúng là rất cấp bách.

*

Đêm, Cố Kỳ trở lại ký túc xá, lại thấy Hoắc Tu Viễn đang chơi game, trong tầm tay là cuốn sách đã đọc được một nửa.

Cố Kỳ lật hai trang, hỏi: “Cậu gần đây thích chơi game như vậy, vẫn còn đầu óc đề đọc sách sao?”

Hoắc Tu Viễn vừa liên tục thao tác trên di động, vừa nói: “Sáng sớm đã rời giường rồi, đây là học và chơi kết hợp hiểu không?”

Cố Kỳ đi tắm rửa, ra tới nơi thì Hoắc Tu Viễn đã đánh xong ván game, lại một mình ngồi ngẩn người, vẻ mặt nhộn nhạo.

“Cậu làm sao đấy?” Cố Kỳ hỏi, “Mùa xuân tới* rồi à?”

(Editor: Bản convert là “tư xuân”)

“Cậu mới xuân tới ý.”

Hoắc Tu Viễn đứng lên, đi về phía ban công, “Tiểu hạc cũng là người ở đây, nàng nói tớ chờ nàng nghỉ trở về sẽ hẹn tớ ăn cơm.”

Cố Kỳ đi theo hắn đến ban công, hỏi: “Muốn thổ lộ?”

“Làm sao thổ lộ chứ?” Hoắc Tu Viễn khom lưng vốc nước lạnh lên mặt, “Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường.”

Bạn bè bình thường chưa thấy mặt sao có thể làm cậu vốc nước lạnh lên mặt chứ?

Cố Kỳ đối với định lực của Hoắc Tu Viễn khịt mũi coi thường, nhưng nghĩ đến chính mình, trong lòng lại thấy chẳng có tư cách gì.

Tuy rằng Hoắc Tu Viễn hiện tại đã có “Hạc trong bầy gà”, thế nhưng hắn cũng đã từng thật lòng thật dạ vì Lục Phán Phán mà thương tâm một phen.

Lại nghĩ đến tình huống hiện tại của chính mình, Cố Kỳ tức khắc liền cảm thấy mình không phải người, thực xin lỗi bạn cùng phòng, phải bồi thường cho hắn, về sau phải đối xử với hắn thật tốt.

Đang nghĩ ngợi, Hoắc Tu Viễn đã giơ tay muốn lấy khăn lông, Cố Kỳ vội vàng gỡ khăn lông đưa cho Hoắc Tu Viễn.

Hoắc Tu Viễn cười hắc hắc, cầm khăn lông lau khô mặt, mở mắt ra nhìn, vừa nhìn lại cảm thấy không đúng.

“Cố Kỳ, cậu lấy khăn gì cho tớ lau mặt đấy?”

Cố Kỳ: “Cái gì?”

Hoắc Tu Viễn ngơ ngẩn mà nhìn khăn lông trong tay mình: “Đây không phải khăn lau chân của tớ sao?”

Cố Kỳ: “…… Đều là thân thể của mình, sao lại phân đắt rẻ sang hèn chứ.”

Hoắc Tu Viễn: “……”

Đột nhiên cảm thấy cậu ta nói rất có đạo lý.

Cố Kỳ lấy vali ra thu dọn đồ đạc, Hoắc Tu Viễn đứng một bên nhìn, hỏi: “Các cậu nghỉ à?”

“Ừ.” Cố Kỳ nói, “Nghỉ nửa tháng.”

Hoắc Tu Viễn nằm lên giường, nói thầm: “Cậu cũng đi rồi, tớ một mình ở trường học, ăn một bữa cơm cũng không có ai ăn cùng, chờ cậu trở về chắc tớ tự kỷ luôn quá.”

Cố Kỳ dọn hành lý thành một đống, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tu Viễn.

“Nếu không tớ ở lại chơi với cậu nhá?”

Hoắc Tu Viễn ngồi bật dậy: “Thật hay giả?”

Cố Kỳ đem vali hành lý ném sang một bên, ngồi lên ghế của mình, duỗi chân nhìn di động.

“Bây giờ tớ hủy vé máy bay.”

“Ôi mẹ ơi……” Hoắc Tu Viễn nhỏ giọng nói, “Đây quả là tình huynh đệ cảm động đất trời a……”

*

Lục Phán Phán nghỉ ngơi ba ngày rồi ra sân bay đón Hứa Mạn Nghiên.

Người này ở nước ngoài đã mấy tháng, đến vali hành lý cũng ước chừng phải có tới bảy tám cái, gọi điện thoại tìm công ty chuyển nhà tới sân bay, còn chính mình cầm nạng chỉ huy.

Bận việc đến chạng vạng mới đem đồ vật bố trí đâu vào đấy, hai người cùng nhau ra cửa ăn cơm chiều.

“Cậu không định về nhà sao?” Lục Phán Phán nói, “Mẹ cậu sinh bệnh rồi mà cậu còn không về chăm đi?”

“Tớ về nước không phải đã là thỏa hiệp lớn nhất rồi sao?” Hứa Mạn Nghiên linh hoạt nhảy xuống xe taxi, “Hơn nữa chính là bởi vì mẹ tớ bị bệnh nên tớ mới không trở về nhà, miễn cho đem bà lại tức giận đến mức bệnh càng nặng.”

Nàng dùng nạng gõ gõ lên sàn nhà: “Hơn nữa cậu xem, tớ đã thành cái dạng này rồi, bà cũng không thể bắt tớ đi xem mắt đúng không?”

Lục Phán Phán cười cười không nói chuyện, đỡ nàng vào nhà hàng.

“Tưởng tượng thôi cũng sợ muốn chết.” Hứa Mạn Nghiên cầm iPad chọn một đống món, “Trăng nước ngoài thì tròn, lẩu nước mình thì thơm.”

Lục Phán Phán: “Tớ thấy mặt trời nước ngoài tròn thì có, cậu biết rõ tớ sợ bóng tối, phơi đen như vậy làm gì? Định hù chết ai?”

Hứa Mạn Nghiên liếc Lục Phán Phán một cái: “Bà đây chuyên môn đi nhuộm da, cậu thì biết cái gì, trắng giống thêm một lớp sơn tường như cậu không sợ phản quang làm người khác phát hoảng sao?”

Chọn đồ ăn xong, Hứa Mạn Nghiên bắt đầu kể lể sự tình các loại trong mấy tháng nay của nàng, thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, Lục Phán Phán nghe đến nhập thần, nhưng vẫn là chú ý tới người mới từ cửa đi vào, không, là hai người.

Chỉ là ánh mắt cô thấy được Cố Kỳ trước tiên.

Có người dù đi đến nơi nào xung quanh cũng dường như sáng lên, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Ngay sau đó, Lục Phán Phán mới nhìn đến bên cạnh Cố Kỳ, Hoắc Tu Viễn.

Hai người này…… vậy mà…… quen nhau……

Lục Phán Phán ngay sau đó cúi đầu cắn hạt dưa, yên lặng chờ đợi bọn họ, nhủ thầm không cần ngồi vào bên cạnh đây đâu.

Sớm biết rằng Hoắc Tu Viễn và Cố Kỳ quen nhau, thì lúc trước đã không vì nhất thời xấu hổ mà buông ra câu nói dối kia!

Đây chính là ở trước mặt học sinh của mình, thật vất vả, khổ tâm xây dựng hình tượng, nháy mắt thấy liền bị hủy hoại, Lục Phán Phán bất tri bất giác dịch về phía Hứa Mạn Nghiên, cúi thấp đầu, cầu nguyện không cần thấy cô không cần thấy cô.

Đáng tiếc ông trười không chiều lòng người, người phục vụ dẫn Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn đi về phía Lục Phán Phán.

Khi cách các cô sáu bảy bước, Cố Kỳ chú ý tới Lục Phán Phán.

Cậu nhìn thấy Lục Phán Phán hơi cúi đầu, tóc trượt xuống dưới, che nửa khuôn mặt, không giống như ngày bình thường luôn là gương mặt tươi cười đón người, tự tin lại mê người.

Hiện giờ dường như trốn người nào đó, đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cố Kỳ bỗng chốc sửng sốt, dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Tu Viễn.

Hoắc Tu Viễn cúi đầu chơi di động, đột nhiên không kịp đề phòng đụng vào Cố Kỳ ở phía trước.

“Cậu làm cái gì đấy, cậu……”

Giọng nói của Hoắc Tu Viễn đột nhiên im bặt, hắn cũng thấy được cô gái phía trước.

Sóng mắt lưu chuyển trong không gian mang một cỗ mị lực hút người, từng ánh mắt, nụ cười đều giống như thước phim điện ảnh quay chậm đặc tả vẻ đẹp này.

Trừ hơi đen đi một chút, cô gái này dường như không có gì thay đổi.

Cố Kỳ khụ một tiếng nhỏ, nói: “Tớ đột nhiên không muốn ăn lẩu lắm, đổi nhà hàng khác nhé?”

“Không.” Hoắc Tu Viễn ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi qua, “Tớ hôm nay nhất định phải ăn lẩu.”

Bội tình bạc nghĩa lại không phải là ông đây, ông đây sao phải chạy.

Cố Kỳ đi theo Hoắc Tu Viễn ngồi xuống bàn sau lưng Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên.

Bọn họ vừa vặn ngồi đối diện Hứa Mạn Nghiên, mà Lục Phán Phán còn lại, đưa lưng về phía bọn họ.

“Ai……” Lục Phán Phán thở một hơi nửa vời.

May mắn đưa lưng về phía họ, hẳn là sẽ không bị chú ý tới đi?

Cô đang nghĩ ngợi tới lui, Hứa Mạn Nghiên đột nhiên ho khan hai tiếng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Phán Phán, tớ nói cậu nghe này, cậu ngàn vạn đừng quay đầu lại nhé.”

Lục Phán Phán: “Hả?”

Hứa Mạn Nghiên lặng lẽ liếc mắt về phía đối diện một cái, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Hoắc Tu Viễn, nàng lập tức dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm cái chén của mình.

“Còn nhớ vị thành niên ở Maldives mà tớ từng kể với cậu không? Cậu ta ngồi ở phía sau cậu đấy.”

Lục Phán Phán lập tức thở gấp.

“Người, người nào?”

Hứa Mạn Nghiên nhấp miệng không nói chuyện, suy nghĩ từ ngữ để hình dung.

Hứa Mạn Nghiên: “Vừa rồi, cậu có chú ý tới một nam sinh rất tuấn tú vừa bước vào cửa không? Vóc dáng rất cao.”

Lục Phán Phán không tự chủ mà nắm chặt chiếc đũa.

“Chú, chú ý tới.”

Hứa Mạn Nghiên nhíu mày: “Chính là bên cạnh anh ta, cái người mang mắt kính ý.”

Lục Phán Phán bỗng dưng cảm giác nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Giây tiếp theo, cô lại càng khẩn trương.

“Mẹ nó……”

Này mẹ nó lại càng xấu hổ……

Là Hoắc Tu Viễn a?!

“Thật hay giả?” Lục Phán Phán nói, “Cậu có phải nhận sai người không? Sao lại có chuyện như thế?”

“Tớ còn có thể nhận sai sao?” Hứa Mạn Nghiên nói, “Tớ thiếu chút nữa đem hắn ta lột sạch mà còn có thể nhận sai sao?”

Lục Phán Phán: “……”

Lục Phán Phán một lời khó nói hết mà liếc nhìn Hứa Mạn Nghiên một cái.

Ở bên kia, Cố Kỳ chọn xong đồ ăn, đem iPad đưa cho Hoắc Tu Viễn, Hoắc Tu Viễn lại vẫn không nhúc nhích.

Cố Kỳ biết rõ còn cố hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Hoắc Tu Viễn cười lạnh: “A, nhìn mỹ nữ.”

Cố Kỳ: “…… Đừng nhìn, đều bỏ qua đi.”

Hoắc Tu Viễn: “Cậu đoán được rồi à?”

Cố Kỳ không nói chuyện.

Hoắc Tu Viễn hỏi: “Biểu hiện của tớ rõ ràng thế sao?”

Cố Kỳ: “Còn, còn sao nữa……”

Hoắc Tu Viễn âm thầm buồn bực, Cố Kỳ cũng thật thông minh a, thế mà cũng đoán được.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Cố Kỳ lại nói: “Cậu không phải đã có cái gì mà hạc trong bầy gà rồi sao? Chuyện quá khứ liền cho qua đi.”

Hoắc Tu Viễn cúi đầu nghĩ nghĩ: “Cũng là, ai, không phải, tớ cùng tiểu hạc không có gì, cậu đừng nói bậy a!”

Hai bàn mọi người đều trầm mặc mà ăn cái lẩu.

Hơn một giờ qua đi, Lục Phán Phán cả người không được tự nhiên, cảm thấy cái nồi lẩu này ăn mà không biết mùi vị gì, nhìn dáng vẻ Hứa Mạn Nghiên cũng không có hứng thú ăn uống, vì thế nói: “Nếu không chúng ta trở về đi? Cậu vừa mới về vẫn nên sớm về nhà nghỉ ngơi một chút.”

Hứa Mạn Nghiên dùng khăn giấy lau miệng: “Cũng đúng.”

Nhưng vào một khắc nàng vừa cầm lấy quải trượng đứng lên, phát hiện bàn đối diện kia vừa lúc đứng lên.

Nàng cùng Hoắc Tu Viễn trong nháy mắt đối diện, nhưng hai người đều giống chưa thấy qua đối phương quay mặt đi.

“Cậu đi thanh toán đi, tớ ở bên ngoài chờ cậu.”

Hứa Mạn Nghiên cùng Hoắc Tu Viễn cách thật xa, lại rất ăn ý mà đối với Lục Phán Phán và Cố Kỳ nói một câu như vậy.

Vì thế, lúc Hứa Mạn Nghiên đi đến bên ngoài cửa hàng, ngạc nhiên phát hiện, Hoắc Tu Viễn cũng đi ra rồi.

Hai người đứng cách nhau thật xa, ai cũng không để ý tới ai.

Còn hai người đi tính tiền - Lục Phán Phán và Cố Kỳ lại xếp hạng cùng nhau.

Lục Phán Phán có thể cảm giác được Cố Kỳ đứng phía sau mình, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình.

“Ha ha.” Lục Phán Phán cười gượng nói, “Khỏe a.”

Phía sau truyền đến giọng Cố Kỳ mang ý cười: “Là rất khỏe.”

Lục Phán Phán nhanh chóng thanh toán, một câu “hẹn gặp lại” cũng không nói với Cố Kỳ đã đi ra ngoài.

“Đi thôi, đi thôi.” Lục Phán Phán lôi kéo Hứa Mạn Nghiên, “Bụng tớ không thoải mái, chúng ta về sớm một chút.”

Nhưng Hứa Mạn Nghiên vẫn còn dùng nạng, có muốn đi nhanh cũng khó, khi bọn họ đến cửa thang máy, Hoắc Tu Viễn cùng Cố Kỳ cũng vừa lúc đi tới.

Lục Phán Phán cùng Hứa Mạn Nghiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong nháy mắt thang máy mở ra kia, Hứa Mạn Nghiên dùng nạng lại vô cùng linh hoạt mà nhảy vào.

Cố Kỳ cùng Hoắc Tu Viễn tiến vào sau, đứng ở phía trước các nàng.

Vài giây thời gian thang máy dày vò như mấy năm.

Một khắc cửa mở ra kia, Hoắc Tu Viễn dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Kỳ cũng đi theo hắn, lại quay đầu lại ý vị thâm trường mà liếc nhìn Lục Phán Phán một cái.

Lục Phán Phán: “……”

Mẹ nó cậu nhìn tôi làm gì hả, tôi cùng Hứa Mạn Nghiên không phải một loại người nha, tôi là quản lý vừa xinh đẹp vừa thông minh nha!

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Kỳ: Tôi không nghe, tôi không nghe!

Editor: Tết nhất bận rộn quá. Giờ mới nhấc tay edit được.

Năm mớk
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status