Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc

Chương 527: Cô còn yêu anh ta sao?


"Jenny... Jenny..." Từng tiếng gọi êm ái, từ bốn phía chậm rãi truyền đến.

Đường Khả Hinh nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, đầu hết xoay trái rồi lại xoay phải, tay nắm chặt ga trải giường, hô hấp sợ hãi cùng run rẩy , giống như bị cuốn vào dòng xoáy khổng lồ âm u, khủng khiếp.

"Jenny..." Những tiếng gọi ngày càng gần, dường như có thể cảm nhận được những hơi thở nóng phả vào mặt.

Trên trán, những giọt mồ hôi chảy xuống.

Hai tay Đường Khả Hinh nắm chặt ga giường, cuối cùng đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, trước mắt là một màu trắng, dường như nhìn thấy một bóng dáng lãnh đạm mà ưu thương, dần dần trở nên rõ ràng...

Cô mơ hồ nhớ lại những tổn thương , đôi mắt đột nhiên đỏ bừng nhắm lại, rồi theo bản năng lại mở mắt ra, rốt cuộc nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ màu trắng mạ vàng, đang nhìn mình thật chăm chú, đôi mắt lóe lên ưu thương cùng nhớ nhung, giống như đã chờ đợi cô từ rất lâu rồi và cuối cùng cô đã xuất hiện...

"Anh là ai?" Đường Khả Hinh mở to đôi mắt, khó tin nhìn người đàn ông như hoàng tử kia, đôi mắt nâu sâu thẳm, dịu dàng mà ưu thương đang nhìn mình, nhưng cô không hề có cảm giác xa lạ...

Anh nhìn Đường Khả Hinh với một tình cảm nồng nàn, hai tay chống xuống hai bên người cô, nhẹ nhàng cúi xuống, vén mái tóc xoăn nhẹ sang một bên, nhẹ vuốt gò má cô...

Vào giờ phút này, nước mắt Đường Khả Hinh đột nhiên chảy xuống, như thể nước mắt từ kiếp trước sang đến kiếp này. Cô nhìn anh, không hiểu sao xúc động, muốn vươn tay chạm vào mặt anh, nhưng cả người lại không thể động đậy, chỉ biết nhìn anh với ánh mắt ưu thương, nước mắt lại chảy xuống...

Anh cũng kích động mà vui sướng nhìn cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn, nước mắt anh cũng theo sống mũi chảy xuống, trong lòng run rẩy, lẻ loi cô đơn hàng trăn năm qua..

Đường Khả Hinh dường như ý thức được sự cô đơn của anh, nhẹ nhàng động đậy ngón tay, khẽ lướt qua làn môi mỏng của anh...

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu xa tràn đầy thâm tình, cuối cùng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Vô cùng lạnh lẽo.

Đường Khả Hinh không tự chủ được liền vươn hai tay, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, thậm chí hai tay còn trượt xuống, ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của anh, giống như đã bị đóng băng hàng trăm năm, vô cùng lạnh lẽo.

Nước mắt anh lại rơi xuống, nhẹ nhàng mút hai cánh môi của cô, đôi tay theo bản năng nhẹ nắm hai bả vai cô, kéo chiếc áo lông trắng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai trần của cô.

Đường Khả Hinh lại ôm chặt thân thể anh, nhẹ nhàng vuốt lưng anh, đồng thời hé đôi môi mỏng, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng cùng anh hôn...

"A ——————" Một tiếng thét thất thanh bỗng truyền đến! ! !

Choang! ! ! Một vật lớn bị đập vỡ trên mặt đất! !

Đường Khả Hinh kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất có một cô gái, mặc một chiếc váy dài màu trắng, chiếc lược cổ trăm năm cài lên bím tóc, đầu đầy máu, đang ngồi trên mặt đất trừng mắt phẫn nộ nhìn về phía mình! ! Hai mắt cô mở to, sợ đến nỗi mất hết can đảm, vội vàng ngồi dậy, hai tay nắm chặt tóc, kêu to: "A —————— "

"Khả Hinh?" Rất nhiều tiếng gọi truyền đến! !

"A ————" Đường Khả Hinh ôm đầu kinh hoàng khóc lớn, nước mắt chảy xuống, nhớ tới người đàn ông kia đã chờ đợi trong cô đơn lạnh lẽo nhiều năm qua, nhớ tới bóng lưng của cô gái vừa hiện ra, cô lại mất đi lý trí lập tức kêu to!

"Khả Hinh! ! !" Bruce ngồi ở bên giường, nhìn bộ dáng kinh hoàng của Đường Khả Hinh, liền bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, kêu to: "It -is- just- a -dream. A -dream -only(Đây là một giấc mơ! Chỉ là một giấc mơ thôi! ) "

Allen cùng NIKY vô cùng khiếp sợ lẫn không hiểu nhìn Đường Khả Hinh đang ngồi trên giường, khóc rất khổ sở, dáng vẻ vô cùng đau thương, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đường Khả Hinh tựa trong lồng ngực ấm áp của Bruce, tiếp tục đau khổ khóc lớn, nước mắt cứ vậy trào ra khắp mặt, ưu thương đến nỗi mất hết cả lý trí! !

Allen sốt ruột tiến lên, thoáng cái vươn hai tay nắm lấy hai vai cô, lắc mạnh, kêu to: " Khả Hinh?"

Cả người Đường Khả Hinh bị một lực lớn lay lay, mới ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn rơi, nhìn về phía Bruce cùng NIKY, còn có Allen. Thậm chí còn có cả cậu bé Mick, mặc áo ngủ nhỏ màu trắng , tay ôm chú mèo trắng, có chút sợ hãi nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời cô liền trấn tĩnh lại, giống như bây giờ cô mới thoát ra khỏi giấc mơ, thở hổn hển, lại một lần nữa khẩn trương nhìn mọi người...

"Kexing, what 's -wrong- with- you? In- my -dream -just- now, I- heard -your- screaming- from- the- cellar. Then- we -ran- down- to -the- cellar, and- saw- you- already- pass- out. (Khả Hinh, có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Tôi vừa mới ngủ, liền nghe thấy cô hét lên một tiếng vô cùng hoảng hốt, chúng tôi cùng nhau chạy xuống đã thấy cô té xỉu dưới đất.." NIKY sốt ruột nhanh chóng nói.

Về cơ bản Đường Khả Hinh có thể hiểu lời nói của NIKY, nhưng cảm giác như thân thể đã bị rút cạn sức lực, chỉ có thể dựa bên giường nhìn xung quanh tủ quần áo cũ, còn có giá sách nhỏ, thậm chí cả chiếc lò sưởi nhỏ âm tường. Dường như giờ cô mới hồi phục lại tinh thần, lại nuốt một ngụm,cổ họng khô rát, lau mồ hôi trên trán, cúi đầu, im lặng không lên tiếng...

Thế nhưng vẻ bi thương vẫn còn kéo dài.

Người đàn ông kia đang đau buồn nhìn mình, đôi mắt thâm tình rưng rưng, cô đơn đã rất nhiều, rất nhiều năm rồi..

Cô ngồi trên giường, hai tay ôm đầu, nước mắt lại rơi xuống nức nở.

Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn cô.

Allen ngồi bên giường, nghi hoặc không hiểu, nhìn đôi mắt Đường Khả Hinh thất thần, còn có dáng vẻ vô cùng bi thương, anh nhíu mày suy nghĩ một

lúc lâu mới nói: "OK. Maybe- we 'd- better -stop- asking- her- what 's- going- on- and let- her- be- quite- for- a -moment. It -is -already- late- at- night. I 'll- keep- her- company- and -you- can -just- go- and- take- a -rest- now(Được rồi. Có lẽ cô ấy không muốn nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra,vậy để cho cô ấy yên tĩnh một chút. Bây giờ đã là nửa đêm, mọi người đi ngủ trước đi, tôi ở đây cùng cô ấy. "

Bruce cùng NIKY cùng quay mặt sang, nhìn Allen.

Allen cũng nhìn bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu.

Bruce lặng lẽ đứng lên, muốn đi ra, thế nhưng NIKY vẫn ngồi đó, vươn hai tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh, rồi hôn lên trán cô một cái, nét mặt lo lắng nói: "Không có chuyện gì hết, bảo bối. Chúng tôi đều yêu cô."

Đường Khả Hinh ngồi trên giường, tiếp tục rơi lệ.

Hai người đành phải đi ra ngoài.

Allen trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh đang ngồi ở trên giường, dáng vẻ cô độc. Đôi mắt anh hiện lên vẻ dịu dàng cùng đau lòng, mềm giọng hỏi: "Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, không biết biểu đạt bằng tiếng Anh như thế nào, dòng suy nghĩ đã trôi đi thật xa, lại nhớ tới đôi mắt đầy bi thương của người đàn ông kia, không hiểu sao trái tim lại vô cùng đau xót, nghẹn ngào nói: "Đột nhiên tôi rất muốn gặp người thân của tôi..."

Allen nhíu mày nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai lại vô cùng dịu dàng của Allen. Trong khoảng thời gian này, cô tiếp xúc với anh, phát hiện ra anh là

một đầu bếp rất hay ngượng ngùng, không giỏi biểu đạt cảm xúc, thế nhưng làm ra những món ăn rất có linh hồn. Cô không hiểu rõ anh nhưng đột nhiên có cảm giác rất tin cậy, liền yếu ớt dùng tiếng Trung nói: "Đột nhiên tôi rất muốn gặp người thân của mình... Tôi vừa mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó có một người đàn ông đã hôn tôi, rất ưu thương, rất thâm tình mà hôn tôi. Tôi còn cảm giác được nước mắt hắn, rất nhẹ nhàng rơi trên mặt tôi, linh hồn của tôi nhẹ nhàng đi ra, theo hắn không biết đi đâu. Dường như tôi đã đến một tòa thành vì tôi mà xây lên, ẩn trong đó là những câu chuyện xưa, mỗi chuyện xưa ấy đều vô cùng đau khổ..”

Cô cúi đầu, nước mắt trong suốt lại chảy xuống khắp khuôn mặt, nức nở, không hiểu sao trái tim lại đau, nghẹn ngào nói: "Loại cảm giác này, so với những thứ tôi đã trải qua trong quá khứ thật sự kém rất xa, tôi có cảm giác, cuộc sống của tôi đã bắt đầu biến đổi... Nhưng không hiểu nó sẽ như thế nào... Tôi vô cùng sợ hãi, bất an, thậm chí còn không kiềm chế được nhớ tới người kia..."

Đột nhiên cô vươn hai tay che mặt, nghẹn ngào khóc : "Ở trong giấc mơ, tôi vừa hôn một người đàn ông khác! Tôi rất sợ hãi! Chẳng biết tại sao tôi lại bị hắn hấp dẫn, tôi đã cho rằng kiếp này, sẽ không động lòng với một người đàn ông khác. Thế nhưng vì sao tôi lại động lòng với người đàn ông trong giấc mơ kia... Tôi cảm giác được sự lạnh lùng, nỗi bi thương của hắn, tôi đã muốn ôm lấy hắn, thậm chí muốn hôn hắn! ! Tại sao lại vậy? Tại sao lại như vậy? Làm sao tôi có thể động lòng với một người đàn ông khác? Không thể nào… Không có khả năng... Dường như ở trong giấc mơ, tôi… hắn…việc kia..."

Allen yên lặng nghe Đường Khả Hinh nói xong, hai tròng mắt thoáng qua một chút ôn nhu cùng đau lòng, nhẹ nhàng cẩn thận ôm cô vào trong lòng, tay đặt nhẹ sau lưng cô.

Nước mắt Đường Khả Hinh không khống chế được lại chảy ra, giống như có thể nhìn thấy người đàn ông trong giấc mơ, đang ưu thương mà không buông tha, lạnh lùng nhìn về phía mình, cả người cô run rẩy đau đớn, lại dựa trong lòng Allen, nhẹ giọng nức nở...

"Chúng ta đi ra ngoài một chút..." Allen đột nhiên đề nghị.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.

Allen mím môi mỉm cười, nhẹ nhàng vươn ngón tay, gạt đi những giọt nước ẩm ướt trên trán cho cô, sau đó cẩn thận chỉnh sử áo lông trắng, váy ngắn cho cô. Tiện tay cầm áo khoác lông trắng, khoác lên người cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, chính mình chỉ mặc chiếc áo len mỏng cổ chữ V, chiếc quần ngủ màu nâu, vóc người cao gầy, hết sức nho nhã đỡ cô đi ra phòng ăn.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn buổi đêm ở Cambridge, toàn bộ vô cùng dịu dàng dưới ánh trăng. Cây liễu tĩnh lặng, dòng nước chảy róc rách, những tòa nhà yên tĩnh đứng vững dưới bầu trời tối tăm. Những ngọn đèn đường cổ, có màu xanh, màu hồng, màu vàng sáng lên rực rỡ, giống như đá quý, chìm đắm trong làn sương mù, tản ra ánh sáng mê hoặc lòng người... Cô nhìn phong cảnh trước mắt, đột nhiên cảm giác được mình đã thoát khỏi giấc mơ kia, có chút nhẹ nhõm thở nhẹ một hơi, quay đầu nhìn về phía Allen...

Allen ngại ngùng cười, nhẹ nhàng đỡ bả vai của cô, cùng cô đi qua phòng ăn thủy tinh trong suốt, đi qua chiếc cầu nhỏ cong cong, dọc theo con đường nhỏ ẩm ướt, bước qua những ngọn đèn nhỏ như đá quý, đi về phía trước...

Buổi tối ở Cambridge, có những quán rượu nhỏ kinh doanh cả đêm, cho nên thường xuyên có nhiều người, ở trên đường lộ điên cuồng uống rượu, vỏ chai rượu la liệt khắp nơi, cho nên Allen liền kéo Khả Hinh, cẩn thận từng bước đi dọc theo con đường với những kiến trúc cổ, tiến về phía trước.

Đường Khả Hinh nhìn toàn cảnh thị trấn danh tiếng này, có một trong những học viện đứng đầu trên toàn thế giới, cứ như vậy vững vàng đứng trước mặt mình, vẫn như cũ cô không thể cảm giác mình là một người Cambridge, mặc dù nơi này, đã dung nạp rất mạnh rồi.

"Do-you- believe- that? You- only -have -the -family- feeling- the -moment- you -left- it.” (Cô có tin không? Phải rời đi một chút mới có thể sinh ra cảm giác gia đình... )" Allen mỉm cười, dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh sửng sốt, không hiểu nhìn về phía anh.

Allen im lặng không lên tiếng, ôm lấy cô cùng đứng trước một tòa nhà có lịch sử lâu đời, trên tường có những điêu khắc thủ công nổi bật, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua những dấu vết điêu khắc chạm nổi, thậm chí ngón tay còn lướt qua đường cong thân thể của một người phụ nữ nào đó...

Đường Khả Hinh nhìn anh ánh mắt chăm chú như vậy, cũng kỳ quái vươn tay ra, nhẹ đặt trên tượng điêu khắc, tay khẽ lướt qua đường cong thân thể của một người đàn ông, cô liền ngẩn ra, quay mặt sang nhìn về phía Allen.

Allen nở nụ cười.

Đường Khả Hinh đột nhiên hiểu ra, cũng mỉm cười.

Lúc này, mưa phùn dồn dập tới, những ngọn đèn nhỏ tỏa ra vô số ánh sáng màu xanh, màu vàng… chiếu rọi trong mưa phùn giống như mưa bảy màu...

Chẳng lẽ đây chính là mưa bảy màu trong truyền thuyết

Đường Khả Hinh cùng Allen, hai bóng người trong bóng tối, nhìn ánh sáng bảy màu óng ánh chồng chéo lên nhau phát sáng giữa trời mưa, lại nhìn đối phương, đột nhiên thoải mái mỉm cười .

Ranh giới sinh mệnh có rất nhiều, thật ra không cần khổ sở tìm kiếm, nó liền bên cạnh ta, lĩnh hội cùng thấu hiểu, sẽ chiếm mất một chút thời gian của chúng ta sao?

Allen im lặng đỡ Đường Khả Hinh đi về phía trước, dọc đường phố quán bar, nhìn thấy rất nhiều người, trên tay cầm bình rượu, rối rít cụng nhau, mặc sức chè chén, hai người đứng ngoài cửa, cứ như vậy lặng lẽ nhìn...

Đường Khả Hinh giống như cách mấy thế hệ, nhìn những đôi nam nữ vui vẻ kia sinh lòng yêu thương, liền ôn nhu mỉm cười.

Allen quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Do -you -still- love -him? (Cô vẫn còn yêu anh ta sao? )

"Um?" Đường Khả Hinh nhìn Allen, đột nhiên cười khổ nghĩ muốn giải thích, nói rằng đây chỉ là một giấc mơ...

"NO..." Allen nhìn thật sâu vào Đường Khả Hinh: "The- real- one -not- in- your -dream(Tôi không hỏi người đàn ông trong giấc mơ... )

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, im lặng không lên tiếng, quay mặt sang nhìn con hẻm nhỏ ẩm ướt mà âm u kia... Mưa nhỏ róc rách, tí tách rơi xuống, đột nhiên cô mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Allen nói: “ Hiện tại tôi còn muốn biết rõ, bí mật trong căn phòng nhỏ kia. Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mơ kì quái này! !"

Allen không hiểu nhìn cô.

Đường Khả Hinh kéo vai Allen, bước trên con đường nhỏ ẩm ướt, đi về phía trước!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status