Người tình bá đạo

Chương 62: Trở lại quá khứ



Đưa di động tới trước mặt hắn.

Tử Kiềm, nếu cậu thực sự nhìn, tình cảm của chúng ta sẽ kết thúc như vậy. Sự tham gia của Hiên nhi, chỉ có thể khiến chúng ta không gần gũi nhau được như trước thôi. Nhưng nếu cậu xem nhật kí điện thoại của tớ, đó chính là đoạn tuyệt tình nghĩa. Lần này không phải là tớ phản bội tình bạn, mà do chính cậu đã không cho tớ cơ hội tự do. Nếu chuyện của tớ bị lộ ra ngoài, cậu bảo tớ phải đỡ kiểu gì đây?

Tử Kiềm hình như không nghĩ tới là tôi sẽ ngoan ngoãn đưa di động ra. Ánh mắt tối lại, chưa tới một phút đồng hồ, hắn giương tay ra cầm lấy điện thoại.

Thất vọng lắc đầu, khóe miệng phiếm ra một tia cười khổ: “ Tử Kiềm, tớ không nghĩ là cậu lại cầm nó, tớ nghĩ cậu sẽ giữ lại cho tớ một chút riêng tư. Nhưng mà lại ngoài dự kiến, tự nhiên tớ cảm thấy mình vẫn chưa hiểu gì về cậu, mà cậu thì hiểu quá rõ con người tớ, tớ thực sự không biết sau này nên sống chung với cậu như thế nào nữa. Ngày đó cậu nói rằng sẽ cho tớ tự do, nhưng hình như cậu đã quên rồi, quên tất cả rồi.”

Ánh mắt Tử Kiềm dần dần trở nên mềm mại, nâng tay lên sờ đầu tôi, tay dừng lại ở không trung. Động tác này của hắn làm tôi nhớ đến quá khứ, trước kia hắn thích sủng nịch sờ đầu tôi, sủng nịch gọi tôi là “nha đầu”, không biết từ lúc nào, hắn không gọi tôi như vậy nữa, không sờ đầu tôi nữa.

Đúng lúc này, di động tôi kêu lên, trong lòng sợ hãi, không phải là Hoa Thần gọi tới chứ?

Thuận tay cầm lấy di động, Tử Kiềm tránh đi, nhấn nút nhận cuộc gọi, nói:” Thiển Thiển không thèm quan tâm đến mày đâu, sau này đừng quấy rầy cô ấy nữa.” Nói xong liền tắt điện thoại.

Đẩy hắn ra, hét to ra tiếng:” Từ Tử Kiềm, cậu quá đáng quá rồi đấy, sau này ít quản chuyện của tớ, cậu không có tư cách quản tớ.”

Vừa mới dứt lời, thanh âm của mẹ đã truyền vào trong tai:” Thiển Thiển, con đang làm mình làm mẩy gì đó hả, mau xin lỗi Tử Kiềm đi.” Quay đầu lai, mẹ đứng ở cửa, lừ mắt nhìn tôi chằm chằm.

A, mẹ, sao mẹ không hỏi rõ trắng đen đã nhận định là con sai? Hắn- Từ Tử Kiềm đối xử với con như vậy, con có thể không tức giận sao? Chẳng lẽ người thật sự sai là con à?

Mẹ muốn con xin lỗi hắn? Được, con xin lỗi. Theo kẽ răng rít ra một câu;” Thực xin lỗi, về sau phiền cậu đừng quản chuyện của tớ nữa.”

Nói xong, đoạt lấy di động rồi xoay người bước đi. Trong nháy mắt xoay người tôi rõ ràng nhìn thấy cơ thể Tử Kiềm run lên, trên mặt tất cả đều là cảm xúc bi thương.

Biểu tình bi thương trên mặt Tử Kiềm ít ít nhiều nhiều cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu, dù sao cũng có mười mấy năm tình cảm, mười mấy năm ở chung. Cười tự giễu mình, trái với suy nghĩ, không phải đã muốn cắt đứt tình cảm sao? Tôi còn khó chịu cái gì?

Ánh mắt mẹ đột nhiên trở nên sắc bén, cau mày, bất mãn nói:” Thiển Thiển, thái độ gì đây hả? Không cho Tử Kiềm quản, thế ngay cả mẹ cũng không được quản con sao?”

“ Mẹ, con không có nói mẹ không được quản.”

“ Con chưa nói, nhưng con đã nói không cần Tử Kiềm quản. Thiển Thiển, trước kia mẹ thường xuyên không ở nhà, là ai cả ngày mang con theo che cở con, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, không cần Tử kiềm nữa, mới dùng khẩu khí này nói chuyện với nó. Thiển Thiển, mẹ muốn con phải xin lỗi Tử Kiềm, không được qua loa cho xong, phải có thành ý.”

Trong lòng run lên, đúng vậy, mười mấy năm qua Tử Kiềm vẫn luôn che chở tôi, tôi sao lại có thể ích kỉ như vậy, hơn nữa hắn quản tôi cũng vì muốn tốt cho tôi. Cắn mạnh môi dưới, cúi đầu, khóe mắt ngân ngấn nước, nhưng không chịu rơi xuống. Tử Kiềm tới trước mặt tôi, một tay đưa khăn cho tôi lau nước mắt, tay kia thì nhẹ nhàng sờ đầu của tôi:” Nha đầu, ngoan , đừng khóc, là tớ không tốt, đừng khóc nữa mà.”

Đột nhiên cảm thấy vừa thẹn vừa mắc cỡ, tôi vừa rồi còn có ý nghĩ đoạn tuyệt quan hệ với Tử Kiềm:” Tử Kiềm, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Tầm mắt tuy rằng bị nước làm cho lu mờ, nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt cười hiểu ý của mẹ.

Hôm nay, tôi và Tử Kiềm giống như cùng nhau quay trở về quá khứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status