Người tình bí mật của tổng giám đốc ác ma

Chương 141: Cùng Đường



"Cậu nói vậy là sao?" Đồng Bội không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Băng Dao đã trở về! Tại sao tất cả các người đều gạt tôi, tại sao tất cả người đều ra sức bảo vệ cậu ta như vậy? Người bị tổn thương là tôi cơ mà" Tô Y Thu đột nhiên kích động đứng lên, khóc thét lên với Đồng Bội.

Đồng Bội vô tội lắc đầu, "Tớ không biết, thật sự là tớ không biết Băng Dao đã trở về, bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"

"Cậu gạt tôi! Cậu gạt tôi! từ lâu cậu đã biết bọn họ ở bên nhau, nhưng cậu luôn luôn gạt tôi" có thể do uống quá nhiều rượu, giờ phút này tất cả những uất ức trong lòng Tô Y Thu đều bộc phát ra ngoài.

Đồng Bội vội vàng ngồi xuống bên cạnh, "Lúc đó tớ không nói cho cậu biết là vì sợ cậu tức giận, khi đó tớ cũng rất giận Băng Dao. Hơn nữa cậu ấy đã hứa sẽ rời khỏi Ngự Giao, cho nên tớ mới không nói cho cậu biết"

Tô Y Thu lau nước mắt, "Tất cả các người đều yêu quý cậu ta, đều đứng về phía cậu ta. Ngay cả anh Bằng cũng yêu cậu ta, các người không hề yêu quý tôi...." Cô khóc không thành tiếng.

Đồng Bội liền vội càng ôm chặt cô, đau lòng nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, "Không phải như vậy đâu Y Thu, cậu phải tin tớ, tớ chưa từng có ý nghĩ muốn tổn thương tới câu. Băng Dao cũng thế, cậu ấy cũng có nỗi khổ riêng"

Tô Y Thu không nghe lọt tai chữ nào, liên tục uống cạn ly, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Đồng Bội biết hiện giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể để mặc cho cô uống rượu, chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh cô. Đợi đến khi cô ấy uống say sẽ lái xe đưa về nhà.

***

Tập đoàn Thẩm thị.

Ba giờ chiều, vẫn chưa tới giờ tan tầm.

Ngự Giao xử lý xong một số tài liệu, sau đó cầm chiếc áo vest vắt bên ghế, đứng lên. Tuy anh mặc đồ vest, nhưng cổ áo sơ mi được mở rộng, có thể thấy được tính cách ngông cuồng không chịu gò bó của anh. Vừa đẩy cửa văn phòng ra, liền thấy Phạm Khiết Phàm đang đi vào.

"Giao, cậu định đi đâu?" Phạm Khiết Phàm đứng trước cửa hỏi.

"Có việc" Ngự Giao lạnh lùng đáp, bước qua người cô đi về phía thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.

"Cậu đi tới chỗ Doãn Băng Dao đúng không?"

Bước chân Ngự Giao liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phạm Khiết Phàm, vẻ mặt không vui: "Vậy thì sao? có vấn đề gì à?"

Phạm Khiết Phàm chạy tới, "Chẳng lẽ cậu thực sự yêu cô ta sao?"

Khóe miệng Ngự Giao khẽ cong mỉm cười lạnh lẽo, anh hơi cúi người ghé sát bên tai Phạm Khiết Phàm, "Chuyện này hình như không liên quan tới cậu" Nói xong câu đó, anh liền xoay người vào thang máy.

Phạm Khiết Phàm thấy gương mặt tuấn mỹ của anh dần dần biến mất trước cửa thang máy, tức giận giẫm chân. Đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô, quay đầu lại là Lang Long.

"Khiết Phàm, cậu thực sự muốn quản cả những chuyện này à" Lang Long nói

"Cậu!" Phạm Khiết Phàm nổi đóa, "Tại sao ngay cả cậu cũng giúp Doãn Băng Dao?"

"Cậu ghét Doãn Băng Dao lắm sao? Tớ cảm thấy thật ra con người cô ấy rất tốt, hơn nữa Giao thật sự rất thích cô ấy, tớ có thể hiểu được điều này"

Phạm Khiết Phàm khó chịu nhíu mày.

Lang Long nhìn ánh mắt cô, nói: "Tớ biết cậu yêu Giao, nhưng Khiết Phàm à có một số chuyện không thể miễn cưỡng, đừng nên phá hỏng tình bạn tốt đẹp"

"Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa" Phạm Khiết Phàm dùng tập tài liệu trong tay đập xuống vai Lang Long, tức giận rời đi.

***

Doãn Băng Dao đang trong vườn hoa tưới nước, nghe bên ngoài có tiếng mở cửa liền để bình nước xuống lau mồ hôi đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ngự Giao đứng trước cửa. Lùi lại phía sau một bước, xoay người trở vào vườn hoa, Ngự Giao nhanh chóng bước tới trước mặt cô.

"Xin lỗi, hôm nay cửa hàng không mở cửa" Cô lạnh lùng giơ tay ra nói: "Mời quý khách rời khỏi cửa hàng"

"Em đối xử với ông chủ của mình như vậy sao?" Ngự Giao nhìn thẳng vào đôi mắt đang cụp xuống của cô.

Doãn Băng Dao ngẩn người, "Anh nói gì?"

Ngự Giao nhìn xung quanh một chút, "Đúng vậy, anh đã mua lại cửa hàng hoa này"

"Anh thật quá đáng" cô lắc đầu nói.

"Ha ha..." Ngự Giao ngửa đầu cười vài tiếng tà mị. Sau đó cúi đầu, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy phản chiếu gương mặt tức giận của Doãn Băng Dao.

"Ngự Giao, tôi đã mất đi người em trai yêu quý nhất, có nhà mà không thể về! Anh hại tôi thành ra như vậy rồi, mà vẫn chưa hài lòng hay sao?" cô căm phẫn nhìn kẻ đối diện.

Nếu như đây là lần gặp mặt đầu tiên, cô nhất định sẽ cảm thấy người đàn ông này thật hoàn mỹ, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng vóc và gương mặt đẹp như vậy. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy anh ta, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, cảm thấy anh ta vô cùng xấu xí!

"Băng Dao, tôi biết trước đây mình đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng tất cả đều là do hiểu lầm! Em trở lại bên cạnh tôi được không? Hãy để tôi bù đắp cho em"

Hiện giờ câu nói Doãn Băng Dao nghe được nhiều nhất từ anh, chính là "Hãy trở về bên cạnh tôi"

Trước kia, anh thật sự không phát hiện bản thân yêu cô nhiều đến vậy. Mặc dù trong lòng có chút rung động nho nhỏ, nhưng đều bị thù hận che mắt. Chỉ sau khi nghe người mẹ của anh nói ra những chân tướng sự thật, cuối cùng anh mới có thể hiểu rõ được trái tim của mình.

Doãn Băng Dao vung tay lên giáng thẳng một cái tát xuống mặt Ngự Giao, những thù hận trước đây vẫn không giảm bớt. Ngự Giao trố mắt một lúc, anh không một câu oán hận, cũng không tức giận.

"Y Thu đã mang thai con của anh. Tại sao anh còn đối xử với cậu ấy như vậy? Tại sao không cùng cô ấy chung sống thật hạnh phúc?"

Ngự Giao nhíu mày nghi ngờ, "Em nói sao? Y Thu mang thai?"

"Đúng, cậu ấy đã mang thai đứa con của anh, chẳng bao lâu anh sẽ là một người bố! Hơn nữa sớm muộn gì hai người cũng kết hôn, anh cần gì phải quấy rầy ép tôi trở về"

"Em không muốn trở về bên cạnh tôi vì nghĩ tôi sẽ kết hôn với Y Thu sao? Đây không phải là vấn đề, tôi sẽ hủy bỏ hôn ước với cô ấy"

Bốp....

Doãn Băng Dao lại giáng cho anh ta thêm một cái tát, cái tát này khiến khóe miệng của anh ta rỉ máu.

Ngự Giao dùng ngón tay cái lau vết máu nơi khóe môi.

"Tại sao anh có thể nói ra những lời như vậy"

"Tôi không chạm vào Y Thu, cho tới bây giờ chưa từng chạm vào người cô ấy" Ngự Giao giải thích.

"Ngự Giao! Anh không còn là đàn ông nữa sao?" Doãn Băng Dao thật sự muốn giáng cho anh ta một cái bạt tai nữa.

"Tôi thật sự chưa từng, thật sự"

Doãn Băng Dao hung dữ trợn mắt nhìn kẻ đối diện, đẩy người anh ta chạy ra, cầm túi xách đặt trên quầy thu ngân lao ra bên ngoài. Cô sẽ không tin tên ác ma này bất kỳ một lần nào nữa, nhất định sẽ rũ bỏ tất cả mọi mối quan hệ với anh ta!

Ngự Giao vội vàng chạy theo ra bên ngoài, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của Doãn Băng Dao. Anh tập tức lên xe, lái xe đi tìm.

Doãn Băng Dao núp sau một căn phòng ở khúc ngoặt, nhìn thấy xe Ngự Giao rời đi. Cô dựa lưng vào tường, che miệng khóc thút thít. Lại một lần nữa bị Ngự Giao ép tới bước đường cùng, cô biết mình không thể trở lại cửa hàng hoa. Ông trời ơi, cô còn nơi nào để đi? Cô còn có thể đi đâu? có phải kiếp trước cô thiếu nợ anh ta, nên kiếp này anh ta tới tìm cô đòi nợ.

Cô thực sự không biết, tiếp theo nên làm gì....

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status