Người phụ nữ của tổng giám đốc

Chương 177: Lần Đầu Tiên Giận Dữ

Hứa Hoan Nhan không có nhìn là ai liền nhấn nghe, điện thoại di động còn chưa đưa đến bên tai, liên nghe đến giọng nói đầy lo lắng của Sầm Mỹ Vân: “Nhan nhi, con mau tới đây, Quý Duy An đã xảy ra chuyện!”

Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy trong đầu vang tiếng ông ông, giống như cái gì cũng không nghe được, ngày mùa thu hoàng hôn trải rộng tiêu điều, cô chỉ cảm thấy kia ngay cả cuối cùng một chút xíu ánh mặt trời cũng đột nhiên biến mất dạng, cả người lạnh lẻo khó chịu.

Quý Duy An, người em trai bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời, cô khi nào lại quan tâm đến như vậy rồi?

Cô cho tới bây giờ vẫn không thể nào tiếp nhận Sầm Mỹ Vân, nhưng lại sớm coi Quý Duy An và ba là người thân nhất, không hiểu có phải là do bọn họ đều chảy chung một nửa dòng máu hay không, hay bởi vì thấy hắn cũng đơn thuần sạch sẽ, chỉ muốn được bảo vệ người chị là cô.

Thời điểm xe dừng lại trước cửa lớn nhà họ Quý, Hứa Hoan Nhan cơ hồ lảo đảo chạy vào trong biệt thự, Quý Vân Trạch không có ở nhà, chỉ có Sầm Mỹ Vân toàn thân lo lắng đứng trước cửa phòng ngủ khép chặt chần chừ, bà gầy đi tiều tụy rất nhiều, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt, giờ phút này hoàn toàn không có tư thái phu nhân sang trọng, ung dung cùng ưu nhã, vừa thấy Hứa Hoan Nhan đến, bà giống như thấy cứu tinh đến lập tức nhào lại, gắt gao nắm tay Hứa Hoan Nhan…Đôi tay kia, lạnh giá vô cùng, khiến cho Hứa Hoan Nhan cũng cảm thấy từng khớp xương như thấm theo cái lạnh kia.

Cô chợt có chút ghen tỵ không nói thành lời, người phụ nữ trước mặt này, cũng sẽ vì cô, mà thất hồn lạc phách sao?

Cô sao lại so với Quý Duy An? Hắn là con trai duy nhất của nhà họ Quý, tương lai là người thừa kế duy nhất, giống như hiện tại, mười chín tuổi cậu ta đã là Phó đổng sự trong công ty nhà họ Quý, kỳ thực là người nắm quyền tối cao ở đó, bởi vì Quý Vân Trạch hiển nhiên đã giao mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty cho cậu ta.

“Nhan nhi, Nhan nhi…Quý Duy An, nó…” Sầm phu nhân nói đứt quãng, nước mắt dàn dụa trên mặt, toàn thân bà run run, lời nói không trôi chảy được,,,Hứa Hoan Nhan lập tức bình thường trở lại, mẹ quan tâm lo lắng cho con, là vĩ đại và kính nể, cô thật không nên có ý nghĩ ghen tỵ kia.

“Đừng có gấp, từ từ nói, rốt cuộc là thế nào?” Hứa Hoan Nhan cầm tay bà, lòng bàn tay ấm áp, làm cho bà cảm giác an lòng, Sầm Mỹ Vân gạt lệ, đứt quãng nói: “Mới vừa rồi ở phòng khách, Quý Duy An vẫn bình thường, nhưng không biết tại sao, mặt hắn đột nhiên tái xanh, cả người phát run rồi đổ mồ hôi, ngã xuống đất toàn thân co quắp, đúng rồi…Trong miệng còn sùi ra bọt mép, Nhan nhi, không biết đây là bị gì nữa? Thân thể Quý Duy An từ trước đến giờ vẫn rất khỏe mạnh, chưa thấy xảy ra tình huống như thế này bao giờ!”

“Tại sao không kêu bác sĩ, cũng không đưa đi bệnh viện?” Hứa Hoan Nhan còn chưa nghe xong liền kích động mở miệng, nhìn cánh cửa phòng ngủ khép chặt này, cô liền buông tay Sầm Mỹ Vân ra muốn xông thẳng tới gõ cửa…”Nhiễm Nhiễm đỡ Quý Duy An về phòng trước, cô ấy nói không cần kêu bác sĩ, Quý Duy An không có gì…” Sầm Mỹ Vân ngập ngừng mở miệng, không dám nhìn sắc mặt thịnh nộ của Hứa Hoan Nhan…”Nhiễm Nhiễm, cô ta là bác sĩ sao? Cô ta nói gì bà cũng nghe theo?” Hứa HoaN Nhan tức giận, sau bình tỉnh lại, cô cũng biết bây giờ không phải là lúc cãi vả, cô xoay người tiến lại lan can tầng hai, ngó xuống tầng dưới thấy người giúp việc. lớn tiếng nói: “Lập tức gọi điện thoại kêu bác sĩ tới đấy”

“Không cần…” Vốn trong phòng ngủ không một tiếng động, chợt cửa phòng mở ra, âm thanh vang dội mà lại thanh thúy của Nhiễm An An vang lên trấn an lòng người, cô chậm rãi đi ra ngoài, đi theo phía sau là Quý Duy An tinh thần khôi phục thoạt nhìn không khác người bình thường.

“Duy An?” Sầm Mỹ Vân vui mừng lên tiếng, đi qua vài bước nắm tay của anh quan sát tỉ mỉ, chỉ trừ viền bên ngoài khóe mắt hơi đen, còn lại xem ra cũng rất tốt: “Duy An con bị làm sao vậy? Con muốn hù chết mẹ sao?”

Sầm Mỹ Vân quá vui mừng mà khóc,ôm lấy Quý Duy An khóc rống lên…Hứa Hoan Nhan tỉnh táo quan sát hai người trước mặt, lúc ánh mắt quét về phía Nhiễm An An , rõ ràng thấy trong con mắt cô lóe lên một tia khoái ý giễu cợt, Hứa Hoan Nhan âm thầm ghi nhớ, tại sao cô ấy lại hướng về mình lộ ra vẻ mặt như vậy?

“Mẹ, chị, con cũng không biết tại sao đột nhiên lại bị như vậy, nhưng bây giờ thì tốt rồi, Nhễm Nhiễm nói con sau này cũng không xuất hiện tình trạng như vậy nữa, có thể là do tối qua thức suốt đêm làm việc nên hơi mệt một chút thôi.

Quý Duy An mở miệng, nhìn Nhiễm An An đôi mắt phát ra tia dịu dàng, Hứa Hoan Nhan nghe ra trong giọng nói của hắn có chút mệt mỏi, suy nghĩ một chút, cô cười một tiếng đi tới: “Duy An, chị không biết là làm công việc suốt đêm người bị mệt mỏi, có triệu chứng giống như vậy?”

“Chị… Lời nói này có ý tứ gì? Chẳng lẻ Quý Duy An khỏe lên chị không vui, hay là chị hy vọng phản ứng của anh ấy có triệu chứng gì khác?”

Nhiễm An An không nhanh không chậm mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười,trực tiếp nhìn chăm chú vào mặt Hứa Hoan Nhan.

Hứa Hoan Nhan nhất thời á khẩu không nói gì được, cảm thấy chật vật, cũng là Sầm Mỹ Vân cầm tay Hứa Hoan Nhan, lại vỗ vai Nhiễm An An: “Được rồi, được rồi, mẹ biết tụi con cũng vì muốn tốt cho Duy An, nhất là Nhan nhi, không cần tranh cãi làm gì, chúng ta đi xuống lầu ăn cơm tối đi.”

“Chị, thật xin lỗi, để cho chị và mẹ lo lắng, em thật sự không sao, yên tâm đi.”Quý Duy An đi tới, thân mật ôm vòng qua vai Hứa Hoan Nhan nói xin lỗi.

Hứa Hoan Nhan nhìn Duy An tinh thần phấn chấn, không có chút nào bệnh hoạn, trong lòng cũng dần an ổn xuống, cô gật đầu, rồi lại không an tâm: “Duy An, nếu trong người chổ nào không thoải mái, nhất định phải kêu bác sĩ, biết không? Thân thể của mình không thể qua loa đại khái được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status