Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc

Chương 83: Cùng đi ăn cơm chung


Mấy tháng nay Đường Khả Hinh không nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, khuôn mặt của cô đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô như vậy khẽ cười một tiếng, cầm khăn tay đưa tới trước mặt cô, nói: "Lau một chút đi, mặt đổ mồ hôi rồi, tại sao không ngồi xe tới đây?"

Đường Khả Hinh xấu hổ vươn tay nhận lấy khăn tay anh đưa tới, lau nhẹ mồ hôi trên trán mới dịu dàng nói: "Vừa mới ngồi xe đi nhầm đường, ách. . . . . . Cho nên. . . . . . quay trở lại trạm hai."

"Cô không thể ngồi xe trở lại nữa sao?" Tô Thụy Kỳ nhìn cô lau mồ hôi trên mặt, phát hiện cằm và trên cổ của cô đều là mồ hôi, chiếc hoa nhỏ màu trắng cũng có chút ướt đẫm, liền cười hỏi.

"Từ Trạm hai. . . . . . đoạn đường đến chỗ anh thật đắt nha. Phải mất hết hai đồng ngồi xe trở lại." Đường Khả Hinh cúi đầu.

Tô Thụy Kỳ không nói gì nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lập tức cúi đầu.

"Biết rồi, vào đi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười lắc mình đi vào trong tiệm, Đường Khả Hinh nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh rồi vội vàng xếp dù, vừa bỏ nó vào trong túi, vừa đi vào trong tiệm tạo mẫu quen thuợc, có vài nhân viên trong tiệm đã nhận ra Đường Khả Hinh, liền dùng ánh mắt rất mập mờ nhìn cô, mặt của Khả Hinh lại ửng đỏ, đi theo Tô Thụy Kỳ lên lầu hai. . . . . .

Mới tới cửa lầu, phụ tá Lucas nhìn thấy ông chủ và khách đã đi lên liền nói với Mary nói: "Ông chủ và khách đã lên lầu rồi, tại sao cô không đi lên phục vụ?".

"Hư. . . . . ." Mary khẽ nói: "Anh phải biết cô cô này, cô ấy là một người khác rất quan trọng của ông chủ. Mọi người đang đồn cô ấy và ông chủ đang có quan hệ mập mờ đấy?"

"Không thể nào?" Lucas cười nói: "Ông chủ chúng ta cũng dính tới phụ nữ sao? Cho tới bây giờ tôi cũng không nhìn thấy anh ấy và phụ nữ nói chuyện với nhau, ngay cả nữ nhân viên cũng không giao tiếp a."

"Anh tới nơi này lâu như vậy có khi nào nhìn thấy ông chủ cắt tóc cho người ta chưa? Cho đến bây giờ anh ấy cũng không động đến ngón tay, thậm chí tự mình gội đầu cho cô ấy đấy." Mary thần bí nói.

"Cái này kì lạ à." Lucas cũng tò mò nói.

Sau lưng mấy danh viện nghe Lucas nói như vậy, vừa chờ người làm móng tay cho mình, vừa sửa sang lại búi tóc vừa mới uốn, mới nói: "Ông chủ của các người a, thân phận cao quý, lúc ấy chúng tôi còn tưởng rằng anh ấy chỉ là một người bình thường, sau này mới biết thân phận của anh ấy, thật sự làm cho chúng tôi giật mình, lúc đầu còn chủ động theo đuổi tình yêu. Bên ngoài đồn rằng, anh ấy không tới dính phụ nữ, hôm nay là thế nào? Con gái nhà ai có thể được anh ấy thích hạnh phúc như vậy?"

"Một cô gái bình thường, má trái còn bị hủy mà hủy không phải nhẹ" Mary thật sự tò mò nói.

Ba danh viện nghe xong lời này lập tức quay đầu nhìn Mary, có chút giật mình nói: "Cái gì? Khuôn mặt bị hủy? Còn hủy không nhẹ? Tại sao Tô Thụy Kỳ đến gần loại phụ nữ này?"

"Đúng vậy." Một cô gái khác cũng có chút không phục nói.

Ba danh viện cũng có chút mất mát.

Phòng VIP Lầu hai.

"Hôm nay tôi không có cách nào cắt tóc cho cô, tôi bố trí một nhà tạo mẫu cắt tóc cho cô." Tô Thụy Kỳ đi lên lầu, ngồi ở trong đại sảnh sang trọng, cầm lên bình trà thủy tinh trong suốt xinh đẹp, rót hai ly trà, một ly đặt trước mặt của mình, một ly ở bên cạnh, đây là thói quen khi bọn họ gặp mặt.

Đường Khả Hinh cẩn thận ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh cầm ly trà uống một hớp nhỏ, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, cô có chút ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

Tô Thụy Kỳ nghe xong cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn cô nói: "Tại sao?"

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng giải thích nói: "Tôi chỉ lo lắng anh. . . . . . Có chuyện gì không?"

Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngượng ngùng, cười nói: "Hôm qua tôi thức đêm xem đá bóng, lúc nửa đêm cảm thấy nhạt miệng nên muốn ăn sushi. Vốn đã làm xong nhưng lúc làm, mí mắt giật một cái, tôi bất cẩn nên cắt phải ngón tay rồi."

Đường Khả Hinh nhìn một ngón áp út của anh,có hơi lo lắng nói: "Vậy còn được không?"

"Ừ." Tô Thụy Kỳ hớp nhẹ một ngụm trà, giống như lơ đãng hỏi: "Công việc mới là gì?"

Đường Khả Hinh nghe hỏi, có chút vui vẻ cười nói: "Phụ trách hầm rượu của nhà hàng tây ở Khách sạn Á Châu. Quản lý rất tốt, đồng nghiệp rất tốt. Tiền lương rất tốt. Hôm nay tôi còn đi đo đồng phục, phát tất cả đồ dùng làm việc, thật. . . . . . Thật hạnh phúc a. . . . . . Có một loại cảm giác rất chân thực . . . . . ." .

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, gật đầu một cái nói: "Vậy thì tốt. Ba năm nay, cô ẩn nấp ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy. Rốt cuộc bây giờ có thể tìm được một công việc tốt không dễ dàng. Phải thật quý trọng."

"Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh." Đường Khả Hinh cười nói.

Tô Thụy Kỳ đặt ly trà xuống, đè xuống điện thoại nội bộ trên bàn trà, nói: "Bảo Jack đi lên đây, có khách muốn anh ấy cắt tóc."

Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nắm chặt túi xách, khẽ cắn môi dưới, nói: "Tôi . . . . . hôm nay tôi. . . . . . Mang tiền tới rồi."

Tô Thụy Kỳ nghe vậy mỉm cười quay đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra chút dịu dàng.

"Tôi . . . . . Tôi muốn tiếp tục cắt tóc ở tiệm của anh, cho nên bắt đầu từ hôm nay tôi muốn đưa tiền. Ba năm này, tôi luôn vô thức đi đến nơi này của anh, sau đó anh luôn rất tốt giúp đỡ cho tôi . . . . . Tôi thật sự vô cùng biết ơn anh. . . . . ." Lúc Đường Khả Hinh đến đây, đặc biệt mượn Nhã Tuệ mấy trăm đồng, không biết có đủ hay không. . . . . .

"Cô muốn đưa tiền, tôi không ngăn cản cô." Tô Thụy Kỳ mỉm cười cầm ly trà hớp một ngụm nhỏ, nhìn thấy nhà thiết kế lên tới, anh nói: "Cắt tóc cho vị tiểu thư này, trước hết để cho cô

ấy vào phòng tắm tắm đi, đổi bộ quần áo cho cô mặc.”

“Không!” Đường Khả Hinh lập tức từ chối: “Mỗi lần đến đây, anh đều cho tôi một bộ quần áo mới trở về, trong tủ quần áo của tôi dần dần cũng đầy. Không cần. Thật không cần.”

“Theo anh ấy vào đi, hôm nay tôi hơi bận.” Tô Thụy Kỳ nói xong cũng đã đặt ly trà xuống, trực tiếp đi lên phòng làm việc của mình tại lầu ba.

“Ách…” Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tô Thụy Kỳ đã đi lên lầu, ở một lúc nào đó anh luôn rất dịu dàng, cũng ở một lúc nào đó, rất khó hiểu, cô thật sự hết cách rồi, khong thể làm gì khác hơn là đi theo nhà thiết kế và hai nhân viên đi vào phòng tắm spa.

Phòng làm việc lầu ba.

Giống như một phòng đọc sách.

Cây Mộc Lan ngoài cửa sổ tỏa bóng xanh mát.

Kệ sách bằng gỗ xếp dựa vào trên mặt tường phòng làm việc, trước kệ sách để vài khung hình cô gái, mặc dù nhìn từ xa, không thấy rõ mặt mũi lắm nhưng cũng có thể cảm thấy cô cười rất rạng rỡ, trên bàn gần cửa sổ để mấy phần tài liệu và báo cáo dữ liệu về trang sức châu báu, sau lưng cũng là một kệ sách để tài liệu mười bảy cửa hàng.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn làm việc, cầm lên một phần tài liệu, mở ra xem tình hình mua châu báu ở Pháp vào cuối tháng phân chia đến các chia nhánh, ánh mắt anh dần dần bay xa, một cơn gió nhẹ thổi tới, phất qua khuôn mặt đẹp trai của anh, lại thổi qua tấm hình trước bàn, trong hình là chính anh, người mặc quần áo đấu kiếm, mặc dù đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn nhìn về phía ống kính, cười rực rỡ.

Tô Thụy Kỳ lật một tờ tài liệu, nhìn chăm chú, thuận tay cầm lên điện thoại, bấm số điện thoại nhà.

“Cậu chủ.” Có một giọng nói truyền đến, là giọng nói của quản gia.

Tô Thụy Kỳ dừng lại động tác, nhàn nhạt hỏi: “Tình hình của chị tôi thế nào?”

“Ngày hôm qua trên bữa tiệc bị hoảng sợ một chút. Hiện tại không sao. Cậu yên tâm.” Quản gia nói.

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ một chút mới nói: “Quản gia, chăm sóc tốt cho chị tôi. Thân thể của chị ấy vẫn không tốt lắm.”

“Vâng.” Quản gia lên tiếng trả lời, lại hỏi: “Cậu chủ, ông chủ và bà chủ cùng tiểu thư muốn biết lúc nào cậu về nhà ăn một bữa cơm. Bọn họ đều rất nhớ cậu.”

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, vừa xem vừa nói: “Có thời gian rồi nói. Tôi cúp trước, rất bận.”

Cúp điện thoại.

Tô Thụy Kỳ tiếp tục chăm chú xem tài liệu, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua cô đột nhiên tới, cầm ly thủy tinh, điên cuồng ném vào người của mình, gào to: “Anh không cần đối với em như vậy!! Cô ấy đã đi khỏi lâu như vậy, ngay cả thời gian cũng đã quên cô ấy, tại sao anh còn nhớ kỹ cô ấy!! Tại sao? Chuyện này đối với em quá không công bằng!”

Anh nhíu mày, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, thời gian anh chăm chú từng giờ trôi qua, cho đến khi điện thoại bàn vang lên lần nữa, anh nhận lấy điện thoại nghe Jack nói: “Ông chủ, tôi đã cắt tóc cho khách xong rồi, cô ấy nói anh bận rộn, không dám quấy rầy anh, đặt hai trăm đồng trên bàn trà, cô đi rồi.”

Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại không lên tiếng một lúc lâu, rồi nhanh chóng cúp điện thoại, đứng lên đi tới bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Khả Hinh trước cửa tiệm, mặc váy ngắn xương cá màu hồng, mái tóc ngắn gọn gàng, mang giày cao gót, vẫn một mình cô đơn đi về phía trước, bước chân của cô luôn rất mềm mại, rất nhịp nhàng, mỗi bước đi giống như trải qua suy nghĩ nặng nề, cho nên bước đi rất nhịp nhàng, rất đẹp mắt…

Anh cứ chăm chú nhìn bóng dáng màu hồng dưới lầu như vậy, nhớ tới sáu năm trước, có một bóng dáng khác đáng thương, cô khóc quỳ gối trước mặt của mình, vỗ vào gương mặt bị hủy của mình, cầu xin: “Cầu xin anh, cứu gương mặt của em đi! Em không muốn gương mặt này! Đổi cho em đi! Em cầu xin anh! Đổi cho em đi! Em muốn sống lại lần nữa!! Em cầu xin anh!”

Nhớ lại chuyện cũ, hai mắt Tô Thụy Kỳ đột nhiên chớp chớp, nhanh chóng xoay người muốn dứt bỏ đoạn ký ức này!

Đường Khả Hinh một mình đi dưới ánh mặt trời, mang theo mùi thơm nước hoa đặc biết ở trong tiệm của Tô Thụy Kỳ, từng bước từng bước mỉm cười đi về phía trước, mỗi lần từ trong tiệm của anh đi ra luôn mang theo mùi hương ngọt ngào mộng ảo, đây là một loại mùi hương giống như trong mộng, mặc dù anh không thân thiết với mình nhưng vẫn có thể cảm nhận ấm áp từ anh…

Bả vai bị người nhẹ nhàng nắm chặt.

Cô ngạc nhiên xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt của mình dưới troii72 nắng, có chút chân thành, nói: “Buổi trưa, cùng đi ăn cơm chung đi.””

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô, cũng cười nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status