Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc

Chương 297: Con cáo


Lúc hoàng hôn, ban ngày đột nhiên hơi nóng lên, ánh mặt trời cũng hơi gay gắt.

Trang Hạo Nhiên sải bước đi ra Khách sạn Á Châu, chỉ nói một câu nhiệt độ hơi cao. . . . . .

Đường Khả Hinh nhanh chóng tiến lên, không biết từ nơi nào tìm được một cây quạt, vừa đi vừa quạt gió cho anh, cười nói: “Anh còn nóng không?”

Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô!

Lưu Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng vừa muốn đến trước quầy kí tên, sau đó đi phòng ăn dùng cơm, không ngờ thấy nhân tài Đường Khả Hinh, trong ngày thu này, có thể cầm cây quạt quạt gió cho Trang Hạo Nhiên, cô a một tiếng, cười nói: “Đường Khả Hinh điên rồi sao?”

Nhã Tuệ cũng đau lòng và bất đắc dĩ nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ của bạn thân, nói: “Đoán chừng cũng không khác lắm.”

Chiếc Audi Pikes Peak lái tới.

Trang Hạo Nhiên trực tiếp ngồi lên xe, Đường Khả Hinh lập tức ngồi lên xe điện mượn của đầu bếp Tiểu Hoàng, chạy theo phía sau xe, người ta đạp chân ga một cái, cô cũng vặn tay ga một cái, chạy theo chiếc Audi Pikes Peak tốc độ 300 km/h, cũng chạy thật nhanh về phía trước.

Trần Mạn Hồng và Lưu Nhã Tuệ nhìn thấy há mồm cứng lưỡi đi ra ngoài, nhìn chiếc xe điện lảo đảo lắc lắc, phát điên đuổi theo sát ở phía sau xe thể thao của người ta. . . . . .”Trời ạ! ! Cô ấy chạy chiếc xe điện đuổi theo Audi Pikes Peak?”

Nhã Tuệ lay động một cái, thiếu chút nữa ngã tại cạnh cửa.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhã lái chiếc Audi Pikes Peak của mình, ánh mắt chợt lóe, nhìn kính chiếu hậu, bóng dáng nho nhỏ kia đang cưỡi xe điện đuổi đến, hai mắt anh xẹt qua nụ cười, thấy đèn đỏ trước mặt còn hơn mười hai giây, anh hơi chậm lại, dừng ở trước vạch, đèn đỏ còn có hai giây, anh lái xe, tay trái tựa nhẹ vào bên cửa sổ. . . . . .

Đường Khả Hinh cưỡi chiếc xe điện, xộc xệch chạy tới bên cửa xe Trang Hạo Nhiên, cảm giác mình thật sự rất vui vẻ, có thể bằng tốc độ của Audi Pikes Peak, cô còn gõ nhẹ cửa sổ xe người ta một cái.

Trang Hạo Nhiên cau mày, quay cửa xe xuống, quay đầu nhìn về phía người này.

“Anh đừng chờ tôi, chạy tốc độ bình thường tôi nhất định có thể đuổi theo anh!” Đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh, thật vui vẻ nói.

Trang Hạo Nhiên không nói nhìn chằm chằm người này, mặt cô quá dầy! Anh ra sức đóng cửa sổ, hừ một tiếng!

Đèn xanh sáng lên!

Trang Hạo Nhiên muốn đạp chân ga lao đi phía trước, nhưng vẫn điều chỉnh cần ga số hai, Đường Khả lại ra sức vặn tay ga một cái, lao đi phía trước, khói bốc lên giống như người ta hút cigar.

Trang Hạo Nhiên lái xe ngừng lại siêu thị, theo bản năng nghiêng mặt nhìn thấy người nọ đã cởi bỏ nón bảo hộ, cũng theo tới, anh thở một hơi, sau đó đi vào siêu thị, kéo một chiếc shopping cart, Đường Khả Hinh lập tức tiến lên, nhận lấy anh shopping cart trong tay nói: “Tôi đẩy, tôi đẩy! Anh mua đi !”

Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, nhưng để cho cô đẩy, tự mình đi chọn mua một con gà, một chút đồ hộp tiêu chuẩn, sau đó là rau Hoàng đế anh chưa từng ăn. . . . . . Anh có chút nghi ngờ cầm loại rau kia lên, thả vào mũi ngửi một cái, Khả Hinh lập tức tiến lên trước, cười nói: “Đây là rau Hoàng đế, nấu lẩu ăn ngon nhất! !”

Trang Hạo Nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái, mới bỏ rau Hoàng đế vào trong shopping cart.

Đường Khả Hinh thật vui vẻ đẩy xe đi dạo cùng anh, không ngờ nhìn anh mới vừa muốn đi dạo đầu kia, lại phát hiện bên này có người đang kêu rao băng vệ sinh hôm nay đại hạ giá 0,7%, cô trợn mắt, há hốc miệng, thấy thật nhiều người tranh giành ở nơi đó, cô lập tức đẩy xe xông tới, nhớ tới thời tiết sắp lạnh, vừa lúc muốn mua món đồ kia, nhưng không muốn đi xuống lầu mua, cô lập tức ôm vài bọc lớn, ném vào trong shopping cart, thấy Trang Hạo Nhiên đã xách theo một phần cá sống, vừa muốn xoay người tìm người, cô nhanh chóng đẩy trở về!

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn bỏ thức ăn vào trong xe, sau đó nhìn thấy gói băng vệ sinh màu xanh dương để chung với con gà của mình.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi sai rồi!” Đường Khả Hinh lập tức ôm lấy băng vệ sinh, bỏ vào chỗ khác trong shopping cart.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo nhưng không nói gì, mà đi về phía quầy tính tiền.

Đường Khả Hinh nhìn trời không biết vì sao lại mưa, liền cảm thán cuối mùa thu thật sự nhiều mưa, cô lập tức chạy đi, không có thời gian, muốn khởi động xe điện. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cô cứ đi như vậy, xách theo một túi băng vệ sinh mua cho cô, anh tức giận thả toàn bộ đồ của mình lên, sau đó dùng chân đẩy xe. . . . . . Nhìn nhân viên thu ngân nhanh chóng kiểm giá, anh lại liếc gói băng vệ sinh một cái, liền tức giận tiến lên, bưng toàn bộ đặt lên quầy thu tiền ! !

Sau khi tính tiền xong, Trang Hạo Nhiên xách theo đồ đi ra, mới phát hiện trời đã mưa rồi, ánh mắt của anh hơi xoay tròn, cũng đã thấy Đường Khả Hinh mặc vào áo mưa màu đỏ, ngồi lên xe điện đã phát động, nhìn mình, ở trong mưa, vẫy mạnh tay một cái, anh không để ý tới cô nữa mà xoay người đi đếm xe của mình.

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng, xe điện nho nhỏ màu trắng, chạy về phía khách sạn.

Trang Hạo Nhiên vừa lái xe trong mưa, vừa thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu một chút, thấy bóng dáng màu hồng nho nhỏ đó vẫn rất cố chấp chạy theo mình, anh ho khan một tiếng, tiếp tục lái xe, hơi lỏng chân ga, chạy về phía trước.

Trang Hạo Nhiên xách theo thức ăn đi xuống xe, Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng đi xuống xe, cả người hơi ươn ướt đi theo phía sau anh, ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn anh nói: “Tôi đi lên. . . . . . giúp anh có được không?”

Anh không lên tiếng, đi vào thang máy.

Đường Khả Hinh không biết xấu hổ đi vào.

Kết quả là, một buổi tối như vậy, Trang Hạo Nhiên làm món ăn, Đường Khả Hinh lau cái bàn, cái ghế, lau xong những thứ này, lại lau đèn thủy tinh, lau cái ly, còn thiếu chút nữa chưa lau người Trang Hạo Nhiên, không biết người đàn ông này làm món ăn thế nào, chỉ thấy anh nhanh chóng đem sốt tương vừa điều chế xong, bôi lên da con gà, làm cho nó trở thành màu vàng óng rất đẹp mắt, mới đưa lên đĩa, bỏ vào trong lò vi sóng.

Đường Khả Hinh vừa lau tủ bát, vừa rất yêu thích nhìn anh.

“Cút!” Trang Hạo Nhiên cau mày khẽ quát một tiếng, lấy cá hồi mua về, dùng dao nhỏ bén nhọn cắt thành từng mảnh, sau đó cuốn chúng lại, ở chính giữa nhỏ giọt tương salad màu trắng, quanh thân điểm một chút trứng cá, giống như đóa hoa nhỏ tươi đẹp, từng đóa đặt lên đĩa.

Đường Khả Hinh rất nghiêm túc nhìn về phía anh, nói: “Anh thật giống cha của tôi. . . . . .”

“Vậy kêu là cha đi.” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói.

“Không muốn !” Đường Khả Hinh hí mắt cười.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn về phía cô, đem đĩa cá hồi đặt vào, nhìn thời gian nướng gà đã xong, mình đi lên lầu giặt quần áo, Đường Khả Hinh cũng đi theo lên, cùng đi vào phòng ngủ, vừa định nói chuyện, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng ngủ màu trắng, ngước nhìn trần nhà thủy tinh trong suốt, nhìn mưa phùn rơi xuống róc rách bên ngoài tầng thủy tinh trong suốt, tạo thành giọt lệ, bầu trời có chút ảm đạm, gian phòng thủy tinh hình quả cầu phát ra ánh sáng Light Blue, anh im lặng không lên tiếng xoay người, ở trước mặt cô, cởi cúc áo sơ mi thứ nhất. . . . . .

Đường Khả Hinh trừng mắt, nhìn về phía anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên lộ ra bỡn cợt, đi tới trước mặt cô, cúi xuống, nhìn cô, lại nới lỏng một cúc áo sơ mi. . . . . . .

Đường Khả Hinh không sợ anh chút nào, lập tức ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn anh.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên chăm chú, sống mũi cao thẳng, đụng đến chóp mũi khêu gợi nhỏ nhắn của cô, thậm chí nhìn đôi mắt mơ mộng của cô, nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi thật đáng yêu, tay anh nắm cúc áo thứ ba, lộ ra lồng ngực kiên cố, nhìn cô gật đầu một cái, nói: “Cô được lắm!”

Anh nhanh chóng xoay người, vừa cởi áo sơ mi, vừa đi vào phòng tắm!

Phốc! Đường Khả Hinh thật vui vẻ xoay người, nhanh chóng nhào lên trên giường, sửa sang lại ga giường hôm nay Trang Hạo Nhiên rời giường còn chưa có dọn dẹp xong, tắt hết mấy ngọn đèn nhỏ, lấy thêm khăn lau, lau bàn cho anh, lau hộc tủ, lại lau khung hình của anh, sau đó mới hưng phấn đi xuống, Trang Hạo Nhiên tắm rửa xong đi ra, mặc T-shirt màu xanh nhạt tay ngắn, quần dài thường màu trắng, vẻ mặt thong thả đi ra ngoài, tóc ướt đẫm, nhìn cả căn phòng đều dọn dẹp sạch sẽ, anh liền im lặng đi xuống lầu, đi vào phòng ăn, không nhìn thấy người, hai mắt anh lóe lên một cái, nhìn trên bàn ăn, đã để con gà nướng sốt tương xong, dùng dao hết sức bén nhọn cắt gà ra, lại ghép lại với nhau hết sức đặc sắc, cũng sắp xếp cá xong, ở giữa có một cái đĩa rau Hoàng đế nho nhỏ, dùng trứng muối tốt nhất nấu canh. . . . . .

Một bó Hoa Bách Hợp rất rực rỡ đặt ở trước bàn ăn, vẫn nhỏ giọt nước mưa lúc tới, anh chậm rãi nhìn chăm chú bó hoa bách hợp này, giống như thấy một cô gái nhỏ khoác áo mưa màu hồng đứng ở trong mưa, ngồi xổm xuống hỏi một bà dì ở ven đường mua hoa, Hoa Bách Hợp này bao nhiêu tiền? 20 đồng. . . . . . Tôi mua. . . . . . Cô trả tiền xong, ôm Hoa Bách Hợp vào trong ngực, cẩn thận đặt nó ở bên trong xe của anh.

Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, nhìn bó hoa bách hợp, nhớ tới bóng dáng chạy xe điện ở trong mưa, khẽ mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau.

Đêm qua Trang Hạo Nhiên ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại, thấy mưa phùn đã ngừng, nhưng sương mù nặng nề, anh thở dốc một hơi, lim dim mắt một cái, mới thuận lợi rời giường, đi vào phòng tắm, thay đồ thể thao màu trắng, đi xuống lầu, mang giày thể thao vào, mở cửa, có một cô gái nhỏ lập tức té ở bên chân, anh sửng sốt nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, ngủ mơ mơ màng màng ôm tài liệu rượu đỏ, ngã ngồi ở bên chân Trang Hạo Nhiên, cô mắt buồn ngủ lim dim bò lên, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Anh đã dậy rồi! Hôm nay tôi đến sớm. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới nói: “Cô buông tha đi, tôi đã nói rồi, đã quyết định sẽ không thay đổi. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng tại chỗ, nhìn về phía anh sải bước đi vào thang máy, trong lòng của cô đau nhói, bước nhanh theo sát, đi lên, nói: “Tôi sẽ không bỏ cuộc! Sẽ không!”

Đường núi vẫn uốn lượn, mây mù vẫn bao quanh.

Bước chân Trang Hạo Nhiên vẫn vững vàng chạy lên núi, hôm nay Đường Khả Hinh buông lỏng tâm trạng, cười hì hì đi theo phía sau anh, dọc theo đường hái một hai đóa hoa nhỏ, vừa chạy vừa ngửi. . . . . Nói: “Hoa này hơi kì lạ, có chút mùi hoa tulip, còn có chút mùi quýt. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên vẫn cất bước chạy.

Cô cũng chạy theo, thỉnh thoảng hát cho anh nghe một bài, mặc dù đến giữa chừng cô đã mệt, nhưng vẫn kiên trì chạy về phía trước, vừa chạy, vừa buông lỏng tâm trạng, thật vui vẻ nhìn rừng núi tầng tầng lớp lớp, kêu to: “Tôi phải cố gắng . . . . . .. . . . . . “

Âm thanh này truyền tới trong thế giới Sơn Thần, tiếng dội lại, lặp đi lặp lại về phía thế giới của cô!

Đường Khả Hinh lại tăng tốc độ, chạy theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, chạy về phía trước, cuối cùng cắn răng một cái, vượt qua bên cạnh anh, chạy tới phía trước! !

Trang Hạo Nhiên ngừng bước chân, nhìn bóng dáng cô chạy rất nhanh, lại im lặng không lên tiếng chạy về phía trước.

Cuối cùng, hai người lại một lần nữa đứng ở trên cao, nhìn về phía ánh mặt trời sau rừng núi, khúc xạ mãnh liệt, kích thích làn sương mù trắng, tạo thành ánh sáng nhiều màu sắc, di động ở lưng chừng núi, Trang Hạo Nhiên nhìn cảnh sắc trước mặt, đột nhiên mỉm cười, cũng đã thấy bóng dáng nho nhỏ kia, im lặng chạy xuống núi, anh nhìn bóng lưng của cô, hai mắt lộ ra nhu hòa nhiều ngày trôi qua, nhưng vẫn không chịu thay đổi quyết định.

Qua buổi trưa.

Bởi vì Trang Hạo Nhiên phải đưa bọn Lâm Sở Nhai đi thăm Triển lãm gỗ mun, cho nên rời khỏi công ty rất sớm, Đường Khả Hinh vẫn rất nhiệt tình đi theo.

Đại sảnh khách sạn.

Gió thổi bồng bềnh, mặc dù có ánh mặt trời, nhưng vẫn lạnh lẽo.

Hôm nay Đường Khả Hinh mặc một chiếc áo len màu trắng rộng rãi, quần short nhung ngắn màu đen, đội mũ rộng vành màu đỏ thẫm, giống như cái đuôi nhỏ của người ta, đi theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, không hiểu, cười hỏi anh: “Tổng Giám đốc. . . . . . anh định đi đâu?”

“Chúng tôi muốn đi xem Triển lãm gỗ mun. Đây chính là hội triển lãm Tổng Giám đốc thích nhất.” Lâm Sở Nhai cười nói: “Cô muốn đi không? Ngồi xe của tôi đi. . . . . .”

“Tốt tốt!”

“Tôi để cho cô đi sao?” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói.

Đường Khả Hinh lại giương mắt nhìn về phía anh.

Tô Lạc Hoành có chút hiểu cười cười, đẩy Đường Khả Hinh ngồi vào ghế lái phụ chiếc Audi Pikes Peak, nói: “Ngồi đây! Để Tổng Giám đốc đưa cô đi.”

Đường Khả Hinh có chút lo sợ quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên đã lạnh lùng ngồi vào bên trong xe, cài dây nịt an toàn xong, nói: “Thắt dây nịt an toàn đi!”

Đường Khả Hinh cười vui vẻ, lập tức kéo dây nịt an toàn.

Xe chạy về phía hội triển lãm gỗ mun.

Trong quá trình đi, Đường Khả Hinh hiểu được gỗ mun là loại gỗ đắt tiền nhất trên thế giới, do vỏ trái đất thay đổi, thực vật trên mặt đất bị chôn vùi trong lòng sông cổ xưa, hoặc trong nước bùn, sau đó trải qua thiếu ôxy và áp suất cao, dưới tác động của vi khuẩn và các vi sinh vật trải qua hàng triệu năm, hoặc mấy ngàn năm, mới ra loại gỗ trân quý, cho nên còn gọi là than hoá gỗ, là đá và gỗ hợp thành, cho nên nó có tính thanh nhã của gỗ và hấp dẫn của đá, còn có tên gọi khác là Âm Mộc, làm vật trừ tà. Người xưa nói: nhà có nửa thước gỗ mun, thắng được một rương châu báu.

Trang Hạo Nhiên luôn là người nhiệt tình yêu thích văn hóa Trung Quốc, đối với truyền thống văn hóa Trung Hoa, cũng như kế thừa truyền thống có giá trị đều hết sức yêu thích, nhất gỗ mun, lần trước bởi vì sinh nhật của Tô Thụy Kỳ, anh gửi tặng kinh Kim Cang dùng tơ vàng thượng đẳng khảm trên gỗ mun, quà tặng này, sau đó được Tô Thụy Kỳ cất kỹ trong bộ đồ cổ của mình.

Trước giờ triển lãm khách quý sôi nổi đi dạo vòng quanh, bởi vì triển lãm mở buổi chiều.

Lúc đám người Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh tới trung tâm hội triển lãm, nghe nói Triển lãm gỗ mun lần này hết sức đặc sắc, hàng triệu Gỗ mun tự nhiên được trưng bày, điêu khắc tên của bốn nhân vật nổi tiếng và phong cảnh chính, còn có vô số bình phong cổ mới xuất hiện trong năm nay, trong đó có bình phong con cáo mà Trang Hạo Nhiên thích nhất.

“Tại sao Tổng Giám đốc thích con cáo vậy?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi khẽ Tô Lạc Hoành.

“Cô hỏi anh ấy đi. . . . . .” Tô Lạc Hoành nhịn cười nói.

Đã đến giờ triển lãm, Trang Hạo Nhiên cùng bọn họ đi vào khu triển lãm gỗ mun gần ngàn mét vuông, Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn các loại Gỗ mun, sáng bóng, điêu khắc hết sức hấp dẫn, nhân vật và phong cảnh, tất cả đều thể hiện rất sống động, cô nhìn đến mất hồn, thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở trước tấm bình phong con cáo nổi tiếng, cao 1m, hai mắt chăm chú say mê.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được đi tới bên cạnh anh, ở giữa đám đông, nhìn về phía bốn con cáo màu trắng trong bình phong Gỗ mun, lông màu trắng đứng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tựa vào trước một bó hoa nhỏ màu trắng, cuộn tròn cái đuôi nhỏ của mình, hết sức hết sức đáng yêu, cô cũng không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh cũng hơi lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhìn về phía tấm bình phong này. . . . . .

“Tại sao anh thích con cáo vậy?” Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh, hỏi.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, biết cô đứng bên cạnh, vừa muốn xoay người đi khỏi, liền thấy bạn học cũ của mình, anh lập tức vươn tay bắt tay với anh, nói: “Xem ra cậu thành công rồi. . . . . . Hội triển lãm rất sinh động. . . . . .”

“Thế nào? Thích bình phong con cáo này? Nghĩ biện pháp lấy nó đi!” Bạn học nói đùa.

“Đừng cười, tôi biết rõ không lấy được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức hết sức yêu thích con cáo nhỏ này.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp được tấm hình con cáo quý giá.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không có để ý, đi về phía trước, xem gian hàng mỹ nghệ nhỏ.

Sau khi triển lãm kết thúc, Đường Khả Hinh nói mệt mỏi, muốn về nhà trước, không đi ăn tối với anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Bóng dáng của Đường Khả Hinh nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của anh, anh đứng ở trong gió, hơi suy nghĩ một chút, cũng không để ý, một mình đi siêu thị.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, Trang Hạo Nhiên tỉnh lại, thức dậy sớm hơn so với bình thường, thay quần áo thể thao Nike màu đen, nhanh chóng đi ra ‘phòng tổng thống’, mở cửa, trước cửa trống rỗng, hai mắt của anh ngưng tụ. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status