Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc

Chương 865: Đọc sách


“Xảy ra chuyện gì?” Đường Khả Hinh vội vàng đi ra phòng rượu, thấy đa số công nhân vây quanh một cô gái trên bãi cỏ, nữa nằm mềm mại nằm trên cỏ xanh, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đều khô khốc, cô ai ya một tiếng, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt công nhân này, hai tay đỡ cánh tay cô ta, mới giật mình quan tâm hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tiểu Thanh cũng đau lòng nói: “Hôm nay thời tiết quá nóng, có rất nhiều công nhân cảm thấy đầu có chút choáng váng, khó chịu..”

Đường Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kỹ sắc mặt cô gái này tái nhợt, cô lập tức hỏi: “Có đi lêu bác sĩ chưa?”

Đã gọi rồi, bác sĩ và y tá sẽ lập tức tới ngay!” Tiểu Thanh vừa nói xông, thấy bác sĩ và y tá lấy cáng cứu thương đã tới, cô lập tức tránh ra một bên, sau đó kêu hai vệ sĩ kế bên, nâng người công nhân đó lên cáng cứu thương.

“Tiểu Thanh, cô đi chung đi!” Đường Khả Hinh lo lắng cho tình trạng người công nhân này, kêu Tiểu Thanh đi cùng tới phòng y tế.

“Được!” Tiểu Thanh gật đầu, sau đó mới đi theo công nhân nằm trên cáng tới phòng y tế.

Có một người đang híp mắt, bí mật quan sát tình huống này.

Trong căn phòng bí mật, hơn mười người có khuôn mặt lạnh lùng, ngồi ở trước máy vi tính, vừa nhanh chóng hoạt động mười ngón tay, vừa nhìn màn hình nói: “Trợ lý kia đã đi rồi! Cô ấy là trợ lý đắc lực nhất của Đường Khả Hinh, chỉ cần cô ấy rời khỏi, hàng loạt số liệu rượu sẽ bị hiệu hóa, trong phần đo lường có an bài người của chúng ta, khi gần mở ra champagne, bước đầu tiên của chúng ta sẽ thành công.”

Thân ảnh trong bóng tối kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh trong màn hình, vừa bận rộn, vừa dặn dò đồng nghiệp đưa đồ ăn nước uống tới đây, khóe miệng anh ta nở nụ cười.

Trong một căn phòng khác!

Mỹ Linh ngồi trước máy tính, nhìn màn hình màu đỏ thẩm trên máy, khóe môi cô chợt nhếch lên, mới hoạt động mười ngón tay, nói; “Tôi cho mấy người sống thật tốt ở chỗ này, hãy hưởng thụ buổi yến tiệc thị giác cho đã đi! ! Qua đây một lát, chị đây sẽ túm tóc mấy em, cho mấy cái tát vào mặt cho biết!”

Tay Uyển Thanh ở trên mặt bàn, nhìn trong bụi hoa phía sau lóe ra ánh sáng màu đỏ, nghiêm mặt nói : “Đối phương giám sát và điều khiển số liệu khởi động bao lâu rồi?”

Mỹ Linh nhanh chóng hoạt động ngón tay, bắt đầu tra xét, vừa tra xét vừa vội vàng nói :“Mười lăm phút! ! Vừa vặn là người trong nhóm nhân viên mới! Số liệu đối phương khởi động không lâu lắm!”

“Lập tức tìm ra nơi của bọn họ! !” Uyển Thanh khẩn trương nói.

Thanh Bình ngồi ở một bên, cắn kẹo que, nhanh chóng hoạt động ngón tay nói : “Đã tra ra rồi! ! Chờ một lát !”

Uyển Thanh lập tức quay người, khẩn trương mà nhìn máy vi tính, nhanh chóng phân giải phần mềm của mình, giống như rút mạng lưới, bao trùm tất cả số liệu phía trên, chỗ giữa có một điểm sáng đỏ thẫm lên, như là tinh linh, bắt đầu nhanh chóng tìm tòi! ! Trước từ rạp chiếu phim lại đến khách sạn Á Châu, rốt khách sạn trong tòa cao ốc thành phố, đèn đỏ sáng lên! ! !

Uyển Thanh lập tức cầm lấy bộ đàm, nhanh chóng nói ra địa điểm : “Lập tức đến khách sạn tòa cao ốc thành phố! ! Chỗ đó phát hiện tình huống! ! Nhất định phải bắt được người đến cho tôi! !”

Trong bóng tối hơn mười người tiếp nhận mệnh lệnh! !

Ba chiếc xe khách màu thâm đen, nhanh chóng từ thành phố này chạy đến chỗ phát ánh sáng, dọc theo khách sạn thành phố! !

Lãnh Mặc Hàn và Lâm Sơ Nhai đứng ở rạp chiếu phim, tuần tra lần cuối cùng, nhìn rất nhiều diễn viên chính khẩn trương mà tập luyện, những bé ở viện Phục Lợi cũng đang vui vẻ mà chạy tới chạy lui..Lúc này điện thoại vang lên, anh nhanh chóng nghe: “Alo! !”

Đối phương nói chuyện một lát.

Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng, lập tức nắm chặt điện thoại, giống như một con dã thú ẩn nhẫn đang chờ đợi thời cơ xuất phát, nhìn như không động tác, cũng đã chạy chầm chậm như gió, lạnh lẽo mà đi ra ngoài rạp chiếu phim, sắc bén đi về phía quảng trường bên kia, mở cửa xe, đi đến chỗ ngồi lái, khởi động xe, khiến nó như bình thường mà chạy phía trước, đi ra ngoài, trực tiếp chạy nhanh ra rạp chiếu phim, trong nháy mắt anh đạp chân ga phóng vọt đi! !

Ba chiếc xe thắng gấp trước khách sạn náo nhiệt, trong nháy mắt giống như quỷ mị bước ra, nhanh chóng xông vào khách sạn! !

“A, xin hỏi mọi người...” Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, đang mặc đồng phục màu trắng, trừng mắt sợ tới mức đổ mồ hôi, động cũng không dám động.

Một người áo đen cầm cây súng ngắn trong tay, ngón tay bỏ vào tấm cơ bên trong, họng súng chỉa vào trán cô gái, lộ ra dáng tươi cười, hơi nghiêng mặt! !

Chín người mặt áo đen như là linh báo, nhanh chóng đi về phía phòng thay đồ, nhanh chóng tìm cơ quan vào cửa, lợi dụng dụng cụ giải mã, trong ba giây đồng hồ nhanh chóng giải mã, quả nhiên một căn phòng bí mật mở ra, bọn họ liền nhanh chóng đi theo cầu thang bước xuống căn phòng bí mật dưới mặt đất!

Một trận tiếng súng truyền đến! ! chín người áo đen giống như chim én lượn, từ cầu thang nhỏ hẹp chạy khắp nơi, phóng phi tiêu, đâm người trong căn phòng đang muốn chạy trốn mọi người! !

Oanh! ! Trong căn phòng bí mật, tất cả máy tính nghiêng ngã, ba bóng dáng khủng bố trong bóng tối, mạnh tay chống đỡ mặt bàn, nghiêng người bay lên chân liền đạp lồng ngực ba người áo đen, phanh phanh phanh ba tiếng, chân bọn họ chạm đất, tay đã lên súng ngắn, đưa về phía mấy người áo đen nổ súng! !

Người áo đen như linh báo tránh đi viên đạn, tay sắc bén phóng tiêu, rồi nhảy dựng lên, phóng ám khí về phía mấy người trong bóng tối, Uyển Thanh phân phó : Bắt sống người! !

Một mật đạo tối, có một tiếng bước chân nhanh chóng đi về phía trước! !

ở một căn phòng khác!

Thanh Bình nhai kẹo, ngón tay càng không ngừng hoạt động trên bàn phím, lợi dụng phần mềm bắt đầu nhanh chóng tìm tình huống chung quanh căn phòng, cô lập tức thầm nghĩ, im lặng đi ở phía sau cao ốc, cô lập tức cầm tai nghe kết nối tuyến, nhanh chóng nói; “Lão đại! ! Có người bí mật từ lối đi chạy trốn! Trốn phía sau cao ốc! !”

Một chiếc màu đen Ferrari thắng gấp trước cửa cao ốc! !

Lãnh Mặc Hàn giống như động vật trong rừng rậm, nhảy ra xe, giống như mũi tên chạy nhanh tới tòa cao ốc! !

Cửa sắt mở ra! ! Một người mặc đồng phục màu đen, má trái người đàn ông có vết sẹo, nhanh chóng đi ra cửa sắt! !

Một bóng dáng như tia chớp, phịch một tiếng, đạp xuống bờ vai anh ta một cước! !

“A! !” Anh ta khó chịu kêu lên, cả người bị đạp có quán tính mạnh, đạp lên cửa bằng thép ! !

Lãnh Mặc Hàn lạch cạch một tiếng, súng ngắn giơ lên, nòng súng chỉ vào người vừa đập lên cửa thép, muốn bấm cò...

Trong mật đạo trong nháy mắt có hai người lao ra, tay cầm đao sáng lên, muốn đâm về Lãnh Mặc Hàn.

Uyển Thanh từ lầu cao ốc giống như chim én lượn lên lượn xuống, đá chân về phía hai người vừa mới ra cửa, nhanh chóng vung châm gây tê ra, đâm vào đầu bọn họ! !

Lãnh Mặc Hàn đã rất nhanh tiến lên, đánh nhau với người như thú dữ trong rừng từng chiêu từng chiêu chí mạng, anh ta trong bóng tối, nghênh đón từng chiêu thức chí mạng của Lãnh Mặc Hàn, anh ta âm lãnh cười cười, sau khi tránh đi một chưởng, tóc ngắn trên trán rơi xuống mồ hôi lạnh, lướt qua mi mắt tràn đầy sát khí của anh ta, chỉ thấy bàn tay anh ta giống như con rắn bám vào cây trúc, lúc né tránh cánh tay đánh tới của Lãnh ặc Hàn, muốn đánh vào bụng anh ta, một chưởng bổ tới! !

Hai tay Lãnh Mặc Hàn như sấm, ầm ầm nện xuống cánh tay của anh ta, trở tay bẻ gãy hai tay đang nắm chặt của anh ta, vặn anh ta như con báo đã chết, quay sang, nặng nề đập xuống đất! !

“A!” Cơ thể anh ta đập xuống đất, máu loãng phía sau đầu tràn ra! !

Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn dâng lên sát khí, trong nháy mắt cây đao trong bàn tay lóe ra, chém về phía tứ chi anh ta, làm bộ muốn chặt đứt gân cốt anh ta ————

“Phanh! ! !”

Một viên đạn nhanh chóng bán vào trán anh ta! !

Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nhìn, mùi máu tanh nóng ẩm, tung tóe dính trên má trái của mình, anh không thể tin được mà quay đầu, nhìn về phía người đàn ông trên mặt đất dĩ nhiên trúng đạn mà chết, trước khi chết vẫn như cũ không tin mình bị bán đứng, trừng lớn ánh mắt nhìn về phía trước! !

Âm thanh tiếng súng tắt hẳn từng trận tiếng súng truyền đến!

Lãnh Mặc Hàn đứng dậy lẻn đến một bên khác, lại móc súng lục ra, chuẩn xác ngay cửa sổ tòa cao ốc, bấm cò! !

Uyển Thanh và mười người áo đen lại từ mật thất đi ra, nhìn về phía trước mặt, cũng lập tức chia ra mấy đường, vừa nổ súng vừa đuổi theo! !

Tiếng súng dần dần mất đi! !

“Không cần đuổi! !” Lãnh Mặc Hàn nhất thời nặng nề thở hơi thở, nhìn về phía người nằm trên đất, đôi mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt!

***

Hai người vác súng trường lên vai, trong nháy mắt từ rạp chiếu phim nhìn khắp nơi, hơi lộ ra, xôn xao giám sát tình huống xung quanh!

Người áo đen đang bảo vệ vị trí công tác, nghiêm mật trông coi !

Mỹ Linh cũng khiêng súng trường, vừa híp mắt nhắm ngay chính một cánh cửa sổ tòa cao ốc, thấy người nọ rốt cuộc đã trở về, cô kéo khóe miệng, đôi mắt tràn đầy sát khí! !

Uyển Thanh nhanh chóng dùng phần mềm giám sát, bao trùm cả sảnh yến hội ngón tay nhanh chóng hoạt động, mười hai máy tính giám sát kể cả những nơi hẻo lánh!

Chiếc xa màu đen Ferrari thắng gấp trước cửa lầu phụ !

Tiểu Nhu đang bưng nước trái cây cho đồng nghiệp đang cần, trong miệng hì hì cười nhỏ, vui sướng mà đi lên phía trước! !

Lãnh Mặc Hàn nghiêng người đẩy cửa xe ra, vừa lấy khăn tay lau máu trên mặt, vừa mặt lạnh đi vào bên trong đi!

“Phó tổng giám đốc Lãnh?” Tiểu Nhu có chút kinh ngạc mà kêu anh.

Cả người Lãnh Mặc Hàn vẫn còn trong trạng thái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Nhu, liền cùng đám người Uyển Thanh lách mình đi vào Phụ lâu!

“Ách...” Tiểu Nhu kỳ quái mà nhìn bộ dáng của anh như vậy, lập tức có chút mất mát mà hơi cắn xuống môi.

“Phanh! !” Lãnh Mặc Hàn đi vào phòng, trên mặt tức giận thở gấp.

Mỹ Linh và Thanh Bình ở cùng một chỗ nghi ngờ nhìn về phía anh, nói : “Chưa bắt được! ?”

Uyển Thanh cũng chậm rãi mà đi tới, nhẹ tay đóng cửa phòng, im lặng không lên tiếng nói: “Người trong mật thất, mỗi người đều biết mình sẽ không thoát được, toàn bộ tự sát! Lão đại đuổi theo thủ lĩnh, lúc đang cùng anh ấy đánh nhau, bị bắn chết!”

“Móa! !” Mỹ Linh giơ súng lên cười lạnh.

Lãnh Mặc Hàn cắn răng, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn tòa cao ốc đối diện, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt mãnh liệt đảo vòng, ngưng trọng nói: “Đến cùng.. thì bọn họ muốn làm gì?? Một cái cửa phá bỏ cũng không có! !”

Sắc mặt Uyển Thanh cũng nặng nề mà đi lên phía trước, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cao ốc chính phủ, cũng âm u nói : “Đúng vậy, đến cùng bọn họ muốn làm gì? Đến nay chúng ta ngoại trừ bí mật điều tra khống chế, không có đầu mối của một việc! ! Như Mạt tiểu thư không hề động, Tần Vĩ Nghiệp càng không có động tác!”

“Bây giờ anh ta làm gì hả?” Lãnh Mặc Hàn quay sang, nhìn về phía Uyển Thanh! !

Uyển Thanh mỉm cười, bất đắc dĩ nói; “Ở nhà, đoán chừng vẫn còn đọc sách đi! Bình thường anh ta không có việc gì, liền lật sách xem!”

“Đọc sách?” Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn đảo vòng, nghĩ đến chuyện này! !
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status