Người phụ nữ của tổng giám đốc

Chương 389: Điều tra ra manh mối và Ka Ka hạnh phúc

Thân Tống Hạo không thể không lo lắng, quả nhiên là hiện tại anh may mắn, thời gian năm năm qua chỉ một lòng một dạ nghĩ tới Nhan Nhan, không có đi ra ngoài làm bừa.

Trần Nhị đặc biệt tìm khoa xét nghiệm máu hiện đại nhất làm kiểm tra. Cả quá trình lấy máu, làm xét nghiệm cũng chỉ mất một ít thời gian.

Âm tính, mạnh khỏe.

Lúc này Trần Nhị mới nặng nề thở ra một hơi, ngồi liệt trên ghế: "Mẹ kiếp, cái ngày biết người phụ nữ đê tiện đã bị nhiễm Aids, thiếu chút nữa thì tôi xách dao chém chết cô ta rồi. dღđ。l。qღđ Xem ra, người phụ nữ kia quả thật là dùng thủ đoạn lừa người dối đời đùa bỡn mọi người rồi."

"Tôi cũng sớm biết cô ta không phải là cái loại người tốt lành gì...." Thân Tống Hạo cười lạnh. Nguyện ý phối hợp với thủ đoạn của Thích Dung Dung, bò đến trên giường một người đàn ông, nguyện ý dùng loại thủ đoạn này toan tính để cho mình mang thai, gả vào nhà họ Thân, loại phụ nữ như vậy, sao có thể là người hiền lành, lương thiện được?

"Vậy bây giờ anh định làm như thế nào?"

"Tôi muốn điều tra kỹ chuyện này." Thân Tống Hạo trong lòng đã có tính toán, hai tay anh nắm chặt, giọng nói lạnh lùng: "Thái Minh Tranh dám tính kế với tôi, hừ...tôi sẽ làm cho cô ta mất hết danh dự, đem chuyện đứa con hoang trong bụng cô ta công bố với công chúng, để cho nhà họ Thái bọn họ xem bọn họ đã nuôi dạy một đứa con gái tốt đến thế nào!"

"Làm sao điều tra được đây? Thái Minh Tranh tuyệt đối sẽ không nói, hơn nữa một khi cô ta muốn làm chuyện như vậy, nhất định sẽ hết sức giữ bí mật, nói không chừng... Đã sớm giết người diệt khẩu rồi !"

"Không biết, tôi cũng biết tính ông cụ Thái một chút, ông cụ nhát gan sợ phiền phức, dù là chuyện này có ông cụ đứng sau lưng giúp một tay tìm cách, thì cũng sẽ không giết người."

Thân Tống Hạo cúi đầu suy tư một chút, đang muốn nói gì, nhìn thấy cuối hành lang có một người đi tới, thì ra là a Chí.

"A Chí, anh có chuyện gì sao?" Bởi vì chuyện của Ka Ka, Thân Tống Hạo đối với a Chí cũng vài phần quan tâm hơn, vì vậy vừa nhìn hắn đi tới, liền gọi lại hỏi.

"Thân tiên sinh, bởi vì Ka Ka, tôi vẫn luôn chú ý mọi chuyện liên quan đến bệnh Aids, vừa mới nghe nói bệnh của Thái tiểu Thư, nên tôi hơi tò mò.... Tôi có biết một ít chuyện, muốn nói với Thân tiên sinh." A Chí gầy đi rất nhiều, cả người giống như chỉ còn da bọc xương .

"Được, chúng ta qua bên kia nói chuyện." Thân Tống Hạo vỗ vai hắn, ý bảo hắn cùng anh đi qua phòng kế bên.

Thân Tống Hạo nhấn điếu thuốc vào cái gạt tàn mấy cái để dập tắt khói thuốc lá, vẻ mặt nặng nề ngẩng đầu lên nhìn a Chí trước mặt:"Theo như anh nói, anh nghi ngờ người Thái Minh Tranh tìm đến, là người đã tổn thương Ka Ka ngày đó?"

"Là tôi suy đoán như thế, đứa bé trong bụng Thái tiểu thư hiện tại đã tám tháng, mà tám tháng trước, Kaka đã bị những người đó làm nhục. Hai tháng sau, Kaka cũng sốt mãi không dứt sau khi nhập viện kiểm tra ra cô ấy bị nhiễm Aids, Vừa vặn Thái Minh tranh cũng hai tháng sau thì phát hiện ra bệnh, thời gian sao mà trùng hợp đến thế? Như vậy còn không rõ ràng rồi sao, vô cùng có khả năng Thái tiểu thư muốn mang thai nhưng không được, mới nghĩ ra biện pháp đi tìm đàn ông khác, bởi vì cô ta sợ chuyện có thể bại lộ, không dám làm quá lộ liễu, cũng không dám vào khách sạn cao cấp...."

"Tôi nhớ rồi." Thân Tống Hạo chợt cắt đứt lời của a Chí, "bởi vì Ka Ka vẫn giấu chuyện đó, nên chúng ta không biết có người tổn thương Ka Ka. Còn Lâm Thiến bọn họ sau khi mọi chuyện vở lở ra, chúng ta cũng không lập tức tìm người trừng trị bọn họ....Đến sau này, mới phát hiện ra bệnh của Ka Ka. Tôi từng chứng kiến Kỳ Chấn đi tìm mấy tên khốn kiếp kia. Anh ta tìm khắp ngõ ngách từ tầng hầm quán bar đến hộp đêm , rốt cuộc cũng tìm thấy mấy tên bại hoại kia!"

"Thân tiên sinh, bây giờ anh lại đi điều tra một phen, sự tình thế nào cũng sẽ bị tra ra manh mối." A Chí đứng lên, vẻ mệt mõi chợt hiện lên trên mặt, "Thân tiên sinh, đợi mọi chuyện của các anh giải quyết xong xuôi, tôi muốn đưa Ka Ka đi, rời khỏi nơi này...."

"A Chí, tại sao phải đi? Nhan Nhan và Văn Tĩnh cũng không muốn Kaka rời đi, ba người họ là bạn tốt của nhau, tôi nghĩ Kaka cũng không muốn bỏ đi đâu."

Thân Tống Hạo vội vàng mở miệng giữ lại, anh không quen biểu lộ tình cảm ra ngoài, nhưng đối với Ka Ka trong lòng thật nhiều cảm kích và áy náy.

"Đây chính là nguyện vọng của Ka Ka, anh cũng biết, bệnh của Ka Ka đã chẩn đoán chính xác rồi, là tôi gạt cô ấy, nhưng cô ấy là người từ trước đến giờ rất nhạy cảm, tôi đoán cô ấy cũng biết được một chút sự thật cho nên cô ấy mới nói muốn rời khỏi đây, Hoan Nhan đã có được hạnh phúc, Văn Tĩnh cũng vậy, hai người họ cũng làm mẹ rồi, còn Ka Ka? Cô ấy không có gì cả....Thậm chí ngay cả thân thể khỏe mạnh cũng không có được..."

A Chí nói xong, nước mắt không tránh khởi rớt xuống: "Anh hãy suy nghĩ một chút, cô ấy ở lại chỗ này, nhìn thấy chị em tốt mình mỗi người đều hạnh phúc vui vẻ như vậy, tuy rằng cô ấy rất mừng cho chị em tốt của mình, nhưng làm sao cô ấy có thể vui vẻ mà ở lại đây?"

"A Chí..." Thân Tống Hạo không biết làm cách nào để giữ lại, anh biết nói gì làm như thế nào để bù đắp lại, tất cả đều không thể trả lại cho Ka Ka một thân thể khỏe mạnh, cũng không cách nào báo đáp được, tất cả mọi chuyện Ka Ka làm đều vì Hoan Nhan.

"Tâm ý của các người, Kaka cũng biết. Giả sử có một ngày sự thật bị phơi bày ra trước mắt, cuộc sống yên tĩnh của của mọi người nhất định sẽ bị xáo trộn. Đến lúc đó, Hoan Nhan thì tự trách và áy náy, Văn Tĩnh trong lòng cũng không yên, vậy thì tội tình gì khiến tất cả mọi người bởi vì cô ấy mà phá vỡ hạnh phúc vốn có? Huống chi, đưa Ka Ka đến một nơi không một ai quen biết, chăm sóc cả đời cô ấy, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của tôi."

A Chí nói xong, cũng không quay đầu lại bước ra ngoài, thời điểm mở cửa bước ra, hắn lại nói một câu, giọng nói thật nhỏ: "Chỉ là Thân tiên sinh, bệnh tình của Ka Ka cần tiền để tiếp tục trị liệu, chờ đợi hi vọng, chờ đợi kỳ tích."

Thân Tống Hạo lập tức đồng ý: "Anh yên tâm, tất cả gánh nặng đó hãy để tôi lo."

"Cám ơn."

A Chí đóng cửa lại đi ra ngoài, sở dĩ nói như vậy, là do Ka Ka dặn dò. Cô biết nếu co đi rồi, những người ở lại trong lòng sẽ không dễ chịu. Bây giờ cô đưa ra yêu cầu như vậy, ít nhất để cho bọn họ bù đắp một chút, ít nhất có thể khiến cho áy náy trong lòng bọn họ giảm đi một chút.

Quan trọng hơn là, cô đã nghĩ thông rồi, có thể sống được bao lâu, là chuyện ông trời quyết định. Nếu như không thể biết được việc ngày mai ra sao, chi bằng hãy trân trọng nắm bắt mỗi một cái hôm nay.

Cô và A Chí ở chung một chỗ, đây chính là hạnh phúc lớn nhất.

Nếu như trước khi cô chết đi, có thể sanh cho A Chí một đứa bé, vậy cái hạnh phúc này quả thực là trời cao ban ơn.

Ba ngày sau, tại một khu nhà gần như bỏ hoang, Thân Tống Hạo tìm được hai trong sáu người đã cường bạo Ka Ka khi đó. Bởi vì hút ma túy, bởi vì quanh năm dâm loạn, bọn hắn bệnh hoạn nhìn không ra hình người. Cuộc sống bừa bãi, cơ hồ vét sạch thân thể của bọn hắn, thậm chí Thân Tống Hạo chỉ mới hứa miệng cho một chút ma túy, bọn hắn đã lập tức nói ra tất cả...

Tám tháng trước, Thái Minh Tranh tình cờ gặp được một người trong bọn hắn, liền nảy sinh ý định, cho bọn hắn một khoản tiền, đưa ra giao dịch hấp dẫn này.

Mà khi ấy vì muốn có tiền để mua ma túy, hắn đã dấu nhẹm chuyện mình bị nhiễm Aids. Thái Minh Tranh cũng giữ lời, cho hắn ta một số tiền, chỉ yêu cầu hắn phải đi khỏi thành phố này, vĩnh viễn không được quay lại.

Tuy rằng bọn hắn không bỏ đi, nhưng cũng tuân thủ lời hứa không nói ra chuyện của Thái Minh Tranh. Mãi cho đến hôm nay khi Thân Tống Hạo tìm đến đây, chuyện này mới biết được rõ ràng....

Sau khi nghe lại đoạn băng ghi âm tự tay mình mang về, Thân Tống Hạo rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo, bây giờ cũng viên mãn hạnh phúc, sự việc này đặt dấu chấm hết tại đây thôi.

Anh ngồi trên salon, trầm mặc hồi lâu, mới không kiềm chế được vui sướng nói: "Đem băng ghi âm này về cho phu nhân (Thích Dung Dung) nghe. Sau đó đưa đến đồn cảnh sát lập hồ sơ."

"Dạ, Thân tổng." Thư ký chần chờ một chút, rồi lại hỏi: "Giá cổ phiếu của Thái thị Minh đỉnh sắp tới sẽ rớt xuống thê thảm, Tổng giám đốc, chúng ta có làm cái gì không?"

Thân Tống Hạo đưa tay gõ gõ mặt bàn, nhắm mắt lại nói thật thấp giọng: "Công ty sắp tới công việc cũng không tệ, còn Minh đỉnh từ lau chỉ là một cái thùng rỗng, các người nhìn việc mà làm đi." Ngừng lại một chút, bỗng nói: "Đừng để bọn họ có cơ hội chuyển mình, muốn hung ác như thế nào thì cứ làm như thế."

Thư ký không thể nín được cười một cái: "Dạ, tổng giám đốc."

Bóng người tản đi, trong phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh, Thân Tống Hạo ngồi một mình chợt nở nụ cười, cười hồi lâu, anh mới nhớ tới, hình như mình chưa có bao giờ lại sung sướng nhẹ nhàng như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status