Người tình bá đạo

Chương 52: Tổn thương qua đi



Không biết qua bao lâu, chân tôi đã tê rần, phía ngoài toilet truyền tới thanh âm của Hạ Mộc Lạo:” Tô Thiển Thiển, em tránh ở toilet làm gì? Đi ra cho anh.” Không để ý đến hắn, thân thể vẫn giữ nguyên động tác.

Hắn gõ mạnh vài cái lên cửa:” Tô Thiển Thiển, đi ra.”

Tôi im lặng không lên tiếng, ngay cả đầu cũng thèm ngẩng lên một chút. Trong lòng biết cánh cửa kia đối với hắn chẳng là cái gì, tôi cần gì phải lãng phí sức lực đi mở cửa.

Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, trong giọng nói của Hạ Mộc Lọa cũng lộ ra một chút khẩn trương:” Thiển Thiển, em bị làm sao vậy? có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

A, như thế nào mà lòng lại đột nhiên tốt thế, tôi có xảy ra chuyện thì quan hệ gì tới anh? Anh cho rằng tôi là loại người nào? Cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không cần anh phải giả bộ tốt bụng.

“ Thiển Thiển, em làm sao vậy?” Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập. Nghe thấy giọng của Hạ Mộc Mộc với tiếng đập cửa, tôi ngoảnh mặt làm ngơ.

Không đến vài phút, nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Mộc Lạo đang tới gần. Hắn ngồi xổm bên cạnh ôm tôi, ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói:” Thiển Thiển, trở về nghỉ ngơi đi, đã hơn hai giờ sáng rồi.”

Lời hắn nói vừa dứt, cơ thể tôi đã trở nên nhẹ nhàng, tôi vội nhắm chặt hai mắt lại, một khe hở cũng không có, bởi vì tôi không muốn phải nhìn thấy khuôn mặt khiến tôi căm hận kia.

Lần này hắn không ném mà là nhẹ nhàng đặt tôi lên giường. Bị hắn ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp của hắn khẽ phả trên trán tôi, lòng tôi có cố cũng nặn không ra chút khó chịu nào, chuyển người đưa lưng về phía hắn, thẩn thể cuộn tròn lại. Nước mắt tích tụ nơi khóe bắt đầu rơi xuống, tôi vội lau đi, giờ phút này tôi đang gối đầu lên khuỷu tay hắn, nước mắt chắc chắn đã đọng lại đó.

Quả nhiên, hắn bỗng siết chặt lưng tôi:” Thiển Thiển, xin lỗi, anh quên mất em vẫn còn là sinh viên. Đừng khóc, anh không ép em nữa.”

Hạ Mộc Lạo, đã làm tôi tổn thương rồi mới nói xin lỗi liệu còn tác dụng không? Anh cho rằng một câu xin lỗi mà có thể xóa nhòa đi nỗi hận của tôi đối với anh sao? Về sau, nếu có cơ hội khiến anh bị tổn thương, tôi nhất định sẽ rất rất quý trọng nó, tốt nhất là có thể khiến anh đau cả đời.

Tay hắn ôm chặt, ngực áp sát vào lưng tôi, ngẩng đầu nói khẽ:” Thiển Thiển, anh biết bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, em có thể không trả lời, chỉ cần nghe là được rồi. Anh quả thật không nên làm thế với em, nhưng một người đàn ông sẽ không bao giờ cho phép người phụ nữ của mình nằm trên giường nghĩ tới thằng khác, anh làm như vậy là không muốn em nhớ tới Lạc Mạc nữa, hắn không thích hợp với em, em lần đầu tiên đến Mộ Phong, có rất nhiều chuyện không biết, Lạc Mạc ở Mộ Phong có tiếng đào hoa, phụ nữ trên giường hắn nhiều vô số kể, chỉ cần bộ dạng có vài phần tư sắc hắn đều không cự tuyệt. Thiển Thiển, nếu em thực sự thích hắn, em nhất định sẽ bị tổn thương.”

Thì ra là thế, khó trách Lạc Mạc vừa mở miệng đã hỏi tôi đi khách sạn nào, luôn miệng nói loại phụ nữ này. Nguyên lai hắn đã sớm hình thành thói quen được phụ nữ yêu thương nhung nhớ, tưởng tôi cũng giống bọn họ nên mới có thể đối xử với tôi như vậy.

Nhưng mà Hạ Mộc Lạo, nếu anh sợ tôi bị tổn thương, thì hãy trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ nghe lời anh, nhưng anh vì sao lại phải cưỡng bức tôi? Sau còn nói muốn tôi trở thành nhân tình của anh, sinh con cho anh, chẳng lẽ anh một chút tư lợi thật sự cũng không có sao?

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói:” Hoa Thần so với anh còn bá đạo hơn, nếu cậu ấy biết em đã là người của anh, nhất định sẽ chấm dứt quan hệ với em. Sau khi kết thúc, theo anh đi, đãi ngộ tuyệt đối không kém hơn Hoa Thần.”

Tôi không muốn để ý tới hắn, nhưng mà nghe được những lời này, tôi rốt cuộc không thể im lặng nổi để nghe hắn nói nữa.

Tôi xoay người qua, mặt hai người thực sự rất gần. Nhẹ nhàng bâng quơ nói;” Chấm dứt cũng tốt, tôi sẽ cùng mẹ rời khỏi Thẩm Phong, một thời gian sau, sẽ chẳng ai nhớ rõ người tên Tô Thiển Thiển đã từng là tình nhân của Hoa Thần. Tôi cũng không cần mỗi ngày đều phải lo sợ, trong mắt mẹ tôi sẽ vốn chưa từng thay đổi.”

Ngữ khí thực nhẹ, tựa hồ như đang nói chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Nếu như Hoa Thần với tôi chấm dứt quan hệ, tôi thật sự sẽ mang mẹ rời đi.

Ở Thẩm Phong, chúng tôi đã có nhiều phiền phức, lại bị Hạ Mộc Lạo uy hiếp nữa, tôi sẽ cùng mẹ cao chạy xa bay, mẹ cần một môi trường thanh tĩnh, hay là đến nông thôn đi, thân thể mẹ cần phải được điều trị tốt, ở nông thôn không có ngã tư ồn ào náo nhiệt, không có đèn nêông lóng lánh, có người dân hiền lành chất phác, mẹ hẳn là sẽ rất thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status