Người theo đuổi ánh sáng

Chương 1



Lúc Hứa Húc vừa xuống sân bay liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm, một đường phong trần mệt mỏi chạy tới cái khách sạn năm sao này, trong phòng tiệc nguy nga tráng lệ đúng lúc đang ăn uống linh đình.

Cô mặc một thân trang phục bình thường còn chưa kịp thay cùng với đôi giày thể thao có dính chút dơ, sau lưng còn đeo theo một cái ba lô lớn, nhìn một phòng tiệc đầy rẫy những tinh anh ăn mặc đẹp đẽ, thì không được hợp nhãn cho lắm. Đến mức nhân viên phục vụ bưng khay đi qua cũng không nhĩn được chăm chú nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, hoài nghi không biết có phải là cô đã đi nhầm chỗ hay không.

Đây là một bữa tiệc rượu được tổ chức bởi Hiệp hội Luật sư Thành phố, cũng là dịp mỗi năm một lần những tinh anh trong ngành pháp luật tụ họp lại với nhau. Trong những trường hợp này đương nhiên sẽ mời một vài cơ quan truyền thông có liên quan.

Hứa Húc là biên tập viên của một tờ báo pháp luật, vừa mới đi công tác từ nơi khác trở về, tàu xe mệt mỏi, vốn là muốn trở về nhà sớm nghỉ ngơi, nào ngờ vừa mới xuống máy bay liền bị lãnh đạo triệu tập tới đây, ngay cả quần áo còn chưa kịp thay.

Hứa Húc bĩu môi, ánh mắt nhìn xuyên qua đám người, đi tìm đồng nghiệp của mình. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt lại nhìn qua mấy bàn rượu trước mặt, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Ánh mắt cô dừng lại, nhìn về phía xa xa bên kia.

Những người ngồi trên bàn kia, cô đều có chút ấn tượng, là mấy đối tác cùng những luật sư cao cấp của Công ty luật Hoa Thiên. Cô nhìn người kia mặc một thân lễ phục màu đen vừa vặn, tóc ngắn gọn gàng, tuổi trẻ tuấn tú, khí chất trầm ổn, có hơi nghiêng đầu, đang nói chuyện với một vị luật sư lớn tuổi bên cạnh. Có thể nhìn ra đại đa số thời gian đều khiêm tốn lắng nghe, khoé miệng mang theo một chút ý cười, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, sắc mặt ôn hoà, không có chút nào gọi là tuổi trẻ kiêu ngạo hay cử chỉ quá phận nào.

Nhưng ở một nơi hội tụ oanh oanh yến yến trong giới pháp luật của thành phố như thế này mà vẫn có dáng vẻ của hạc giữa bầy gà, đến mức Hứa Húc vừa liếc mắt liền nhìn thấy anh.

Anh từ lúc nào có thể làm người ta chú ý đến như vậy? Cô có chút không nhớ nổi.

Cô chuyển dời ánh mắt khỏi người đàn ông trẻ tuổi kia, nhanh chóng tìm thấy vài đồng nghiệp đang ngồi ở một cái bàn hẻo lánh đặt nơi góc, mấy người này mặc dù mặc lễ phục trang trọng, nhưng lại bất kể hình tượng mà ăn uống thả cửa. So với giới thượng lưu của bộ phận pháp luật thành phố trong những bữa tiệc thế này, bọn họ cũng chỉ có thể được coi là mới bước một chân vào ngành thôi, tiền lương của các biên tập viên và các phóng viên nhỏ chỉ có nửa triệu một tháng, những tiệc rượu ăn uống miễn phí như thế này cũng có thể xem là phúc lợi công việc rồi.

Hứa Húc nhoẻn miệng cười, cầm ba lô đi qua.

Các cấp trên và lãnh đạo đương nhiên phải ngồi cùng với nhưng nhân vật tai to mặt lớn khác, vừa vặn để đám tiểu nhân bọn họ đến ăn nhờ ở đậu có thể chiếm được cái bàn này không chút kiêng kỵ mà ăn uống bát quái. Ngoại trừ ba đồng nghiệp đang ngồi trong bàn, những người khác ngồi cùng bàn cũng đều là những người trẻ tuổi có công việc tương tự, nhiều lúc đi hỏi thăm vụ án cũng đã gặp qua, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại gặp, cho nên mặc dù là ngồi chung một bàn nhưng cũng không có gì là không được tự nhiên, trò chuyện rất cởi mở.

“Hứa Húc, cậu đến rồi!” Đồng nghiệp Đỗ Tiểu Mộc nhìn thấy Hứa Húc đi tới, nhanh chóng vỗ vỗ bên cạnh cô ra hiệu có giữ chỗ.

Hứa Húc tiện tay để ba lô dưới đất, ngồi xuống chào hỏi những người ngồi trên bàn.

Đỗ Tiểu Mộc nhìn cô một chút, ặc một tiếng: “Tớ nói cơ hội tốt đẹp như vậy, sao cậu không thay quần áo rồi lại đến?”

Hứa Húc cười nói: “Cơ hội tốt gì chứ? Không là vui chơi giải trí miễn phí sao? Mang miệng với bụng đến không được à?”

Đỗ Tiểu Mộc nói: “Không có tiền đồ! Hôm nay thế mà hội tụ toàn thành phần cao cấp của giới pháp luật thành phố, tuỳ tiện bắt được một người cũng là tiêu chuẩn cấp kim cương đấy.”

Cô nàng vừa nói xong liền bị Triệu Hạo bên cạnh đạp cho một cước: “Đồng chí Đỗ Tiểu Mộc à, cậu có thể có tiền đồ một chút hay không? Hứa Húc đã có bạn trai rồi, cũng không giống cậu là cẩu độc thân đâu.”

“Có bạn trai thì sao? Bộ không thể đổi à?”

Triệu Hạo gắt một câu: “Bạn trai của Hứa Húc cũng là luật sư, cho là muốn đổi đi, cũng không thể ăn cỏ gần hang đấy chứ!”

Đỗ Tiểu Mộc hỏi Hứa Húc: “Bạn trai cậu hôm nay có ở đây không?”

Hứa Húc do dự trong chốc lát, cười cười lắc đầu.

Đỗ Tiểu Mộc hướng về phía Triệu Hạo nhíu mày đắc ý: “Người cũng không có ở đây, tính là ăn cỏ gần hang gì chứ?”

Triệu Hạo ra vẻ lòng đầy căm phẫn: “Cậu thật là một người phụ nữ đạo đức bại hoại!”

Không hề ảnh hưởng đến không khí toàn cục, mọi người đều nói cười vui vẻ, bao gồm cả Hứa Húc chỉ vừa mới ngồi xuống.

Đỗ Tiểu Mộc chào hỏi xong, những người này vốn am hiểu bát quái các loại tin tức ngầm bên trong ngành, tự nhiên thuận theo đề tài này mà trò chuyện vô cùng phấn khích.

“Đúng rồi, các cậu có biết hay không? Bách Đông Thanh đã trở thành đối tác của Hoa Thiên rồi đấy.” Có người đột nhiên hưng phấn nói.

Hứa Húc nghe được cái tên này, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang nói chuyện ở phía đối diện, tay đang định cầm ly nước cũng không tự chủ được mà khựng lại.

Đỗ Tiểu Mộc mở to hai mắt kích động hỏi: “Chuyện khi nào vậy? Sao tớ lại không biết.”

Cô bé kia nói: “Tớ cũng chỉ vừa mới nghe nhân viên nội bộ Hoa Thiên nói thôi, hôm nay mới chính thức ký hợp đồng, Hoa Thiên còn chưa công bố tin tức đâu!”

Đỗ Tiểu Mộc chậc lưỡi một cái: “Trời đất! Anh ta chắc còn chưa tới ba mươi đâu!”

Hoa Thiên vốn là một công ty luật cao cấp, chuyên thụ án hình sự, hơn một nửa đại trọng án của tỉnh đều do bọn họ đại diện. Mấy người đối tác không có ai là không có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề cả. Một luật sư trẻ chưa đến ba mươi tuổi đã có thể làm được đối tác, có thể nói là một kỳ tích.

Người đàn ông như vậy, đương nhiên sẽ trở thành nhân vật chính của đề tài bát quái tối nay.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, chỉ vừa mới tròn hai mươi tám tuổi.

Hứa Húc yên lặng cúi đầu uống một hớp nước.

Đỗ Tiểu Mộc cảm khái nói: “Trước đó tớ có làm việc với vị đại luật sư này mấy lần, bề ngoài đẹp trai thì thôi đi, còn vô cùng lịch sự và có tri thức, có cảm giác là một người đàn ông có tính cách vô cùng ôn hoà.”

Triệu Hạo không chút nương tay đánh gãy tâm tư thiếu nữ ảo tưởng của cô nàng: “Tỉnh lại đi! Đừng có bị lừa bởi vẻ bề ngoài! Những bản án mà anh ta đại diện, có một vài trường hợp chính là ví dụ của thất đức trong sách giáo khoa đấy. Anh ta chính là điển hình cho những đại diện xấu xa phục vụ cho những người có tiền, nối giáo cho giặc đấy có biết không!”

Đỗ Tiểu Mộc hơi nhụt chí thở dài: “Nói cũng đúng, anh ta chỉ mới có nhiêu đó tuổi đã đạt được thành tựu như vậy, chỉ sợ là không chỉ đơn gian là trình độ nghiệp vụ cao.”

Hứa Húc để ly nước xuống, cười khẽ một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Căn cứ để phán quyết một vụ án là dựa trên chứng cứ và sự thật, luật sự đều theo đuổi quyền lợi và lợi ích tối đa của các bên dựa trên phạm vi này, chỉ cần không vi phạm qui tắc pháp luật, làm cái gì cũng đều không đáng trách, bởi vì đây là nghề nghiệp của bọn họ.”

Triệu Hạo xem thường nói: “Hứa Húc, chúng ta làm nghế này cũng không phải không biết bên trong nước sâu bao nhiêu, nào có ai sạch sẽ đến vậy?”

Hứa Húc nói: “Tớ cảm thấy Bách Đông Thanh hẳn là rất sạch sẽ.”

Đỗ Tiểu Mộc quay đầu nhìn cô, nháy mắt mấy cái, cười hỏi: “Húc nhi, tớ thấy cậu đây là đang nhìn mặt mà bắt hình dong đấy nhỉ?”

Hứa Húc cũng cười, nhíu nhíu mày: “Ừ, là nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Đám người cười cười, lại tiếp tục trò chuyện bát quái trong ngành.

Hẵn là do ngồi tàu xe mệt mỏi, Hứa Húc ăn được một chút đã cảm thấy bụng có chút không thoải mái, đành phải để đũa xuống đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Cô vốn dĩ cũng là một cô gái náo nhiệt thích nói giỡn như vậy, thế nhưng là chủ đề liên quan đến Bách Đông Thanh, cô lại không biết nên xen vào như thế nào. Nghe được bọn họ phấn khích chia sẻ trao đổi các loại tin tức ngầm có liên quan đến anh, các loại tin đồn riêng tư, biết rõ phần lớn đều là nghe nhầm đồn bậy, thế nhưng lại làm cho cô không thể nào phân biệt được cảm giác hư hư thật thật này.

Từ phòng vệ sinh đi ra, đi đến trước bồn rửa mặt, bên cạnh đang có một người phụ nữ trẻ tuổi đang rửa tay, ngẩng đầu hướng vào trong gương nhìn thoáng qua, sau đó ổ lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Cô là Hứa Húc?”

Hứa Húc quay đầu, nhìn người phụ nữ mặc cái váy giá cả không rẻ và không ít đồ hiệu trên người, trang điểm già dặn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo kia có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cô không thể nhớ là đã gặp qua ở đâu, đành phải cười cười gật đầu trả lời: “Là tôi.”

Người phụ nữ sau khi xác định mình không nhận nhầm người, đứng thẳng người, rút ra một cái khăn tay xoa xoa tay cười nói: “Cô không thay đổi nhiều lắm, quả nhiên là không thể nhận lầm. Tôi tốt nghiệp Học viện Pháp Luật Giang Đại, học trên cô hai lớp, không biết cô còn nhớ không?”

“À, là học tỷ Trần Vi.” Hứa Húc sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra, vị học tỷ này là thành viên của Đội hùng biện, cô đã xem qua mấy lần hùng biện mà cô ấy tham gia, năm đó cũng có thể coi là nhân vật phong vân của trường.

Trần Vi cười: “Lúc trước khi bọn chị chuẩn bị thi hùng biện, em toàn đến tìm Trình Phóng, chúng ta còn chưa chính thức nói chuyện lần nào!”

Trình Phóng? Nếu như không phải trước đây mấy ngày cô nhận được tin nhắn từ một số lạ tự xưng là Trình Phóng, cô gần như cũng không nhớ nổi đã từng có một người như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình.

Có thể thấy được trên đời này làm gì có cái gì mà khắc cốt ghi tâm rồi đời đời bất hủ, bản chất của nhân loại xưa nay thế mà cũng chỉ là gặp lợi tránh hại, là loài động vật chạy đua theo lợi ích mà thôi.

Hứa Húc không muốn cùng cô ấy ôn lại chuyện xưa không chút ý nghĩa này chút nào, cười nói lảng sang chuyện khác: “Học tỷ học cao học ở đâu vậy?”

Trần Vi đương nhiên đối với chuyện xưa cũng chỉ là thuận miệng nhắc lại mà thôi, trả lời: “Trước đây học ở nước ngoài, năm ngoái mới trở về đầu quân cho Hoa Thiên.”

Danh tiếng của Hoa Thiên vang vọng, đủ để cho những luật sư của công ty này lúc tự giới thiệu không thèm che giấu một chút kiêu ngạo.

Hứa Húc gật đầu ngợi khen từ tận đáy lòng: “Thật lợi hại mà?”

Trần Vi hỏi: “Còn em? Bây giờ làm ở đâu?”

Hứa Húc nói: “Em không phải luật sư, đang đi làm ở <<Tuần san Luật pháp>>.”

“Làm hướng truyền thông sao? Cũng rất tốt, áp lực ít hơn tụi chị một chút.”

 “Cũng tạm được!” Hứa Húc cười giỡn nói, thu nhập cũng ít hơn chị nhiều.

Trần Vi cười cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Đúng rồi, Bách Đông Thanh chỗ bọn chị em chắc chắn là không xa lạ gì, lúc trước cậu ta là bạn cùng phòng với Trình Phóng, vừa mới được thăng chức lên làm đối tác đấy, tuyệt đối là một điểm sáng của Giang Đại, chị người bạn học cũ chưa gì đã biến thành cấp dưới rồi!”

Hứa Húc run lên một cái, sau đó mới hời hợt cười trả lời: “Người bên trong vòng tròn này hẳn là đều biết anh ấy cả!”

Trần Vi lại nói: “Hôm nay vừa đúng lúc có mấy bạn học cũ đến, có muốn đi chào hỏi một chút không?”

Hứa Húc có hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình hữu hảo của vị học tỷ vừa mới nhận biết này. Thật ra cô làm trong mảng truyền thông pháp luật được bốn năm, đối với vòng tròn luật pháp của thành phố làm sao có thể lạ lẫm như Trần Vi mới về nước năm ngoái cho được. Chỉ là hôm nay cô phụng chỉ của lãnh đạo đến ăn uống miễn phí, cộng thêm vừa mới bôn ba nửa tháng trời bên ngoài, mệt mỏi muốn chết, nào có tâm trạng đi xã giao chứ.

Nhưng dù sao cũng là ý tốt của học tỷ, không nên làm hỏng ý tốt của người ta, liền cùng Trần Vi về lại phòng tiệc.

Phòng tiệc lúc này đã rất náo nhiệt rồi, rất nhiều người đã rời đi khỏi chỗ ngồi lúc đầu, sang bàn khác mời rượu hàn huyên trò chuyện, lối đi nhỏ hẹp cũng đầy người đến người đi, trong hội trường tráng lệ, xen lẫn mời nhau tạo thành một khung cảnh hào nhoáng.

Hứa Húc đi theo Trần Vi tìm tới mấy người bạn học cũ chào hỏi hàn huyên một hồi, đang chuẩn bị tìm cớ trở về bàn của mình thì Trần Vi bỗng nhiên lôi kéo cô: “Bách Đông Thanh ở bên kia, chị dẫn em đi chào hỏi cậu ta một chút.”

Hứa Húc tìm theo tiếng mà nhìn sang, quả nhiên từ chỗ cách xa mấy mét, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, đang cầm ly rượu đứng bên cạnh bàn, đang trò chuyện vui vẻ với hai người khác. Ly rượu của anh màu sắc không giống với những người khác lắm, rõ ràng là nước trái cây, hẳn là một người đàn ông không uống rượu.

Hứa Húc còn chưa kịp hoàn hồn, người đã bị Trần Vi kéo đi tới.

…. Vị học tỷ này có phải là hơi nhiệt tình hay không?

“Đại luật sư Bách, học muội Hứa Húc đến chào hỏi với cậu này.”

Bách Đông Thanh vừa mới liếc qua đã nhìn thấy được Hứa Húc, cô đang bị Trần Vi kéo tay dắt tới, anh mặc dù còn đang lắng nghe hai vị tiền bối bên cạnh nói chuyện, ánh mắt cũng đã rơi lên mặt cô, mặt không đổi sắc mà nhìn cô đi tới.

Hai người phụ nữ dừng lại trước mặt anh, Hứa Húc đối diện với ánh mắt của anh, nghe được anh mở miệng hỏi: “Em trở về lúc nào.”

“….. Mới xuống máy bay không bao lâu.”

Trần Vi đối với giọng điệu của bọn họ thì cảm giác có chút kỳ lạ, hình như là rất quen thuộc, nhưng lại không giống như quen thuộc đến vậy, liền thuận miệng hỏi: “Hai người nói cái gì vậy?”

Hứa Húc sửng sốt một chút, rồi nở nụ cười, dường như thả lỏng nói: “Nói về chuyến đi công tác, học trưởng biết em vừa mới đi công tác về.”

Ánh mắt của Bách Đông Thanh có hơi giật giật, đôi mắt của anh là mắt hai mí hơi mỏng, con ngươi đen nhánh, lúc nhìn người khác có một sự mềm mại vô hại cùng chân thành. Hứa Húc nghĩ, ngay từ đầu mình bị anh ấy làm cho cảm động, hẳn là bởi vì đôi mắt này đây. Ánh mắt sạch sẽ như vậy, dường như làm cho người khác rất dễ dàng nhìn thấu cả nội tâm của anh.

Nhưng hiển nhiên, đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Trần Vi cười: “Tớ đến Hoa Thiên đã nửa năm rồi, cũng chưa từng gặp qua Hứa Húc trong công ty, còn bảo mọi người đều là bạn học cũ đến làm quen một chút, thì ra hai người vốn đã quen nhau rồi.”

Giọng nói Hứa Húc nhẹ nhàng đám: “Tuần san của bọn em chủ yếu đăng tin liên quan đến các vụ án hình sự, chắc chắn phải giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với các luật sư bào chữa như học trưởng đây!”

Bách Đông Thanh mím môi nhìn cô, không nói gì, con ngươi lại chăm chú nhìn cô, có hơi rũ xuống. Ánh đèn hoa lệ chiếu lên lông mi dày rậm đen nhánh của anh một cách rõ ràng, có chút rung động nơi mí mắt, phảng phất có ý bất bình nào đấy.

Hứa Húc thu hồi ánh mắt khỏi gưởng mặt anh, cười cười hướng về phía Trần Vi nói: “Học tỷ, đồng nghiệp của em còn đang chờ em về chỗ ngồi, chị cứ đưa danh thiếp cho em đi, sau này có việc thì chúng ta gặp lại.”

Trần Vi gật đầu, đưa danh thiếp cho cô: “Được, sẽ liên lạc lại.”

Hứa Húc trở lại chỗ ngồi, điện thoại di động để trong túi quần run lên một cái, cô lấy ra xem, là một tin nhắn: Cùng trở về đi.

Hứa Húc lặng yên trong chốc lát, ngắn gọn nhắn lại một chữ “Uhm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status