Người tình trí mạng

Chương 530: Trách ai được đây?


Lục Khởi Bạch bỗng nhiên bật cười, cười rất khó xử, cười đến lạnh lẽo. Anh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Lục Bắc Thâm: "Hai người ở trên sân trượt tuyết là do cậu sai tới phải không?"

Không ai là kẻ ngốc cả, ai cũng là cao thủ trong ván cờ nào. Khi tới lúc ván cờ cần kết thúc, một vài chiêu thức cũng dần dần lộ diện sắc nét hơn.

Lục Bắc Thâm cũng cười, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Anh ta nói: "Là vì anh quá sốt ruột. Khi Charles Ellison được đẩy ra khỏi phòng ICU, việc anh liên tục tới thăm nom, e là đã sớm có kế hoạch rồi phải không?"

Lục Khởi Bạch cười lạnh lùng: "Hay cho chiêu dụ địch vào hang."

Bệnh tình của Charles Ellison, người nắm rõ nhất chính là Lục Bắc Thâm. Lúc đó người của anh ta bảo vệ vòng trong vòng người ba lớp, thậm chí ngay cả tin tức cũng không được phép tuồn ra ngoài. Đến tận khi Lục Bắc Thâm vờ như vô tình lại vờ như cố ý đề cập tới tình hình của Charles Ellison trước mặt anh, cho đến khi đám vệ sỹ kia lần lượt rời đi... Lục Khởi Bạch thừa nhận mình hơi hoang mang, tuy rằng Charles Ellison xảy ra tai nạn không phải do anh, nhưng anh cũng không muốn ông ta tỉnh lại. Trạng thái lý tưởng nhất chính là người thực vật, nhưng nếu thật sự có khả năng bình phục...

Tại anh xem thường tên con riêng Lục Bắc Thâm này! Anh nhớ lại trước kia có người từng nói Lục Bắc Thâm là một kẻ điên. Anh đã khinh địch. Bây giờ xem ra Lục Bắc Thâm quả thực bị điên. Vì chiến thắng, thủ đoạn nào cũng có thể bày ra.

"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian." Lục Bắc Thâm cười nhạt: "Khi tôi vừa mới vào Lục Môn đã từng nói với anh họ, tác phong làm việc của tôi khác với anh cả tôi. Những thủ đoạn anh ấy không thèm dùng chưa chắc tôi đã không muốn dùng."

Lục Khởi Bạch bật cười, như vừa nghe một câu chuyện hài hước nhất từng biết. Anh cười rất lâu, sau đó nói với Lục Bắc Thâm: "Cậu thắng rồi, Lục Bắc Thâm, cậu thắng rồi."

Anh thỏa hiệp.

Anh tin rằng tên điên này một khi đã nói thì chắc chắn có thể làm ra hành động hủy hoại Cảnh Ninh.

Anh ích kỷ cho rằng trên người này chỉ có một người được ức hiếp Cảnh Ninh, đó là anh. Ngoài anh ra, không ai có quyền này. Anh đã chú ý tới Cảnh Ninh từ khi nào? Bản thân Lục Khởi Bạch cũng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ lần đầu tiên nhìn Cảnh Ninh, nụ cười nhẹ nhàng của cô vẫn còn nguyên sự trong sáng của một cô gái mới đi làm, anh chợt cảm thấy trái tim bỗng dưng được lấp đầy.

Nhưng anh lại sợ hãi nụ cười trên gương mặt cô. Một thứ quá đẹp đẽ, anh biết mình không thể sở hữu, thế nên anh ích kỷ ghìm giữ, chiếm đoạt biến thái, đồng thời trong lúc đó, mọi dấu vết và chứng cứ có thể gây bất lợi với cô đều được anh lần lượt xóa sạch.

Chỉ là anh đã bỏ quên Lục Bắc Thâm.

Lục Khởi Bạch anh chưa từng nghĩ mình là kẻ tử tế gì, nhưng cũng sẽ không hèn hạ tới mức giẫm lên tương lai nửa đời sau của một người con gái để giúp mình thành công.

Lục Bắc Thâm không quá ngạc nhiên vì quyết định của anh, chỉ mỉm cười: "Tốt."

"Tiêu hủy những chứng cứ bất lợi với Cảnh Ninh. Tuy rằng tôi không cảm thấy thủ đoạn của cậu quang minh chính đại nhường nào, nhưng tôi nghĩ đã là con cái họ Lục thì không nên có tính lá mặt lá trái."

"Yên tâm." Lục Bắc Thâm hứa hẹn: "Từ đầu tới cuối tôi chỉ muốn đối phó với một mình anh mà thôi."

"Tốt." Lục Khởi Bạch hằn học bổ sung thêm: "Rất tốt."

Khi Lục Bắc Thâm đứng dậy rời đi, Lục Khởi Bạch đã hỏi anh ta một câu thế này: "Vì sao cậu có thể quay về Lục Môn, cậu hiểu rất rõ. Lục Bắc Thâm, cậu chẳng qua chỉ là một quân cờ để Lục Đông Thâm mang ra làm loạn Lục Môn mà thôi, liều mạng như vậy có đáng không?"

Lục Bắc Thâm quay người lại nhìn anh: "Giữa cục diện hỗn loạn, ai chẳng nguy hiểm. Thế nên, liều mạng chưa chắc đã là vì kẻ khác. Ai là quân cờ của ai, thì phải xem người ngồi lên chiếc ghế quyền lực cuối cùng là ai."

"Dã tâm của cậu không hề nhỏ."

"Trong số các con của nhà họ Lục e là người không có dã tâm chỉ có Lục Bắc Thần và Lục Nam Thâm thôi. Dã tâm của tôi, tôi chưa bao giờ giấu giếm, về điểm này, Lục Đông Thâm hiểu rất rõ." Lục Bắc Thâm thoải mái nhàn nhã, nhưng những lời nói ra thì thấm đẫm máu: "Thật ra lúc đầu anh đã sai lầm một bước. Hạ Trú là điểm yếu của Lục Đông Thâm, nếu anh nắm bắt được điểm yếu của anh ta, tôi tin rằng khi đó anh ta cũng sẽ đưa ra quyết định giống anh ngày hôm nay. Con cái họ Lục không ai thoát được lời nguyền chuyện tình cảm. Đáng tiếc, anh lại cho Lục Đông Thâm cơ hội để hít thở. Bây giờ anh rơi vào tình cảnh này, anh trách ai?"

"Thế nên, cậu thật sự nghĩ rằng Lục Đông Thâm không thể quay về nữa sao?" Lục Khởi Bạch cười khẩy hỏi anh ta.

"Phải xem anh ta..." Lục Bắc Thâm khẽ thở dài: "Còn thời gian quay về không đã."

Ra khỏi phòng làm việc, Lục Bắc Thâm giáp mặt Cảnh Ninh. Chẳng hiểu sao một dự cảm chẳng lành dâng lên rất mạnh mẽ trong lòng Cảnh Ninh. Nhưng nụ cười trên khuôn mặt Lục Bắc Thâm lại cực kỳ vô hại.

Lục Bắc Thâm không nói gì với cô, chỉ cười nhẹ nhàng. Sau khi anh ta đi khỏi, Cảnh Ninh vô thức nhìn qua cánh cửa chớp. Cô nhìn thấy Lục Khởi Bạch, anh cũng đang nhìn cô. Giây phút bốn mắt chạm nhau, Cảnh Ninh bỗng có một cảm giác: Hình như có thứ gì đó đã đi tới cuối con đường...

Trong thang máy, Lục Bắc Thâm ấn nút, cửa thang máy đóng lại, phản chiếu gương mặt có phần nhợt nhạt của anh.

Anh hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không kiềm chế được cơn sóng đang cuộn dâng: Lăng Song... Lăng Song, còn một bước nữa thôi. Đợi anh, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất.

*Liên quan đến câu chuyện của Lục Bắc Thâm và Lăng Song, mời đọc "Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc". Nghiêm cấm spoil!!!

***

Khi Lục Đông Thâm và Tưởng Ly từ Tịch Lĩnh trở về Tần Xuyên, Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ đã chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị. Hai người họ đứng trước cửa nhà tộc trưởng Tần vào lúc sắc trời sáng nhất, nắng đẹp nhất, hắt ánh sáng xuống hai cánh cửa vẽ bùa, không cần đứng quá gần cũng ngửi được một mùi hương lạ.

Lục Đông Thâm nhìn chằm chằm hình vẽ trên cửa, nhìn trái nhìn phải rồi nhíu mày khẽ nói: "Vẽ cái quái gì đây?"

Tưởng Ly không phải chưa nhìn thấy lá bùa trên cửa, thì thầm thản nhiên: "Cũng thống nhất thành một phong cách, tạm ổn."

Hai người họ sở dĩ phải thì thầm to nhỏ như vậy, là do trước cửa nhà tộc trưởng Tần đang có không ít người vây quanh, đều là những người bám theo Tưởng Ly khi thấy cô xuất hiện trở lại ở Tần Xuyên. Giữa ban ngày ban mặt, họ cũng không ngủ mà làm thành ba lớp vòng trong vòng ngoài.

Có lẽ họ đều tò mò cách mà Tưởng Ly dùng để chữa bệnh cho Tần Thiên Bảo.

Trong đó còn có Tần nhị nương. Khuôn mặt đó lúc ban ngày trông càng âm u đen sì, dưới mắt có quầng thâm, chắc là đã mấy ngày không ngủ. Tưởng Ly cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, không nhìn thẳng bà ta mà đẩy cửa đi vào sân.

Lúc đóng cửa lại, Lục Đông Thâm hỏi cô trước cửa sơn cái gì. Tưởng Ly chạm tay lên mặt anh, cố tình nói: "Ở lâu bên cạnh em, quả nhiên đã trở thành chuyên gia nửa mùa rồi, biết em giở trò lên cửa nhà."

Lục Đông Thâm mặc cho cô chiếm hời, bật cười: "Anh hiểu em quá mà."

Trước khi đi cô cũng băn khoăn rất nhiều, tuy rằng không hiểu cô làm gì nhưng anh biết cô đang chuẩn bị nhiều thứ.

Tưởng Ly cười hì hì, hạ thấp giọng trước khi tộc trưởng Tần đi tới: "Lấy nước hồ tiêu làm sơn, cộng thêm mùi Thương truật, sau khi hấp thu anh sáng sẽ tỏa ra mùi thơm nồng. Các mùi hương thông thường đều khiến con người ta thoải mái cả về tinh thần lẫn thể xác. Mùi thương truật ổn định bình yên, lại cho người ta cảm giác tỉnh táo, người có bệnh ngửi sẽ thấy thoải mái, người không bệnh cũng không bài xích nó. Lợi dụng mùi hương chỉ là để nhắc nhở cho người Tần Xuyên sự tồn tại của một điều gì đó. Cộng thêm bùa vẽ nhăng cuội của Nhiêu Tôn sẽ ám thị một cảm giác tôn sùng trong lòng họ."

Đúng lúc này tộc trưởng Tần tiến lên, nắm lấy tay Tưởng Ly, gương mặt kích động: "Về rồi, cuối cùng cô cũng về rồi."

~Hết chương 530~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status